Toái Phong Thiên

Chương 37: Liên hoàn (trung)




Tình huống trước mắt là, Lục Vũ Hạo tay chân bị trói trên giường lớn.
Khóe miệng run rẩy nhìn Sa Trầm Thanh đang cầm một đĩa hoa quả bước đến, từng miếng hoa quả được đẩy vào miệng mình. A, đó là hoa quả của Thiên Phong. Mỹ nhân đầu ngón tay thon dài, cốt tiết rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ trói gà không chặt (dị công năng không thể dùng, dùng cũng không thể đối phó được với thiên quân vạn mã). Mỹ nhân cười đến tuyệt diễm phi thường, đáng tiếc trong mắt Lục Vũ Hạo lại là nụ cười nham hiểm. Mỹ nhân mắt phượng phong tình vạn chủng, nhưng Lục Vũ Hạo lại thấy căn bản là không có hảo ý……
Lục Vũ Hạo đối với Sa Trầm Thanh chính là không thích.
” Hạo, ngươi không ăn sao? Cô là lần đầu tiên hầu hạ người khác, ngươi nên thấy may mắn.” Vừa nói xong, ngón tay thăm dò trong miệng Lục Vũ Hạo, thành thục cạy mở miệng hắn, đem hoa quả đưa vào, cười nói,” Đừng dùng đôi mắt tiểu lộc nhi ngây thơ nhìn ta, trước mắt ngươi là con tin quan trọng ta như thế nào cam lòng ngược đãi ngươi? Đến, ăn một cái.”
“…… Ta thực hoài nghi giác quan thứ sáu của mình.” Lục Vũ Hạo một bên tước hoa quả, một bên thì thào.
” Giác quan thứ sáu?” Sa Trầm Thanh nghe được từ ngữ mới lạ nên rất hào hứng,” Cái gì vậy, nói cho ta nghe?”
“…… Giải thích không nổi, ngươi với ta bất đồng ngôn ngữ.” Lục Vũ Hạo tiếp tục bóc vỏ lắc đầu.
Đột nhiên, Sa Trầm Thanh đem chế trụ cổ Lục Vũ Hạo, hắn đang nuốt hoa quả lại bị ngăn trở ở họng, không thể hít thở khiến mặt đỏ bừng,” Ô ô……”
” Cô không thích ngươi nói như vậy. Giải thích cho ta nghe……. Hừ, cô cùng ngươi không có chung ngôn ngữ, nực cười, chẳng lẽ Lãnh Phong Lam lại có thể? Cái tên gia hỏa mặt mày nghiêm túc kia có gì bình dị gần gũi như ta?” Mắt phượng nheo lại, cực kỳ nguy hiểm.
“…… (Ngươi làm sao bình dị gần gũi a)” Lục Vũ Hạo mặt đỏ bừng, gật gật đầu, bất quá ánh mắt lại phản kháng.
Sa Trầm Thanh bỏ tay ra, nhìn thấy Lục Vũ Hạo nôn hoa quả trong miệng ra,” Khái khái…… Ngô khái……”
Nhưng tiếp theo, con mắt phẫn nỗ hướng tới, quát,” Giác quan thứ sáu? Chính là dự cảm một việc gì đó. Ta lần đầu tiên gặp ngươi còn tưởng rằng ngươi là cái loại yếu nhược ăn chơi trác táng.”
” Nga?” Sa Trầm Thanh nhẹ nhàng tương tay phải ngón tay gần sát yết hầu trắng nõn của Lục Vũ Hạo, nhẹ nhàng xoa dịu,” Như vậy, lần đầu tiên gặp mặt, tiểu lộc nhi của ta thực sự khát khao được ta chơi đùa sao?”
” Ngươi……” Tay chân bị trói, Lục Vũ Hạo chỉ có lui về phía sau– từ từ,” Tiểu lộc của hắn”.– hắn sẽ không……
Sa Trầm Thanh thân hình so với Lãnh Phong Lam không kém là mấy, nhưng dáng người không thể cường tráng như Lãnh Phong lam, tương đối cân xứng, bất quá vì nhìn Lãnh Phong Lam đã quen nên thấy Sa Trầm Thanh có vẻ dáng người rất *** tế…… Khái, nhưng là cái kia chính cái dáng người này từ khi lần đầu gặp mặt đã khiến Lục Vũ Hạo có cảm giác áp bức, hơn nữa gương mặt lại rất xinh đẹp……
” Giác quan thứ sáu của cô cho biết, thích thứ gì phải trực tiếp cướp lấy, không cần cho người khác cơ hội cướp mất, sau đó lấy một cái hòm lớn đem hắn khóa lại, chỉ có mình cô mới được hưởng thụ……. Giác quan thứ sáu của cô cho biết, hiện tại là thời điểm thích hợp nhất.”
Lục Vũ Hạo nghe thấy choáng váng.
Thực sự nếu đây là Mỹ nhân kế, liệu mình có bị chính mỹ nhân chà đạp chơi đùa không.
Kỳ thật còn hơn lý trí, Lục Vũ Hạo thực sợ hãi. Hắn nhớ rõ thiếu niên bị Sa Trầm Thanh xâm phạm, đau đến không đi được. Hắn chỉ biết là nữ sinh lần đầu tiên sẽ đau, đồng nhân nữ cho hắn biết, nam sinh làm không được, mỗi lần đều rất đau lại có thể sinh bệnh. Nhưng là…… Kia còn là tình huống bình thường, hắn hiện tại nên khiếu nại thế nào? Hắn một cái đại nam nhân, tính hướng bình thường, trước mắt lại có nguy cơ bị đồng tính ooxx, hay là cường ooxx?
Không xong, y phục hắn bị xé mở.
Hỏng rồi…… bàn tay đang sờ loạn hắn……
Không xong…… hắn cảm thấy ngứa quá (Bị trói không phản kháng được — Lục Vũ Hạo chỉ có thể ai thán trong lòng đấu tranh)……
Hảo……
” Khuông đường–! Ào ào……”
Lục Vũ Hạo nhìn xuống dưới, Sa Trầm Thanh cũng dừng động tác.
Chỉ thấy Lâm Tư Nguyên đem nước tới, nhưng thùng nước đổ lênh láng, hắn quì dưới đất không dám ngẩng mặt lên, tựa hồ biết chính mình làm sai — thiếu niên hảo quỷ dị, Lục Vũ Hạo không cảm nhân được hắn tiến đến. Hơn nữa, trông sắc mặt Sa Trầm Thanh thực sự sinh khí.
” Lâm Tư Nguyên, ngươi ở bên cạnh cô bao lâu?” Sa Trầm Thanh rởi khỏi người Lục Vũ Hạo, một bên chuyển cánh tay đến gần Lâm Tư Nguyên.
Hắn có chút sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau,”…… Thưa, rất nhiều năm, bệ hạ.”
” Đúng vậy, rất nhiều năm. Cô cảm thấy ngươi cũng không tệ, ít nhất ngươi vốn đáng chết nhiều lần, cô lại đều tha thứ cho ngươi, không sai chứ?” Lời nói của Sa Trầm Thanh giống như việc hắn cho Lâm Tư Nguyên rất nhiều ân huệ.
Lâm Tư Nguyên sửng sốt, tựa hồ biết Sa Trầm Thanh muốn nói cái gì, đầu càng cúi thấp hơn,” Đúng vậy, bệ hạ, bệ hạ đối với nô tài ân trọng như núi.”
“…… Như vậy hiện tại Lục Vũ Hạo đã ở trong tay, việc thế thân của ngươi coi như kết thúc. Cô không giết ngươi, ngươi cút đi.” Sa Trầm Thanh nhẹ nhàng vén một ít tóc, quay lại nhìn Lục Vũ Hạo cười,” Bât quá để nghiêm phạt ngươi chuyện vừa rồi, cô sẽ lấy một bên gân tay của ngươi, thế nào, ngươi có ý kiến không?”
“…… Nô tài tạ ơn bệ hạ không giết.” Lâm Tư Nguyên hít sâu một hơi, đầu cúi thấp không ngẩng lên
Nhưng là Lục Vũ Hạo nhìn thấy Lâm Tư Nguyên khóc. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên nền đất, thanh âm rất nhỏ, Lục Vũ Hạo lại nghe được.
Lục Vũ Hạo thật lâu sau mới biết được, nước mắt kia không phải vì vui mừng được thoát khỏi Sa Trầm Thanh, mà là bởi vì bi thương. Bởi vì hắn không có nhà, giống như mình. Bởi vì hắn căn bản mình tồn tại trên đời này để làm gì……
Lâm Tư Nguyên bị cắt gân tay trước mắt Lục Vũ Hạo.
Hắn nhớ rõ khuôn mặt thiếu niên, thống khổ, đau, tuyệt vọng. Thiếu niên quay đầu, cắn răng, không có rên rỉ một tiếng. Hắn đi rồi.
Hắn liếc mắt nhìn mình, cũng liếc nhìn Sa Trầm Thanh.
Có lẽ là Lục Vũ Hạo ảo giác, hắn cuối cùng cảm thấy, hắn nhìn Sa Trầm Thanh rất lâu, rất lâu, lâu.
” Ai, hứng thú cũng không có.” Sa Trầm Thanh tựa hồ thực đáng tiếc,” Ngươi làm ta bị mất một nô tài rất quen thuộc, cho nên về sau ngươi có thể thay thế vị trí của hắn.”
Ngoài ý muốn, Lục Vũ Hạo im lặng.
Hắn nhìn thiếu niên chậm rãi biến mất trong màn đêm.
Thiếu niên, kỳ thật biết đánh rớt thùng nước sẽ có hậu quả gì, bởi vì hắn bước đến một lúc mới đánh rơi. Có thể hắn lựa chọn đánh rơi. Hắn tên là Lâm Tư Nguyên, hắn không phải giống như mình muốn có người thân a? Hắn…… Muốn đi đâu? Bản thân tựa hồ thiếu hắn một cái nợ ân tình, khi nào mới có thể trả cho hắn……
Chính mình có thể làm gì cho hắn? Bọn họ đều không có gì cả. Không, hắn không hề tay trắng.
Lục Vũ Hạo nhìn Sa Trầm Thanh đang nhíu mi nhìn hắn, cười lắc lắc đầu, dưới bóng tối, Sa Trầm Thanh thấy không rõ biểu tình của Lục Vũ Hạo,” Thực đáng tiếc, ta đã đáp ứng một người vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn. Nghe lệnh của người khác, thực khó khăn.”
“…… Vĩnh viễn sẽ không?” Sa Trầm Thanh cười lạnh,” Hứa hẹn cùng nói dối cũng chỉ một ý niệm. Lúc đó ngươi đáp ứng hắn, vậy hiện tai có kiện định như vậy?”
“……” Lục Vũ Hạo cười lắc lắc đầu, bất quá hắn cúi đầu,” Chậm rãi, ta cũng bắt đầu hiểu được. Hứa hẹn vốn chính là vì tuân thủ mà tồn tại. Nói dối, sẽ không đáng vì hắn mà tuân thủ lời hẹn.” Lục Vũ Hạo ngẩng đầu lên, đối Sa Trầm Thanh cười cười,” Ngươi có…… Có thể hoàn toàn tín nhiệm người khác sao? Ngươi dám đem sinh mệnh của ngươi phó thác cho hắn?”
Sa Trầm Thanh hoàn toàn sửng sốt,”……”
” Ngươi căn bản sống trong cô đơn, ai cũng không tin, ai cũng không thể khuynh tâm. Ngươi chỉ có thể dùng bạo lực cùng uy nghiêm áp bách người khác, thực thương cảm ngươi. Ngô……” Cái tát nảy lửa. Lục Vũ Hạo nghiêng mặt.
” Ba–!”
” Đủ rồi! Ngươi có tư cách gì nói vậy? Ngươi nghĩ đến thân phận hiện tại của ngươi là gì?” Sa Trầm Thanh không còn vờ tươi cười như trước, giờ phút này cả dung nhan vặn vẹo, uốn éo, méo mó,” Úy thác ngươi, ta nghĩ ngươi nên làm một món đồ quan trọng đi……” Hắn đi tới cửa, lại dừng lại, xoay người, cấp Lục Vũ Hạo một nụ cười khiến người khác sởn tóc gáy,” Ba ngày sau, nói không chừng thi thể lãnh Phong Lam sẽ được treo trên tường thành Thiên Phong. Ngươi thực hiện hứa hẹn, nhưng hắn chính là vô phúc hưởng, ha ha……”
Ba ngày?
Vì cái gì Sa Trầm Thanh nói là ba ngày?
Bất quá, làm hắn khó thở, không ai chú ý tới Lâm Một Năm ly khai, tốt lắm tốt lắm, cuối cùng không uổng công.
Hy vọng sau này không có gì sai lầm…… Hơn nữa người nằm trong kế hoạch cũng vừa ly khai – Lâm Tư Nguyên.
Màn đêm thanh lãnh dưới ánh trăng càng có vẻ thê lương.
Lục Vũ Hạo dùng dị năng thoát khỏi dây thừng, trẻo lên nóc Hắc Long Điện, đây là nơi cao nhất trong Thiên Phong Hoàng cung, có thể nhìn thấy toàn cảnh. Hắn thấy, Hoàng thành đèn đuốc sáng trưng, binh lính tuần tra chăm chỉ, kiểm tra từng khẽ hở. Hắn hiểu được, để có thể thay đổi được cục diện thì hy sinh là điều cần thiết, nhưng hiện tại hoàn toàn không có khả năng. Bởi vì nội gián của Thái Hậu là người có quyền cao chức trọng muốn có bằng chứng rất khó. Bọn họ không đấu được với Thái Hậu, thừa dịp cơ hội này lam cho tan rã luôn……
” Hô…… Buổi tối mai, Lam ngươi nhất định phải đến. Ta chỉ có thể cùng Sa Trầm Thanh chu toàn một ngày.”
Lục Vũ Hạo lại nhìn về phía thảo nguyên bên ngoài Hoàng thành, ngọn đèn rời rạc, nơi đây vị trí gần Hoàng Thành Thiên Phong nhất.
Nơi đây, có rất nhiều người vô tội. Có lẽ hắn may mắn nên chưa có đổ máu…… nhưng đây chỉ là trước mắt thôi.
“…… Cần phải trở về.” Lục Vũ Hạo vừa thu người, nhảy xuống, mũi chân vừa chạm đất đã nhanh chóng rời đi.
Gió đêm khẽ thổi qua mặt hắn.
Mùa đông ở Thiên Phong, có điểm lạnh, nhưng…… vẫn có thể chịu đựng được.
” Tiểu Mục, Hạo ca ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong xe ngựa, Lãnh Lam nằm trong lòng Tiểu Mục, hai người đắp một tấm đệm lông. Lãnh Lam ngẩng đầu hỏi, lông my dài như nhung nhìn chăm chăm thiếu niên trước mặt. Lục Tiểu Mục ôm lấy Lãnh Lam, cúi đầu,” Ân.”
“…… Kia, ta ngủ trong chốc lát.” Lục Tiểu Mục biểu tình có chút ngưng trọng, Lãnh Lam thông minh như thế nào không biết rõ, hắn hướng gần trong lòng của Lục Tiểu Mục, cọ qua cọ lại tìm vị trí thật thích hợp. Xe ngựa có chút xóc nảy, Lục Tiểu Mục nhìn qua tấm rèm bị gió thổi, xe ngựa đang đi vào rằng rậm tối tăm, không thể thắp đèn, chỉ có ánh sáng leo lét của người dẫn đầu, bọn họ không thể kinh động mật thám của Sa Trầm Thanh, chỉ có thể lựa chọn rời đi vào buổi tối.
Lục Tiểu Mục thực sự lo lắng Lục Vũ Hạo, có thể là đối Lục Vũ Hạo có chút nhận thức.
Bởi vì đây là nhiệm vụ quan trọng, Lục Vũ Hạo một mình gánh vác. Lúc ly biệt, nhìn hắn mỉm cười trong sáng trong lòng có chút đau xót.
Là người không thuộc thế giới này, vì cái gì mà liều mạng như vậy?
Hắn cúi đầu nhìn Lãnh Lam trong lòng, bên cạnh Lãnh Phong Lam vẻ mặt trầm tư.
Là vì bọn họ hay sao?
Hắn đối với ca ca giả mạo này nửa điểm không biết, hắn ở trong thế giới này cũng cố gắng nỗ lực hết mình như vậy sao? Đột nhiên, rất muốn nhìn thấy hắn. Bọn họ…… Cũng rất nhớ hắn, lo lắng hắn. Phụ thân mình cũng đồng ý cho hắn sử dụng thân thể của ca ca là vì cớ gì?
Mọi hoài nghi tựa như là hắc ám tiếp cận ánh bình minh. Phía chân trời, thái dương chậm rãi mọc……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.