Hà Dũng đã cất giữ một bài văn do con gái của mình viết.
Bài văn ấy Hà Diệp viết vào năm cô học lớp ba, được giáo viên chấm cho một trăm điểm.
Đề của bài văn ấy là… (Ước mơ của em).
Khi ấy, Tiểu Hà Diệp chín tuổi, chữ viết ngay ngắn mang theo giọng điệu non nớt:
"Ước mơ của em là sau khi lớn lên có thể trở thành một kỹ sư cơ khí."
"Ba em cao lắm. Vào năm em lên bảy, năm ấy ba bị tai nạn xe, từ đó ba chỉ có thể bước đi một cách khập khiễng."
"Ba mở một siêu thị, người ta giao hàng đến cho ba, lần nào ba cũng phải khuân từng thùng hàng một, chẳng tiện chút nào."
"Trong nhà em có rất nhiều tấm ảnh ngày em còn bé, có ảnh ba ôm em, cũng có ảnh ba giơ em lên cao."
"Sau này ba không còn ôm em nữa."
"Đợi đến khi em trở thành một kỹ sư cơ khí, em sẽ thiết kế tặng ba một cái chân máy, như vậy là ba có thể bước đi một cách bình thường rồi."
"Nếu như khi đó ba vẫn còn mở siêu thị, em sẽ thiết kế cho ba một người máy, để người máy khuân đồ giúp ba."
"Nếu như ba không mở siêu thị nữa, em sẽ dẫn ba đi du lịch, chiếc chân máy có thể giúp ba đi đường dài, leo lên núi cao."
"Em biết, để thực hiện được ước mơ này chẳng dễ dàng."
"Em sẽ cố gắng học tập, nỗ lực để biến ước mơ này thành sự thật."
…
Khoa học kỹ thuật phát triển khiến thế giới xung quanh thay đổi từng ngày.
Vào ngày sinh nhật của tuổi năm mươi, Hà Dũng nhận được một phần quà đặc biệt từ con gái.
Một chiếc chân máy.
Cô con gái đã trưởng thành từ lâu của ông từ chối sự giúp đỡ của cậu con rể, vừa cười vừa ngồi xổm xuống trước mặt ông, tự tay giúp ông đeo cái chân máy công nghệ cao mà ngày trước ông chưa bao giờ mơ ước đến.
"Được rồi, ba có thể dùng giọng nói để kích hoạt nó. Con đã thiết lập mọi thứ giúp ba cả rồi, ba thử đi ạ."
Cô con gái đứng bên cạnh ông có đôi mắt đen láy, sáng ngời, dường như cô đã biến thân thành cô bé học sinh tiểu học mang điểm cao về nhà của năm nào đó.
Hà Dũng nhìn con gái, sau đó nhìn sang con rể và vợ đứng bên cạnh, rối lại nhìn xuống cái chân máy sáng bóng.
"Khởi động."
Chiếc chân máy bắt đầu khởi động chức năng phụ trợ.
Hà Dũng chống tay xuống ghế sô pha, thử đứng lên.
Sự trợ giúp từ chiếc chân máy truyền đến một cách rõ ràng, tựa như sức mạnh được truyền đến từ chính cơ thể ông vậy. Một giây sau, Hà Dũng đã đứng dậy vững vàng.
Cảm giác cân bằng đã biến mất bấy lâu nay, giờ lại xuất hiện khiến ông cảm thấy hơi xa lạ.
Ngô Lị che miệng, bà ấy nhìn Hà Dũng bằng đôi mắt ngấn lệ.
Hà Dũng thử bước đi, một bước, hai bước, càng ngày ông càng cảm thấy quen thuộc.
Ông dang hai tay ra, ôm lấy người vợ đang mừng đến mức bật khóc của mình.
Ngô Lị vùi mặt vào trong lòng chồng, bà ấy cảm thấy xấu hổ không muốn để con gái, con rể thấy dáng vẻ ấy của mình.
Hà Diệp mỉm cười, cô dẫn Lục Tân đi ra ngoài.
…
Sau khi thích nghi hẳn với chiếc chân máy, Hà Dũng vô cùng vui vẻ đưa Ngô Lị đi du lịch đây đó.
Ông cưỡi ngựa trên thảo nguyên, thúc cho ngựa chạy, rồi ôm vợ chụp một tấm ảnh chung với vợ ở lưng chừng núi.
Một ngày nọ, Hà Dũng đang dẫn vợ đi tham quan danh lam thắng cảnh, ông tình cờ gặp được giáo viên dạy Hán ngữ năm lớp ba của con gái mình.
Hà Dũng không nhận ra người ta mà là giáo viên Hán ngữ có ấn tượng sâu với ông.
"Thứ gắn trên chân ông là gì thế?"
"Chân máy đấy do Tiểu Diệp nghiên cứu phát triển, sắp đưa ra thị trường chính thức rồi!"
"A, tôi nhớ ra rồi. Năm đó Hà Diệp còn từng viết một bài văn về thứ này đúng không? Đứa nhỏ này, thế mà có thể nghiên cứu ra được thật!"
"Đúng thế, chính tôi cũng không ngờ bài văn ngày ấy lại có ngày thành sự thật."
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Hà Dũng cười vô cùng kiêu ngạo, tự hào.
Đời này của ông từng gặp vô vàn bất hạnh, hết què chân lại đến cuộc hôn nhân đổ vỡ.
Nhưng ông cũng cảm thấy bản thân mình cũng rất may mắn, trong đó may mắn nhất là có một cô con gái tốt nhất trên đời.