” Bệ hạ là đang trách cứ ta sao? ” Tuân Tử Hoài dừng tay lại, ủy khuất.
” Không. “
Thiên Nhạn trả lời vô cùng nhanh mà dứt khoát, khiến Tuân Tử Hoài cười ra tiếng, khuôn mặt có mấy phần vui sướng và đắc ý: ” Ngươi không trách ta thì tốt. “
” Lúc trước là do hắn luôn quấy rầy đến ngươi, ta sợ ảnh hưởng đến ngươi, liền tìm cái biện pháp, để hắn tự đi giày vò mình. Biện pháp này quá tốt, hắn không rảnh đến quấy rầy bệ hạ. “
Ánh mắt Tuân Tử Hoài lại tối xuống: ” Người này luôn ngấp nghé đến Hoàng vị của bệ hạ, lưu hắn lại là một cái tai họa. Nếu như bệ hạ cảm thấy khó thực hiện, ta sẽ hạ cho hắn một chút thuốc mãn tính, không ai có thể phát hiện. Ngay cả khi công chúa và hoàng tử biết được, cũng không trách được tới bệ hạ. “
” Không nóng nảy, trước hết cứ giữ hắn lại đã. Trận công thành Xương Vương lúc trước, khiến hắn có được chút thanh danh. Ta không muốn hắn chết rồi mà vẫn có được thanh danh tốt như thế. Tâm tư của người này rất sâu, nếu không phải ngươi hạ dược khiến tinh thần hắn bất ổn, hiện nay sợ rằng đã mưu tính làm sao để đoạt lại được Hoàng vị. “
” Chờ hắn không cầu được thuốc, sẽ nhớ tới chuyện Hoàng vị, đến lúc đó, hắn sẽ kìm nén không được, bắt đầu cướp đoạt Hoàng vị. “
” Ngươi nói, ta cai trị thiên hạ này thế nào? ” Thiên Nhạn đột nhiên hỏi.
” Tất nhiên là rất tốt. Bệ hạ mới thống nhất thiên hạ được nửa năm, tất cả mọi thứ đều đã phát triển theo hướng tốt. Bây giờ cả Yến quốc không ai không biết bệ hạ là một minh quân, hiện tại trong dân gian đã truyền tụng rất nhiều ca dao liên quan đến bệ hạ. “
” Ca dao? ” Thiên Nhạn nằm ngửa, ánh mắt rơi vào trên mặt Tuân Tử Hoài, quan sát ở khoảng cách gần, khuôn mặt nhỏ của Tuân Tử Hoài đúng là vô cùng tuấn tú không gì sánh được, làn da còn tốt hơn cả nữ nhân: ” Ca dao là so ngươi biên soạn sao? “
Nàng còn chưa quên thủ đoạn tạo thế của Tuân Tử Hoài trước khi nàng đăng cơ.
Tuân Tử Hoài bị nhìn thấu cũng không giận: ” Lúc mới bắt đầu là ta biên soạn, sau này thì là do dân chúng tự mình biên, không cần tới ta hỗ trợ. May mắn bệ hạ nhân thiện xây dựng thư viện, làm cho bách tính Yến quốc đều có cơ hội được học chữ. “
Thiên Nhạn bị chọc cười, Tuân Tử Hoài vội vàng nói: ” Bệ hạ, đừng cười, cười là thuốc mỡ sẽ rơi mất. “
Thiên Nhạn thu hồi biểu tình: ” Ngươi chọc cho ta cười trước, bây giờ còn trách ngược lại ta à. “
” Vậy kính xin bệ hạ thứ tội. “
” Nể mặt vô số công lao của ngươi, tha thứ cho ngươi vậy. “
Thiên Nhạn không nói gì nữa, mà nghiêm túc đọc sách thuốc. Không chỉ đọc, chỗ nào không hiểu còn đi hỏi Tuân Tử Hoài.
Tất nhiên là Tuân Tử Hoài nghiêm túc giảng giải, mới đầu hắn còn nghĩ rằng Thiên Nhạn chỉ là hứng thú nhất thời, không nghĩ tới sau khi đưa sách thuốc cho nàng, trừ thời điểm làm những việc khác, trên tay nàng lúc nào cũng có một cuốn sách thuốc.
Hắn cho rằng nàng chỉ vỏn vẹn nhìn xem, không nghĩ tới nàng còn muốn xâm nhập nghiên cứu, giống như là muốn học y thuật của Tuân thị.
Hắn cũng không sợ nàng học được y thuật, ngược lại còn rất mong chờ được giảng giải sách thuốc mỗi ngày cho nàng.
Hắn cũng không biết vì sao, mình cứ luôn muốn thỏa mãn các yêu cầu của nàng.
Khả năng là vì nàng là một cái minh quân, còn hắn là đệ tử của Tuân thị.
Đệ tử của Tuân thị, là vì minh quân mà ra đời.
Phò tá nàng, vì nàng sinh, vì nàng tử, vì nàng mà đầu rơi máu chảy, đây chính là sứ mệnh của đệ tử Tuân thị, cho nên hắn mới cam tâm tình nguyện như vậy đi.
Thời gian trôi qua rất mau, chớp mắt đã đến ngày kỉ niệm một năm thành lập Yến quốc.
Vết sẹo trên người của Thiên Nhạn chỉ còn lại vệt mờ mờ, theo lời của Tuân Tử Hoài, chỉ còn nửa năm nữa, vết sẹo trên người sẽ biến mất không còn một mảnh. Tay của nàng đã khôi phục trở lại, ngón tay ngọc nhỏ thon dài, không còn dấu vết tồn tại của vết chai hay da chết nào.
Thuốc mỡ do Tuân Tử Hoài điều chế, nàng đều bôi mỗi ngày.
Cỗ thân thể này, đã được điều dưỡng thật tốt.
Còn về khuôn mặt, đã khôi phục tốt hơn rồi.