Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 97: Châu và Chu (1):153 gặp 185




Tháng chín năm hai nghìn không trăm mười chín, sinh viên mới nhập học cũng là lúc mùa huấn luyện quân sự bắt đầu.
"Được rồi, giải tán!"
Theo chỉ lệnh giải tán rõ ràng của huấn luyện viên, đội ngũ sinh viên đang xếp thành hàng ngay ngắn lập tức tản ra, mỗi người một hướng.
Chu Tình đi cùng ba bạn cùng phòng ký túc xá, mấy người vừa nói vừa cười vừa đi về phía căng tin.
Đâu đâu cũng có sinh viên mới mặc đồng phục rằn ri, từ xa nhìn lại chẳng phân biệt được ai vào với ai.
Chu Tình rất đói, vì vậy khi xếp hàng cô chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, thỉnh thoảng lại nhón chân lên để xem có những món ăn gì ở ô cửa này.
"Sườn kho, cá viên chiên, thịt heo xào xả ớt..."
Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu của cô, Chu Tình cảm thấy khó tin, lập tức quay đầu lại.
Châu Hướng Minh tỏ vẻ cảm thông, sờ đầu cô bảo: "Cậu nên ăn nhiều một chút, có như vậy mới cao lên được."
Châu Hướng Minh cao một mét tám lắm, Chu Tình mới cao có một mét năm ba, đã vậy cô còn bị Châu Hướng Minh sờ đầu như thế, trông càng giống học sinh tiểu học!
Chu Tình tức giận đẩy người ta qua một bên.
Châu Hướng Minh nhếch miệng cười, vì anh có làn da rám nắng nên khi cười hai hàm răng sẽ lộ ra, trông rất trắng sáng.
Chào hỏi xong, anh bước đến dãy bên cạnh, ba nam sinh đứng phía trước đều là bạn cùng phòng ký túc xá của anh.
Đám bạn cùng phòng ký túc xá thấy thế bèn ồn ào hỏi anh rằng cô gái đó là ai.
Châu Hướng Minh đáp: "Bạn lớp 12, học cùng một lớp."
Dù anh đã nói mình và cô chỉ là bạn cùng lớp bình thường thì đám bạn cùng phòng ký túc xá đứng xếp hàng chán quá vẫn chú ý đến cô gái nọ một lúc lâu.
Cô gái ấy cao chừng một mét năm mươi, trông khá nhỏ nhắn đáng yêu, trên người đang mặc một bộ quân phục huấn luyện quân sự, để lộ chiếc cổ mảnh mai, trắng nõn.
Có người thấp đồng nghĩa với việc tỷ lệ cơ thể không cân đối, còn riêng bạn nữ này vừa khéo thuộc về kiểu người có tỷ lệ cơ thể cực đẹp.
Tuy cô gái này không phải là một người đẹp tuyệt sắc nhưng cô lại có một đôi mắt rất sáng. Khi cô quay đầu lại cười nói với những cô gái khác đứng phía sau, ở khóe miệng phía bên trái còn có một lúm đồng điếu nho nhỏ.
Giống hệt một mặt trời nhỏ vô lo vô nghĩ.
Châu Hướng Minh cũng đang nhìn chằm chằm vào Chu Tình như thế.
Suốt hai tháng nghỉ hè, hai người chỉ gặp nhau có hai, ba lần, những lần ấy đều là vì tạo bầu không khí cho Lục Tân và Hà Diệp.
Anh từng thấy một Chu Tình mặc đồng phục học sinh của trường Trung học Phổ thông số 2, cũng từng thấy Chu Tình trang điểm mặc Hán phục xinh xắn thế nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc quân phục.
Thời tiết rất nóng, chắc chắn cô đổ rất nhiều mồ hôi, một lọn tóc dính bên tai cô.
Rõ ràng trông chẳng ra sao nhưng dường như cô chẳng quan tâm đến điều đó, thậm chí còn cười đùa một cách vô tư...
Châu Hướng Minh vừa mới nghĩ vậy, dường như Chu Tình đã phát hiện ra ánh mắt chăm chú của anh, cô lườm anh một cái, sau đó quay ngoắt qua chỗ khác.
Châu Hướng Minh thấy thế bật cười, tính nết vẫn y như ngày nào, đúng là chẳng thay đổi gì cả.
Chẳng mấy chốc, Chu Tình và đám bạn cùng phòng ký túc xá của mình đã lấy được cơm và bước ra khỏi đội ngũ xếp hàng, họ tập trung tại một cái bàn còn trống.
Vừa rồi có nhiều người nên đám bạn cùng phòng ký túc xá còn nén cơn tò mò xuống, lúc này sau khi đã ngồi cả xuống, Cao Lôi lập tức hỏi Chu Tình: "Anh chàng vừa rồi là ai thế, đẹp trai thật đấy."
Chu Tình: "Đẹp trai không? Vậy là các cậu chưa được chiêm ngưỡng nhan sắc của bạn thân cậu ấy cũng là bạn trai cũ của bạn thân tớ rồi, vẻ đẹp ấy mới gọi là cực phẩm."
Nói xong, cô mở điện thoại di động ra, tìm một tấm ảnh chụp chính diện.
Đây tấm ảnh cô chụp lúc sáu người liên hoan với nhau vào tuần cuối của tháng tám. Khi ấy, Chu Tình đã chụp một tấm ảnh chung cho Hà Diệp và Lục Tân, hai người ngồi cạnh nhau, Lục Tân đang gắp một con tôm, đặt vào đĩa của Hà Diệp.
Ba người Cao Lôi cảm thán: "Oa, trông hạnh phúc quá!"
Chu Tình thở dài: "Vốn đang tốt đẹp, chẳng rõ vì sao hai người họ lại chia tay."
Cô cảm thấy rất đáng tiếc, rõ ràng họ có một mối tình đẹp đến vậy kia mà.
Cao Lôi: "Khụ khụ, đừng có đánh trống lảng sang chuyện khác, nói tiếp về anh chàng đẹp trai vừa rồi đi."
Nếu như nói chàng trai trong tấm ảnh Chu Tình vừa cho họ xem được mười điểm về độ đẹp trai thì chàng trai vừa xuất hiện cũng phải được hơn tám điểm. Nhất là lúc anh sờ đầu Chu Tình, nhìn thế nào cũng thấy vừa nghịch ngợm vừa có chút hư hỏng.
Chu Tình: "... Không có gì để nói hết, anh em của cậu ấy theo đuổi bạn thân của tớ, ít nhiều gì thì chúng tớ cũng xem như có quen biết."
Cao Lôi: "Hình như cậu ấy có hứng thú với cậu đấy."
Chu Tình: "..."
Cô bỗng hiểu tại sao Hà Diệp không thích cô quy chụp lung tung vào lúc mới khai giảng năm lớp 12 rồi. Cô và Châu Hướng Minh ư, làm gì có cái khả năng ấy!

Chu Tình học ở học viện kế toán, Châu Hướng Minh học ở học viện quản trị kinh doanh.
Nhưng dù sao cả hai học viện đều thuộc cùng một trường đại học, thế nên thỉnh thoảng hai người sẽ đụng mặt nhau.
Buổi trưa thứ bảy, Chu Tình bước chân ra khỏi thư viện, đi bộ một mình đến căng tin.
Một chiếc đạp leo núi bỗng phanh kít lại trước mặt cô.
Đối phương chống một chân xuống đất, quay đầu lại cười với Chu Tình: "Sao lại đi một mình thế này? Kém duyên đến thế cơ à?"
Chu Tình lườm anh: "Chẳng phải cậu cũng đi một mình đó thôi?"
Ba bạn cùng phòng ký túc xá của cô đều khá lười biếng, không thích học hành. Bởi Chu Tình có một cô bạn thân là học bá, bị Hà Diệp cảm hoá nên cô cũng không thể không biết xấu hổ đến mức ngày nào cũng xem phim truyền hình được.
Châu Hướng Minh cười: "Đến căng tin hả? Tôi đèo cậu đi."
Chu Tình nhìn chiếc xe đạp của anh, có chút nghi ngờ nói: "Đây là xe đáp leo núi mà, đúng không? Tại sao cậu lại lắp thêm chỗ ngồi đằng sau làm gì?" Nhìn thế nào cũng thấy không ổn lắm
Châu Hướng Minh quay đầu nhìn về chỗ ngồi phía sau, rồi giải thích: "Tội học được từ Lục Tân đấy. Cậu có còn nhớ hồi lớp 12 chúng tôi đều học ngoại trú không, thế là nghỉ hè năm lớp 11 chúng tôi cùng nhau đi mua xe đạp leo núi. Kết quả là trước khi khai giảng cậu ấy để ý Hà Diệp, sau đó cậu ấy nhìn xa trông rộng, kéo tôi đi lắp thêm chỗ ngồi phía sau cho xe đạp leo núi."
Chu Tình: "... Hà Diệp hay ngồi trên xe của cậu ta lúc tới trường lúc tan học lắm hả?"
Châu Hướng Minh: "Đâu có, Hà Diệp tự đạp xe đi học. Nhưng những lần ra ngoài mà không phải là đi học, Lục Tân có đến quyến rũ Hà Diệp ngồi xe của mình hay không thì tôi cũng không rõ nữa."
Chu Tình còn đang cảm thấy khó chịu về sự chia tay của chị em mình, Châu Hướng Minh không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc là cậu có lên hay không, nếu không lên thì tôi đi đây."
Chỗ này cách căng tin khá xa, nếu đã có xe đi miễn phí, tội gì mà Chu Tình lại không đi cơ chứ?
Cô đâu phải người sợ xã hội.
Chu Tình leo luôn lên chỗ ngồi phía sau Châu Hướng Minh.
Kiểu chỗ ngồi phía sau được trang bị thêm kiểu này tương đối cao, Châu Hướng Minh đùa cô: "Có leo lên được không đấy? Có muốn tôi bế cậu lên không?"
Chu Tình giơ tay đập một phát vào lưng anh.
Châu Hướng Minh hít một hơi thật sâu.
Chu Tình nhẹ nhàng và khéo léo leo lên chỗ ngồi phía sau xe, bởi vì cách mặt đất hơi xa nên cô theo bản năng túm lấy áo của Châu Hướng Minh.
Thấy cô đã ngồi vững vàng, Châu Hướng Minh bắt đầu đạp xe, anh vừa đạp vừa thở dài: "Tôi lắp cái chỗ ngồi đó là để tiện cho việc đưa đón bạn gái mình sau này. Ai ngờ bạn gái tôi còn chưa được hưởng cái đãi ngộ ấy mà cậu đã được dùng trước rồi, đúng là tiện cho cậu quá."
Chu Tình: "Tôi đâu có xin cậu đèo tôi."
Châu Hướng Minh: "Phải, là tôi muốn giúp đỡ người khác, chủ động giúp bạn học cũ."
Chu Tình: "Cậu thôi đi, gần đây cậu có liên lạc với Lục Tân không?"
Châu Hướng Minh: "Không nhiều, ngày trước cậu ấy đâu phải người chủ động liên hệ với người khác trong các mối quan hệ. Từ khi bị Hà Diệp đá đến giờ còn lạnh lùng hơn, lần nào tôi cũng phải chủ động nói tin tức của Hà Diệp cho cậu ấy biết đấy."
Chu Tình: "Cậu ấy đáp lại thế nào?"
Châu Hướng Minh: "Không đáp lại."
Chu Tình: "Chắc cậu ấy quyết định buông tay thật rồi."
Châu Hướng Minh cười nói: "Cậu ngốc nó vừa chứ. Im lặng có nghĩa là ngầm thừa nhận. Nếu cậu ấy thật sự muốn buông tay, sẽ nói thẳng với tôi, bảo tôi không cần gửi tin nhắn nữa từ lâu rồi."
Chu Tình: "..."
Đến căng tin, hai người cùng đi gọi cơm.
Châu Hướng Minh đứng phía sau Chu Tình.
Chu Tình kiễng chân lên, cô vẫn muốn nhìn xem có những món gì bên trong ô cửa.
Châu Hướng Minh đè vai Chu Tình lại, sau đó nói cho cô biết trong ô cửa có những món gì.
Ngón tay của chàng trai mảnh khảnh, nhẹ nhàng khoác lên bả vai Chu Tình.
Chu Tình im lặng, thoáng nhìn bả vai mình một lát, sau đó lại liếc mắt nhìn yết hầu đang lên xuống khi nói chuyện của Châu Hướng Minh, một cám giác khác thường dấy lên trong lòng cô.
Sau khi chọn món xong, hai người ngồi đối diện nhau ở một bàn ăn.
Chu Tình cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên nghe thấy Châu Hướng Minh hỏi: "Cậu trang điểm đấy à?"
Mi mắt của Chu Tình khẽ chớp, cô phủ nhận lời anh nói: "Đâu có."
Châu Hướng Minh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, không chớp mắt: "Sao tôi cứ có cảm giác trông cậu khang khác chỗ nào ấy?"
Chu Tình chỉ vào lông mày của mình nói: "Tôi mới tỉa lông mày nhưng cái đó không gọi là trang điểm. Trang điểm là bôi thứ gì đó lên mặt cơ."
Trong lòng Châu Hướng Minh thầm nghĩ, dường như cô nhóc này xinh xắn hơn hồi cấp ba rồi nhưng ngoài miệng lại nói: "Cậu cũng nên trang điểm đi thôi. Gương mặt vốn không xinh xắn, đã thế còn không biết cách ăn mặc. Ai sẽ thích cậu cơ chứ?"
Chu Tình: "... Cậu cứ tự lo cho bản thân mình trước đi. Đừng để đến lúc kết thúc bốn năm đại học mà vẫn không có nổi một mống bạn gái, chỗ ngồi phía sau xe vẫn trống không."
Châu Hướng Minh cười ha ha, bắt đầu khoa tay múa chân trên người mình bảo: "Cậu nhìn gương mặt này, dáng người này của tôi xem, chẳng lẽ còn lo không tìm được bạn gái chắc?"
Nói xong, anh vươn đũa gắp một miếng thịt to từ khay của Chu Tình.
Chu Tình lập tức cướp nó lại không chút khách sáo.

Mãi cho đến học kỳ hai của năm hai đại học, Châu Hướng Minh vẫn chưa tìm được bạn gái, chỉ có số lần đèo Chu Tình ngày càng tăng.
Hôm nay, Châu Hướng Minh đạp xe, Chu Tình ngồi ở phía sau, đang phàn nàn về một giáo viên nào đó, tốc độ đạp xe của Châu Hướng Minh bỗng nhiên chậm lại.
Chu Tình nhìn xung quanh thì thấy hai nam sinh và một nữ sinh, năm người họ đang dùng ánh mắt trêu chọc nhìn về phía họ bên này.
Châu Hướng Minh khẽ lên tiếng giải thích với cô: "Bạn cùng lớp tôi."
Chu Tình bỗng thấy lòng mình hoảng hốt một cách khó hiểu.
"Châu Hướng Minh, cậu đi hẹn hò yêu đương đấy à?"
Một nữ sinh cười híp cả mắt lại, lớn tiếng nói.
Chu Tình cụp mi mắt, nghe thấy Châu Hướng Minh nói: "Đừng nói huyên thuyên, chỉ là bạn học cũ thôi."
Lúc này, toàn thân Chu Tình cũng xuất hiện trước mắt năm người bạn học kia.
Chu Tình thoải mái nở nụ cười với họ.
Ánh mắt của cả năm người dừng lại trên người cô.
Chu Tình có thể cảm nhận được họ đang âm thầm giá mình. Cô cũng có thể cảm nhận được, sau khi năm người họ nhìn rõ gương mặt cô lập tức chấp nhận lời giải thích "bạn học cũ" của Châu Hướng Minh.
Dù sao đi chăng nữa thì trong đám nữ sinh trông cô khá bình thường còn Châu Hướng Minh lại khác. Anh vừa có chiều cao lý tưởng vừa có ngoại hình ưa nhìn, tính cách như mặt trời tỏa nắng, không chỉ có vậy anh còn là con nhà giàu nữa.
Hễ là những người quen biết Châu Hướng Minh, có lẽ đều sẽ cảm thấy, chắc chắn anh sẽ tìm cho mình một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp, cho dù không xinh đẹp thì ắt hẳn khí chất cũng sẽ khác hẳn với tất cả mọi người.
Xe đạp sắp đi đến ký túc xá.
Chu Tình bỗng nhiên nhảy xuống.
Châu Hướng Minh đột nhiên phanh xe lại.
Chu Tình cười: "Cậu đi ăn một mình đi nhé, tôi quên thẻ ăn ở ký túc xá rồi."
Châu Hướng Minh có cảm giác như bản thân vừa nghe một chuyện gì đó hết sức buồn cười, anh bảo: "Cái thẻ đó đáng để cậu quay lại ký túc xá đến thế sao? Tôi mời cậu."
Chu Tình: "Không cần, lát nữa tôi sẽ đi ăn với các bạn cùng phòng."
Nói xong, cô chạy thẳng vào trong ký túc xá, không quay đầu lại.
Châu Hướng Minh ngây người đứng đó một lúc lâu, sau đó lắc đầu một cái, tự mình đạp xe đến căng tin.
Chẳng qua là rõ ràng hai người có thể đi ăn cùng với nhau, nay bỗng nhiên biến thành phải đi ăn một mình, mùi vị của bữa cơm này cũng chẳng còn ngon như trước nữa.
Hai ngày sau, Châu Hướng Minh đạp xe đi học, anh nhận ra bóng dáng quen thuộc đang đi bộ trên con đường phía trước từ xa.
Anh mỉm cười, đạp xe lại gần.
Chu Tình đang đi chung với đám bạn cùng phòng ký túc xá.
Đám bạn cùng phòng ký túc xá đang hóng hớt chuyện của cô và Châu Hướng Minh: "Lúc mới khai giảng cậu bảo cậu và cậu ấy là bạn bè bình thường, chúng tớ còn tin. Bây giờ thì sao nào, ngày nào Châu Hướng Minh cũng đèo cậu đến căng tin ăn cơm, đây chắc chắn không còn là bạn bè bình thường nữa đâu nhỉ?"
"Phải đấy, lần trước cậu bị cảm nặng, Châu Hướng Minh còn tới đưa thuốc cho cậu nữa chứ."
Chu Tình cười nhạt: "Chỉ là bạn học bình thường thôi."
Cao Lôi: "Chẳng lẽ cậu không thích cậu ấy à?"
Ba người họ đều cảm thấy chắc chắn Châu Hướng Minh thích Chu Tình.
Chu Tình nghĩ đến câu nói "bạn học cũ" kia của Châu Hướng Minh, hậm hực nói: "Tại sao tớ phải thích cậu ấy? Miệng chó không mọc nổi ngà voi, để tớ nói rõ cho các cậu biết nhé. Cho dù đàn ông trong khắp cái thiên hạ này có chết hết đi chăng nữa tớ cũng không để mắt đến cậu ấy. Sau này các cậu đừng nói lung tung nữa, mọi chuyện không như những gì các cậu nghĩ đâu."
Đám bạn cùng phòng ký túc xá thở dài thườn thượt.
Châu Hướng Minh chết trân nhìn chằm chằm vào gò má của Chu Tình, cuối cùng anh đổi hướng, chọn một con đường khác để đi.
Trong suốt hai tuần sau đó, Châu Hướng Minh không đến cung cấp dịch vụ đi nhờ xe đạp cho Chu Tình nữa.
Trên đường dù có nhìn thấy cô, anh cũng nhanh chóng tránh mặt đi trước khi Chu Tình nhìn thấy mình.
Anh biết mình không vui, không vui vì Chu Tình ghét anh như vậy.
Anh nghĩ mình nên tức giận và đúng là anh cũng tức thật.
Thế nhưng cố tình giữ khoảng cách với cô suốt hai tuần, chính anh cũng thấy chẳng vui vẻ gì cho cam.
Cuối cùng, hôm nay khi nhìn thấy cô, Châu Hướng Minh không tránh mặt nữa, anh vẫn dừng xe trước mặt cô như ngày trước, trêu chọc hỏi: "Lâu lắm rồi không gặp, có nhớ tôi không?"
Chu Tình nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hai mắt nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía trước.
Châu Hướng Minh chậm rãi đạp xe đi theo cô: "Lên đi mà bạn cũ, cứ phải để tôi ngỏ lời mời mới chịu lên à?"
Chu Tình đáp: "Không cần."
Châu Hướng Minh: "Tôi hiểu rồi, cậu muốn đi bộ để giảm béo chứ gì?"
Chu Tình bỗng nhiên trợn mắt, quay qua mắng anh: "Cậu mới béo!"
Châu Hướng Minh duỗi một chân ra, nói: "Mở to con mắt của cậu lên mà nhìn rõ, chỉ cần cậu tìm được một lạng mỡ thừa trên đó coi như tôi thua."
Chu Tình: "..."
Châu Hướng Minh kéo cánh tay của cô nài nỉ: "Nào lên đi mà, giảm cân làm cái gì."
Chu Tình muốn giải thích rằng cô không có ý định giảm béo nhưng vừa quay qua đã thấy dáng vẻ thiếu đứng đắn của Châu Hướng Minh, cô lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cô im lặng nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe anh.
Châu Hướng Minh cố ý lắc xe mấy cái, nói: "Hình như cậu tăng cân rồi thì phải?
Chu Tình vừa tức vừa buồn cười, véo eo anh một cái.
Châu Hướng Minh nhảy dựng lên: "Có chuyện gì thì từ từ nói, cậu đừng có táy máy tay chân, eo đàn ông là chỗ cậu có thể chạm bừa được à?"
Chu Tình nghiến răng, tăng lực tay, véo mạnh hơn.
Châu Hướng Minh vừa gào mồm kêu đau, vừa có một suy nghĩ hơi biến thái.
Giá mà cô đừng có véo, thay vào đó là vuốt ve hai cái, đâu phải anh không thể chấp nhận được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.