Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 17:




Trở lại tuyến đường chính mới chứng kiến rõ ràng vết tích do cơn bão để lại. Cát phủ kín mặt đường, cây cối gãy đổ rạp khắp nơi, ánh trăng sáng mờ chiếu xuống tạo thành một cảnh tượng u ám và đổ nát.
Xe đi trên con đường thế này nhất định không thể lái nhanh nhưng Quan Dược lại không giảm tốc độ, thậm chí còn đi rất thuận lợi. Ngoại trừ thỉnh thoảng va đập bên ngoài thì hầu hết thời gian chạy ổn định.
Ngôn Tiêu vốn bị thương ở đầu, đến khi lên xe liền cảm thấy rất mệt mỏi, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại, ngoài trời yên tĩnh bất ngờ. Cô nhìn về phía ánh đèn xe, trong một khoảnh khắc đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Cô quay đầu lại nhìn thấy gương mặt nghiêng góc cạnh của người đàn ông. Lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Dõi mắt nhìn ra ngoài cửa số, ánh trăng đã ẩn mình, không thể nhìn thấy được đường, chỉ có những dãy núi trùng điệp giống như dùng mực phác họa nên, tối đen nối thành một mảnh.
Không có nhà cửa, không có cây cối, cũng không có sinh khí. Nơi đây hẳn là một khu đất bỏ hoang. Sau khoảng hai giờ đi trên đường cái, Quan Dược bẻ tay lái chuyển hướng sang một con đường khác. Tốc độ xe chậm lại, vì con đường này khá gồ ghề nên ngồi trên xe rất tròng trành, có thể cảm
nhận được phía dưới lốp xe toàn là đá và cát.
Ngôn Tiêu rất khó chịu, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa xe, giọng đột nhiên trầm xuống: "Cái đó là gì?"
Quan Dược nhìn theo ánh mắt cô. Phía xa xa là một mảnh tối đen bên sườn ruộng, có ánh lửa bùng
lên.
Anh tắt đèn, cho xe dừng lại, cảm giác tròng trành nãy giờ cũng dừng theo. Ngôn Tiêu nheo hai mắt nhìn kỹ, trong bóng tối ánh lửa kia càng trở nên rõ ràng.
Ngay sau đó ánh lửa liền tắt ngúm.
Quan Dược hạ cửa xe xuống, gió theo đó thổi vào mang theo những âm thanh nhỏ vụn.
Không bao lâu sau, âm thanh đó dần trở nên rõ ràng. Ngón tay Quan Dược đặt lên bánh lái, bật sáng đèn xe. Luồn sáng đột ngột soi rõ hai bóng người phía trước. Một người đứng trước, một người đứng sau, cả hai đều đang lăm lăm chiếc xẻng trong tay, hai mắt mở to, toàn thân căng cứng như bị đóng đinh.
Ngôn Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Bóng người phía trước động đậy: "Ngôn Tỷ! Quan đội! Hù chết bọn em!"
Là Thạch Trung Chu, cậu ta vừa nói vừa hạ chiếc xẻng trên tay xuống.
Quan Dược mở cửa xuống xe: "Hai người đến đây lúc nào?"
"Cũng vừa đến được được một lúc. Chỗ này không có tín hiệu, bọn em sợ hai người liên lạc không được nên dừng ở dây chờ. Anh có muốn đi luôn không?"
Quan Dược suy nghĩ một chút: "Không đi, nghỉ ngơi một lát hồi sức, chờ đến rạng sáng rồi đi." Lúc Ngôn Tiêu xuống xe thì Vương Truyện Học đã đứng ở phía trước dẫn đường. Cô đi theo cậu ta
đến chỗ có ánh lửa cô trông thấy khi nãy. Đó là một dốc ruộng, vừa vặn tránh được gió.
Vương Truyện Học đem mồi lửa châm lên. Ngôn Tiêu giờ mới phát hiện bọn họ vừa rồi giấu lửa đi. Một chiếc nồi được treo trên một thanh sắt đặt trên lửa, trong nồi nước đang sôi sùng sục, tỏa ra hương vị của mì tôm.
"Mấy người còn có cả thứ đồ này nữa à." Cô ngồi xuống bên cạnh.
"Ngôn tỷ chưa nghe nói qua sao? Người làm khảo cổ đều là chuyên gia sống ngoài trời, nên trên đường bọn em mới mua nhiều đồ như vậy." Vương Truyện Học vừa nói vừa đưa cho cô một tô mì.
Ngôn Tiêu phẩy tay. Lúc ở chỗ Bác Lộ cô đã ăn qua một chút nên hiện giờ không đói.
Vương Truyện Học đưa tô mì đó cho Quan Dược. Anh nhận lấy, ra xa ngồi ăn, cách chỗ Ngôn Tiêu khoảng năm sáu mét. Anh ngồi ngược gió, hơi nóng từ bát mỳ bốc lên, bị gió thổi tạo thành những làn khói.
Thạch Trung Chu ôm túi ngủ từ trên xe xuống, có tất cả 4 màu: đỏ, vàng, xanh, đen. Vương Truyện Học dùng đèn điện thoại soi lên, sau đó cầm túi màu vàng đi: "Cái này là của tôi, không được phép cầm nhầm."
Thạch Trung Chu chọn cái màu xanh, đưa cái màu đen cho Quan Dược. Cuối cùng đưa túi màu đỏ cho Ngôn Tiêu.
Ngôn Tiêu nhận lấy, nhìn một lát rồi để xuống cạnh chân.
Sườn ruộng dốc như một cảng tránh gió an toàn. Lúc này mọi người đã dùng xong bữa tối. Thạch Trung Chu trải túi ngủ ra đất: "Thật sự là màn trời hiếu đất, tôi vì sự nghiệp khảo cổ học mà dâng hiến cả tuổi xuân, thật là tự hào quá cơ."
Vương Truyện Học ở một bên cau mày nhìn cậu ta: "Tuổi thanh xuân của cậu thì đáng mấy xu, sự nghiệp khảo cổ cũng không cần cậu đâu."
Hai người ầm ĩ cãi nhau khiến khoảng đất trống trải hẻo lánh này cũng trở nên có sinh khí hơn. Ngôn Tiêu lấy thuốc ra, đưa đến đống lửa làm mồi châm, đi ra xa một chút, ngồi xổm xuống từ từ
hút.
Vừa rồi trên xe mệt mỏi ngủ thiếp đi nên hiện giờ cô không buồn ngủ lắm. Hút xong điếu thuốc, quay đầu lại thấy Quan Dược lấy túi ngủ đến bên cạnh Thạch Trung Chu.
Ngôn Tiêu dụi điếu thuốc dưới chân, đứng lên về hướng đó.
Bên cạnh Quan Dược bỗng có một cái bóng lướt qua, quay đầu liền thấy Ngôn Tiêu cầm túi ngủ nằm xuống bên cạnh anh.
Anh định nằm ở phía ngoài, hiện giờ là cô nằm ngoài cùng. Thấy anh định chuyển chỗ, Ngôn Tiêu nói: "Tôi không quen nằm giữa, cứ để vậy đi."
Quan Dược không nói gì, xoay lại nằm xuống.
Vương Truyện Học ở dầu kia thở dài: "Ngôn tỷ, thật đáng tiếc. Nếu trời đẹp thì có thể trông thấy bầu trời đầy sao. Sao ở Tây Bắc bọn em là đỉnh nhất. Đáng tiếc chị không được nhìn thấy cảnh đó."
Ngôn Tiêu nói: "Ngắm sao hả, ở đâu chẳng như nhau, thế nào mà gọi là đỉnh nhất?"
"Không hề giống nhau, nằm trên mảnh đất Tây Bắc ngắm sao sẽ có một cảm giác thế sự xoay vần, mặc kệ lịch sử có biến đổi, những ngôi sao kia vẫn sẽ là chính nó, vầng trăng kia vẫn sẽ tỏa sáng như vậy."
"Tôi còn tưởng cậu còn định thêm câu "Vẫn là những ngọn núi kia" đấy." Thạch Trung Chu đá đểu cậu ta.
Ngôn Tiêu bật cười: "Cậu cũng rất cảm tính nhỉ."
Vương Truyện Học cười hề hề: "Phải trách cơn bão cát kia ấy, chao ôi, mấy người nói xem thời cổ đại có bão cát không?"
Không có ai tiếp lời, dường như không ai trả lời câu hỏi này.
Yên tĩnh một lúc, Ngôn Tiêu nói: "Có, rất nhiều ghi chép trong lịch sử có nói đến. Khi nhà ngoại Hán Thành Đế(1) lộng quyền, ở Tây Bắc mây mù đỏ vàng khắp tứ phía. Đại thần mượn hiện tượng này nói rằng thượng đế đang nổi giận. Hoàng cữu bị dọa sợ lập tức xin thoái vị. Thực ra đó là hiện tượng bão cát. Thời gian Tấn Huệ Đế(2) ở Cam Túc(3) cũng từng trải qua bão cát một lần, nhưng nổi tiếng nhất là lần Lưu Bang(4) bị Hạng Vũ(5) vây hãm. Sử ký viết rằng gió lớn bắt đầu từ Tây Bắc, tốc nhà
gãy cây, đất cát bị thổi tung, sở quân đại loạn, chính vì vậy Lưu Bang mới có thể thoát khỏi vòng vây. Về sau mới viết ra câu thơ "Đại phong khởi hề, vân phi dương"(6) trứ danh đó."
(1) Hán Thành Đế: Hoàng đế thứ 12 của nhà Tây Hán, ông bị xem là vị hôn quân ham mê tửu sắc không quản việc triều chính, để quyền lực rơi vào tay dòng họ của mẹ mình.
(2) Tấn Huệ Đế: vị Hoàng đế thứ 2 của nhà Tây Tấn.
(3) Cam Túc: một tỉnh nằm ở phía tây bắc Trung Quốc.
(4) Lưu Bang: Hán Cao Tổ - vị Hoàng đế khai quốc của triều nhà Hán.
(5) Hạng Vũ: một vị tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ Lưu Bang đầu thời nhà Hán.
(6) Trích từ bài thơ "Đại Phong Ca" của Lưu Bang.
Nếu không phải nơi này không có sóng điện thoại, Vương Truyện Học còn nghi ngờ cô lên mạng tra cứu: "Ngôn tỷ, Mấy chuyện này mà chị cũng nhớ sao?"
"Xem nhiều nên nhớ thôi."
Thạch Trung Chu cũng giật mình: "Thế thì phải xem bao nhiêu. Ngôn tỷ, không phải chị từ nhỏ đã ngâm trong lịch sử lớn lên đấy chứ. Hèn chi mới trẻ tuổi vậy mà đã là chuyên gia giám định rồi."
Ngôn Tiêu cười cười, quay mặt đi. Trong màn đêm trông thấy khuôn mặt Quan Dược đang quay về hướng cô, không rõ anh đang nhìn cô hay đã ngủ rồi.
Dần dần Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu cũng đều không lên tiếng nữa, một lúc sau tiếng gáy của bọn họ vang lên.
Ngôn Tiêu trở mình, chui ra khỏi túi ngủ, rón rén đi ra xa. Cô muốn đi vệ sinh, suốt dọc đường vì không có nhà vệ sinh nên phải nhịn rất lâu.
Đi một mạch qua chỗ đậu xe, thân xe che khuất chỗ ba người kia đang nằm. Cô tìm một nơi hẻo lánh, cởi quần, ngồi xổm xuống.
Gió lớn vun vút thổi qua. Trong màn đêm, âm thanh đó tại khu đất hoang vu này có chút dọa người. Nhanh chóng giải quyết xong, Ngôn Tiêu quay trở lại. Vừa mới đi vòng qua xe thì bắt gặp một bóng người đen sì. Cô sợ hết hồn, cho đến khi thấy rõ bóng dáng người đó mới thả lỏng. "Anh đến khi
nào?"
Quan Dược cứ động một cái: "Vừa mới đến." Anh đi theo cô đến đây, đoán được cô muốn làm gì
nên dừng lại: "Lần sau đi đâu, yêu cầu cô nói trước một tiếng. Đừng có đơn phương hành động."
"Thế nào, lo lắng cho tôi?"
"Bảo đảm an toàn cho đội viên là trách nhiệm của đội trưởng."
Ngôn Tiêu "A" thật dài một tiếng. Cô tiến đến, kiễng chân ghé sát vào tai anh: "Cho nên tôi là trách nhiệm của anh?"
Quan Dược đã quen với cái thói bất cứ lúc nào cũng giở trò trêu trọc của cô, anh đứng không nhúc nhích. Ngôn Tiêu lùi lại, đi ra phía sau mở cốp xe: "Bây giờ tôi xin phép anh, tôi muốn thay quần áo."
"Nhất định phải thay?"
"Không thay đồ tôi khó chịu."
Quan Dược đút một tay vào túi, nhìn cô cầm quần áo chui vào xe. Trong lúc đứng chờ, ánh mắt anh vô tình quét qua, chợt lóe sáng lên, là bóng lưng của người phụ nữ, phần còn lại bị màn đêm bao phủ không thấy được. Chỉ có một mảng trắng mơ hồ, một đoạn cánh tay duỗi dài trên cửa sổ xe, trắng nõn nà tựa ngó sen.
Anh quay lưng lại nhìn về phía những ngọn núi phía xa. Gió dường như lớn hơn, thậm chí còn nghe được thấy tiếng rít gào.
Sau một lát, một bàn tay vỗ lên vai anh. Ngôn Tiêu đưa trả lại anh chiếc áo da: "Xong rồi." Quan Dược cầm lấy áo, quay trở về.ư
Ngôn Tiêu đi bên cạnh. Anh để ý thấy cô đã thay một chiếc sơ mi ôm lấy ngực và eo. Trong bóng đêm, những đường cong trên cơ thể cô càng được phác họa rõ nét. Một làn gió lùa đến làm mái tóc cô tung bay, bước chân cô nhẹ nhàng như một chú mèo.
Không còn mặc áo da trên người, gió đêm khiến cô thấy hơi lạnh. Ngôn Tiêu lấy tay ôm người, cúi xuống chui vào trong túi ngủ.
Lúc Quan Dược nằm xuống, nghĩ rằng Ngôn Tiêu đã ngủ. Vừa mới nhắm mắt thì nghe cô nói: "Cái này của ai?"
Anh mở mắt ra: "Cái gì của ai?"
Ngôn Tiêu kéo kéo túi ngủ: "Cái này, là của ai?"
"Của đội."
"Tôi biết, nhưng ba người mỗi người một cái rồi, vậy cái này nhất định là của người khác?" Trong bóng tối, khuôn mặt cô lộ ra một nửa, ánh mắt tĩnh mịch: "Tôi cảm thấy là của phụ nữ."
Quan Dược trầm giọng xuống: "Cô cảm thấy?"
"Trực giác của phụ nữ."
"Trong đội có thành viên nữ có gì kỳ lạ sao?"
"Không kỳ lạ, tôi cũng là thành viên nữ."
"Cô..." Quan Dược muốn nói rằng cô không giống. Vừa mở miệng nói rồi lại thôi.
"Tôi làm sao?" Ngôn Tiêu truy hỏi.
Hai người nằm rất gần, hơi thở phả vào mặt nhau, như sợi lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve.
Tách một tiếng, Quan Dược kéo khóa túi ngủ lên, anh lạnh lùng nói qua kẽ răng ba chữ: "Không có
gì."
Ngôn Tiêu nhìn anh, cả người anh chìm trong bóng đêm, có thể cảm nhận được trên người đàn ông kia có một loại hơi thở đơn độc, hừng hực, nhưng cường ngạnh.
Anh trở mình, quay lưng về phía cô.
-------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.