Toái Phong Thiên

Chương 19: Diễn kịch (Trung hạ)




Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, ánh mắt vô tội đáng thương như đang tố cáo vẻ mặt đang thỏa mãn của người nào đó, cánh tay mềm mềm vừa mới chơi đùa làm y phục bị chà đạp thê thảm, thấp giọng nói,” Hạo ca ca, phụ hoàng cũng không dám đánh ta…… Ngươi khi dễ ta……”
Lục Vũ Hạo sẽ không mắc mưu lần thứ hai, hắn đánh thực không đau, chẳng qua chỉ là đùa giỡn, tiểu hài tử này lại thích giả bộ vô tội tự cho là không chê vào đâu được, thế nhưng trong  mắt  Lục Vũ Hạo, lại hoàn toàn toàn hiện ra nguyên hình. Trải qua vô số lần bị Lãnh Lam lừa dối, tiểu hài tử này trong bụng đầy xấu xa, mà thôi, không thể không tin, lai không thể tin tưởng hoàn toàn.
Giả bộ đáng thương không thành, tự nhiên còn có phương pháp thứ hai, bất quá Lãnh Lam chạy tới đây cũng không phải là muốn cùng với Lục Vũ Hạo đùa giỡn. Đúng vậy, hắn tuy chỉ có mười tuổi, thế nhưng tâm trí xử thế từ sớm đã khác thiếu niên bình thường. Từ nhỏ thân ở giữa chốn nước sôi lửa bỏng hắn sớm học được sát ngôn quan sắc, cũng biết tại trong Hoàng cung bảo hộ chính mình, cho nên hắn đối với người đúng là có tốt có xấu, có thể tin cũng có thể  không thể tin.
Có lẽ trước kia, Lục Vũ Hạo đối hắn mà nói, là đồng bọn, cũng là Lãnh Phong Lam dặn dò phải cẩn thận cũng muốn hảo hảo lợi dụng người, cũng pha trộn một chút tán thưởng cùng yêu thích. Thế nhưng Lãnh Lam chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác ngây ngốc ở trong lòng phụ thân, Lãnh Phong Lam cũng chưa từng ôm hắn. Vừa mới thấy Lục Vũ Hạo hành động như si ngốc lại khiến Lãnh Lam trong tâm nháy mắt thấy thoái mái và nhẹ nhõm, chúng ta nên nói Lục Vũ Hạo hôm nay tẩu cẩu thỉ vận vì thế chiếm được một ngày tiện nghi? (cẩu tẩu:chó săn, thỉ: chính là phân a > <)
” Hạo ca ca, ta có lời muốn cùng ngươi nói, ngươi không thể cho Phụ hoàng biết là ta nói.” Lãnh Lam thật cẩn thận mà cọ cọ, rúc vào người vừa mới đối với mông mình mà dốc sức chà đạp nói,” Kỳ thật đại khái hai năm trước Hàn Ngự cùng Thủy Nguyệt Hàm công chúa gặp qua vài lần thế  nhưng là…… Tựa hồ Hàn Ngự vốn có cơ hội ở lại Thủy Nguyệt quốc làm phò mã, kết quả hắn cương quyết cự tuyệt lúc sau dứt khoát cùng Phụ hoàng rời đi. Hàn Ngự ca ca thực chính trực, bất quá ta thấy người này thật ngu ngốc. Ngươi nói đối Phụ hoàng ngu ngốc thì thôi, hắn lại là cháu của Hoàng tổ mẫu. Ta thấy rất kỳ quặc nga……”
Câu cuối cố ý kéo dài ra, Lãnh Lam thấy Lục Vũ Hạo đáy mắt lưu chuyển ánh lên quang mang.
Hắn cười, rốt cuộc hắn cũng tìm được người có khả năng dựa vào. Hắn chưa từng biết tình thân gia đình, có hay không khả năng tiếp tục phát triển?
*
” Không chuẩn!” Mặt Lãnh Phong Lam  không chút thay đổi hơn nữa còn  mơ hồ mang theo tức giận, trường tụ vung lên, ánh nến yếu ớt trong gió, lúc ẩn lúc hiện, rốt cục cũng sáng trở lại.
Hàn Ngự quỳ gối trước mặt Lãnh Phong Lam, sắc mặt nghiêm trọng,” Bệ hạ biết rõ mối quan hệ này lợi và hại như thế nào, lại còn không rõ thần cùng công chúa có tình cảm cũng khó có thể duy trì, huống hồ Thái hậu ở trên, thần không dám đối công chúa có ý nghĩ lớn hơn! Thần tự thấy đã không có năng lực tiếp tục hầu hạ bệ hạ, thỉnh sử bệ hạ có thể lượng giải vi thần một phần, cho thần đi trấn thủ biên cương! Vạn tử không chối từ!” (lượng giải: thông cảm, bỏ qua…)
” Làm càn!” Lãnh Phong Lam cũng giận, bởi vì lúc lâm triều đã thấy áp lực muốn hét lớn một tiếng rốt cuộc bây giờ cũng ” Đột phá khẩu”, hắn tiến lên vài bước khẽ nói,” Trẫm cũng hỏi qua ngươi! Hàn Ngự, ngươi là huynh đệ của trẫm! Là ai hai năm trước cùng biểu muội tay trong tay quỳ gối trước mặt trẫm nói nguyện ý bỏ trốn lưu lạc thiên nhai, ngươi đã quên sao chứ? Biểu muội khổ sở chờ ngươi, Thủy Nguyệt quốc nhiều lần bị Kim Nhật quốc uy bức cũng không cúi đầu, ngươi có thể nào đối biểu muội……” (lưu lạc thiên nhai: phiêu bạt khắp trời)
” Bệ hạ! Trung nghĩa hai nan toàn! Tình nghĩa hai nan toàn! Hiếu nghĩa hai nan toàn! Ý thần đã quyết.” Hắn tựa hồ buông xuôi, ngẩng cổ, khuôn mặt nhất phái chính khí giờ phút này tràn đầy kiên quyết. (hai nan toàn: không thể vẹn cả đôi đường)
“……” Lãnh Phong Lam rống giận một lúc tâm tình hảo hảo rất nhiều rốt cục bình tĩnh, chậm rãi nói,” Hàn Ngự, ngươi cũng biết Thủy Nguyệt, Kim Nhật, Địa Hỏa ba quốc là như thế nào, đều muốn chia cắt Thiên Phong quốc? Ngươi lại cũng biết, Mẫu hậu lúc này đây đổ thượng hết thảy, sự tình năm năm trước, thành bại là ở hôm nay. Nếu như ta thu nạp Thủy Nguyệt Hàm, sẽ giống như trùng trú thụ mà đào rỗng Thiên Phong quốc……. Mẫu hậu nàng bất chấp tất cả vì nam nhân kia hủy ít nhiều sinh mệnh tướng sĩ, ngươi chính là cháu nàng, không cần trung nghĩa…… Ai……” (trùng trú thụ: mọt ăn gỗ)
Hàn Ngự cắn môi không nói.
” Ngươi với trẫm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trẫm làm sao lại không biết tâm ý của ngươi. Có người yêu thương chính là ông trời tác hợp cho, biểu muội yêu ngươi sâu đậm, từng trực tiếp cự tuyệt Sa Trầm Thanh phong hậu. Ngươi cũng biết nàng là một nữ nhân yếu đuối, sao lại có thể không sợ mang tội không quan tâm đến đất nước? Ngươi nếu muốn trốn tránh, không chỉ hại ngươi, còn hại Thủy Nguyệt Hàm, hại vô số binh lính……”
Hàn Ngự giương mắt, thân ảnh cao lớn của Lãnh Phong Lam lọt vào tầm mắt…..
Đúng vậy, hai năm trước Sa Trầm Thanh bức hôn không thành, cử binh chiết phản, cùng Tứ hoàng tử Lãnh Mẫn Chi nội ứng ngoại hợp, khi đó Thiên Phong tự bức vua thoái vị nên gặp nguy cơ lớn. Thái hậu án binh bất động, cũng duy trì phá bỏ Thiên Phong hết thảy hành động. Thái hậu tuy  là người của Thủy Nguyệt quốc, nhưng là nàng đối với Thiên Phong có cừu hận, cũng chỉ hướng tới nơi có ái nhân. Vốn Thủy Nguyệt quốc cùng Thiên Phong quốc có giao hảo nhưng cũng bị nàng khống chế trở thành Thiên Phong vi địch.
Trốn tránh…… Bỏ chạy làm sao?
Thái hậu thủ đoạn, để bức mình trung thành với nàng, liền đem phụ thân giam cầm để uy hiếp.
Nàng có thể không biết, chính mình đã biết tin phụ thân không còn trên đời. Uy hiếp đã sớm không còn tác dụng……
Thế nhưng……
” Hàn Ngự, mẫu hậu  sở tác sở vi ngươi cũng biết. Ta sở dĩ như thế này nói với nàng, chính là nhớ đến chúng ta còn chút quan hệ huyết thống. Thân sinh nhi tử còn như thế, ngươi cũng sẽ không được nàng buông tha. Nói đi nói lại nàng cũng chỉ là một nữ nhân ngu ngốc mà thôi, không chiếm được càng thỉnh cầu, Phụ hoàng làm sao không quý trọng nàng, chính là nàng rất lạnh lùng, một chút cũng không thấy được tấm lòng của Phụ hoàng. Nàng giống như chỉ yêu vì tính tú trên cao kia…. Cho nên phụ hoàng lúc này như cậy đại thụ đã chết, nàng liền muốn đem ra chặt làm thành cầu thang mà bay lên. Nhạc Trần Phi làm sao biết đến nữ nhân này yêu hắn đến vậy, mẫu hậu cứ khăng khăng cố chấp, thật sự là quá phân.”
Lãnh Phong Lam khoát khoát tay, liền muốn rời đi –  Lúc đến Xích Phượng Cung đã ” quá đêm”.
” Bệ hạ.”
Hàn Ngự thanh âm thanh lãnh từ phía sau truyền đến, Lãnh Phong Lam dừng lại chân.
” Hoàng hậu người này có thể tin sao? Nếu có một ngày Hoàng hậu phản bội bệ hạ, ngài hội giết hắn sao? Bệ hạ người đã quên tiền hoàng hậu Mộ Dung Dung sao?” Hàn Ngự hỏi cái vấn đề này thật sự là rất kỳ quái, nhưng là Lãnh Phong Lam lại mở miệng:
” Lam nhi sinh mẫu đã chết, đã sớm là quá khứ.” Lãnh Phong Lam bước hai bước, lại dừng lại.
Gió nhẹ nhàng thổi bay tóc hắn.
” Cho nên Lục Vũ Hạo.  Nói thẳng, có thể hơi khoa trương nhưng hắn chuyện gì cũng có thể làm được, duy có phản bội, rất khó.” Lãnh Phong Lam lại bước tiếp hai bước nói,” Ta thấy trong mắt hắn có thứ  đồng dạng, chờ một ngày hắn có thể tin tưởng mà nói ra, có lẽ ta có thể đem một nửa Thiên Phong quốc phó thác cho hắn.”
Hàn Ngự trong đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
Hắn lẳng lặng quì xuống, rốt cục như hiểu được gì đó giận dữ  nói,” Nếu như tiền hoàng hậu khi đó lựa chọn cùng bệ hạ cháy trốn, hôm nay mọi chuyện đã khác. Có lẽ bệ hạ nói rất đúng…… Cô cô, ta đã làm được cho nàng quá nhiều.”
*
” Cáp? Hạo ca ca ngươi nói ta rất ngốc?” Lãnh Lam từ nhỏ đã gặp qua là không quên được, thông minh hơn người, chẳng trách tâm tư của hắn rất nhiều, nhưng hôm nay bị Lục Vũ Hạo nói cái đầu hắn không dùng được, đó là một đả kích lớn cho nội tâm hắn, hắn giả vờ giận dữ nói,” Ta làm sao ngốc?!”
” Nếu ngươi đủ thông minh thì liền biết tâm tình ta rất không tốt, rất không tốt, đầu óc muốn hỗn độn lên, ta nhắc lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không giáo ngươi, ngươi đi đi! Thuận tiện nói cho Lam, ta Lục Vũ Hạo muốn ngủ! Mặc kệ hắn ni!” Hắn kéo chăn che kín đầu, hắn mới không cần liên quan đến bất cứ thứ gì nguy hiểm, cho dù muốn cũng phải an toàn mà làm việc, bị hạ độc hoặc là ám sát chẳng phải chính mình sẽ chết? Ngô, hắn không ngốc, tạm thời làm một con chim điểu, hắn phải suy nghĩ một chút.
” Hạo ca ca! Phụ hoàng đã hạ lệnh ta mỗi thời mỗi khắc đều đi theo ngươi, ngươi……” Tựa hồ nghe thấy âm thanh líu lo của Lãnh Lam.
Lục Vũ Hạo giận dữ xốc chăn lên,” Giám thị ta liền giám thị ta! Đã nói minh bạch sẽ hảo làm việc! Lãnh Phong Lam ngươi tên hỗn đản.”
“……” Không đúng lúc tại cửa xuất hiện người, Lãnh Lam đang nói chuyện cũng dừng lại.
Lãnh Phong Lam cởi xuống trường sam, tuy rằng bình tĩnh nhưng rõ ràng có chút giận tái đi,      ” Như ngươi sở nguyện, sáng nay thiếu chút nữa hại chết đại thần trong nhóm‘trung ngôn’, còn nói muốn giám thị ngươi, đúng là ngoài ý muốn.”
“……” Lục vũ hạo đương nhiên minh bạch mình có điểm cố tình gây sự, không cam lòng cuối cùng giãy dụa, khóe miệng run rẩy nói,” Đừng nói đem hỗn đản tiểu quỷ này cho ta là vì ta hảo, ta còn không có ngu ngốc mà nhận ‘tạ lễ’ của ngươi. Không dám nhận a bệ hạ, không có sự tình gì thỉnh hồi ‘Hắc Long Điện’ đi. Sáng mai thỉnh tiếp tục cảm thụ cảm giác ‘Bệ hạ bị Hoàng hậu đuổi khỏi Xích Phượng Cung hơn nữa lại yêu thương mà không dám đắc tội, cho nên trầm mê không thể tự kềm chế’ cứ như thế đồn đại ra.”
Lãnh Lam đang làm gì chứ?– cười, cười to, ngửa tới ngửa lui,” Ha ha! Ta hiểu rồi! Tối hôm qua Phụ hoàng nhất định đối Hạo ca ca rất thô bạo!”
Lãnh Phong Lam chưa nói câu nào, nhưng Lục Vũ Hạo đã nghiến răng nói,” Tiểu Lam nhi, ngươi không phải muốn cho ta dạy cho ngươi sao? Được, mỗi thời mỗi khắc đi theo phải không? Ta đây khiến cho ngươi cảm thụ trọn vẹn thế nào là  ‘Tình thương của mẫu thân vô  hạn’. Còn dám chạy! Thoát quần đánh mông!”
Lãnh Phong Lam ôn nhu cười nhìn hai người diễn hí chơi đùa, thở dài,” Gặp được Lục Vũ Hạo, đều là bi thương cùng hạnh phúc……” Xích Phượng Cung trong nháy mắt hài hòa mà ấm áp, thế nhưng ngoài cửa sổ cặp kia,  ánh mắt lại ác độc mà tràn đầy hi vọng hủy diệt hết thảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.