Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 91:




"Nàng không ở nhà." Trên thực tế, đây là lần thứ ba Tô Ngữ Mạt cho ra câu trả lời này đối với ấu tể.
Đoạn Tử Đồng cũng không có vẻ rất kinh ngạc, thần sắc bình tĩnh gật đầu một cái, nhướng mày nói: "Đại khái lúc nào về nhà? Ta có thể ở chỗ này chờ nàng."
Tô Ngữ Mạt có chút hoảng hốt, hài tử này trước mắt khí thế quả thật là càng ngày càng tăng theo tuổi tác, uy nghiêm ẩn hiện.
Tô Ngữ Mạt cùng vương thất có hơn mười năm quan hệ, nhưng chưa bao giờ giống như giờ khắc này, cảm thấy một loại cảm giác áp bách không hiểu nguyên nhân.
Đôi tử đồng kia quan sát, khiến nàng tư duy trở nên trì độn, lời nói dối giống như bị hù dọa chạy mất, lời thật lòng liều mạng muốn thốt ra khỏi miệng.
Nàng không muốn thừa nhận, trong lòng vô cớ toát ra hai từ 'vương khí'.
Trên người hài tử này, dường như thực sự ngưng kết vương khí danh xứng với thực, làm cho nàng bản năng muốn thần phục.
Đoạn Tử Đồng yên tĩnh đứng trước cửa, chờ mẹ của Hạ Mộc mời bản thân vào nhà.
Nhưng mẹ của Hạ Mộc từ đầu chí cuối chỉ đứng ngoài cửa, không nói lời nào, hoàn toàn không có ý muốn khách khí một chút.
Thật sự làm cho người ta khó hiểu.
Trứng Cuốn điện hạ hắng giọng, nỗ lực gọi thần trí của Tô Ngữ Mạt quay về, sau đó có điều ám chỉ, lên tiếng: "Ta đứng ở bên ngoài chờ, không sao cả."
Tô Ngữ Mạt: "..."
Lời này hiển nhiên là đang chất vấn nàng, 'tại sao ngươi còn không mời ta vào nhà ngồi?'
Nàng cuối cùng ý thức được, bản thân đang đấu trí so dũng khí với một mao đầu hài tử, lập tức ưỡn ngực, bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Xin lỗi, Hạ Mộc đi công tác rồi, trong thời gian ngắn sẽ không về nhà nữa."
"Đi công tác?" Đoạn Tử Đồng rất ngạc nhiên.
Tô Ngữ Mạt nhún nhún vai: "Đúng vậy, CGA mà, luôn có chuyện phiền toái không ngừng."
"Nhưng hai ngày trước nàng mới vừa về nước."
"Đúng vậy, ngươi biết, nàng vẫn rất lưu ý công việc và học tập, không chịu nổi an nhàn."
"Nàng đổi số điện thoại khác rồi sao?"
"Hẳn là vậy, nàng không nói cho ta biết việc này."
Tô Ngữ Mạt trả lời trăm ngàn chỗ hở, khiến Đoạn Tử Đồng có chút căm tức, thần thái lễ phép trên mặt thoáng ngưng kết.
"Còn có việc khác sao?" Tô Ngữ Mạt bày ra tư thái tiễn khách, cho dù ngay cả cửa nàng cũng chưa từng để quyển mao ấu tể bước vào.
Đoạn Tử Đồng buông xuống ánh mắt nhìn kỹ nàng, thái độ kiên quyết: "Không, ta chỉ muốn tìm Hạ Mộc."
"Như vậy xin lỗi, nàng không ở nhà." Tô Ngữ Mạt tay đặt lên nắm cửa, tỏ vẻ muốn đóng cửa.
"A di." Đoạn Tử Đồng liễm cằm, cong khóe môi, nhìn chằm chằm Tô Ngữ Mạt, trong ngữ khí đột nhiên mang theo mùi thuốc súng: "Ngươi vẫn chưa hỏi ta là ai, và Hạ Mộc là quan hệ gì, ngươi không cảm thấy như vậy rất kỳ quái sao?"
Tô Ngữ Mạt kinh ngạc, chột dạ dao động ánh mắt, thấp giọng trả lời: "Úc, ta đã quên, ngươi tên là gì, chờ nàng trở về ta sẽ bảo nàng liên lạc với ngươi."
Đoạn Tử Đồng không trả lời ngay, thời gian trầm mặc đủ để cho Tô Ngữ Mạt hoảng trương lộ ra càng nhiều kẽ hở.
Sau đó ngữ khí lười biếng trả lời: "Trên thực tế, hai lần trước ta đến tìm Hạ Mộc, ngài cũng không có hỏi ta vấn đề này."
Tô Ngữ Mạt siết chặt nắm tay, lòng bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi.
Nhóc con này thật khó giải quyết, nàng hít sâu một hơi, cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời: "Ta chính là không quen hỏi vấn đề này, có vấn đề gì sao?"
Đoạn Tử Đồng giương cằm, làm ra một biểu tình 'phải', sau đó mạn bất kinh tâm lên tiếng: "Nhưng lúc người giúp việc của ta mặc thường phục đến tìm Hạ Mộc, ngài đã hỏi nàng tên là gì, có phải bạn học của Hạ Mộc hay không."
Tô Ngữ Mạt: "..."
Đoạn Tử Đồng nheo đôi thiển đồng, cúi đầu nhìn nàng: "Chỉ riêng đối với ta là không giống người khác, vì sao?"
Tô Ngữ Mạt da đầu tê rần, con ngươi con ngươi đột nhiên co rút.
Người giúp việc?
Ấu tể này từng phái người đến thử nàng?
Lúc nào?
Lẽ nào người này từ lúc nhỏ, đã hoài nghi nàng che giấu Hạ Mộc?
Đoạn Tử Đồng cười một tiếng, thấp giọng nói: "Bởi vì, ngươi biết ta là ai."
"Không!" Tô Ngữ Mạt lui về phía sau hai bước, tim đập như sấm: "Không phải!"
Thật sự gặp quỷ! Hài tử này lúc nhỏ thoạt nhìn ngốc nghếch, không ngờ dùng tâm kế giỏi hơn ai hết, cư nhiên phái người đến thử nàng!
Quyển mao hùng ấu tể, quả nhiên cũng nên bị nhéo lỗ tai!
Đoạn Tử Đồng thần sắc mất mát, buông xuống ánh mắt nhìn Tô Ngữ Mạt, ưu thương lên tiếng: "Ta từng đắc tội ngươi sao? Tô a di."
Tô Ngữ Mạt hết đường chối cãi.
Đoạn Tử Đồng dán sát khuôn mặt hồi hộp của nàng: "Huh?" Hỏi một tiếng, âm cuối kéo dài, tựa như đang làm nũng với trưởng bối, muốn kẹo muốn bánh ngọt.
Tô Ngữ Mạt trong lòng run lên, hùng ấu tể này âm sắc từ tính, cự ly gần trong gang tấc, một tiếng làm nũng, gần như có thể khơi dậy bản năng yêu thương hài tử của nàng, khiến nàng có cảm giác muốn 'cho cho cho'..
Ghê tởm!
Nàng đã tưởng tượng được con gái nhà mình là thế nào bị quyển mao ấu tể này từng bước một dằn vặt đến lầm đường lạc lối!
"Không!" Tô Ngữ Mạt xoay mặt đi, tử thủ trận địa: "Ta không nhận ra ngươi! Hạ Mộc xác thực thay đổi số điện thoại, nhưng nàng không nói cho ngươi biết, chứng tỏ nàng không muốn gặp ngươi, xin đừng trở lại dây dưa nữa."
Đoạn Tử Đồng nghe vậy trợn to đôi mắt, thần sắc vốn dĩ trêu tức trong nháy mắt biến mất, ánh mắt giống như tiểu động vật bị giẫm lên đuôi, rất bị thương mà nhìn Tô Ngữ Mạt.
Tô Ngữ Mạt dĩ nhiên biết không thể mềm lòng, nói một tiếng tạm biệt, liền quyết tuyệt đóng cửa lại.
Ấu tể cúi đầu thần sắc cô đơn, thật sâu khắc ở trong đầu, nàng đóng cửa xoay người, lưng dán trên cửa, cảm giác bản thân giống như vừa làm một chuyện rất xấu xa.
Hạ Mộc ở trong một căn nhà gần phân bộ CGA.
Diện tích hai trăm mét vuông, sắc điệu trắng gạo và màu cà phê giao thác.
Phòng khách rộng mở, trần nhà cách mặt đất gần bốn mét, đèn treo tráng lệ bằng thủy tinh.
Cầu thang xoắn ốc dẫn lên lầu hai, góc cầu thang, còn có một ban công nhỏ.
Tuy rằng nói là chỉ cần ở hai ba tháng, nhưng hợp đồng thuê nhà đã trả một năm tiền thuê.
Quốc vương không bởi vì thắng cuộc mà trào phúng cô, trên thực tế, hắn căn bản không hề lộ diện.
TV đang phát một chương trình truyền hình thực tế, các ngôi sao trên mặt hoặc hồi hộp hoặc đắc ý, cộng đồng chung của bọn họ, chính là thái độ sống tích cực.
Hình thành sự đối lập rõ nét với Hạ Mộc ngã người trên sô pha.
Hạ Mộc không biết hiện tại là thời gian gì, mỗi ngày cũng chỉ thông qua cửa sổ nhìn sắc trời, đến phán đoán lúc này là ban ngày, hay là ban đêm.
Đã hai tuần trôi qua, cô sở dĩ không chết đói trên sô pha, đại khái là bởi vì ba mẹ mỗi ngày đều sẽ lén lút thay phiên đến một chuyến, đút cô ăn, cũng luôn mãi căn dặn cô, buổi tối hâm thức ăn lên ăn.
Cô đã đồng ý, nhưng bằng mặt không bằng lòng.
Có chút khát nước, đôi mắt mèo mờ mịt của Hạ Mộc chậm rãi chuyển động, ánh mắt dừng trên ly bước cam trên bàn trà, dường như chỉ cần nhìn như vậy đã có thể giải khát.
Đôi môi khô khốc cũng sắp dính cùng một chỗ, giống như người bệnh nan y, không hề động có sức lực.
Trong đầu cô vang lên giọng nói của hùng ấu tể.
"Hạ Mộc."
Tuy rằng biết là ảo giác, cô vẫn tùy ý bản thân miên man bất định, trợn mắt nhìn về phía đỉnh đầu.
Đoạn Tử Đồng khóe môi mang theo nụ cười xấu xa, đứng bên cạnh sô pha, khom thắt lưng, chóp mũi để sát vào khuôn mặt Hạ Mộc.
Tóc xoăn trượt xuống, che đậy xương quai xanh, hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống, đôi tử đồng nhìn chằm chằm đôi môi của Hạ Mộc: "Môi ngươi tróc da rồi, ta mới vừa thoa son dưỡng ẩm."
Thần sắc chết lặng của Hạ Mộc dần dần hòa tan, lộ ra nụ cười sáng lạn dưới băng tuyết.
Cô kéo khóe môi cười ngốc nghếch, đôi môi khô nứt càng nghiêm trọng, cô nâng tay đẩy, nói: "Đừng náo loạn, Quyển Quyển."ư
Sau đó, ảo giác đã bị cô đẩy tan.
Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh mọi nơi, phòng khách không có một bóng người có vẻ trống rỗng vô cùng, rộng đến có chút dọa người.
"Nếu như không thể thực hiện được lời hứa, ta sẽ lập tức rời xa điện hạ, không bao giờ gặp lại nữa."
Không biết có phải ông trời đang trừng phạt sự tự phụ của cô hay không, câu nói khiến cô hối hận không chịu nổi, thỉnh thoảng sẽ hiện lên trong đầu.
Không giống với tám năm trước, cô lần đầu tiên rời xa hùng ấu tể, trong lòng hổ thẹn lớn hơn lưu luyến, cho nên mới nhớ mãi không quên rất nhiều năm, lại chưa nói đến dày vò.
Khi đó, mỗi khi nghĩ đến lúc bản thân từ trên cao rơi xuống, được Quyển Quyển đón lấy, trong lòng tràn ngập cảm kích, lại không có quá nhiều hoài niệm.
Mà lần này không giống như vậy, cô đã không có tinh lực cảm thấy hổ thẹn nữa, cũng không nghĩ Đoạn Tử Đồng hiện tại sẽ thất vọng cỡ nào.
Điên cuồng tưởng niệm, đã khiến cô không còn tâm tư suy nghĩ gì khác nữa.
Tưởng niệm là một chuyện rất kỳ quái lại không phù hợp với logic.
Chuyện trọng đại ví dụ như trong nháy mắt được cứu thoát khỏi tay hải tặc, trái lại sẽ không khiến cô có cảm xúc gì, nhưng một ít chi tiết kỳ quái lại có...
Chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống.....
Bởi vì Hạ Mộc có chút viêm mũi dị ứng, ở trong phòng điều hòa dễ bị hắt hơi, cho nên Quyển Quyển không cho cô mở điều hòa trong phòng.
Phòng ngủ của hai người dùng chung một ban công, Quyển Quyển chỉnh nhiệt độ trong phòng mình rất thấp, lạnh như Bắc Cực, sau đó mở rộng cửa sổ thủy tinh trên ban công, thông qua đó truyền không khí lạnh vào phòng cô.
Như vậy, Hạ Mộc thực sự không hắt hơi nữa.
Hạ Mộc vẫn luôn lo lắng hùng ấu tể cảm lạnh, thường âm thầm đến phòng bên cạnh, điều chỉnh nhiệt độ lên cao, sau đó bản thân quay về phòng, âm thầm mở điều hòa.
Cho nên, Quyển Quyển mỗi lần nghe phòng bên truyền đến tiếng hắt hơi của con mèo ngốc, sẽ giống như một nhân viên tuần tra, vào phòng cô, kiểm tra xem con mèo ngốc có âm thầm mở điều hòa hay không.
Hai người cứ như vậy làm không biết mệt hơn một tháng, giống như đang đánh trận.
Không biết vì sao, Hạ Mộc luôn nhớ dáng vẻ Đoạn Tử Đồng đưa lưng về phía cô, đối mặt cửa sổ ban công, nâng tay đi sờ điều hòa, chính là hình ảnh này.
Bóng lưng cao gầy, tóc quăn được ánh sáng phủ thêm ánh vàng, tay phải khớp xương rõ ràng, còn có các đốt ngón tay thon dài, trong miệng tức giận oán giận: "Ta sớm muộn gì cũng tháo bỏ máy điều hòa này của ngươi."
Hình ảnh này, luôn mạc danh kỳ diệu hiện ra trong bộ não trống rỗng của cô, sau đó, thống khổ bị phong ấn phiên giang đảo hải mà chứa đầy trong ngực, khiến cô khóc đến thoát lực.
Ba tuần sau, Hạ Mộc dần dần thoát khỏi thống khổ, bí quyết là dựa vào 'chỉ ăn không suy nghĩ'.
Cô mỗi ngày giống như hoàn thành nhiệm vụ, lướt xong Weibo, cũng chỉ còn lại ăn uống, ngoài ra còn có thể tự mình xuống lầu đi dạo siêu thị.
Thèm ăn thực sự là sự ban ân lớn nhất của ông trời, điều này làm cho thống khổ của cô giảm thiểu không ít, từ thể trọng không ngừng tăng lên cũng có thể nhìn ra được.
Phát hiện bản thân béo lên, là bởi vì khí trời chuyển lạnh, ba mẹ mang quần áo ấm đến cho cô, Hạ Mộc phát hiện, những bộ tương đối bó sát, mặc vào đã có chút chật...
Buổi chiều thứ tư, cô dự định ra ngoài mua hai bộ quần áo mới, cũng không có tỉ mỉ ăn diện, chỉ tùy ý mặc một bộ quần áo bình thường liền ra cửa.
Ra khỏi tiểu khu không xa, lúc sắp đến trạm xe bus, Hạ Mộc phát hiện, bên cạnh dường như có thêm một người, cũng không biết từ lúc nào, nhấc đôi chân dài yên lặng đi bên cạnh cô....
Thân là sinh viên ngành trinh thám hình sự, thành tích xếp thứ năm toàn ngành, thực tập sinh CGA ưu tú, độ cảnh giác của cô hiện nay, dường như hoàn toàn bị phá hủy.
Thẳng đến hùng ấu tể nào đó ở bên cạnh lên tiếng, Hạ Mộc mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Tiểu thư."
Hạ Mộc nghe tiếng run rẩy, đầy mặt khiếp sợ quay đầu lại.
Đoạn Tử Đồng nheo nheo lại, khó có thể tin quan sát con mèo ngốc, thần sắc không xác định thấp giọng hỏi: "Xin hỏi ngươi là.... Cô nãi nãi của Hạ Mộc sao?"
Hạ Mộc lung lay trong gió: "..."
Không đợi con mèo ngốc trả lời, hùng ấu tể không thể nhịn được nữa cười cong cả thắt lưng, trong lúc bận rộn, còn nâng tay vuốt lại mái tóc rối tung của Hạ Mộc, gián đoạn cười nói: "Ngươi, ngươi thế nào ăn mặc thành như vậy?"
Hạ Mộc: "..."
Nếu biết trước thì đã rửa mặt chải đầu ăn diện một chút mới xuống lầu rồi! Cô nếu như mặc cảnh phục, lúc này có thể sẽ lập tức rút súng nhắm vào hùng ấu tể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.