Tố Hiền Thê

Chương 13: Tiệc rượu ngày hỉ




Edit: Tuyến Chin đang buồn ngủ
Bằng hữu của Lý Chính Cũng và Lý Chính Tích không ít, chỉ riêng bạn bè của hai huynh đệ đã sáu bảy bàn.
Thấy cảnh tượng đó, Triệu Nhứ Yên rón rén chạy đến chỗ người ghi sổ muốn nhìn xem nhiều ít tiền lễ -- trừ chỗ thân thích ra, tiền lễ của bạn bè của phòng nào đều đổ về phòng đó, dù sao cũng chính phòng mình ra tiền để tổ chức tiệc rượu.
Sau khi xác nhận một vòng, trong lòng Triệu Nhứ Yên cũng dễ chịu hơn, ít nhất năm nay có thể tặng nhà mẹ đẻ một phần đại lễ. Xem xong sổ sách phòng mình nàng ta nhịn không được lật lật hai phòng kia, phòng Đại ca không cần xem, hơn phân nữa bằng hữu của Đại ca không ở huyện thành thì sẽ không đi dự tiệc nhiều, phòng lão tam tương đối đáng xem, xem xong trong lòng thầm đắc ý -- nói đến nói đi còn không phải xuýt xoát với phòng mình, cũng không nhiều tiền lắm.
“Xin hỏi các vị là?” Người ghi sổ sách và tên khách nhân là bổn thúc thúc của Lý gia, thấy có khách nhân tới, đứng dậy đón chào.
Triệu Nhứ Yên nhanh chóng quay người chuồn đi, sợ làm khách nhân nhìn thấy, nói thế nào thì việc xem trộm sổ sách cũng mất mặt.
“Lý Chính Nhiên ——” một người áo đen râu xồm hét to, thiếu chút nữa chấn vỡ màng nhĩ của mọi người xung quanh.
Là...là ngân phiếu đó! Triệu Nhứ Yên liếc qua khoé mắt rồi lại dụi mắt nhìn lại lần nữa, nhịn không được lại gần nhìn xem
“Nhạc tiên sinh, chữ ngài đẹp, ngài viết đi.”
Một nam nhân trung niên mặt ngân bào ngắn, ông ta nho nhã nhất bút, ước chừng múa bút hơn bảy tám trang.
Vừa tiễn người đó đi, Triệu Nhứ Yên nhịn không được thò lại gần nhìn nhìn rồi không kìm được che miệng, ôi trời đất 3000 lượng bạc, đại phòng lần này là phát tài, phát tài rồi.
Quay đầu liền chạy ra đi tìm Mạc Ngữ ——
*******
Mạc Ngữ đang ở trong phòng bếp xem xét quy trình làm món ăn liền thấy Triệu Nhứ Yên hấp ta hấp tấp đến nỗi bị đụng đầu “Đại tẩu, các ngươi lần này thế mà kiếm đủ!”
Mạc Ngữ không thể hiểu được, kiếm đủ cái gì?
“Bạc á, bạc thu lễ nha.”
“Hả?” Mạc Ngữ kinh ngạc, bọn họ có thể kiếm cái gì? Nhà mẹ đẻ nàng cũng không phải nhà phú quý gì, bằng hữu của Chính Nhiên rải rác ngũ hồ tứ hải mà đồng liêu của hắn đang bị kẹt trong quân doanh, có thể có bao nhiêu tiền lễ?
Triệu Nhứ Yên nhịn không được vươn ba ngón tay tới! “3000! Đại tẩu, thu lễ các ngươi có 3000 lượng bạc.”
Mạc Ngữ cứng họng, ai sẽ đưa nhiều lễ như vậy cho bọn họ?! Giật mình thì giật mình, nhưng không quá cao hứng, rốt cuộc hiện tại thu bao nhiêu, về sau đều phải trả a, lễ thượng vãng lai, bánh ít đi bánh quy lại, ai biết ai kiếm lời? “Thế à.” Nàng cũng không biết nên biểu tình thế nào cho phải.
“Không thể tưởng được đại ca mới là lợi hại nhất.” Vì hai người thân thiết nên Triệu Nhứ Yên mừng cho Mạc Ngữ, nhưng may mắn rất nhiều lại có chút cô đơn, buồn cho phòng nàng Lý Chính Cũng lợi hại nhất nhà không thể tưởng tượng được bằng hữu của đại ca có tiền như vậy!
“Khách nhân đều đến đông đủ, đại tức phụ, nên thượng đồ ăn lên.” Ngô thị sốt ruột cuống quít mà ở cửa phòng bếp gọi một tiếng, nàng hôm nay diện váy áo mới đón khách, không thể tiến vào dính khói dầu, việc trong phòng bếp cùng chúng hạ nhân đều là ba con dâu làm chủ.
Mạc Ngữ chạy nhanh tiếp đón bọn nha đầu thượng đồ ăn ——
Kẹo, rau trộn mang lên xong, trong phòng bếp bắt đầu phiên xào món nóng, ba con dâu Lý gia đều ra tới ngồi vào bàn trà bên cửa.
Mạc Ngữ cùng Tiền Thi Thi đều đương mang thai, đói quá, cho nên đầu bếp xào một ít liền mang ra một đĩa ba chị em dâu ăn lót dạ.
“Ninh Nhi ——” Lý Chính Nhiên không biết đi khi nào lại đến đây.
Đây là lần đầu tiên hắn trước mặt người ngoài gọi thân mật của nàng, cánh tay Mạc Ngữ nổi lên một tầng da gà nhịn không được nhìn hai vị đệ muội, cũng may các nàng không có phản ứng gì, “Sao chàng lại tới đây?” Hắn là trưởng tử, khách khứa đều do hắn ở tiếp đón an bài.
“Nhạc tiên sinh bọn họ ở trong viện chúng ta, nàng đi chăm sóc một chút.” Thấp giọng nói.
“Ta?” Nàng một nữ tử, có thể đãi khách sao?
“Lễ vật bên Lữ gia tới rồi, ta muốn cùng bọn Chính Cũng kiểm tra, phải chốc lát mới có thể qua được, nàng qua trước tiếp đón bọn họ một chút.”
“Thúc bá mọi người không phải cũng ở đây sao?” Nhóm bản thúc bá của Lý gia đều từ quê lại đây hỗ trợ.
“Bọn họ cũng có việc vội vàng, hơn nữa chỉ có nàng đã gặp qua mấy người Nhạc tiên sinh, yên tâm chỉ đi lên chào hỏi tẫn cái lễ nghĩa là được.”
Mạc Ngữ gật đầu, duỗi tay gỡ tạp dề, giải thích sự tình cho hai đệ muội liền rồi tùy trượng phu một đường dẫn ra ngoài——
“Ta nghe nhị đệ muội nói lễ mỏng của chúng ta có 3000 lượng, lễ bọn họ có điểm nặng phải không chàng?” Tiền biếu của phòng mình nói vậy cũng là nhóm Nhạc tiên sinh này đưa.
Lý Chính Nhiên cười cười, “Không chỉ mấy người đó, buổi tối chờ nàng xem qua tiền lễ sẽ biết, vừa rồi ăn no không?” Thấy bốn bề vắng lặng, duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ phồng lên của nàng.
“Ăn nhiều cũng ra hết, không đói bụng là được.”
“Đi đường cẩn thận một chút.” Ở ngã rẽ đằng nhịn không được dặn dò thê tử một câu, “Ta sẽ mau chóng quay lại.”
Khách khứa của Lý Chính Nhiên chỉ có một bàn, bởi vì quy củ đại doanh mọi người đều không phân thân được, cho nên chỉ cắt cử vài người mang lễ lại đây.
Cầm đầu đương nhiên là vị ôn nhã Nhạc tiên sinh kia ——
Bởi vì gặp qua một lần, cho nên Mạc Ngữ không có một phần khẩn trương, hơn nữa bởi vì nàng tuổi nàng khá nhỏ lớn lên lại văn nhược, mọi người cũng không quá trọng vui đùa, thẳng đến sau khi Lý Chính Nhiên xuất hiện, hết thảy đều thay đổi, này mười mấy người đều đổi sang bộ mặt dữ tợn trên mặt rõ ràng viết —— tiểu tử ngươi hôm nay chết chắc rồi!
Lý Chính Nhiên chưa từng say bí tỉ, bởi vì hắn rất ít uống rượu, chúng đồng liêu vẫn luôn chờ hỉ yến hôm nay tới rót rượu cho hắn, đáng tiếc thời điểm hắn thành hôn họ không thể tham gia, cho nên lần này thừa dịp hỉ của tiểu muội Lý gia, lấy cớ dứt khoát đem hôn lễ thiếu sót kia gộp lại, cũng liền khó trách đến hơn 3000 lượng bạc tiền lễ.
Bởi vì uống quá nhiều, sau tiệc rượu Lý Chính Nhiên liền đi ngủ, một giấc này thẳng ngủ tới lúc lên đèn, khi tỉnh lại, chống đầu đau muốn nứt định đi ra sảnh ngoài.
Mạc Ngữ vừa thấy trượng phu tỉnh, vội vàng bảo Hoàn nhi mang canh giải rượu lên để hắn uống xong.
***
"Thân thích nhà ta và anh chị em họ biếu tổng cộng 322 lượng, ta tính tiền này cùng nhau chia, hơn nữa bỏ ra 220 lượng tiền đặt lễ sau tiệc rượu dư lại 570 lượng, vừa lúc phân ra mỗi phòng là 190 lượng." Bà vừa rồi xem qua tiền lễ các phòng, đại phòng 3500 lượng, nhị phòng đứng thứ hai 700 lượng, tam phòng đứng thứ ba 600 lượng, khi giải quyết được 190 lượng cho mỗi phòng lần này, tâm bà liền an ổn hơn, cả ngày hôm nay mấy đứa con dâu sắc mặt không quá đẹp, trong lòng bà cũng nghẹn khuất, ài, cho nên nói tiêu tiền người khác không được tự nhiên a vì phải nhìn sắc mặt người ta.
Lễ mỏng các phòng đều được các nữ nhân thu lại.
“Nương, mấy người chúng con cũng có vài món lễ vật muốn cho Hân Nhạc, vừa lúc đêm nay nhập kho chung.” Mạc Ngữ giơ tay để bọn nha đầu đem hộp quà tiến vào phòng khách.
Ngô thị xem qua liếc mắt một cái, cười cười, “Các ngươi hà tất tiêu số bạc này.” Nhìn qua tựa hồ cũng không phải quà gì quý lắm.
Mạc Ngữ nhìn Triệu Nhứ Yên và Tiền Thi Thi một cái, “Sợ Hân Nhạc chướng mắt chúng con cũng không dám mua nhiều, con nghĩ chờ đến lúc thành hôn, nàng nếu thích cái gì thì nói với chúng con, chúng con cũng dễ bề chuẩn bị.”
“Không cần, tiệc rượu hôm nay các ngươi đã cho nàng đủ nhiều, về sau đều còn có phải chi tiêu sinh hoạt trong phòng.” Ai, xem ra hài tử lớn là quên nương là bà, khi còn nhỏ cái gì bà cũng cho tụi nó, nuôi tụi nó lớn một phân một li đều bắt đầu so đo với bà.
Ba con dâu đều nhìn ra được bà bà không mở lòng nhưng không lên tiếng, người gần đây được sủng ái Tiền Thi Thi cũng không nói gì, không phải các nàng không toàn tâm nghĩ cho mẹ chồng, thật sự là các nàng cũng có nhà mẹ đẻ, cũng có quan hệ nhân tế, hết thảy cũng cần phải giao thiệp.
“Đúng rồi, đại tức phụ ta nhờ ngươi cấp quà đáp lễ cho mọi người ngươi làm ổn thoả không?” Quà đáp lễ bên nhà mẹ đẻ bà khác những nhà khác, bà dặn nàng một danh sách quá dài, không biết nàng có làm tốt không.
“ Thưa nương đã đưa qua, bất quá ——” Mạc Ngữ nhìn trượng phu một cái.
Lý Chính Nhiên mới vừa uống xong canh giải rượu, tiếp lời thê tử nói nói: “Khi đi ngang qua phòng thu chi, con đã xem qua, nhà ta cùng nhà ngoại đáp lễ có khác, không biết mẫu thân có ý tứ gì đặt biệt?”
Cái này cũng muốn hỏi? Hoả khí trong lòng Ngô thị chợt thăng lên, một hồi tiệc rượu làm bà khắp nơi bị khinh bỉ, liền cấp nhà mẹ đẻ đáp lễ nhiều một chút cũng bị chất vấn? “Cữu cữu ngươi, biểu ca, biểu muội cùng các cữu lão gia xa xôi tới đây một chuyến đã không dễ dàng, hơn nữa năm đó chúng ta gặp nạn cũng duỗi tay viện trợ, ta cũng không thể quá bạc bẽo.” Không phải nhiều hơn hai lượng bạc sao, bất quá bà lấy tiền túi bù vào chút tiền ấy bà vẫn có.
“Không phải vấn đề tiền bạc, Lý gia tông thân già trẻ lớn bé ở chỗ này vội giúp ta hai ngày, để cho bọn họ thấy được chỉ sợ sẽ không thoải mái, nhà chúng ta hỉ tang lớn nhỏ mọi việc đều là bọn họ tới giúp đỡ, mà tông thân trong nhà có việc, chúng ta lại không phải mỗi lần đều đi, nên không thể để nhân gia đến giúp vội, còn đãi ngộ khác biệt?” Vốn dĩ những tông thúc bá đó bởi vì nhà ta phát đạt mà không dám tới cửa, sợ rước lấy hiềm nghi thấy người sang bắt quàng làm họ, nếu hiện tại lại đãi ngộ khác biệt chẳng phải càng ngăn không cho người tới cửa? “Cho nên con cùng Chính Cũng, Chính Tích thương lượng qua, bổn gia tông thân cùng các phòng nhà mẹ đẻ đáp lễ như nhau, tiền từ túi của ba người chúng ta.” Nguyên tắc vấn đề không thể tùy mẫu thân cao hứng, nếu không tự mình cô lập mình cũng có thể lắm! “Mặt khác —— ta thỉnh nhị bá phụ sau khi trở về đem khế ruộng nhà ta bàn giao lại, chờ khế đất chuẩn bị cho tốt, liền giao vào tay người, đó là phụ thân lưu lại nên để người quản thôi.” Đất đai thu hồi cũng đều giao vào một tay mẫu thân, “Chúng ta tuy là người đọc sách nhưng cũng từ quê cha đất tổ ra tới.” Tốt nhất không nên vong bản.
Làm gì vậy? Vừa đấm vừa xoa? Ngô thị sinh khí nhưng lại không lời nào để nói, sắc mặt hơi ảm đạm ngồi chỗ cũ, không nói gì.
“Ninh Nhi, cơm chiều xong chưa?” Lý Chính Nhiên đau đầu, nhưng tông thân bổn gia người ta vội hai tới giúp, cơm chiều phải đi bồi một chút.
“Dạ, đã dặn người phía dưới dọn hai bàn tại tiền viện, thúc công bọn họ hẳn đã tới rồi……” Đương khi Mạc Ngữ nói với chồng, nhịn không được nhìn mẹ chồng một cái, đêm nay hắn thật không cho mẹ chồng mặt mũi, không biết bà bà có khóc lớn một trận hay không, từ khi nàng vào cửa Lý gia chưa thấy bà bà chịu ai quản thúc, năm ngoái bị Lý Chính Cũng nói qua một lần kết quả khóc vài ngày rồi nữa tháng không chuyện với chú em, không biết lần này sẽ thế nào.
Ngô thị vẫn cùng chúng nhi nữ đi tiền viện —— trước mặt người ngoài cũng không thể nháo bất hòa, cẩn thận bị người chê cười.
Lý gia tông thân kỳ thật cũng không tính nhiều, phụ thân Lý Chính Nhiên là con trai độc nhất, bổn gia chỉ có tổ phụ vài huynh đệ cập phía dưới con cháu.
Sinh ở quê nhà, nhà biệt lập sẽ chịu khi dễ, cho nên gia tộc đúng thời cơ mà sinh, kết thành tập đoàn cộng đồng sinh tồn, Lý gia cũng coi như được sánh là nhà giàu, bổn gia tông thân nhiều ít đều có chút chút ruộng đất, tổ phụ Lý gia là vị tú tài đầu tiên, bởi vì chăm chỉ hiếu học, lại thông minh hơn người, cho nên gia tộc đề cử và duy trì ông tiếp tục đọc sách, ruộng đất trong nhà đều do huynh đệ trong nhà thay nhau nhau hỗ trợ xử lý, cho nên Lý gia mới từ đây thành thư hương chi môn, về sau có Lý phụ, Lý phụ cũng bước vào hàng ngũ tú tài, cũng cưới nhà thư hương là nhà Ngô thị làm vợ, lại sau này đến lớp đồng lứa Lý Chính Nhiên, ba huynh đệ đều rất có tiền đồ, ngược lại đồng tông hậu bối vẫn là hộ hương dã thịnh vượng và giàu có, cùng Lý gia hiện giờ không hợp nhau, đặc biệt Ngô thị lại thanh cao, cho nên mọi người bình thường đều không tới cửa, miễn cho xích mích, chỉ chờ hỉ tang, tế tổ đại sự linh tinh mới cùng nhau tới.
Ba huynh đệ Lý gia thật ra rất có lễ với đồng tông trưởng bối —— Vì vậy nên phàm là hỉ tang tông thân mới đến giúp đỡ.
Đêm nay Ngô thị cùng ba vị tức phụ người nhà mẹ đẻ đều đưa đi khách điếm cư trú, trong nhà trừ người họ Lý thì không có người ngoài, ban ngày những người này giúp Lý gia bận việc, bưng thức ăn, pha trà, đăng trướng, dọn lễ, tiếp đãi khách nhân, buổi tối đương nhiên Lý gia ba huynh đệ tới chiếu cố mọi người, một tuần rượu qua đi, thật là uống không ít, mấy tức phụ đương nhiên đều đau lòng nam nhân nhà mình, ngẫm lại xem, ban ngày cũng uống, vãn tiệc cũng uống, thân thể làm bằng sắc cũng không chịu nổi nhưng cũng không có cách nào, cả nhà cùng nhau tụ tập các nàng còn có thể nói gì?
Kết quả ba huynh đệ đều sắp bất tỉnh mới về phòng.
Lý Chính Nhiên phun xong rượu, trước khi hôn mê dặn dò thê tử một tiếng, “Sáng mai nhớ gọi ta dậy, tiễn ca tẩu với nàng.” Dứt lời ngã bùm vào trong chăn, rốt cuộc không tỉnh lại.
Nhìn hắn ngủ, Mạc Ngữ nhịn không được gương khoé môi, người này ấy —— làm người cũng quá mức chu đáo, chàng không mệt sao?
Tựa vào trong lòng trượng phu, sờ sờ cái trán hắn, đối với bụng nhỏ phồng lên của mình lẩm bẩm nói: “Hy vọng con là con gái có thể bồi nương, nhưng lại hy vọng con là con trai, ít nhất về sau lớn có thể giúp cha con một ít.”
Người sống ở thế gian, như ý là ngẫu nhiên, không như ý mới là bình thường, ai biết phía trước sẽ phát sinh chuyện gì?
***** *****
Sáng sớm hôm sau, cơm sáng chưa kịp ăn, vợ chồng Lý Chính Nhiên liền lên đường đi tiễn người Mạc gia.
Mạc gia lần này do Đại ca Đại tẩu của Mạc Ngữ đến tham gia, tặng lễ rất nhiều và cũng mang cho hai vợ chồng nàng rất nhiều đồ đi săn hoang dã, để muội muội nhà mình tẩm bổ, biết muội muội có thai, cả nhà Mạc gia đều rất vui, mặc kệ nói như thế nào, có hài tử liền có chỗ bảo đảm.
Khi đánh xe ngựa về thành, Lý Chính Nhiên vẫn còn khó chịu do say rượu, lên xe ngựa gối đầu lên chân thê tử không muốn nhúc nhích.
Khắp nơi tĩnh lặng, dõi mắt nơi nơi toàn tuyết đọng và cỏ hoang, chỉ có động tĩnh vó ngựa lộc cộc, cùng với thân xe ngẫu nhiên kẽo kẹt ——
Lý Chính Nhiên cảnh vật hoang sơ ngoài màn xe nói: “ Đến khi ăn tết, nàng tới đại doanh đi.” Mấy năm trước rất bận rộn, không thể về nhà ăn tết.
“Ừm.” Nàng rất vui vì hắn mời nàng, “Đại doanh có thể cho người ngoài vào không?”
“Ngoại doanh có trạm dịch, có thể đến ở chỗ đó.” Quan trọng nhất, bọn họ có thể cùng nhau trải qua năm mới.
Biết hắn đau đầu, duỗi tay giúp hắn nhẹ nhàng ấn, “ Chàng còn tính đưa ngân phiếu cho nương sao?” Hai vạn lượng ngân phiếu cả nhà vẫn còn nhớ kỹ.
“Cấp đi.” Sau khi mọi người đều biết cất giữ cũng không có ý nghĩa gì, vốn dĩ cũng do tình huống vạn nhất mà tính toán, nếu đã không phát sinh, để hậu viện nổi lửa, gia trạch không yên, không đáng.
“Kỳ thật, có đôi khi ta cũng có thể lý giải nổi khổ của nương.” Nàng cũng có nhà mẹ đẻ, tẩu tẩu ở nhà cũng nói xấu, sẽ muốn chiếm tiện nghi, là con người, sẽ có phần ích kỷ “Làm nhân gia nữ nhi, tức phụ cũng chưa đơn giản như vậy.”
Lý Chính Nhiên nhắm mắt cười cười, giơ tay xoa bóp cằm nhỏ của thê tử, “Ai cũng không dễ dàng.” Nhi tử đương gia chiếu cố một nhà già trẻ cũng không đơn giản, đặc biệt cục diện trước mắt, hắn lo lắng nhất chính là phát sinh chiến loạn, một nhà già trẻ lớn bé phải làm sao bây giờ? “Nếu đánh giặc, mà ta lại không ở nhà, nàng sẽ làm sao?”
Mạc Ngữ suy nghĩ một chút, “Nếu đánh giặc thật, trừ bỏ trốn, ta cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể là tẫn nhân sự thôi.”
Tẫn nhân sự? Xác thật như thế, “Nếu thật sự có một ngày nọ ra chiến loạn, nàng nhớ kỹ một việc là được —— không cần hoảng loạn.” Vô luận trên chiến trường hay ở nhà thì vẫn phải sinh hoạt, hoảng loạn là địch nhân lớn nhất, đây là kinh nghiệm của hắn, nhưng hắn dù sao cũng là quân nhân thân kinh bách chiến, mà nàng lại là tiểu phụ nhân tay trói gà không chặt.
Cho nên khi ngày lễ tết các bá tánh cầu xin gia đình được phúc lộc thọ, cũng sẽ cầu nguyện quốc thái dân an ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.