Đào Thanh Ngô nâng tay chắn một chút, thay tiểu Mộng trúng một gậy, cả cánh tay trái đau tới chết lặng.
Thủ hạ tức giận đánh hướng Đào Thanh Ngô:
- Chết đã tới nơi còn thương hương tiếc ngọc! Xem lão tử treo tụi mày lên, tận mắt nhìn thấy đối phương bị quái vật từng miếng từng miếng làm thịt!
Đào Thanh Ngô bị đánh trúng hai gậy, tiểu Mộng bị hù mất hồn không biết nghe được cái gì, thân thể run rẩy kịch liệt, rơi xuống mặt đất, Đào Thanh Ngô cơ hồ không đỡ được nàng.
Thủ hạ tức giận lại vung gậy đánh tiểu Mộng vài cái, thân thể tiểu Mộng đột nhiên ngừng run lên, nàng quỳ ngồi dưới đất, đầu rũ xuống không nhúc nhích.
Thủ hạ có chút hoảng, sợ mình đánh chết người Từ ca không có con đường phát tiết, sẽ đem mình treo lên thay, tiến lên đá một cước:
- Con mẹ nó đừng giả chết!
Tiểu Mộng ngẩng lên.
Nàng nhảy dựng, lao thẳng tới thủ hạ, một ngụm cắn cổ hắn, hung hăng kéo xuống một khối huyết nhục, máu loãng văng khắp nơi!
Lúc này tiểu Mộng mới ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập chấm đen, đôi mắt chỉ còn lại đồng tử.
Nó gắt gao ôm lấy thủ hạ trong lòng, cảnh giác nhìn chằm chằm đám người, nhanh chóng ngốn sạch huyết nhục trong miệng, lại tiếp tục cắn một ngụm, cả đại lầu bệnh viện đều quanh quẩn lên tiếng kêu thảm thiết của tên thủ hạ.
Đám thủ hạ bị hù dọa phần phật toàn bộ giải tán, rời xa tiểu hộ sĩ ăn thịt người.
Lúc này Từ Tồn Sinh cũng đứng lên, trong mắt loé ra vẻ nhát gan cùng sợ hãi, tràn ngập đề phòng.
Tiểu Mộng vừa ăn cơm vừa mỉm cười:
- Bác sĩ y tá làm sai cái gì?
Toàn bộ thủ hạ đều sợ tới mức cứng họng, bọn hắn làm sao biết bác sĩ y tá làm sai cái gì, chỉ là Từ ca muốn giết người thì bọn hắn làm theo mà thôi, bọn hắn cũng không biết a!
Thủ hạ một mực kêu thảm thiết, tiểu Mộng như là ngại hắn quá ồn, một ngụm cắn đứt cổ họng của hắn, đại lầu rốt cục an tĩnh lại. Trong đại sảnh chỉ còn lại tiếng nhai nuốt của quái vật.
Đào Thanh Ngô ngồi chồm hổm dưới đất, ngơ ngẩn nhìn tiểu Mộng biến thành một con quái vật ăn thịt người, nội tâm của hắn cực độ giày vò.
Hắn run rẩy, gắt gao nắm chặt cây bút, cả người lâm vào bi quan cùng tuyệt vọng thật sâu, làn da tái nhợt bắt đầu xuất hiện chấm đen, dần dần biến đậm..
Trước mắt đột nhiên xẹt qua một đạo bóng đen, tốc độ cực nhanh, tiếng hét thảm liền truyền tới.
Đào Thanh Ngô đứng lên, chỉ thấy tiểu Mộng bắt trên thân một người, liền cắn đứt cổ họng người này.. Đào Thanh Ngô nhìn thấy ánh lửa bên ngoài cửa thuỷ tinh, ánh lửa nổ tung, một nam nhân thân hình thon dài xông lên phía trước nhất.
Cửa hàng mà mấy người Bạch Đình Nam né tránh bị cuồng thi đụng sụp, không còn cách nào họ chỉ có thể đánh bừa thoát ra ngoài.
Mấy người vừa chạy vừa ném bình xăng thiêu đốt, nhân lúc bọn quái vật tránh né nhanh chóng chạy về phía trước.
Trong đại sảnh bệnh viện, tiểu Mộng còn đang săn mồi, đám thủ hạ bỏ chạy tứ tán. Từ Tồn Sinh cũng muốn trốn, cho dù có thực lực nội tâm của hắn vẫn nhát gan, nhưng hắn lại bị tiểu Mộng theo dõi, như bạch tuộc gắt gao bám trên người hắn.
Từ Tồn Sinh kích động, trên lưng mọc ra thêm khớp tay, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên thủng thân thể tiểu Mộng, nhưng hắn cũng đi theo kêu thảm, tiểu Mộng đã xé đi một khối thịt trên cổ hắn, luôn kéo dài tới trên mặt, nguyên cả một cơ mặt đều bị xé đi rồi.
Tiểu Mộng bị khớp tay suý bay, Từ Tồn Sinh đau đớn lại hận cực, trong miệng không ngừng gào thét, năng lượng dao động quanh thân liên tục kéo lên, tám khớp tay chân ngày càng dài, thân thể hắn ngày càng không giống người.
Khớp chân tay chống dưới đất, đem Từ Tồn Sinh nâng cao lên, tốc độ cực nhanh nhằm phía tiểu Mộng, giờ phút này trong đại não của hắn tràn ngập cảm xúc thô bạo không thể khống chế, chân khớp không ngừng đâm ra, hắn muốn đem tiểu hộ sĩ xé thành mảnh nhỏ!
Hai quái vật chém giết dị thường kịch liệt, Đào Thanh Ngô trốn sau quầy khám bệnh nhìn thấy Từ Tồn Sinh hoàn toàn thay đổi, tóc bóc ra, da thịt như bị lực lượng vô hình hút khô, chỉ còn khung xương dị hóa xám trắng nghiêm trọng.
Hắn biến thành quái vật chân chính!
Từ Tồn Sinh mở to miệng rộng khổng lồ, lên tiếng gào thét!
Tiểu Mộng đang chém giết đột nhiên văng ra, nghiêng đầu quan sát con mồi, bỗng nhiên không còn hứng thú nâng lên đầu cảm thụ một chút, quay thân lao về hướng quầy khám bệnh, đối diện Đào Thanh Ngô.
Đào Thanh Ngô ngừng thở.
Thanh âm quái vật khàn khàn:
- Bác sĩ y tá.. làm sai cái gì?
- Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, Đào Thanh Ngô cùng quái vật đồng thời nhìn ra cửa.
Bạch Đình Nham đang dùng súng phun lửa đập cửa thuỷ tinh, mấy người Phạm Lâm miễn cưỡng dùng hỏa lực khống chế cuồng thi đàn vây quanh, mỗi người vác ba bình nhiên liệu cùng một bao bình thiêu đốt, hiện tại còn thừa không bao nhiêu, nếu dùng xong mà còn không thể tiến vào bệnh viện thì sẽ bị đàn quái vật xé nát.
Phanh phanh phanh..
Bạch Đình Nham đập ầm ầm vào cửa hô:
- Có chìa khóa hay không?
Đào Thanh Ngô không có chìa khóa, bảo an khóa cửa xong thì đã bị Từ Tồn Sinh giết chết, làm sao tìm được chìa khóa.