Đau nhức quen thuộc nháy mắt làm Quý Hủ tuôn mồ hôi như suối, mặt trắng như giấy, ý thức của hắn chỉ còn cảm giác đau đớn, ngoài ra không cảm giác được hết thảy bên ngoài, đau tới mức tận cùng, hắn liên tục siết mạnh bàn tay bật luôn móng cũng không phát hiện.
Sau khi bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ xâm nhập chặt đứt, Quý Hủ trực tiếp ngã xuống trong xe, tiểu đọa biến thú gấp gáp xoay quanh, tiểu móng vuốt thường thường sờ khuôn mặt của hắn, đầu nhỏ gom qua liên tục hôn lên má cùng môi của hắn không ngừng.
Lần trước Quý Hủ nói lúc khó chịu là cần nó hôn hôn là sẽ tốt hơn, tiểu đọa biến thú nhớ kỹ, lúc Quý Hủ đang khó chịu liền cho hắn thật nhiều cái hôn.
Quý Hủ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, cảm giác trên mặt băng băng lành lạnh, có một vật nhỏ đang hôn hắn.
Quý Hủ cười rộ lên, muốn ôm tiểu đọa biến thú, hai tay lại mỏi nhừ vô lực, không thể di động.
- Không có gì, em rất tốt.
Tiểu đọa biến thú ngẩng đầu nhìn, đem đầu nhỏ dán lên mặt Quý Hủ bất động.
Quý Hủ nhắm mắt lại, nhìn đồng hồ hồi tưởng, lần này nếm khổ lớn như vậy cần phải tăng thêm thời gian dị hóa, bằng không đau khổ uổng phí, đối với thân thể cùng ý thức đều tiêu hao rất lớn.
Lần này kim đồng hồ chỉ hướng số 1, phút chỉ hướng số 12, Quý Hủ trực tiếp bật cười thành tiếng, xuất toàn lực ôm tiểu đọa biến thú.
Đáng giá, sau này hắn có thể sử dụng thời gian càng nhiều, rốt cục không cần liên tiếp nhìn thời gian, hiện tại hắn có hơn một giờ hồi tưởng, có thể làm được càng nhiều sự tình.
Chậm hồi lâu Quý Hủ ngồi dậy, niêm phong thi thể đọa biến vật, lảo đảo đi tắm rửa thay quần áo, không còn khí lực tắm rửa cho đọa biến thú nên để cho nó tự mình rửa sạch.
Chờ tiểu đọa biến thú bay về phòng, Quý Hủ đã nằm trên giường ngủ thật say.
Tiểu đọa biến thú bắt lấy mền đem người cẩn thận đắp kín, đứng bên cạnh gối đầu trong chốc lát, lại bay về toa xe bắt đầu răng rắc cắn tinh thạch hình thoi, đem sợ hãi bên trong toàn bộ làm thịt.
Thanh âm răng rắc kéo dài suốt cả đêm, trong đầu tiểu đọa biến thú chỉ có bộ dạng của Quý Hủ, thống khổ, vô lực, mất mát, mỏi mệt..
Nó nhìn thấy Quý Hủ bị xâm nhập, vô cùng thống khổ, trong đầu xuất hiện một nhận tri vô cùng rõ ràng.
Nó muốn trở thành bộ dạng mà Quý Hủ hi vọng nó biến thành.
Nó muốn trở thành người, làm chỗ dựa cho Quý Hủ.
- Thính Thính..
Quý Hủ đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy nhìn phòng ngủ vắng vẻ xung quanh, không nhìn thấy người mà mình tâm niệm.
Hắn đè lại ấn đường, đau đầu liên tục không ngừng, đầu ngón tay dùng sức, cảm giác được đau đớn, lúc này mới phát hiện móng tay rạn nứt, vẻ mặt có chút hốt hoảng, hắn hình như vừa nghe được thanh âm của Tần Nghiễn An.
Có lẽ do ban ngày suy nghĩ nên đem nằm mộng, hắn rất nhớ người kia, cho nên mới mơ thấy hắn đang gọi tên của mình.
Đã mấy tháng trôi qua rồi, rốt cục khi nào thì Tần Nghiễn An mới có thể khôi phục hình người? Lại phải làm sao mới khôi phục?
Kỳ thật Quý Hủ cũng nghĩ qua việc khôi phục hình người, ngoại lực vô dụng, tựa như là xâm lấn cùng toàn dị thái, muốn sống thì phải thoát ly toàn dị thái, hoàn toàn cần dựa vào chính mình, nếu ngay cả chính mình cũng không phân biệt được rõ phương hướng, người ngoài làm sao hỗ trợ?
Cho dù đi tới nhân loại đại thành, cũng chưa chắc sẽ có đáp án, nhân loại rất khó tiếp xúc tới đọa biến vật cùng đọa biến thú, làm sao mà biết phương pháp làm cho đọa biến thú biến thành người?
Theo phản ứng của Lộ Thừa Nguyên mà xem, vô luận là đọa biến thú biến thành người hay là người biến thành đọa biến thú, đều là chuyện không thể nào xuất hiện, nhưng sự thật lại xuất hiện, Tần Nghiễn An vốn là nhân loại, hắn cũng quả thật bị biến thành đọa biến thú.
Quý Hủ không dám để cho nhân loại đại thành biết tình huống của Tần Nghiễn An, chỉ có thể cẩn thận quan sát cùng thử, nhìn xem thái độ của nhân loại đại thành đối với dị hóa nhân, dùng việc này suy đoán thái độ của bọn hắn có thể đối đãi Tần Nghiễn An.
Nếu như có thể nghe được biện pháp thì rất tốt, nếu không được, hắn cũng sẽ không để cho tiểu đọa biến thú trở thành công cụ của chút người nào, cho dù tiểu đọa biến thú vĩnh viễn không thể khôi phục hình người, hắn cũng nhận biết. Hắn sẽ mang theo tiểu đọa biến thú quay về trấn Bạch Loan, mặc kệ bên ngoài như thế nào, bọn họ coi chừng trấn Bạch Loan, như vậy vẫn còn có thể sống sót.
Quý Hủ kéo mền lại không phát hiện tiểu đọa biến thú, tiểu tử kia mỗi ngày đều cùng hắn ngủ, hôm nay không thấy bóng dáng.
Quý Hủ tìm kiếm khắp nơi, tìm tới trong xe, tình huống toa xe làm hắn ngây người.
Suốt một toa xe chứa đầy tinh thạch hình thoi, không có tinh thạch nào là đầy đủ, đều bị cắn, toàn bộ cảm xúc sợ hãi tích lũy bên trong đều biến mất, chỉ còn bã vụn, chất đầy toa xe!
Trái tim Quý Hủ kinh hoàng, đau đầu càng kịch liệt, hắn biết tiểu đọa biến thú mỗi bữa ăn một ít là đủ rồi, nhiều tinh thạch như vậy đều không có, chẳng lẽ đều bị nó ăn hết?
Quý Hủ vội vàng lao xuống thang lầu, giẫm lên bã vụn trong suốt trượt té, hắn hoàn toàn không cảm giác đau, đi tìm kiếm tiểu đọa biến thú.
Lúc này hắn mới nhìn thấy tiểu đọa biến thú nằm trong hang ổ, thấy nó hai mắt nhắm nghiền, nằm im không nhúc nhích, trái tim muốn ngừng đập.
Giẫm lên bả vụn nhào qua, Quý Hủ ngừng thở cẩn thận đụng đụng tiểu đọa biến thú, chạm tay băng hàn, lớp vảy lạnh lẽo càng thêm băng sương.
- Tần Nghiễn An, anh làm sao vậy?
Quý Hủ nâng tiểu đọa biến thú gãi gãi cằm của nó, không phản ứng, sờ sờ tiểu cánh dơi cũng không phản ứng.
Đại não Quý Hủ nổ tung, thanh âm run rẩy:
- Ca, tỉnh, trời đã sáng!
Tiểu đọa biến thú mềm nằm úp sấp ngồi phịch trong tay Quý Hủ, Quý Hủ bị hù mất tiếng, đem tiểu đọa biến thú ôm vào trong ngực che ấm.
Hắn theo bản năng muốn dùng thời gian hồi tưởng, nghĩ tới một giờ trước chính mình còn đang ngủ, dù hồi tưởng mình vẫn đang ngủ. Hơn một một xe tinh thạch hình thoi, căn bản không phải dùng một giờ ăn hết, tiểu đọa biến thú có thể đã ăn suốt đêm.
Quý Hủ ngồi trên đống bã vụn làm cho mình tỉnh táo lại, đây là đọa biến thú, không khả năng dễ dàng chết, nhất định là chỗ nào có vấn đề. Vấn đề lớn nhất là vì tinh thạch hình thoi, Quý Hủ căn bản không nghĩ ra vì sao tiểu đọa biến thú phải một lần ăn sạch toàn bộ tinh thạch hình thoi trong xe.