Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 97:




Sở dĩ đề cử Giang Vũ, là bởi vì hai tháng trước Giang Vũ ở sở sự vụ gặp chút vấn đề, đơn giản mà nói, chính là bị đồng sự xa lánh, lên tòa án dễ gây thù oán.
Giang Vũ có dự định tự mình thành lập một sở sự vụ, nhưng dù sao mới vừa tốt nghiệp, không có cơ sở kinh tế, tuy nói là một phú N đại, nhưng nàng không hề muốn cho gia đình gánh chịu tính mạo hiểm.
Nói ngắn gọn, chính là không đủ tích góp.
Cho nên, Hạ Mộc suy nghĩ, nếu như thù lao một nghìn vạn của Thi Tầm, có thể phân cho Giang Vũ một nửa, mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng suy nghĩ của cô quá đơn giản, hiện thực rất tàn khốc, đề nghị này, bị đạo diễn và Giang Vũ song song xin miễn.
Giang Vũ là sợ người trong sở sự vụ nói nàng mượn giới giải trí tạo danh tiếng, ảnh hưởng hình tượng luật sư.
Nói chung, sự tình lại kéo dài một tuần.
Hạ Mộc một mực tưởng tượng 'nhân vật lớn' phía sau màn rốt cuộc là ai, vì sao muốn đổi vai của Thi Tầm.
Hạ Đóa Đóa nghe cô nói chuyện này, lập tức phân tích suy đoán, cho ra một kết luận, nhân vật lớn kia đại khái là một lão nhân năm sáu mươi tuổi, cầm một cây quải trưởng, ở phía sau giới giải trí thao túng mọi việc, đến già vẫn còn muốn quy tắc ngầm những diễn viên xinh đẹp.
Hạ Đóa Đóa tưởng tượng phong phú, còn suy đoán Hạ Mộc sở dĩ được đoàn phim chọn lựa, thật ra là bị lão đầu kia nhìn trúng, chỉ sợ cũng sẽ là đối tượng bị quy tắc ngầm tiếp theo.
Hạ Mộc nghe vậy sợ hãi, bán đứng linh hồn còn có thể nhẫn, bán đứng nhưng bán đứng thân thể thì không được a!
Ba ngày sau, đoàn phim mới mang kịch bản đưa cho Hạ Mộc, bạn diễn đổi thành nam nhân, diễn viên cuối cùng được lựa chọn là một diễn viên thực lực – Lưu Hách Phàm.
Vị nam vương này là một trong Tứ Đại Thiên Vương năm đó, hôm nay hẳn là tuổi gần năm mươi, là thần tượng của ba Hạ Mộc lúc trẻ.
Diễn viên từ người đồng tuổi tác biến thành bậc cha chú, Hạ Mộc không suy nghĩ nhiều, dù thế nào cũng tốt hơn so với Thi Tầm.
Diễn viên đức cao vọng trọng thường tương đối chiếu cố người mới, chưa hẳn là việc xấu.
Cô mở kịch bản ra, phát hiện kịch bản mới này, là cải biên từ một quyển tiểu thuyết trên mạng.
Công ty đại khái đã sớm mua bản quyền tác phẩm, mới đúng lúc đối phó tình hình đột xuất lần này.
Tiểu thuyết này từng là tác phẩm cực kỳ nổi tiếng trên mạng ở năm năm trước.
Thời trung học, bạn học và Hạ Đóa Đóa cũng từng nhắc đến với cô, năm đó có thể xem là thịnh hành trong giới thanh thiếu niên toàn quốc.
Nội dung cụ thể Hạ Mộc đã quên, cô chăm chú đọc lại sơ lược nội dung.
Nữ chủ và nam chủ quan nhị đại là thanh mai trúc mã, ra nước ngoài du học, hai người tình cảm sâu đậm.
Có một ngày, nam chủ trong lúc hẹn hò, nhận một cuộc điện thoại, sau đó vội vàng tạm biệt nữ chủ, không một lời giải thích, trở về nước.
Vốn tưởng rằng chỉ là chia ly ngắn ngủi, nhưng nam chủ lại biến mất một tháng, không hề tin tức.
Nữ chủ không ngừng gửi thư, truy vấn xảy ra chuyện gì, lại chỉ chờ được một cú điện thoại 'chia tay' của nam chủ.
Nữ chủ đương nhiên nghe ra 'giọng nói khàn đục như đang khóc' của nam chủ, đoán rằng nam chủ gặp gỡ chuyện phiền phức, nên lập tức đuổi theo về nước, cuối cùng biết được, trong nhà nam chủ phát sinh biến cố, ba hắn bởi vì tham ô và mưu sát bị bắt, tội danh sẽ rất nhanh bị phán quyết.
Vì vậy, nam chủ sau một đoạn 'dục cự hoàn nghênh', 'không muốn liên lụy nữ chủ', rốt cuộc vẫn ở bên nữ chủ, hai người bắt đầu cùng nhau giúp ba hắn điều tra hung thủ phía sau màn.
Quá trình phá án có chút phí sức, cuối cùng nhân vật phản diện, dĩ nhiên là một cô nhi trước đây nam chủ từng giúp đỡ.
Một người què vừa thấy đã ghét.
Người què kia sau khi tốt nghiệp, từ bỏ công việc chuyên môn của mình, mượn danh nam chủ, vào ờ nhà hắn, làm kế toán cho ba của nam chủ.
Chứng cứ tham ô rửa tiền của ba nam chủ, đều là người què dựa vào công việc này tìm ra được.
Hạ Mộc đọc đến đây cảm thấy rất nghi hoặc, cô nhi được nam chủ giúp đỡ, vì sao nói biến thái liền biến thái đây?
Cô vội vã lập xem tiếp, ở mấy trang cuối cùng, đã tìm được động cơ của nhân vật phản diện.
Nhân vật phản diện là một đứa trẻ sinh ra ở nông thôn, gia đình làm nông, bị cán bộ thôn lừa gạt, chỉ lấy được một phần trăm tiền bồi thường nhà đất.
Mẹ của nhân vật phản diện sau khi biết được chân tướng, đến văn phòng của cán bộ thôn, khóc lóc om sòm vài ngày, sau đó chết do 'tai nạn giao thông'.
Năm ấy nhân vật phản diện tám tuổi trong lúc nỗ lực cứu mẹ mình, chân phải bị xe cán qua.
Ba của nhân vật phản diện lên thành phố kiện cáo, nhiều lần bị ba của nam chủ phái người đe doạ hành hung, cuối cùng không những không nhận được tiền bồi thường, sau khi hồi hương không lâu, liền sinh bệnh mà chết.
Vì vậy, nhân vật phản diện tiểu người què tâm lý biến thái, tìm được địa chỉ lúc trước ba mình đến khiến nại, đến nhà nam chủ điều tra, phương pháp thăm dò chính là viết thư cho nam chủ vốn lương thiện, nói bản thân là cô nhi ở vùng núi, khát vọng có thể học đại học.
Nam chủ bởi vì sinh lòng thương hại, rất nhanh đã rơi vào cái bẫy của nhân vật phản diện.
Kế hoạch báo thù từng bước tiến hành, nhân vật phản diện sau khi biến thái không chỉ lập mưu giết hại cán bộ thôn, còn giết rất nhiều người vô tội, để hoàn toàn hủy diệt gia đình nam chủ, thủ đoạn trả thù không loại nào không dùng đến.
Trong lúc đấu trí cùng nam chủ, nhân vật phản diện còn bắt cóc nữ chủ.
Bất quá, cốt truyện vẫn không thoát khỏi hào quan của nhân vật, nữ chủ bị bắt không những không bị hành hạ ngược đãi, nhân vật phản diện biến thái cư nhiên giống như kẻ thiểu năng bị sự lương thiện của nữ chủ làm dao động...
Hơn nữa còn nảy sinh tâm tư cóc muốn ăn thịt thiên nga đối với nữ chủ.
Phần cuối tiểu thuyết, sau khi ba bị bắn chết, nam chủ mới tìm ra chứng cứ phạm tội của nhân vật phản diện.
Nhân vật phản diện vì không muốn ba của nam chủ được 'rửa sạch tội danh', mang theo một thân tội lỗi, dùng súng tự sát.
Từ nay về sau, nam chủ mất đi gia sản, hai bàn tay trắng.
Buồn cười chính là, nhân vật phản diện trước khi chết đã an bài thỏa đáng mọi chuyện, đem gia sản ba nam chủ tham ô nhiều năm qua, dùng thân phận một người thân ở nước ngoài, toàn bộ tặng cho nữ chủ.
Nam chủ và nữ chủ từ đó sống cuộc sống yên bình hạnh phúc.
Bản tiểu thuyết này, lúc trước sở dĩ nhân khí lên cao, chủ yếu là bởi vì tính tranh luận, có một số đọc giả cảm thấy nhân vật phản diện biến thái có điểm đáng thương.
Mà phần lớn người yêu thích nam chủ, hận chết nhân vật phản diện biến thái dám hại nam chủ cao phú soái đến vô cùng thê thảm, cho rằng nhân vật phản diện này không nên giết người vô tội, lại càng không nên liên lụy nam chủ, dù sao nam chủ lương thiện cũng từng giúp đỡ nhân vật phản diện đi học.
Lúc trung học Hạ Mộc cũng bị bạn ngồi cùng bàn buộc vào chiến đội, muốn cô lựa chọn nam chủ hoặc là người què phản diện.
Hạ Mộc nhớ không rõ lúc đó cô đã chọn bên nào, hiện tại xem ra, của cảm thấy nam chủ là vô tội, nhưng nhân vật phản diện này cũng thực sự rất đáng thương.
Cô hiếu kỳ nhân vật phản diện này là do ai đảm nhận, nhưng kỳ quái chính là trong danh sách diễn viên, tên của nhân vật phản diện 'phụ đề không xuất hiện'
Hạ Mộc không nghĩ ra năm chữ này có hàm nghĩa gì, nên cũng không suy nghĩ nữa, chuyên tâm bắt đầu học thuộc kịch bản.
Nghi thức khai máy cử hành trước khi chính thức bấm máy.
Hạ Mộc cùng thiên vương Lưu Hách Phàm gặp mặt, tuy rằng không phải người hâm mộ, nhưng dù sao lần đầu tiên nhìn thấy siêu sao, trong lòng ít nhiều có chút hồi hộp, lúc bắt tay, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
"Ta là lần đầu tiên diễn xuất, mong ngài thông cảm nhiều hơn." Hạ Mộc sớm nói trước, lo lắng diễn xuất nghiệp dư của bản thân sẽ chọc mù mắt thiên vương.
"Gọi ta Phàm Tử là tốt rồi, nghe quen tai." Thiên vương không cao giá, nụ cười ấm áp trấn an cô: "Đã đọc kịch bản đi? Những cảnh diễn của nữ chủ yêu cầu diễn xuất không cao, ngươi cứ thoải mái, tự nhiên một chút là tốt rồi, từ giờ trở đi, cứ xem ta là bạn trai của ngươi đi."
Cuối cùng, hắn lại dường như vui đùa thêm một câu: "Nhưng không nên nhập vai quá sâu, không muốn không muốn tổn thương tình cảm của tiểu cô nương."
Hạ Mộc mỉm cười gật đầu.
Cô làm sao có thể 'nhập vai quá sâu' đối với một nam nhân còn lớn tuổi hơn cả ba cô.
Nhưng vị thiên vương này thoạt nhìn, tựa hồ.... Bảo đao chưa già, vẫn còn rất phong độ, thành thục chu đáo, xác thực có thể khiến những cô gái trẻ động tâm.
Ngôi sao chung quy là ngôi sao, Lưu Hách Phàm bốn mươi bảy tuổi, tướng mạo lại giống như chỉ hơn ba mươi, ở cự ly này cũng không nhìn thấy nếp nhăn, anh tuấn cao ngất, trần đầy thành thục.
Nếu như bỏ qua tuổi tác, diễn tình nhân cùng hắn quả thật hoàn toàn không khập khiễng.
Trước khi cảnh đầu tiên bấm máy, đạo diễn để huấn luyện chuyên nghiệp đến cường hóa một chút cảm giác màn ảnh cho Hạ Mộc.
Hạ Mộc lúc nhỏ từng diễn kịch nói, bất giác mang theo một chút thói quen trong diễn kịch.
Kịch nói là một sân khấu lớn, diễn viên cách khán giả khá xa, thấy không rõ biểu tình trên mặt, chỉ có thể dựa vào hành động khoa trương, tác động đến tâm tình của khán giả.
Điện ảnh lại không giống, những biểu tình rất nhỏ, dưới máy quay đều sẽ được phóng đại vô hạn, chỉ cần khoa trương một chút, cũng sẽ khiến khán giả ngán ngẩm, diễn xuất phải hàm súc nội liễm, có sự co dãn linh hoạt.
Hạ Mộc sau vài lần NG, phải lần thứ hai cảm thán, hai trăm vạn không dễ kiếm.
Nhưng tiểu thịt tươi bị mắng không có diễn xuất cũng rất thảm, sự tình không hề đơn giản giống như bề ngoài.
Trải qua ba ngày nỗ lực, vài cảnh đơn giản lấy bối cảnh học đường cuối cùng đã hoàn thành.
Kịch bản cũng không phải tiến hành quay theo trình tự thời gian, những phân cảnh cùng một bối cảnh, đa số là dồn lại quay chung một lần.
Điều này dẫn đến sự giao thoa cảm xúc của diễn viên không liền mạch và mất tự nhiên, nhất là đối với người mới như Hạ Mộc.
Một ngày trước còn đang cùng nam chủ khanh khanh ta ta phát thức ăn chó, hiện tại lại cầm ly tách nồi sạn ném vào nam chủ, đoạn hiểu lầm ở giữa vẫn chưa diễn đến, tâm tình thực sự khó chuyển biến kịp.
Ngay lúc cô miễn cưỡng thích ứng tiết tấu quay chụp, diễn viên đóng vai người què cuối cùng lộ diện.
Đầu tháng hai, một trận tuyết đầu mùa phủ xuống đế đô.
Vì vậy, tất cả những cảnh có tuyết trong phim, tất cả đều tập trung quay chụp trong mấy ngày này.
Nói chung, những phân cảnh của thiên vương Lưu Hách Phàm mỗi ngày đều sẽ được quay đầu tiên, Hạ Mộc cũng được hưởng chút ánh sáng, cơ bản vừa đến thời điểm làm việc liền bắt đầu quay, chưa bao giờ cần chờ đợi.
Nhưng hôm nay, cô và Lưu Hách Phàm cư nhiên cũng chỉ có thể ngồi trong xe chờ đợi.
Nghe trợ lý đoàn phim nói, hiện tại là phân cảnh đầu tiên của đại nhân vật nào đó.
"Cái gì?" Hạ Mộc rất khiếp sợ: "Đại nhân vật? Ngươi là nói lão đầu phía sau màn, cũng tham gia bộ phim này?"
"Lão đầu cái gì?" Trợ lý vẻ mặt mờ mịt.
Hạ Mộc vẫn chưa thoát khỏi suy đoán của Hạ Đóa Đóa về 'lão đầu dùng quy tắc ngầm', lắp bắp trả lời: "Chính là đại nhân vật kia a."
"Úc, đúng vậy!" Trợ lý một giây mắt đầy sao, vẻ mặt si mê nói thầm: "Điện hạ đồng ý tham gia diễn xuất, cũng không biết vì sao, lại yêu cầu diễn một nhân vật phản diện 'khiến khán giả căm hận cừu thị, đồng thời chia rẽ nữ chủ và người yêu'."
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Mộc rướn cổ, dường như nghe thấy một xưng hô kỳ quái!
Trợ lý vừa muốn trả lời, một chiếc xe cắm trại màu trắng dừng cách đó không xa 'cạch' một tiếng, cửa xe bỗng nhiên bị kéo ra.
"Điện hạ hóa trang xong rồi?!"
Trợ lý rống một tiếng, sự nhiệt tình của tất cả nhân viên, cũng giống như được khởi động, một đám trợ lý quần tam tụ ngũ chạy qua bên kia, trọng trọng vây quanh chiếc xa lớn xa hoa trước mặt Hạ Mộc.
Hạ Mộc có dự cảm bất tường.
Tình cảnh này giống như đã từng quen thuộc, mỗi lần hùng ấu tể xuất hiện trước cảnh cục, cũng sẽ tạo thành cục diện náo nhiệt như thế này...
Những chuyện vụn vặt dần được xâu chuỗi trong đầu cô.
Thi Tầm bị một mệnh lệnh của người buộc phải hủy vai, kịch bản từ đề tài tình yêu biến thành đề tài tội phạm, tên tuổi của nhân vật người què viết phụ đề không thể xuất hiện....
Hạ Mộc dần dần trợn to đôi mắt.
"Ngươi làm sao vậy?" Lưu Hách Phàm vẫn nâng đầu, để chuyên viên trang điểm dặm phấn, hắn liếc mắt nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc thần sắc ngây ngốc, không trả lời, mở cửa xe giống như một u hồn, giẫm lên tuyết, chậm rãi đi về phía chiếc xe lớn trước mặt.
Cô cố sức chen vào đám người, vào đến lập tức thấy sườn khuôn mặt của 'nhân vật người què phản diện', suýt nữa không nhận ra.
Trong trời tuyết trắng xóa, 'người què' mặc quần áo rách rưới đơn bạc, cũ đến gần như nhìn không ra màu sắc, thân hình thon dài thẳng tắp như súng, giữa trời tuyết hiện ra sức sống, không có chút hèn mọn nào.
Mái tóc xoăn được buộc ra sau đầu, cột thành một cái đuôi ngựa mất trật tự, vài sợi tóc dán trên gương mặt, giống như bởi vì quanh năm không tắm, bết dính đến độ không tản ra được.
Đôi mắt hoa đào kia, được che giấu dưới hàng mi dày đầy bụi bậm, tử đồng trong suốt đến làm cho người ta kinh hãi.
Trên sống mũi cao thẳng cũng đánh một lớp phấn, dáng vẻ bẩn thỉu hỗn loạn không chịu nổi.
Mà khóe môi khẽ cong trời sinh, vẫn chương hiển sự kiêu ngạo cười như không cười của người đó.
"Quyển Quyển?" Hạ Mộc kinh ngạc.
Chỉ đạo diễn xuất bị vây ở giữa đám người, không thể thoát thân, liền phất tay đuổi những người xung quanh, sau đó trở lại trước mặt Đoạn Tử Đồng, làm ra tư thế đi đứng khập khiễng.
Trứng Cuốn điện hạ cúi đầu, nhìn kỹ động tác chân của hắn, khuôn mặt bởi vì phủ đầy bụi bẩn, đường nét trở nên càng thêm rõ ràng.
Hạ Mộc và những người khác bị đuổi đi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà đứng cách đó không xa quan sát.
Quyển Quyển mặc một chiếc quần cũ rách, đôi chân dài khập khiễng không được tự nhiên, học theo tư thế của chỉ đạo diễn xuất, bước cao bước thấp mà đi trong tuyết.
"Ông trời của ta ơi! Mê chết ta rồi!"
Bên cạnh Hạ Mộc, chuyên viên trang điểm kích động cảm thán: "Vì sao lại để Trứng Cuốn điện hạ diễn nhân vật phản diện a! Thực sự khiến người ta đấm ngực giậm chân! Trong tiểu thuyết người què kia không phải lớn lên giống như quái nhân trên gác chuông sao! Bộ dạng như vậy nữ chủ còn có thể cần đến nam chủ sao! Bị mù mắt sao!"
Một trợ lý đoàn phim cũng hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Người què thì sao? Ngươi xem đôi chân dài ka, cho dù là liệt nửa người, ta cũng có thể chấp nhận!"
Hạ Mộc: "..."
Mọi người còn đang ầm ĩ nghị luận.
"Vì sao điện hạ muốn diễn nhân vật phản diện? Người què thì thôi đi, diễn cái gì kẻ sát nhân biến thái a?"
"Ai biết được, là điện hạ bản thân yêu cầu diễn một nhân vật phản diện khiến khán giả căm hận, đồng thời nỗ lực chia rẽ nam nữ chủ."
"Điện hạ nhất định là rất chú trọng diễn xuất, cho nên cố ý khiêu chiến loại vai yêu cầu cao."
...
Đầu óc Hạ Mộc ong ong, đã chậm rãi tiếp nhận sự thật, nhi đồng não tàn ở xa xa bên kia là hùng ấu tể.
Bất quá, chú trọng diễn xuất thật sao?
Bằng sự hiểu biết của cô đối với hùng ấu tể, nàng mới không có khả năng có loại suy nghĩ cao cả này!
Nguyên nhân chân thực thật ra rất đơn giản.
Thứ nhất, Trứng Cuốn điện hạ muốn chọn một vai 'xấu xí và đáng căm hận', thuận tiện vào đoàn phim, đề phòng Hạ Mộc và nam chủ có 'hành vi vượt quy định'.
Có thể khiến dân chúng căm hận, thoát khỏi vận rủi bị ôm chân bên đường bất cứ lúc nào, nhất tiễn song điêu, bàn tính đánh thật vang.
Thứ hai, phá hư chuyện tốt của con mèo ngốc, đại khái là mục tiêu suốt đời của Trứng Cuốn điện hạ.
Diễn nhân vật phản diện chia rẽ con mèo ngốc và người yêu, điện hạ quả thực có thể bản sắc biểu diễn, không cần phải tìm kiếm cảm xúc.
Hạ Mộc tuy rằng coi như hiểu rõ hùng ấu tể, nhưng dù sao cũng đoán không ra thế giới nội tâm phức tạp của Quyển Quyển.
Cô một đường theo sau máy quay, muốn chờ Quyển Quyển quay phong phân cảnh này, tìm cơ hội nói chuyện.
Hỏi rõ ràng, vì sao lại tắt máy!
Cảnh diễn đầu tiên của Quyển Quyển, đến bên ngoài một quán ăn bên đường, chờ khách ăn xong rời khỏi, sẽ đến ăn vụng thức ăn thừa, sau đó bị ông chủ xua đuổi.
Thẳng thắn mà nói, chỉ là thấy hùng ấu tể giữa trời rét ăn mặc như vậy, Hạ Mộc cảm thấy đau lòng, lúc này, thấy Quyển Quyển lén lút cầm lấy thức ăn thừa trên bàn, cô quả thực sắp suy sụp rồi...
Trứng Cuốn điện hạ thực sự chưa có khả năng diễn xuất gì đáng nói, chỉ là làm theo yêu cầu của đạo diễn, diễn vai một cô nhi ăn xin trốn sau góc tường.
Chờ khách đi rồi, ăn xin lén vào quán ăn, bốc thức ăn trên bàn, ăn một cách lang thôn hổ yết, quai hàm phồng to như một con sóc nhỏ, thần sắc gần như chết lặng.
Hạ Mộc bị cảnh tượng này ngược đến chết đi sống lại.
Ông trời thực sự là không công bằng, diễn xuất không chút tình cảm này của Quyển Quyển, cư nhiên có vẻ rất chân thực, thật sự giống như một cô nhi bị bỏ đói ba bốn ngày.
Ngay sau đó, ông chủ phát hiện kẻ ăn xin dơ bẩn lấy trộm thức ăn thừa, lập tức quơ nồi sạn xông đến.
Kẻ ăn xin không chạy trốn, đôi tử đồng bình tĩnh nhìn chằm chằm ông chủ, nắm bắt chút thời gian cuối cùng, lại nhét hai miếng thịt vịt vào trong miệng.
Thẳng đến ông chủ đá một cước, kẻ ăn xin mới khập khiễng rời khỏi quán ăn, đôi tử đồng chết lặng, không cam lòng nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn nồi sạn trong tay ông chủ, từ đầu đến cuối không chút biểu cảm.
Là loại thần sắc chết lặng của cô nhi bị thế giới vứt bỏ.
Bởi vì khóc nháo cũng không thể đổi lại sự thương hại của bất cứ ai, nên chỉ có thể giống như dã thú, sống sót.
Ông chủ mang thức ăn thừa toàn bộ đổ vào thùng rác, dùng nồi sạn chỉ vào mũi kẻ ăn xin: "Cút! Còn dám chạy vào quán, lão tử đánh chết ngươi!"
Quai hàm của kẻ ăn xin vẫn phồng to, thức ăn chưa nuốt xuống, cũng không nhai nữa, trong mắt mơ hồ hiện lên một tầng hơi nước.
Cảnh tượng này, khiến lồng ngực Hạ Mộc không khỏi thắt lại.
Bên cạnh lần lượt truyền đến những âm thanh nghẹn ngào, người vây xem dĩ nhiên đều bị đả động.
Thật không nghĩ tới, hùng ấu tể cư nhiên có khả năng diễn xuất như vậy.
Nhưng, sau một tiếng 'cut' của đạo diễn, Quyển Quyển lập tức chạy đến trước xe, cầm lấy giấy ăn, nhổ tất cả thức ăn khó nuốt trong miệng ra, nước mắt lưng tròng ủy khuất lẩm bẩm: "Vì sao không đến cửa hàng bánh ngọt để quay cảnh này?"
Hạ Mộc: "..."
Cảm động trong nháy mắt không còn tồn tại nữa, hùng ấu tể là bị khó khăn đến khóc, cũng không phải diễn xuất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.