Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 64:




Trong sân lại bộc phát ra một trận cười to.
Hạ Mộc biết làm ăn gấp khó dằn nổi mà lấy điện thoại ra, trên trang mua sắm online tìm kiếm từ khóa 'long lân'.
Cư nhiên thật sự có bán thứ này!
Trong miêu tả sản phẩm, người bán lời thề son sắt hứa hẹn nếu là giả sẽ một đền mười, ảnh chụp chi tiết các góc độ của long lân, được chụp rất cẩn thận, khuynh hướng cảm xúc thoạt nhìn xác thực không giống là giả.
Bất quá, ấu tể mặt bánh bao năm đó vừa rời đi, Hạ Mộc gần như mỗi ngày đều vuốt ve phiếu ấu lân kia, cho nên đối với hình dạng và màu sắc của phiến long lân đã quen thuộc như lòng bàn tay.
Cho nên, chỉ nhìn ba bức ảnh, cô đã có thể xác định, phiến vảy này không phải là phiến cô đang giữ.
Phiến long lân điện hạ tặng cô, màu sắc nhạt hơn một ít, độ thấu sáng lớn hơn phiến trên mạng, then chốt là hình dạng có sự bất đồng.
Trong mắt Hạ Mộc, hai phiến long lân căn bản là cách biệt một trời một vực.
Nhưng mà, những người trong buổi tiệc hiển nhiên sẽ không lưu ý những sự khác biệt rất nhỏ này, lấy chuyện cô 'biết làm ăn' ra nói đùa không biết mệt mỏi.
Hạ Mộc thở phì phì nhét điện thoại lại vào túi quần, phụng phịu vẻ mặt ủy khuất trừng ấu tể.
Không bao lâu, những người ở sân trước ngoắc tay, mọi người lập tức dừng vui đùa, Trứng Cuốn điện hạ đứng lên, theo những người bạn của mình cùng nhau ra sân trước.
Hạ Mộc thấy người dần dần đi xa, chậm rãi thở ra một hơi, xoay người, tựa vào trên tường, ánh mắt mê man nhìn vào màn đêm xa xăm.
Đến lúc phải đi rồi.
Cô đứng thẳng người, một nửa cái điện thoại lộ ra khỏi túi quần cuối cùng không chống đỡ được, trượt ra khỏi miệng túi, bụp một tiếng, rơi xuống mặt cỏ bên chân.
Đôi mắt mèo màu hổ phách của Hạ Mộc chợt trợn to, vội vàng ngồi xổm xuống, cảnh giác quay đầu, nhìn vào lỗ nhỏ trên tường rào chạm rỗng, lo lắng bản thân gây ra động tĩnh sẽ bị người khác nghe thấy.
Vừa nhìn, cô nhất thời cả người giật mình –
Đa số người đã đi xa, chỉ có Trứng Cuốn điện hạ nghiêng người quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía vị trí của cô.
Người này thính giác cũng quá nhạy bén rồi!
Hạ Mộc co đầu rụt cổ trốn tránh.
Ánh sáng là từ trong sân truyền ra, từ vị trí của điện hạ nhìn về phía bên ngoài, hẳn là một mảnh đen kịt.
Sẽ không bị phát hiện đi? Hạ Mộc ngừng thở, tim đập gia tốc.
Tựa hồ càng thêm xác định có kẻ khả nghi trốn ở sau tường, Đoạn Tử Đồng khẽ liễm đôi mắt, chậm rãi nhấc đôi chân dài, từng bước đến gần góc tường, cả người tản ra khí tức công kích lạnh lẽo.
Xong rồi xong rồi...
Hạ Mộc đã cảm giác được cổ khí tức bất thiện tiếp cận, trong lòng càng thêm lo lắng, trước khi Quyển Quyển xuất thủ cô phải cho thấy thân phận.
Bị Địch Hách Lạp một kích chế phục không phải chuyện đùa, trong hai tháng tới, đừng nói đi Ba Lan Đảo, cô sợ là ngay cả bệnh viện cũng không thể rời khỏi.
Cần phải làm là bước ra ngoài, cô nên giải thích thế nào đây? Giải thích thế nào đây!
Càng là thời khắc mấu chốt, đầu óc càng chậm chạp!
Mắt thấy ấu tể kia đã bắt đầu hoạt động các đốt ngón tay, Hạ Mộc quyết định, giơ cờ trắng giữ mạng trước...
Nhưng vào lúc này, một cố gái chọn này thời khắc mấu chốt, vài bước đi tới, kéo kéo tay áo của Đoạn Tử Đồng!
"Điện hạ? Ngươi muốn đi đâu?" Cô gái này tựa hồ có chút ngượng ngùng, cắn môi dưới mở to hai mắt, chỉ chỉ đám người ở sân trước, nhắc nhở: "Chúng ta phải cắt bánh kem rồi ~"
Theo phương hướng nàng chỉ, một đám bạn bè đang hất cằm ra hiệu, Trứng Cuốn điện hạ do dự nhìn góc tường, tựa hồ đã không có động tĩnh.
Điện hạ không do dự nhiều, theo cô gái kia xoay người chậm rãi rời đi.
Thần kinh buộc chặt của Hạ Mộc cuối cùng thư giãn.
Cô vẫn đứng bên ngoài bức tường, cùng Trứng Cuốn điện hạ hát chúc mừng sinh nhật cho người bạn kia, lúc bắt đầu cắt bánh kem, mới lặng lẽ rời đi.
Trong một tuần sau đó, Quyển Quyển chưa từng đi làm, trong văn phòng tiếng kêu rên khắp nơi.
Điền Văn San trái lại bình tĩnh như thường, nhưng Hạ Mộc nhìn ra được, sợ rằng nàng là người tâm tình suy sụp nhất so với bất cứ ai.
Liên tiếp vài ngày, Điền Văn San làm việc nhiều lần phạm lỗi, thường xuyên thất thần chăm chú nhìn màn hình điện thoại, như là đang chờ mong hồi âm của ai, người khác gọi nàng, nàng cũng thường xuyên không nghe thấy.
Hạ Mộc vốn dĩ dự định tìm một lý do trấn an nàng, nhưng, bất luận tìm lý do gì, Quyển Quyển cũng sẽ không quay lại, cần gì phải cho nàng hy vọng, đau dài không bằng đau ngắn.
Cách thời gian điện hạ trở về Ba Lan Đảo vẫn còn lại một tuần, quốc vương hạ lệnh bác sĩ hoàng gia đến tiêm thuốc ức chế cho Hạ Mộc.
Thủ tục kết thúc thực tập, xin tạm hoãn việc học ở trường đều do người của quốc vương thu xếp, Hạ Mộc không nói dối ba mẹ, nói ra ước định với quốc vương.
Bất quá, lo lắng ba mẹ trách cứ cô hành sự lỗ mãng, cô không dám nói việc ra bản thân yêu cầu quốc vương đặt cược.
Thái độ của ba mẹ tựa hồ không phải rất ủng hộ, ba còn khuyên nhủ cô tận lực là tốt rồi, không nên tâm kết quả.
Theo Hạ Thụy An, quốc vương là người tính cách cường thế, nếu hắn không hy vọng Hạ Mộc tiếp cận vương trữ, thì nhất định sẽ không cho cô cơ hội.
Ván cược của Hạ Mộc, nhất định là bởi vì cô phải thua, nên hắn mới đáp ứng, căn bản không cần ôm hy vọng cái gì.
Hạ Mộc lại tựa hồ tình thế bắt buộc, vô cùng lạc quan chuẩn bị hành lý cho chuyến đi.
Bởi vì chỉ có máy bay tư nhân thông qua đăng kí, mới có thể trực tiếp đáp xuống Ba Lan Đảo, Hạ Mộc chỉ có thể theo quản gia ngồi chuyến bay của nhân viên hậu cần, đến một hòn đảo du lịch gần Ba Lan Đảo ở tạm, sau đó sẽ mang theo giấy phép, ngồi du thuyền hoàng gia, chính thức lên Ba Lan Đảo.
Vừa xuống thuyền, nhân viên tiếp đón kiểm tra xong giấy phép, Hạ Mộc đã khẩn cấp bước lên hòn đảo nhỏ ấm áp.
Nước biển xanh lam nối liền với bầu trời, dưới ánh nắng gay gắt bãi cát trở nên trắng tinh mềm mại, không giống như đảo du lịch náo nhiệt chen chúc, khắp bãi biển cũng không có du khách, chỉ có cảnh vệ hải đảo, từng đội chậm rãi đi tuần tra.
Rõ ràng có thể thấy được hải tảo xanh lục, dưới ánh sáng chiết xạ dường như tản ra u quang.
Thực sự là mỹ cảnh làm cho người ta hít thở không thông.
Không có du khách rộn ràng nhốn nháo, không có các loại ô che và vỏ đồ uống màu sắc rực rỡ, nơi này quả thực giống như một ảo cảnh thời kì viễn cổ, xinh đẹp đến không chút tỳ vết.
Hạ Mộc lấy điện thoại ra, mừng rỡ không ngừng chụp ảnh.
Lúc ở trên thuyền, đã có nhân viên nói với cô những việc phải chú ý sau khi lên đảo –
Nội bộ sân huấn luyện là cấm chụp ảnh, sau khi lên đảo, tín hiệu điện thoại sẽ bị chặn, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Phương thức quản lý trên đảo là kiểu phong bế, có phòng chuyên thu phát tin tức, nhưng với thân phận du khách như cô, rất khó xin được quyền sử dụng.
Hạ Mộc lúc này đầy mắt đều là mỹ cảnh, ngược lại cũng không lo lắng việc liên lạc với ba mẹ.
Vốn tưởng rằng nhiệt độ trên đảo sẽ rất cao, cô con mặc một bộ váy liền áo có viền lông, trên thân khoác áo chống nắng, nhưng trên thực tế, ở đây tuy rằng ánh nắng chói chang, nhưng nhiệt độ cũng rất thích hợp.
Gió biển mang theo hơi nước thấm vào ruột gan, cô dang hai tay, tùy ý áo khoác bị gió biển thổi phấp phới.
"Hạ tiểu thư, mời bên này." Một nhân viên mặc tây trang kéo rương hành lý của Hạ Mộc, đi đến bên cạnh cô, cung kính nâng tay dẫn đường.
"Úc..." Hạ Mộc lúc này mới lấy lại tinh thần, Đi qua đường mòn trong rừng, cô cùng nhân viên rất nhanh đi đến một mảnh sân rộng yên tĩnh.
Kiến trúc xa xa không còn mang vẻ phục cổ như thiên nhiên cạnh biển, thiết kế càng thêm hiện đại so với thành thị, hiện lộ khí thế của khoa học kỹ thuật hiện đại.
Trước khi bước vào khu vực huấn luyện, phải kiểm tra giấy phép.
Cảnh vệ kiểm tra giấy phép của Hạ Mộc một lần nữa, nhìn từ ' Omega' hiển thị trên màn hình, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hắn dường như phát hiện sinh vật lạ xâm chiếm địa cầu, quay đầu lại khó có thể tin nhìn về phía Hạ Mộc, có chút thất thố hỏi: "Ngươi là omega?"
Hạ Mộc sững sốt, cho rằng nơi này có quy định cấm omega thông hành, vội vàng giải thích: "Cuối tuần trước ta đã tiêm thuốc ức chế, xin đừng lo lắng."
Cảnh vệ vẫn mặt không biểu tình mà nhìn cô, hồi lâu sau mới cúi đầu, ấn một cái nút trên màn hình, giọng nói trầm thấp truyền đạt tin tức: "Cổng vào D707, phát hiện một du khách là omega đến từ Phục Áo Đế Quốc."
Hắn nói chính là Anh Lan ngữ, Hạ Mộc nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe hiểu, chỉ là có chút không quen.
Không bao lâu, từ một đầu khác truyền đến đáp lại: "Là nam hay nữ?"
Hạ Mộc: "..."
Vì sao vấn đề bọn họ quan tâm lại cổ quái như vậy.
Vệ binh bên này khóe môi nhẹ đến không thể phát giác mà vun lên, đè nén kinh hỉ nhỏ giọng trả lời: "Nữ."
Đầu bên kia bộ đàm truyền đến một tiếng 'ya hoo'!
Hạ Mộc vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía cảnh vệ, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể vào trong sao?"
Cảnh vị bị phơi nắng đến khuôn mặt bóng loáng, hiện ra một mạt đỏ ửng mất tự nhiên, cúi đầu xấu hổ trả lời: "Xin chờ chốc lát."
Hạ Mộc thuận theo mà gật đầu, thối lui đến một bên, để những người khác kiểm tra giấy phép.
Không bao lâu, cô nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe quân dụng màu sắc rực rỡ chậm rãi đến gần, dừng ở phụ cận cổng sắt.
Trên xe bước xuống một đám nam nữ sĩ quan cao to, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn xung quanh: "Người ở nơi nào?"
Một người đứng cạnh cửa sổ xe nâng ngón tay chỉ Hạ Mộc, những người khác lập tức tiến đến, mặt đầy kích động cùng tha thiết: "Xin mời lên xe, tiểu thư!"
"..." Hạ Mộc: "Ta có thể tự mình đi bộ, không cần phải ngồi xe."
Người dẫn đường cho cô lần đầu tiên thấy xe chuyên đến tiếp đón, nhất thời thụ sủng nhược kinh, quay đầu khuyên Hạ Mộc: "Chúng ta lên xe đi, Hạ tiểu thư, nơi ở của ngài cách nơi này đến ba dặm."
Vừa nghe khoảng cách này, Hạ Mộc lập tức cúng kính không bằng tuân mệnh, sau khi cảm ơn, liền nhẹ nhàng leo lên xe.
Những sĩ quan này đại khái cho rằng cô không thích ứng nhiệt độ không khí trên đảo, máy lạnh trong xe mở có chút lớn.
Chợt nóng chợt lạnh chênh lệch quá lớn khiến Hạ Mộc không nhịn được mà che miệng lại 'hắt xì' một tiếng, cô vội vàng xấu hổ lấy khăn tay trong hành lý ra, lau miệng mũi, áy náy gật đầu: "Thật xin lỗi."
Một cái hắt hơi của cô, khiến tất cả sĩ quan trong xe giật mình!
Nữ sĩ quan cường tráng cột tóc đuôi ngựa nhất thời đứng lên, ngăm ngón khép lại, một chưởng đánh vào đầu sĩ quan đang lái xe: "Mau tăng nhiệt độ máy điều hòa! Nhiệt độ quá thấp! Nàng sẽ chết mất! Ngu ngốc!" Hạ Mộc: "... Không... Không đến mức..."
Vừa dứt lời một đám sĩ quan không chút do dự cởi áo khoác trên người, lo lắng phủ thêm cho Hạ Mộc.
Trên quần áo là một mùi mồ hôi tám ngày chưa giặt, còn mang theo mùi hương mằm mặn của nước biển...
Có phải bởi vì trên đảo không có omega, cho nên đám alpha này cảm thấy không cần thiết phải tắm nữa?
Hạ Mộc thiếu chút nữa nị huân ngất xỉu, vội vàng nâng tay đẩy ra: "Không cần không cần! Ta không lạnh! Chỉ là viêm mũi! Viêm mũi thôi!"
Dọc theo đường đi, Hạ Mộc được đám sĩ quan chưa từng thấy omega xem như dạ minh châu mà vây xem, rất sợ cô bị ánh nắng làm tan chảy, tựa như pháo hoa chớm nở tức thệ.
Lúc xuống xe, vị nữ đội trưởng kia còn đặc biệt cầm ô cho cô, một đường tiễn cô đến tận nơi ở được chỉ định.
Hạ Mộc quả thực dở khóc dở cười, thế này không giống trong bộ phim điện ảnh Thi Tầm diễn, phát hiện omega ngoại lai, không phải hẳn là toàn đảo đều tiến nhập trạng thái đề phòng và căm thù sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.