” Lại nói, tranh đấu thiên hạ nhiều năm như vậy, cũng mệt mỏi nhiều năm như vậy, ta cũng muốn thử một chút cảm giác làm Hoàng đế là thế nào. “
Trong lòng Hạ Thanh Sơn giật mình, vậy cũng không được.
” Đại vương, hay là thế này đi. Hiện tại là vì lợi ích chung, trước hết cứ để ta thử một chút. Nếu có chỗ nào không hiểu, ta sẽ đến hỏi ngươi. Đợi đến khi thiên hạ an ổn, ta đã làm Hoàng đế đủ rồi, lại đem Hoàng vị nhường cho ngươi, thế nào? Hiện tại thân thể đại vương cũng không thích hợp làm mấy cái này, cưỡng ép đăng cơ, sẽ khiến cho các tướng sĩ bất mãn. “
Hạ Thanh Sơn sững sờ, nhớ tới diện mạo của mình, còn có tâm tình gần đây, sợ là đã khiến cho rất nhiều người nảy sinh tâm tư khác.
” Tổn thương của đại vương cần phải trị liệu, nhất là vết sẹo ở trên mặt. Chờ thương thế của đại vương tốt lên, ta cũng trải nghiệm cảm giác làm Hoàng đế đủ rồi, đến lúc đó sẽ bàn bạc tới chuyện thoái vị, thế nào? “
Đương nhiên Hạ Thanh Sơn không nguyện ý, nhưng bây giờ hắn cũng không có lí do gì để cự tuyệt. Không có sự cam tâm tình nguyện duy trì của Vân Thiên Nhạn, những người khác sợ là sẽ bất mãn, cái ghế Hoàng đế này của hắn sẽ ngồi không vững.
Thật là đáng chết, ai kêu binh quyền đều nằm trong tay Vân Thiên Nhạn đâu?
Hiện tại không thể trở mặt, hắn phải dỗ dành thật tốt Vân Thiên Nhạn. Chờ sau khi thân thể hắn khôi phục, lại dụ dỗ đối phương thoái vị, giúp hắn ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, lúc đó hắn mới có thể đi đối phó với những tên không trung thành kia, thay đổi thành tâm phúc của hắn.
” Nếu vậy Nhạn nhi không hiểu chuyện gì trên triều chính, có thể tới hỏi ta. “
” Đó là tất nhiên, dù sao đợi ta làm Hoàng đế đủ rồi, sẽ đem ngôi vị nhường lại cho ngươi. ” Khóe môi Thiên Nhạn mỉm cười: ” Hiện tại ta bất quá chỉ là thuận theo dân tâm, trải nghiệm một chút, cũng coi như bình ổn lòng người, để tránh gây ra sai lầm. “
Hạ Thanh Sơn còn muốn nói gì đó, chỉ là cảm thấy toàn thân hắn không được thoải mái, thân thể của hắn xác thực phải điều dưỡng cho tốt mới được. Nếu như không chịu điều dưỡng, sợ là chưa làm được Hoàng đế bao lâu đã mất mạng.
Trong lòng hắn thầm hận, nhưng chỉ có thể giả vờ bày ra bộ dáng thâm tình, miễn cưỡng đồng ý việc này.
Nửa tháng sau, Thiên Nhạn đăng cơ xưng Đế, lập quốc gia, lấy niên hiệu là Sơ Hòa.
Phong thưởng bách quan, đặc biệt là các tướng sĩ đã đi theo nàng đánh giặc, nàng nắm rõ như lòng bàn tay, rất nhanh liền để cho mỗi người vào chức vụ phù hợp với điểm mạnh của mình.
Mặt khác hạ thánh chỉ, triệu tập nhân tài trong thiên hạ.
Sau đó, nàng tiếp tục tổ chức khoa cử, chỉ có thể làm như vậy mới có thể nhanh chóng tìm được những nhân tài.
Quyết định của Thiên Nhạn khiến toàn bộ thiên hạ đều sôi trào, ý này là tất cả mọi người đều có cơ hội.
Tuân Tử Hoài được phong làm Quốc sư, không chỉ bởi vì hắn biết xem tướng, mà cũng nhờ hắn đầy tài năng. Gọi là quốc sư, chính là sư của cả nước, là thầy của cả thiên hạ. Nàng cảm thấy tuy Tuân Tử Hoài tuổi còn trẻ, nhưng lấy tài năng của hắn, có thể gánh chịu nổi.
Nàng sắp xếp người viết sách viết thơ chép sách, lại xây dựng học đường. Đây là nơi trưởng thành của các nhân tài, là nền tảng cơ bản của một quốc gia.
Chuyện như vậy, nàng đã làm qua vô số lần.
Mặt khác, khẳng định là phải tập trung lực lượng phát triển nông nghiệp.
Tuân Tử Hoài tiến cử các đệ tử của Tuân thị và nhân tài khắp nơi với Thiên Nhạn, người nào cũng có bản lĩnh. Nàng cũng không có cự tuyệt, đem tất cả mọi người an bài đến từng vị trí phù hợp, có thể nói là tận lực sử dụng.
Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, đệ tử của Tuân thị hoàn toàn thần phục nàng, há miệng là bệ hạ, ngậm miệng là bệ hạ, trong lòng toàn là bệ hạ, khiến Tuân Tử Hoài chán nản hồi lâu. Bảo bối này rõ ràng là do hắn phát hiện ra trước, nhưng lại có nhiều tên đệ tử của Tuân thị đến tranh cướp với hắn.
Nửa năm trôi qua, Thiên Nhạn đã khiến thiên hạ ổn định phát triển, dân chúng cũng dần dần vượt qua được khoảng thời gian khó khăn, sống an bình.
Hạ Thanh Sơn vẫn như cũ, thỉnh thoảng tính khí nóng nảy, quát mắng hạ nhân, nửa đêm nổi điên, rất nhiều người cảm thấy hắn không bình thường. Cũng may hắn không làm Hoàng đế, mọi người cũng liền coi như hắn không tồn tại.