Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 30:




Thẳng đến Chu Mẫn Lôi rời khỏi hội trường, Hạ Mộc vẫn sững sờ tại chỗ.
Hận ý của biểu tỷ giống như cách một chụp kính, rõ ràng có thể thấy được, rồi lại khó có thể chạm đến, Hạ Mộc không thể nào lý giải.
Trong ký ức thuở nhỏ của cô, lần đầu tiên nếm trải tư vị bị phản bội, không phải vì danh lợi, mà chỉ vì hoàn cảnh của cô trở nên tốt đẹp hơn, biểu tỷ lớn lên cùng cô, phản bội tình tỷ muội mười mấy năm qua.
Ngây người hồi lâu, một bó kẹo que thật to màu hồng nhạt bỗng nhiên che khuất tầm mắt của cô, Hạ Mộc lấy lại tinh thần, nghiêng đầu vừa nhìn — Giang Mị đang một tay cầm một bó kẹo que, đưa cho cô một cây, cười nói: "Vừa rồi mua một nắm thật lớn, hiện tại đã nhỏ một vòng, lập tức ăn đi!"
Hạ Mộc cảm kích mỉm cười với nàng, tiếp nhận kẹo que, tâm tình hòa hoãn chút ít.
Giang Mị nghi hoặc nhìn cô: "Dường như ngươi không vui?"
Hạ Mộc ngồi xuống, thần sắc cô đơn: "Ta có một chút hối hận vì đã tham gia diễn vở kịch này."
"Vì sao?" Giang Mị vẻ mặt kinh ngạc ngồi vào bên cạnh cô: "Một cơ hội tốt nha! Ngươi biết có bao nhiêu người sao tham gia thử vai không? Còn nhiều hơn hai mươi mấy người so với các vai diễn thành niên! Nếu như kịch tổ ngay từ đầu đã xác nhận vương trữ tham gia biểu diễn, có lẽ còn phải xếp một hàng quanh địa cầu!"
Hạ Mộc bị nàng chọc cười, cười khổ nói: "Ta lúc đó chỉ là nhằm vào thù lao mà đến, không ngờ, nhận được vai này sẽ đắc tội...Một số người. Ngươi cũng thấy rồi, từ lúc bắt đầu tập luyện, những phiền phức lớn nhỏ chưa từng dứt, có lẽ là các đối nhân xử thế của ta không thỏa đáng, thật sự không thích hợp với phần may mắn này."
Giang Mị tấm tắc: "Đừng ôm hết trách nhiệm vào người, người sợ nổi danh heo sợ mập, ngươi diễn chính là sủng phi của tiểu thái tử, đồng nghĩa với việc bị biến thành bia ngắm sống, bao nhiêu người đố kị, ngày tháng của ngươi có thể yên ổn sao?
Vấn đề không ở bản thân ngươi, nhà giàu mới nổi vẫn luôn bị người khác cười nhạo, cũng không thấy bọn họ hối hận trở thành nhà giàu mới nổi a? Huống hồ ngươi có được vai này l không phải dựa vào vận may, mà là thực lực, có cái gì phải tự trách?
Chờ xem, ngày đầu tiên công diễn, cư dân mạng nhất định sẽ chửi bới rất nhiều. Hiện nay, đa số người vẫn có khả năng sức phán đoán cùng đạo đức, thỏa hiệp với những kẻ ganh tỵ này, còn không bằng nắm chặt cơ hội thuộc về bản thân."
Hạ Mộc nghe vậy, trong lòng khoan khoái đôi chút.
Luyện tập kết thúc, về đến nhà, cô quyết định không thỏa hiệp, chủ động nói rõ sự việc cho ba mẹ biết, muốn trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Tô Ngữ Mạt còn chưa nghe xong, đã tức giận đến xù lông, không ngừng hỏi Hạ Mộc: "Nàng thực sự nói như vậy?"
Hạ Mộc lần đầu tiên bị mẹ mình hoài nghi, gấp đến độ phát thệ, tuyệt đối không thêm mắm thêm muối.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Ngữ Mạt đầy mặt sát khí lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Chu Mẫn Lôi, lại cảm thấy chưa hết giận, lập tức đứng dậy lấy chìa khóa xe, quyết định trực tiếp giết đến nhà Chu Mẫn Lôi.
"Ngữ Mạt! Ngươi không nên nóng nảy." Hạ Thụy An vội vàng ngăn cản vợ.
Tô Ngữ Mạt hất tay hắn ra, cả giận nói: "Thật sự gặp quỷ! Ta nhiều năm qua đối xử với nàng như thế nào! Lại cưng chiều ra một con bạch nhãn lang như vậy!"
"Không nên xung động." Hạ Thụy An vội vàng đoạt lấy chìa khóa xe, khuyên nhủ: "Đúng lúc trưa mai phải về nhà mẹ ngươi ăn cơm, đến lúc đó người một nhà ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí nói rõ vấn đề, xem Mẫn Lôi rốt cuộc đối với chúng ta có oán khí gì.
Nàng đối với Hạ Mộc địch ý sâu như vậy, nhất định là chịu ảnh hưởng từ gia đình, có lẽ lúc nhỏ không ít nghe thấy đại tỷ ngươi oán giận ngươi, chúng ta phải nói rõ với cả nhà bọn họ, tranh cãi chỉ có thể khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt."
Tô Ngữ Mạt khó có thể tin nhìn chồng mình: "Tính tình của ngươi thế nào càng lúc càng sợ phiền phức? Lẽ nào ta còn phải sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt với đàn bạch nhãn lang này? Ta vì bọn họ nỗ lực bao nhiêu? Bọn họ lại báo đáp ta thế nào!"
Hạ Thụy An vội vã nói: "Chính là bởi vì ngươi bỏ ra quá nhiều, hiện tại nếu như ngươi xung động trở mặt, thậm chí đánh con gái nhà họ, thì những gì bỏ ra trước đó sẽ không còn giá trị gì, bọn họ sau này còn có thể cây ngay không sợ chết đứng mà vong ân phụ nghĩa, ngay cả sự hổ thẹn chột dạ cơ bản cũng không còn!"
Tô Ngữ Mạt tức giận đến hoa mắt: "Ta gả cho một nam nhân bạc nhược như ngươi, thật sự là một kỳ tích, đã đến lúc nào rồi, ta không quan tâm bọn họ hổ thẹn hay không! Ta chỉ muốn con bạch nhãn lang kia ngay mặt quỳ xuống xin lỗi con gái ta!"
"Ngươi thực sự không quan tâm sao?" Hạ Thụy An nghiêm túc nhìn vợ mình: "Vậy vì sao muốn nàng quỳ xuống xin lỗi chúng ta, bởi vì đó là nàng nợ chúng ta, không phải sao? Ta không phải không cho ngươi trừng phạt sai lầm của nàng, chỉ là không hy vọng ngươi lãng phí tâm sức nhiều năm như vậy, lại không được cảm kích còn để bọn họ có cớ trở mặt, chuyện đứng ra giáo huấn nàng, cứ để cho ta."
Hạ Mộc đang chờ cùng mẹ giết đến nhà biểu tỷ, nghe ba nói như vậy, cô lập tức đầy mắt chờ mong mà ngẩng đầu hỏi: "Ba muốn dẫn ta đi đánh biểu tỷ sao?"
"...." Hai vợ chồng nhất thời trầm mặc, quay đầu nhìn về phía nữ nhi, trăm miệng một lời: "Đi làm bài tập."
Hạ Mộc rất thất vọng, bĩu môi trừng ba một cái, xoay người ủ rũ đi lên lầu.
Hạ Thụy An cúi đầu nói với vợ: "Phải làm gương tốt cho con, không nên đề xướng phương hướng dùng vũ lực giải quyết vấn đề."
Tô Ngữ Mạt liếc hắn một cái, không cam lòng nói: "Ta đợi xem ngươi trưa mai làm thể nào giải quyết vấn đề một cách hòa bình, ta nói trước, nếu như Chu gia muốn qua loa cho xong, ta sẽ tại chỗ giáo huấn bọn họ!"
"Không thành vấn đề." Hạ Thụy An cười đến vẻ mặt hàm hậu.
* * * *
Ngay cả kiên trì làm bài tập cũng không có, giấy nháp trên bàn học tràn ngập các loại chửi mắng như "Cặn bã Chu Mẫn Lôi! Đi chết đi, ngươi mà là tỷ tỷ cái gì!"
Hạ Mộc thở phì phì buông bút.
Sau khi thẳng thắn sự tình với ba mẹ, chỉ có mẹ cùng chung cảm nhận với cô, còn ba từ đầu chí cuối đều trầm mặc, cúi đầu suy tư, hoàn toàn không nửa phần tức giận.
Quả nhiên chỉ có mẹ yêu thương cô nhất.
Hạ Mộc cất tập sách, cả người bị cơn giận huân đến miệng khô lưỡi khô.
Đứng dậy xuống lầu tìm đồ uống, phòng khách tắt đèn, phòng bếp vẫn sáng, có lẽ là ba đang bận rộn.
Hạ Mộc cần uống nước, không tình nguyện đi đến gần phòng bếp.
Giọng nói của ba truyền ra từ trong bếp, tựa hồ đang nói điện thoại.
Hạ Mộc hít sâu một hơi, nước cũng không muốn uống nữa, mới vừa dự định xoay người lên lầu, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng của ba.
"... Nếu như không phải tiểu di cùng biểu muội ngươi ngăn ta, chân của ngươi hiện tại đã bị ta đánh gãy rồi, ta không nói thân tình gì với ngươi, các nàng có tình cảm với ngươi, còn ta là người ngoài, ta chỉ biết là ngươi tổn hại đánh danh tiếng nữ nhi bảo bối của ta."
"Đừng nói chuyện sửa hồ sơ với ta, chút chức quyền nho nhỏ của ngươi, có gì đáng đắc ý? Nếu như ta muốn cho Hạ Mộc vào học viện quân đội, vẫn còn nhiều mối quan hệ, cần gì đến ngươi làm loại chuyện vụn trộm này? Ta là lo lắng nàng đến loại trường học đó không được an toàn mà thôi."
"Trước khi ngươi sửa hồ sơ cho nàng có nói cho ta và tiểu di của ngươi biết không? Bọn ta không tính toán với ngươi, ngươi ngược lại còn tranh công?"
"Ngươi chỉ cần biết một điều, nếu ngươi còn dám bôi nhọ con gái của ta, cam đoan cam đoan cho ngươi trong vòng một tuần mất đi công việc, còn có khoản nợ ba ngươi ký đảm bảo, trong một tháng phải trả lại cho bọn ta."
"Đúng vậy, là không viết giấy vay nợ, thế nào, ngươi còn muốn chống chế? Ngươi không biết trước đây ta làm việc gì sao? Thủ đoạn đòi nợ của đặc công bọn ta không giống với đám lu manh, có tin ta cho cả nhà ngươi hối hận đã mượn tiền của bọn ta hay không?"
"Đừng khóc, ngươi khóc cho ai nghe? Ta không phải tiểu di của ngươi, sẽ không mềm lòng đối với ngươi, lúc ngươi hại con gái ta, tại sao không nghĩ đến những chuyện này?"
....
Hạ Mộc bất động như tượng bám trước cửa, trừng mắt há miệng.
Người ở bên trong thật là ba cô sao!
Thật là người chồng nhỏ cả ngày đeo tạp dề bông hoa hỏi cô "có phải thịt kho quá ngọt rồi không" sao!
Thật là công dân tốt mỗi ngày giáo dục cô "phải khiêm tốn phân rõ phải trái, tuân thủ pháp kỹ" sao!
Tuyệt đối không phải! Đây rõ ràng là khí thế của lão đại hắc bang a!!
Xung quanh một mảnh vắng vẻ.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của biểu tỷ rõ ràng truyền ra thông qua ống nghe điện thoại.
Hồi lâu.
Trong lòng Hạ Mộc dâng lên cảm giác cảm động, lặng lẽ nhìn vào phòng bếp, nhìn bóng lưng cao to của ba, dùng khẩu hình yên lặng nói: "Ba, ngươi lợi hại nhất."
Sau đó xoay người rón ra rón rén lên lầu.
Liên tiếp hơn hai tháng qua, tâm tình của cô chưa từng kiên định như vậy.
* * * *
Cuối tuần, sinh nhật của ông ngoại, cả nhà Hạ Mộc đến nhà ông bà ngoại ăn cơm.
Vừa nhìn thấy Hạ Thụy An vào cửa, vợ chồng Chu gia lập tức đứng lên, xấu hổ lại lấy lòng mà đứng dậy nghênh tiếp.
Hạ Mộc âm thầm liếc mắt nhìn biểu tỷ ngồi ở một góc sô pha.
Đôi mắt Chu Mẫn Lôi khóc đến sưng như quả đào, thấp thỏm trốn sau lưng ba mẹ, nhìn cũng không dám nhìn ba của Hạ Mộc một cái.
Ông bà ngoại vốn dĩ đang xem TV, không phát hiện bầu không khí khác thường.
Nhìn thấy Tô Ngữ Mạt vào cửa, bà ngoại lập tức đứng dậy, đến tủ lạnh lấy ra một hộp thức ăn bản thân tự nấu, căn dặn con gái trước khi về nhà nhớ mang đi.
"Mẹ giữ lại ăn đi, loại rau trộn này, trong siêu thị có rất nhiều." Tô Ngữ Mạt không được tự nhiên nhíu mày cự tuyệt.
Bà ngoại nói mải không ngừng, rau củ trồng sau vườn đều là xanh tốt không hóa chất, ra chợ cũng mua không được.
Hạ Mộc đã gần hai tháng không đến nhà bà ngoại, từ lúc trong nhà thiếu một khoản nợ lớn, mẹ cũng rất ít đi thăm người thân.
Bà ngoại mỗi ngày trông mong, chờ gia đình con gái đến thăm hỏi, lúc này chờ được Hạ Mộc và Hạ Đóa Đóa, vội vàng đến trước tủ, lấy ra đồ ăn vặt đã chuẩn bị trước, cẩn thận phân chia cho hai đứa cháu gái, tựa hồ vẫn lo lắng hai hùng hài tử này giống như lúc nhỏ, vì phân chia không công bằng mà đánh nhau.
Người lớn vào trong nói chuyện, Hạ Mộc cùng Hạ Đóa Đóa được bà ngoại đưa đến phòng khách xem TV.
Chu Mẫn Lôi trầm mặc không hé răng ngồi trong góc sô pha.
Lúc Hạ Mộc đi ngang qua trước mặt nàng, rõ ràng cảm giác được nàng oán hận trừng cô một cái.
Hạ Mộc lạnh lùng trừng lại một cái, ngồi vào một góc xa xa.
Ba người trầm mặc mà ngồi, chỉ có Hạ Đóa Đóa giống như thường ngày, khẩn cấp mở khoai tây chiên ra ăn.
Nhìn lên thấy bộ dạng lang thôn hổ yết của Hạ Đóa Đóa, bà ngoại vui vẻ nở hoa, cố ý kéo khóe miệng giáo huấn: "Hai người các ngươi, từ nhỏ đã thích tranh giành đồ ăn vặt, ăn xong rồi còn tìm Mẫn Mẫn đòi thêm."
Chu Mẫn Lôi nghe bà ngoại nhắc đến chuyện lúc nhỏ, không được tự nhiên mà quay mặt đi.
Bà ngoại nói đến trước kia liền hăng say: "Lúc các ngươi còn chưa sinh ra, Mẫn Mẫn ăn cũng rất nhanh, chờ có hai con mèo tham ăn các ngươi, nàng lập tức có dáng vẻ của tỷ tỷ, mỗi lần đều cố ý giảm bớt đồ ăn vặt, chờ hai ngươi đuổi theo xin nàng."
Vừa dứt lời, Hạ Mộc cùng Chu Mẫn Lôi không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, nhất thời xấu hổ, hai người trừng nhau một, cái, dời mắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.