Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 76:




"Chụp vài tấm ảnh rồi trở về sao?" Chủ thuyền nhỏ giọng hỏi.
Đậu Giai Văn cười một tiếng, thái độ cường thế trả lời: "Nếu không còn có thể làm gì?"
Hạ Mộc lo lắng nàng đến trên đảo lại dùng các loại lý do kéo dài thời gian không chịu đi, lập tức vỗ bàn đứng lên, chất vấn chủ thuyền: "Công ty cho thuê du thuyền của các ngươi, lẽ nào không có quy định bảo đảm sự an toàn của du khách sao? Cho chút tiền ngươi liền đồng ý đến hoang, vạn nhất gặp phải mãnh thú thì sao? Nếu như ngươi không làm theo quy tắc, ta sau khi quay về đảo nhất định sẽ phản ánh lên công ty của các ngươi!"
Chủ thuyền là một nam nhân tính tình nhu nhược, dưới sự bức bách của hai vị du khách, cũng không lộ vẻ phẫn nộ, vẫn cúi đầu cúi người nói với Hạ Mộc: "Xin lỗi! Xin lỗi, vừa rồi có thể ta đã hù dọa đến ngươi rồi, hòn đảo đó hẳn là không có mãnh thú gì, ta trước kia đi qua một lần, phong cảnh cũng không tệ lắm, chỉ là bởi vì quá gần Ba Lan Đảo, không cho phép khai phá làm đảo du lịch, mới thành hoang đảo, hẳn là không có nguy hiểm gì."
Người này hiển nhiên là vì kiếm năm nghìn tệ, mới đổi giọng đến dỗ dành cô.
Hạ Mộc giận không chỗ phát, hận không thể ra giá áp qua Đậu Giai Văn, yêu cầu chủ thuyền lập tức đến Tịch Đảo trước.
Nhưng, lý trí nói cho cô biết, tiền tích góp hữu hạn của cô, không có cách nào thỏa mãn cái gọi là cứng đối cứng giữa cô và một diễn viên, không thể đầu óc nóng lên mà táng gia bại sản.
Cô hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, thầm nghĩ, bỏ đi, lần này dù sao thì cũng không cần ra tiền, coi như đi hoang đảo du lãm một lần cũng được.
Báo bình an cũng không vội trong nhất thời, cùng lắm thì trở lại thuê một chiếc thuyền khác, sau đó đến Tịch Đảo.
Thấy Hạ Mộc nộ không thể át sau đó lại rất nhanh bình tĩnh trở lại, Đậu Giai Văn nhíu mày —
Năm nghìn tệ chỉnh một lần, chỉ khiến Hạ Mộc buồn bực năm phút, hiển nhiên là không đủ.
Nhưng kế tiếp, bất luận Đậu Giai Văn dùng ngôn ngữ khiêu khích thế nào, miêu nữ đều vẻ mặt vân đạm phong khinh, thần sắc cao ngạo hờ hững nhìn bầu trời cùng biển rộng xa xa, tựa hồ không hề quan tâm sự khiêu khích của nàng.
Du thuyền rất nhanh cặp bờ, Đậu Giai Văn xuống thuyền, phân phó trợ lý trải khăn và dọn thức ăn trên bãi cát, bắt đầu hao tốn thời gian cùng Hạ Mộc.
Trong lòng chủ thuyền vẫn nhớ kỹ thù lao cộng thêm, thấy du khắc bắt đầu 'ngồi nghỉ', cũng không ra lời ngăn cản, muốn tận khả năng dung túng nàng ở lâu một hồi.
Hạ Mộc nhìn ra được, Đậu Giai Văn muốn nhìn thấy cô tức giận, nên cố ý bình tĩnh tìm một chỗ ngồi, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, xem ai nhịn lâu hơn.
Hòn đảo này hình dạng rất không quy luật, chỉnh thể giống như một cái trứng chiên bị cắn hai miếng.
Hướng nam tất cả đều là rừng cây rậm rạp, chỉ có hướng bắc thỉnh thoảng có bãi cát xuất hiện.
Mực nước biển rất cao, khiến một phần bãi cát ngập ở trong nước, cô độc lộ ra vài mảnh lục địa. Hạ Mộc có cảm giác áp lực bất an.
Phong cảnh nơi này thật ra cũng không tệ lắm, nhưng mực nước rất cao, bãi cát sắp chìm lại không chìm, làm cho người ra có cảm giác nó có thể bị nước biển vây khốn bất cứ lúc nào.
Tận lực hít sâu, vững vàng, cô càng có vẻ lo lắng, Đậu Giai Văn nhất định càng muốn làm trái lại, không bằng bình tĩnh chờ đợi, nàng ta tự thấy không thú vị nhất định sẽ đứng dậy rời khỏi.
Hoàn cảnh áp lực bầu không khí lại trầm mặc, khiến trợ lý không nhịn nổi đầu tiên, tiến lên khuyên bảo: "Giai Văn, ta đã giúp ngươi chụp hơn mười tấm ảnh rồi, hay là chúng ta đến Tịch Đảo đi, ở đây ngay cả ô che nắng cũng không có, ngươi chỉ thoa một lớp kem chống nắng, phơi nắng bị thương làn da thì sao?"
Hạ Mộc nghe vậy kiềm chế không được, nhìn lén phản ứng của Đậu Giai Văn —
"Lúc này mới bao lâu? Gấp cái gì?" Đậu Giai Văn dùng áo chống nắng phủ lên hai chân: "Năm nghìn tệ một chuyến, ít nhất phải nghỉ ngơi một giờ đi."
Nghe vậy, chủ thuyền hồi hộp nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lại không dám lên tiếng khuyên bảo.
Hạ Mộc nhạy cảm phát hiện thần sắc bất an của hắn, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, hồ nghi hỏi: "Ngươi hồi hộp cái gì? Có phải nơi này có nguy hiểm gì không?"
Chủ thuyền xoa xoa mồ hôi trên ót, ấp úng trả lời: "Hẳn là không có việc gì, hai năm trước, du thuyền của ta đi ngang qua đây đúng lúc gặp trục trặc, cặp bờ đợi cứu viện, ở chỗ này đợi hơn một tiếng đồng hồ..."
Hạ Mộc: "Không có chuyện gì ngoài ý muốn?"
"Không."
"Vậy ngươi hồi hộp cái gì?"
Chủ thuyền nuốt một ngụm nước bọt, do dự liếc nhìn cô một cái, nhỏ giọng trả lời: "Hôm đó dường như ta thấy trong rừng cây, có bóng dáng con người, không biết có phải trời quá nóng, bị phơi nắng đến hoa mắt hay không."
Hạ Mộc giật mình, quay đầu nhìn về phía rừng cây phía Nam — cành lá xanh um, rừng cây u ám âm trầm, không nhìn thấy đầu cùng.
"Sao ngươi không nói sớm!" Hạ Mộc nhấc chân chạy về phía du thuyền: "Ngươi lập tức lái thuyền cho ta! Ta muốn lập tức quay về đảo! Lập tức! Nếu không ta sẽ tự mình lái thuyền!"
Đậu Giai Văn nghe lời này nhất thời luống cuống, đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo Hạ Mộc: "Ngươi làm gì! Đó là thuyền của ta, không cho ngươi động vào!"
Hạ Mộc chỉ xem như không nghe thấy.
"Cho ngươi bảo ngươi đứng yên ngươi có nghe thấy không!" Hạ Mộc cũng không quay đầu lại chạy đến cạnh du thuyền, một chân mới vừa đặt lên thuyền, chợt nghe một giọng nói khàn khàn xa lạ, dùng Anh Lan ngữ quát: "Tất cả đứng yên!"
Trong nháy mắt, một cổ ác hàn từ lòng bàn chân dâng lên.
Hạ Mộc thầm nghĩ trong lòng không xong rồi, dừng vài giây, rồi lại không chút do dự xoay người nhảy lên thuyền!
Cô cấp thiết tìm kiếm bộ phận khởi động máy, nỗ lực khởi động du thuyền, thoát khỏi nguy hiểm.
Trực giác nói cho cô biết sắp xảy ra chuyện lớn.
Cô không dự định nghĩa bạc vân thiên cứu đám người ngu xuẩn muốn chết này, rất nhanh cô tìm được chốt mở động cơ, ầm ầm nổ máy —
Trên đảo truyền đến một trận gào thét hỗn loạn.
Giọng nói xa lạ kia không nhịn được lặp lại một lần: "Bảo các người đừng cử động, điếc sao? Người trên thuyền, đang nói ngươi đấy!"
Có quỷ mới nghe lời ngươi!
Hạ Mộc không chút do dự thay đổi bánh lái, nhưng dù sao không kinh nghiệm, đầu thuyền lập tức mắc cạn, rướn lên bãi cát.
Chết tiệt!
Cô ra sức dùng một quyền nện trên tay lái!
Ngay giờ khắc này, một tiếng súng nên vang rung động phía chân trời, tất cả mọi người sợ đến cả người run lên!
Đạn tinh chuẩn bắn trúng boong thuyền cách Hạ Mộc ba mươi centimet, đạn ghim vào trong gỗ.
"Ngươi! Rời thuyền! Ta lặp lại một lần cuối cùng!"
Hạ Mộc lập tức buông tay, thuận theo đó nhấc tay đầu hàng.
Lòng bàn chân bỗng nhiên giẫm lên một vật thể rắn lạnh, Hạ Mộc thân thể bất động, ánh mắt buông xuống, nhìn thấy vật dưới chân — là một cây súng!
Nhìn không ra là loại gì, lòng bàn tay Hạ Mộc xuất mồ hôi, dùng khóe mắt nhìn ra vị trí của nam nhân xa lạ, trong lòng tìm cách nhặt súng phản kích.
Không thể, báng súng quá dài, là loại cô chưa từng sử dụng, trước khi nam nhân nổ súng khả năng bắn trúng hắn quá nhỏ, hệ số nguy hiểm rất cao.
Cô bỏ đi ý nghĩ liều mạng đánh cược một lần, ánh mắt lưu luyến không rời lại nhìn thoáng qua khẩu súng, bỗng nhiên, cô phát hiện, cạnh bán súng nằm rải rác vài vật thể.
Không giống như đạn, có đầu nhọn như kim tiêm.
Đây là súng gây tê?
Cách đó không xa nam nhân gần như mất đi kiên trì, thô bạo quát: "Ta đếm đến ba, ngươi rời thuyền cho ta, bằng không ta sẽ nổ súng."
Phát ra tối hậu thư, nam nhân dùng họng súng nhắm ngay đầu của Hạ Mộc.
Hạ Mộc giơ hai tay, chậm rãi đứng lên, đầu ngón chân âm thầm đá một viên đạn gây tê đến bên cạnh boong thuyền, sau đó giả vờ sợ hãi, run rẩy gian nan bám vào boong thuyền, bò ra ngoài.
Trong lúc khom người xuống boong thuyền, cô vươn tay phải, nhanh như thiểm điện nhặt lên một viên đạn gây tê, thuận thế giấu vào trong túi áo.
Nam nhân cầm súng khuôn mặt thang đỏ rực, cao to cường tráng, mặc áo sơ mi in hoa, tay áo xắn đến khửu tay, cầm súng chỉa vào mấy người, ý bảo bọn họ cùng nhau vào trong rừng.
Dọc theo đường đi, mọi người đều bởi vì sợ hãi mà nhỏ không thể nghe thấy, chỉ có Đậu Giai Văn ức chế không được sợ hãi, không ngừng nghẹn ngào, còn hành động liều lĩnh nhỏ giọng hỏi chủ thuyền: "Người này sẽ không thực sự là hải tặc đi?"
Hạ Mộc từ trước đến nay chỉ thấy hải tặc trong phim ảnh, trong ấn tượng, bọn họ đều là ăn mặc trang phục của thế kỷ mười bảy, phần eo phối một khẩu súng, trên đầu đội mũ hai sừng.
Một chút giá trị tham khảo cũng không có!
Cách ăn mặc của nam nhân phía sau giống như người bình thường, nhưng nhất định không phải người bình thường.
Không bao lâu, ở chỗ sâu trong rừng cây truyền ra tiếng nói chuyện ầm ĩ, Hạ Mộc được đưa đến một bãi đất trống tương đối rộng rãi, xung quanh có ba bốn liều vải, và một đám nam nhân cười nói hút thuốc.
"Xem ta phát hiện bảo bối gì này."
Tiếng nói của nam nhân phía sau, khàn khàn giống như lá khô bị đạp vỡ, làm cho người ta rất sợ hãi: "Các mỹ nhân đến hoang đảo du lịch!"
Các nam nhân trước liều đôi mắt nhất thời sáng như tuyết, xoay người bước đến vây quanh.
Mấy nam nhân rướn cổ dùng chóp mũi để sát vào cổ Hạ Mộc hấp khí: "Không hương vị, là beta?"
"Hai người này nhất định là omega, có lẽ đã tiêm thuốc ức chế."
Một lão đầu dùng bàn tay to thô ráp sờ khuôn mặt Đậu Giai Văn —
"Đừng chạm vào ta!" Đậu Giai Văn nhất thời kinh khủng lui về phía sau.
Có người nghe ra khẩu âm của nàng, nhếch miệng cười nói: "Là nữ nhân của Phục Áo đế quốc? Khó trách tế da nộn thịt...."
Đậu Giai Văn hoảng loạn lui về phía sau, lại đụng vào một người nam nhân, bị nam nhân cười lớn ôm cổ.
Nàng nhất thời sợ đến giãy dụa thét chói tai: "Các ngươi đừng chạm vào ta! Ta là minh tinh quốc tế! Có bất cứ sơ suất gì, CGA của liên hiệp quốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Các nam nhân hai mặt nhìn nhau, sau đó ngửa đầu cười to: "CGA đã sớm không muốn buông tha cho bọn ta rồi, đáng tiếc bắt không được, khó tránh a, lại thêm một minh tinh cũng không có gì đáng nói."
Hạ Mộc bĩnh tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng mất hết can đảm, hận không thể một quyền đánh gãy mũi của Đậu Giai Văn!
Bệnh tâm thần, muốn chết còn muốn kéo cô theo!
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Trợ lý và chủ thuyền đều bị cột vào trên cây, mục tiêu của đám nam nhân là cô và Đậu Giai Văn.
Hạ Mộc nỗ lực suy nghĩ đối sách, Đậu Giai Văn bởi vì sợ hãi mà không ngừng gào khóc, cũng xem như giúp cô dẫn dắt lực chú ý của đám nam nhân.
"Các ngươi không nên đụng vào ta!" Đậu Giai Văn cả người run rẩy trừng đám nam nhân xung quanh, đe dọa: "Ta không phải du khách hoang đảo! Ta là... Ta là quý khách của Ba Lan Đảo! Ta là, ta là nữ nhân của vương trữ Phục Áo! Ta là nữ nhân của Đoạn Tử Đồng! Các ngươi ai dám đụng đến ta!"
Lời này vừa ra, một đám người không hẹn mà cùng im lặng, trong mắt các nam nhân hiện lên một tia kinh hoàng.
Vương thất Phục Áo đều là bộ tộc Địch Hách Lạp, hơn mười năm trước lại sinh ra một alpha cấp SS, loại chủng tộc đáng sợ hiếm thấy này, lực uy hiếp dĩ nhiên không thể diễn tả.
Đám hải tặc này không hề muốn gây phiền phức lớn, nam nhân cầm đầu tiến lên một bước, thái độ trở nên cung kính một ít, ôn giọng hỏi Đậu Giai Văn: "Nữ nhân của vương trữ?"
Hàm răng Đậu Giai Văn run lên, nét mặt vẫn duy trì trấn định, cười lạnh một tiếng: "Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, điện hạ một khắc cũng không thể rời xa ta, các ngươi tốt nhất là lập tức thả ta đi, ta có thể không truy cứu trách nhiệm!"
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, đám nam nhân mặt không biểu tình mà nhìn nàng, nhìn thần sắc của bọn họ, lại làm cho người ta rợn cả người.
Nam nhân cầm đầu mỉm cười: "Biết rồi, cảm ơn ngài khoan dung độ lượng, bọn ta hiện tại sẽ liên hệ người của Ba Lan Đảo đến đón ngài."
Đậu Giai Văn nghe vậy vừa mừng vừa sợ, chậm rãi thở dài, trầm tĩnh lại thúc giục: "Nhanh một chút."
Nam nhân cầm đầu bật cười: "Tốt, tốt, số thẻ của ngài là bao nhiêu?"
Kịch liệt sợ hãi qua đi, Đậu Giai Văn đại não đã trống rỗng, không cần suy nghĩ mà trả lời: "Số thẻ gì?"
"A..." Nam nhân cầm đầu nhếch khóe môi, không có thần sắc cung kính mới vừa rồi, thẳng thắt lưng, kéo lấy tóc của Đậu Giai Văn, giật thật mạnh!
"Nữ nhân của vương trữ? Quý khách của Ba Lan Đảo? Ngươi ngay cả số thẻ cũng không biết, còn hù dọa mấy ca ca bọn ta, huh?"
Hắn một quyền đánh vào mắt trái của Đậu Giai Văn!
Đậu Giai Văn gào khóc, quỳ rạp xuống đất, che mắt trái.
"Lão đại, đừng đánh vào mặt a!"
Mọi người một trận cười to.
"Chỗ này còn có một người hấp dẫn hơn đây." Một người nam nhân chuyển đề tài đến trên người Hạ Mộc.
Hạ Mộc giật mình, liễm cằm, giương mắt nhìn chằm chằm xung quanh, lạnh lùng lên tiếng: "Ta có số thể, du khách số 73101, thể số ở trên thuyền, các ngươi có thể đi kiểm tra thực hư."
"Ha ha ha ha..." Các nam nhân lại cười vang, bởi vì lời nói dối của Đậu Giai Văn, bọn họ đối với Hạ Mộc đã hoàn toàn hoàn toàn có điều cố kỵ, cười càng vang đội.
"Không muốn chịu đòn thì nói ít thôi."
Một người nam nhân mắt mạo tinh quang, bàn tay thô to thẳng tắp sờ đến trước ngực Hạ Mộc.
Sau một khắc, tay hắn bị Hạ Mộc bắt lấy, bỗng nhiên vặn ngược ra sau —
Hạ Mộc nhấc chân đá vào bắp chân của hắn, khiến hắn mất đi trọng tâm, sau đó cất bước về phía trước, trở tay ném người qua vai, hung hăng ném nam nhân xuống đất!
Xung quanh một trận kinh hô, các nam nhân nhất thời hùng hùng hổ hổ xắn tay áo, vây quanh Hạ Mộc —
"Mẹ nó còn có chút công phu? Lão tử chính là thích như vậy!"
Hạ Mộc dĩ nhiên không dự định liều mạng, nhưng đám người này tựa hồ không muốn dùng súng đối phó cô.
Nếu như chỉ dựa vào tay không, cô chưa chắc là không thể thoát khỏi vòng vây.
Chính là mang tâm lý may mắn này, thúc dục cô cố lấy dũng khí, bắt đầu ra sức xuất kích.
Nhưng, đám người này không phải tất cả đều là giá áo túi cơm, hơn nữa Hạ Mộc song quyền khó địch tứ thủ, rất nhanh đã bị hai người khóa cổ tay, không thể động đậy.
"Các cô nương hiện tại thế nào đều thiếu ăn đòn như vậy? Xem ra cần phải đánh một trận mới an phận."
Nam nhân cầm đầu khởi động cổ tay, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Hạ Mộc, chậm rãi giơ nắm tay lên.
Hạ Mộc thân thể căng thẳng ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào giãy khỏi sự khống chế, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới, không chịu cầu xin tha thứ.
Các đốt ngón tay của nam nhân phát ra âm thanh 'răng rắc', đột nhiên vung lên, nhắm thẳng vào khuôn mặt cô —
Âm thanh nắm đắm xé gió mà đến!
Hạ Mộc mím môi quật cường nhắm mắt, nhưng cảm giác đau đớn lại chậm chạp không truyền đến.
Dừng lại khoảng ba giây, cô mở mắt ra, phát hiện nắm tay của nam nhân dừng trước mặt cô vài centimet!
Nam nhân chậm rãi buông nắm tay, ánh mắt dời xuống, dùng ngón cái tráng kiện, nắm lấy dây chuyền trước ngực cô...
Hạ Mộc cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện, trong lúc giằng co, sợ dây chuyền đeo long lân trượt ra khỏi cổ áo!
"Đừng chạm vào đồ của ta!" Hạ Mộc nhe răng cảnh cáo hắn.
Nam nhân lại thờ ơ, cẩn cẩn dực dực cầm sợi dây chuyền, tỉ mỉ phân biệt chốc lát, ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo một tia sợ hãi, nhìn Hạ Mộc nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là ai? Từ đâu có long lân?"
Đậu Giai Văn quỳ trên mặt đất nghe vậy lập tức ngẩng đầu, một con mắt đã sưng đến không mở ra được, con còn lại khó có thể tin mà nhìn về phía cổ của Hạ Mộc, bỗng nhiên quát to: "Sợi dây chuyền đó là của ta! Là quà điện hạ tặng ta! Ta là nữ nhân của vương trữ Phục Áo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.