Toàn Cầu Cao Võ

Chương 96: Hai loại võ giả




Giới hạn khí huyết của cậu dễ dàng đột phá 150 cal, bây giờ đã đạt đến 152 cal, Phương Bình đương nhiên sẽ không lựa chọn đột phá lúc này.
“Mình vẫn có thể tiếp tục rèn luyện xương cốt toàn thân, tăng cường lưu thông khí huyết trong cơ thể, sau này mức độ rèn luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...”
Phương Bình vừa rửa sạch vết bẩn trên người vừa nghĩ bước tu luyện kế tiếp.
Mặt khác, khí huyết cậu lúc này lớn mạnh, xương cốt bền bỉ hơn so với người bình thường.
Có phải có thể tu luyện một chút chiêu thức căn bản?
Võ giả, không phải chỉ cần khí huyết lớn mạnh thuần túy, mà còn bao gồm chiến lực mạnh mẽ.
Trước khi chưa trở thành võ giả, rất ít người sẽ lựa chọn tu luyện chiêu thức, lấy tăng trưởng khí huyết, nuôi dưỡng xương cốt làm chủ.
Thời điểm là phi võ giả, thời gian đều rất eo hẹp.
Gia tăng khí huyết, rèn luyện xương cốt, hàm dưỡng thân thể, tu luyện Thung công, học bài văn hóa...
Chỉ riêng những chuyện này, cũng khiến bọn họ không có thời gian dành cho những việc khác. Trong lúc này không có mấy người phi võ giả lại dành thời gian đi tu luyện công pháp.
Phương Bình không giống như vậy, khí huyết cậu tăng lên nhanh, cũng không cần từ từ tích trữ giống như những người khác.
Lần trước Vương Kim Dương gửi sách cho cậu, trong đó có mấy cuốn liên quan đến chiến đấu thực tế như Quyền pháp căn bản, Thối công căn bản, vũ khí lạnh đại cương.
Có điều, những công pháp này, không có ai chỉ bảo, tu luyện rất phức tạp.
Sở dĩ lúc này Phương Bình muốn tu luyện chiêu thức căn bản, nguyên nhân thật ra có liên quan đến Hoàng Bân.
Đối với rất nhiều học sinh mà nói, xã hội vẫn tính là ổn định, không có cơ hội cho bọn họ ra tay.
Nhưng Phương bình có chút lo lắng, lần sau nếu lại gặp phải loại người như Hoàng Bân thì phải làm sao?
Chỉ có khí huyết thôi thì không được, không có năng lực thực chiến, khí huyết có cao đi nữa, cái mạng này cũng bị ăn đòn.
Cậu ta bây giờ, khí huyết rất cao, trong Thung công cũng có một chút thủ đoạn chống địch, nhưng Thung công cũng không lấy tấn công làm chủ, thủ đoạn đối địch không nhiều.
Trong lòng suy nghĩ những điều này, Phương Bình cũng biết không vội vàng được, phải từng bước một.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình chuẩn bị gọi điện thoại cho lão Vương.
Cậu ta bây giờ có rất nhiều chuyện cần được tư vấn, không có sự chỉ bảo của lão Vương, bản thân cậu cũng không dám tùy tiện hành động.
...
Vài phút sau.
Phương Bình cúp điện thoại, có chút bất lực nói: “Không nằm trong vùng phủ sóng, người này chạy đi đâu rồi!”
Điện thoại Vương Kim Dương gọi không được, điều này khiến Phương Bình có chút bất lực.
Lắc đầu, lão Vương không có ở đây, bây giờ chỉ có thể đi tìm Đàm Chấn Bình nói chuyện.

Tầng ba tiệm cà phê.
Đàm Chấn Bình nghe vấn đề của Phương Bình, có chút kinh ngạc nói: “Cậu chuẩn bị hàm dưỡng khí huyết vượt qua 150 cal, sau đó mới đột phá?”
Phương Bình mặc dù không nói rõ, nhưng Đàm Chấn Bình cũng không ngốc, vừa nghe liền hiểu tâm tư của cậu.
Suy nghĩ một chút, Đàm Chấn Bình mới nói: “Khí huyết đạt được 150 cal, hoàn thành được bước đầu rèn luyện xương cốt, rất nhiều người sẽ lựa chọn tiến hành đột phá vào lúc này.
Thực ra, điều này cũng không thể hiện những người kia không thể tiếp tục hàm dưỡng khí huyết, mà là không có lợi!”
“Không có lợi?” Phương Bình hơi nghi hoặc.
Đàm Chấn Bình gật đầu: “Đúng vậy, không có lợi.
Lý do là sau khi khí huyết vượt qua 150 cal, nếu như cậu không lựa chọn tiếp tục rèn luyện xương cốt, khí huyết sẽ tăng lên rất chậm, sẽ vô cùng lãng phí.
Ví dụ như, cậu bây giờ đang là 140 cal, dùng một viên Khí Huyết Đan, cậu có thể tăng lên 1 cal khí huyết.
Nhưng từ 150 cal trở lên, cậu cũng dùng một viên Khí Huyết Đan, khả năng chỉ có thể đưa đến hiệu quả bổ huyết, không cách nào tăng giới hạn khí huyết lên được nữa.
Đến lúc đó, cậu cần phải dùng Khí Huyết Đan cấp một, mà như vậy thì quá tốn kém.
Mặt khác, lúc này cậu còn phải tiếp tục rèn luyện xương cốt, nhằm tiếp tục tăng giới hạn tối đa của cơ thể.
Không mở rộng chi mạch mà chỉ dựa vào mạch chủ để rèn luyện xương cốt, hiệu quả sẽ không quá tốt, biện pháp tốt nhất là dùng Thối Cốt Đan tiến hành tôi cốt.
Một viên Thối Cốt Đan bao nhiêu tiền?
Nhiều khi, mọi người không phải không muốn nâng cấp, mà không thể!
Người có khí huyết từ 150 cal trở lên, phần lớn đều phải dùng đến Khí Huyết Đan cấp một và Thối Cốt Đan cấp một, hai cái này, một cái có giá thị trường là 300 ngàn, một cái là 500 ngàn!
Sau khi uống hai loại thuốc hết 800 ngàn này, cậu có thể tăng lên 1 đến 2 cal khí huyết, nếu nhiều thì từ 3 đến 5 cal.
Có mấy ai dám lãng phí như vây?
Cũng lãng phí rất nhiều thời gian!”
Thấy Phương Bình vẫn còn đang suy nghĩ, Đàm Chấn Bình lại nói: “Đúng, trong thời gian là phi võ giả, hạn mức tối đa của khí huyết càng cao, về sau tu luyện càng dễ dàng, khả năng tiềm tàng so với người khác cũng lớn hơn một chút.
Nhưng nếu phải so sánh, càng có nhiều người bằng lòng đột phá võ giả hơn.
Bởi vì lúc cậu trong thời gian phi võ giả lãng phí thời gian với tài nguyên, người khác lựa chọn đột phá võ giả để tu luyện.
Thời điểm cậu đột phá cảnh giới cấp một, nhưng những người khác có thể đã đột phá cảnh giới cấp hai rồi.
Cho dù cậu đang ở cảnh giới cấp một, có khí huyết hùng hậu, chiến lực bền bỉ, nhưng đối với cấp hai, cậu vẫn còn kém xa.
Vì vậy tôi mới nói không có lợi...”
Phương Bình hiểu rõ, có điều cậu khác với mọi người, những băn khoan lo lắng của Đàm Chấn Bình, Phương Bình có thể dùng giá trị tài phú bù đắp.
“Chú Đàm, vậy phi võ giả nếu như tiếp tục tăng giới hạn tối đa của khí huyết, dưới tình huống bình thường, mức khí huyết cao nhất có thể đạt được là bao nhiêu ạ?”
Đàm chấn Bình thấy cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng không thuyết phục nữa.
Người trẻ tuổi đều như vậy, đều cảm thấy mình là độc nhất vô nhị, nói chuyện với người không quá thân thiết, nếu tiếp tục khuyên, nói không chừng đối phương còn cho rằng mình hại cậu ta, ghen tị với cậu ta.
Hơn nữa, trong lúc này, Phương Bình có thể đạt đến cực hạn, chứng minh Vương Kim Dương cũng ủng hộ cậu ta không ít, bản thân cậu ta là thiên phú nỗ lực một chút cũng đã đủ.
Loại người này muốn có được tương lai rộng mở, có khuyên bảo nữa cũng vô dụng.
“Tùy theo từng người, đối với phương diện này, chú cũng không hiểu biết nhiều.
Lúc trước chú ở lớp huấn luyện võ đạo, có người có thể tăng giới hạn khí huyết lên đến 159 cal.
Đây vẫn là lớp huấn luyện võ đạo, nếu như là Võ Đại, có vài người gia đình giàu có, có thiên phú, khả năng sẽ càng cao hơn một chút.
Có điều phùng cửu tất khảm (1), càng lên cao càng khó”
"Khí huyết của cảnh giới võ giả cấp một kia, bình thường bao nhiêu?”
"Nếu như là mới vào cảnh giới cấp một, thật ra tăng lên cũng không tính là cao, chủ yếu nhìn vào tiến độ thối cốt.
Giống như chú, hoàn thành rèn luyện xương chi dưới, khí huyết thời đỉnh cao có thể đạt đến 250 cal!
Mà người mới vào, 170 cal hay 180 cal đều ở mức độ bình thường. Để đạt đến 200 cal trở lên, điều này yêu cầu tôi cốt phải đạt được mức độ nhất định”.
Bình Phương gật đầu lần nữa, lại hỏi thăm một chút liên quan về vấn đề mang tính thường thức của tu luyện.
Cuối cùng, Phương Bình còn hỏi tới chuyện công pháp thực chiến.
Đàm Chấn Bình hơi lắc đầu, nhắc nhở nói: "Chưa trở thành võ giả, chú đề nghị cháu vẫn không nên tu luyện chiến pháp.
Quá lãng phí thời gian!
Với lại bây giờ là thời đại hòa bình, cho dù trở thành võ giả, thực ra cũng có vài người không hề tu luyện chiến pháp, chỉ cần luyện thối cốt và hàm dưỡng khí huyết.”
“Hả?”
Phương Bình sửng sốt một chút, ý Đàm Chấn Bình là, rất nhiều võ giả đều hữu danh vô thực?
Nhưng lời này, với lời Vương Kim Dương hình như không giống.
Cậu với Vương Kim Dương có trao đổi với nhau vài lần, Vương Kim Dương đã từng nói: “Võ giả lấy thực chiến làm chủ”, cấp bậc chỉ là để trưng, cũng là tính phụ trợ.
Nếu như chỉ nhìn vào cấp bậc, thời điểm Tiểu Mã ca đột phá đến cấp tám, dứt khoát đột phá lên cấp bậc là được rồi, cũng không cần phải đánh nhau với Thame.
Lẽ nào đây chính là giới hạn do quan điểm khác biệt tạo thành sao?
- --
(1) Phùng cửu tất khảm: biến hoá từ "phùng cửu tất xuất sự". Số 9 ở đây thường là số cuối cùng trước khi kết thúc một thập niên, hoặc bước qua một dãy số mới. Nghiên cứu cho thấy, khi gặp con số này, người/sự vật/sự việc đều sẽ gặp phải/xảy ra một vài chuyện đánh dấu bước chuyển biến, hoặc khó khăn. Có thể hiểu là đến ngưỡng này, thì sẽ gặp chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.