Thiên Nhạn không hiểu tâm tư của thiếu nữ này, cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Nàng biết con người có hàng trăm loại tính cách, cũng không truy cứu đến cùng.
Nàng vô cùng hứng thú với thế giới của thiếu nữ này, nàng gấp chờ không nổi, kéo lấy thanh kiếm lớn muốn nhảy vào trong giếng, âm thanh của hệ thống 666 vang lên.
【 Ký chủ đại nhân, đó là một thế giới hiện đại, tốt nhất ngài đừng nên mang theo loại hung khí kì quái thế này. Vũ khí này của ngài rất giống với văn vật, dễ bị bắt nộp lên quốc gia. 】
【 Còn nữa, thế giới này có luật của riêng nó, không thể tùy tiện chém người. 】
Thiên Nhạn: ” Mi thấy thế giới ta quản lí Yến quốc có tùy tiện chém người không? “
【 Không không không, tôi chỉ là nhắc nhở ngài thôi. Thế giới này hoàn toàn khác so với thế giới của ngài, quy tắc cũng có sự khác biệt rất lớn. Tôi sẽ truyền kí ức cụ thể cho ngài, chúng ta vừa đi vừa nói, chẳng qua ngài đừng mang thanh kiếm đó theo, dễ dọa người khác lắm. 】
Thiên Nhạn nhíu mày, cắm thanh kiếm bên miệng giếng, bảo thiếu nữ ngồi bên cạnh: ” Ngươi trông kiếm giúp ta. “
Sự vắng vẻ trong đôi mắt thiếu nữ tan đi, nhìn thanh kiếm loang lổ vết rỉ, sững sờ trả lời: ” Vâng. “
Khoảnh khắc Thiên Nhạn khôi phục ý thức liền bị sặc một ngụm nước, hiểu ra tình huống hiện tại của nàng hẳn là bị rơi xuống nước, lập tức ngừng thở, cố gắng cân bằng cơ thể, bắt đầu bơi lội trong nước.
Nàng biết bơi, đã quên là học được đời thứ mấy.
Chẳng qua mơ hồ nhớ được, sở dĩ học bơi là vì một trận chiến trên nước, nàng mang toàn bộ tướng sĩ cùng nhau học bơi. Từ một người sợ nước trở thành giống như con cá tự do tự tại.
Thiên Nhạn mở mắt dưới nước, nước ở đây không được trong cho lắm, cô hơi đạp chân lên trước, dường như muốn nổi lên, nhưng không có ý muốn lộ diện. Nàng bơi tới bơi lui dưới nước, thuận tiện nhớ lại kí ức của thân thể này một chút, nghĩ xem đây là giai đoạn nào.
Đây là lúc nguyên chủ và Lam Nhã Chân đồng thời gặp sự cố ngoài ý muốn, anh trai của cô ấy lựa chọn cứu Lam Nhã Chân.
Thật ra nguyên chủ biết bơi, nhưng thấy anh trai mình luôn đặt Lam Nhã Chân lên hàng đầu, lúc này lựa chọn từ bỏ, không những không tự cứu, còn thả lỏng để bản thân bị cuốn đi xa.
Đợi đến khi anh trai cô cứu Lam Nhã Chân lên, lại trở về tìm cô, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, bị sóng biển cuốn đi. Lúc nhìn thấy biểu cảm bối rối không thể tin tưởng của anh trai mình, trong lòng cô tràn ngập khoái trá trả được thù.
Sau khi nguyên chủ chết, linh hồn cô vẫn còn, thấy anh trai khóc rống bi thương bên cạnh thi thể mình. Nhớ lại khoảng thời gian hai anh em sống nương tựa vào nhau, trong lòng hơi hối hận bản thân đã tùy hứng. Thế nhưng thấy anh trai năm lần bảy lượt chỉ để ý Lam Nhã Chân, cô thật sự rất phẫn nộ.
Có lẽ là do trong lòng thấy hối hận, linh hồn của cô vẫn luôn đi theo bên cạnh anh trai mình, chứng kiến tất cả những chuyện mà sau này anh trải qua. Anh mình không ngừng tìm đường chết, làm nhiều chuyện ngu ngốc chỉ vì một đứa con gái, càng về sau càng mất tất cả.
Cô phẫn nộ, lại có chút đau lòng.
” Nhạn Nhạn! “
” Thiên Nhạn, Thiên Nhạn…… “
” Nhạn Nhạn, em ở đâu? “
” Thiên Nhạn. “
” Thiên Nhạn, đừng dọa anh trai mà. “
” Xin lỗi, Nhạn Nhạn, mau trở lại đi, anh trai xin lỗi em. “
Sau khi Thiên Nhạn xem kĩ toàn bộ kí ức xong liền nghe giọng nói của anh trai nguyên chủ – Cố Kinh Khuê truyền đến, kèm theo tiếng la hét của nam nữ.
Cô khống chế thân thể, nổi lên mặt nước, thấy chàng trai đang bối rối tìm kiếm khắp mặt nước, anh ta rất chật vật, biểu cảm vô cùng thống khổ. Có lẽ là do ánh mắt của cô quá chuyên chú, Cố Kinh Khuê phát hiện vị trí của cô, ánh mắt kinh hỉ lại thấy may mắn.
Cố Kinh Khuê dùng hết sức toàn thân, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Thiên Nhạn, giọng nói khàn khàn: ” Nhạn Nhạn, anh trai mang em lên. “