.............
[...]
....
||||| Truyện đề cử: Đường Về Phục Hận |||||
...
Hàn Hải Đô Thành ngồi ở bên ngoài tất cả mọi người đều bị một màn đối thơ đối đạo vạn cổ đến nay chưa từng có tiền lệ, tự đáy lòng bọn hắn đạo tâm liền ai nấy đều có một loại riêng phần lĩnh hội.
Cái này lĩnh hội, tuyệt đối không phải chỉ có đám tiểu bối, mà liền liền những lão này già nua trưởng bối muốn đồng dạng.
Tu đạo không khó, tu tâm mới là khó. Mạnh cách mấy mà tâm không còn là chính mình, rơi vào quỷ dục con đường, vậy linh hồn đó đã sớm không còn ý nghĩa nào của sự sống nữa. Hoa Đà truyền nhân thật sự chính là Hoa Đà truyền nhân, danh bất hư truyền, Thu Ly tuyệt đối truyền tải cho bọn hắn được mở rộng tầm mắt, càng đối với thế giới này nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, đạo tâm hướng đi con đường.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Đột nhiên, màn sáng bị hắc ám bủa vây che đậy lại, không khéo thế nào mà màn hình phản chiếu trên phiến đá tất cả hóa thành màn đêm hắc ám, giống như khối đá màu đen vậy, cái gì cũng không thấy.
Một chút xíu khí tức cũng không.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
“Hai người kia xong rồi sao? Chẳng phải là đại sư Thu Ly thắng?”
Tiếng động xầm xì bàn tán bắt đầu lan truyền rộn ràng trong quảng trường lớn.
Tuyệt đại đa số người ở đây cũng không nghĩ là có chuyện gì lớn lao, bọn hắn thâm tâm vẫn còn đang rạo rực, hết lần này đến lần khác chỉ hận không thể trực tiếp chạy về nhà mở vở ra chép lại thánh ngữ, từ từ lĩnh hội, từ từ minh tu.
Chỉ có vài vị tỉ như Kiếm Quân Phong Thanh Dương đã phát giác không ổn, lập tức nhíu mày lại.
Cứ việc đến chính bản thân Phong Thanh Dương cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn là cảm giác được, thật giống như sử thi cấp cường giả năng lực dự báo trước là có vậy, thanh kiếm trong tay bất tri bất giác rung lên, ám hiệu có việc gì đó chẳng lành ập đến.
“Mau, hộ giá Điền nông Đường chủ!” Một đám Điền gia nhìn thấy Phong Thanh Dương đứng lên rời khỏi vị trí, bọn hắn cũng là náo động đứng lên, bất chấp lính gác Hàn Hải Điện, lập tức xông vào đến đình viện đài, muốn phá kết giới Cấm Viên.
Nhưng là đúng vào thời điểm đó, bên ngoài bát phương tứ hướng, một màn không thể tin được chấn động nhân tâm ập vào Hàn Hải Đô Thành.
“Tại sao?” Ngô Hiền thấy Phong Thanh Dương đang rời đi, đột nhiên đứng lại kèm theo sắc mặt tái mét, lập tức đi tới bên cạnh Phong Thanh Dương khó hiểu hỏi thăm, thuận thế dõi mắt nhìn ra xa xem là chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy Phong Thanh Dương giơ tay lên chỉ chỉ đám mây đen ở phía chân trời, nhẹ giọng nói:
“Các ngươi có cảm giác khí tức gì đó rất khác thường không?”
“Khí tức khác thường”. Đám người Điền gia lúc này cũng đã dừng tay lại.
Trong quảng trường lớn, các trưởng bối bắt đầu bị vẻ âu lo kia của Kiếm Quân truyền thuyết Phong Thanh Dương làm cho kinh hoàng, từng cái khuôn mặt nhợt nhạt tức thời căng mắt ra quan sát đám mây đen, ý niệm bắt đầu buông thả lên tới mức độ cao nhất.
Đám mây đen vốn ở đường chân trời nhưng bây giờ đã xuất hiện ở vị trí gần hơn trước, rõ ràng là cho thấy nó đang bay về phía này.
Đám mây đen vô cùng cổ quái, lúc trước bọn hắn đã cảm giác giống như là một đàn quạ đen nào đó di tản đồng thời phi hành vậy. Chỉ có điều bây giờ bọn hắn cẩn thận quan sát mới phát hiện ra sự tình không đơn giản, trên mặt ai nấy đều dần dần biểu lộ ra cảm giác hoảng sợ cùng cực.
Ông ông ông ông~~~~
Sấm sét vang dội, hắc ám tựa hồ quỷ môn tạm thời sau đó bao phủ hết thảy Hàn Hải Đô Thành. Đột nhiên, một hồi thanh âm ông ông vang lên, cực lớn màu đen trùng sào tuôn ra vô cùng vô tận điểm đen, điểm đen che mất thiên địa, toàn bộ không gian lập tức nhuộm đen, Phong Thanh Dương biểu lộ ngưng trọng, rốt cuộc minh bạch vấn đề.
Trong lúc mọi người phát hiện sự việc bất thường, gia chủ Ngô Việt Hùng cũng đang lo lắng nhìn tới đám mây đen, sắc mặt cực kỳ trầm trọng.
“Nguy to rồi, Trung Châu trùng tộc tập kích. Là thiên tai thường xuyên diễn ra ở Nông Vực, trùng phá hoại nông nghiệp mùa màng”. Một vị lão sư giảng dạy ở học viện Trùng Khánh địa phận Nông Vực hét to lên.
“Hả? Trung Châu trùng tộc vì cái gì tập kích đến tận Cổ Vực?”
“Hỏi làm gì, sao ta biết được, mọi người mau chạy thôi”.
Đám mây đen này căn bản không phải là chim chóc ô quạ quần kết thành đội, mà đó là một đống sinh vật côn trùng có hại đang bay tới, khí thế kinh khủng nhìn thấy mà giật mình.
“Ào ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~~~~~!”
Sau đó càng lúc càng nhiều người phát hiện ra cảnh tượng cổ quái này, tất cả mọi người chuyển hướng ra phía sau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ban ngày đã hóa thành ban đêm, người nào người nấy kinh hãi không nói nên lời.
“Đây là…” Ánh mắt vị kia Lục Trang Đường Chủ của Điền gia bắn ra tia sáng thâm thúy, khuôn mặt đầy nếp nhăn co giật liên hồi, vẻ mặt hình như là không dám tin tưởng chuyện này.
“Điện chủ, đây là xảy ra chuyện gì?” Quan lớn Tư Khấu của triều đình khó hiểu hỏi.
“Quá nhiều con trùng a, quá nhiều khí tức đáng sợ, nhiêu đây đã có thể xưng là một đế quốc rồi”.
“Mọi người đi trốn trước đi, kì thật đến ta cũng không biết chuyện gì. Đợi ổn định lại tinh thần rồi tính tiếp, trước tiên tới chỗ an toàn cái đã”. Ngô Việt Hùng khẩn trương nói gấp.
Vị kia Lục Trang Đường Chủ gật đầu, đỡ lấy vài tên bộ hạ bên cạnh, cố ý nhìn thoáng qua vị kia Phong Thanh Dương có vẻ chờ đợi.
Sau khi nhìn thấy sắc mặt của Phong Thanh Dương cũng tuyệt đối bất ổn về sau, hắn mới bắt đầu không còn do dự bỏ chạy.
Ngoại trừ ở trung ương to lớn nhất Trùng Mẫu cấp bậc chuẩn Quân Vương ra. Mỗi một đầu côn trùng vây quanh bình quân chỉ có thống lĩnh cấp, thỉnh thoảng mới xuất hiện một vài đầu quân chủ cấp sinh vật. Nhưng bởi vì đặc tính bầy đàn, khi chúng lít nha lít nhít ức vạn con xuất hiện cùng nhau, điệp gia tăng phúc lực lượng thôn phệ, vậy cũng thành một khối có thể không mất tới vài phút liền sẽ thịt một đầu Đế Vương cấp thành bộ xương khô.
Cuồng phong lạnh thấu xương, đám mây đen côn trùng kia giống như bàn tay ma vương tà ác từ từ chụp về phía bọn hắn. Đám thiếu niên vừa mới nhận được đồ tốt xong, thậm chí là được giảng đạo truyền giáo lý xong, thế nhưng đạo tâm còn chưa kịp ổn định, lập tức đã đổ vỡ nhận thức, ba chân bốn cẳng chạy trốn như chó nhà có tang, hướng phía thủ vệ dẫn đường của Hàn Hải Điện bỏ trốn.
Từ gần như nghiền nát hết thảy nội tâm phòng tuyến cường đại cảm giác áp bách, cảm giác sợ hãi, đến nổi không ngừng cản trở hô hấp, thật sự là không gì sánh được tàn khốc đè ép nội tâm.
Mặc dù đoàn yêu vật Trung Châu này còn cách đám người một đoạn rất xa, nhưng mà cảnh tượng kinh khủng đập vào mặt vẫn khiến cho tâm thần mọi người không thể nào yên tĩnh nổi.
Cũng không phải là không có cường giả đứng ra đảm bảo chống lại. Trên thực tế, những cường giả ở đây đồng thời đứng ra mũi sào bảo đảm, thực sự có thể thử nghiệm đem toàn bộ trùng quốc kia cho diệt.
Nhưng đó là lý thuyết. Trên thực tế, bị tập kích bất ngờ bởi số lượng ức vạn đại quân thế kia, coi như có thể chống lại được, nhưng tuyệt nhiên không mấy ai có đủ can đảm ra đứng ở hàng đầu chiến tuyến.
“Chạy, mọi người chạy mau, đi vào hầm trú ẩn!”
“Tất cả mau vào hầm trú ẩn!!!” Ngô Việt Hùng lần nữa quát.
Đám mây đen khổng lồ như thế, vậy thì có bao nhiêu Trùng tộc sinh vật đây? Thật giống cả quốc gia vậy, ngay cả mặt trăng, sao sáng cũng dần dần bị nuốt hết, nhưng nơi đám mây đi qua chỉ còn lại một màu đen chết chóc. Tất cả mọi thứ đều bị phá hủy sạch sẽ, sơn mạch, sông ngòi, đồng cỏ, rừng cây…vân vân... toàn bộ đều biến thành hư ảo.
Ân ân, cái này đừng nói là Đế Vương đơn giản vậy, coi như Trùng Mẫu không ra tay, đàn bộ hạ của nó cũng dư sức đem một chút Quân Vương ngấu nghiến cho chết không nghi ngờ.
Ngô Hiền mới vừa đi tới vị trí chỗ ngồi liền dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cảnh tượng đáng sợ kia, thái độ bình tĩnh ngày thường thoáng chốc mất sạch.
“Hiền Hiền, nàng mau nhanh chóng theo bọn hắn đến nơi an toàn”. Lúc này Phong Thanh Dương mở miệng nói ra, không do dự đưa cho Ngô Hiền một thanh đoản kiếm phòng thân của mình.
“Ca, ngươi tính làm gì?”
“Yên tâm, ta dẫn mọi người đến nơi an toàn liền trở lại tìm ngươi. Tin tưởng ta, chúng không làm được gì ta”.
Nói lời nói, Phong Thanh Dương ngưng thần, ánh mắt sắt như dao găm ghim về phía bầu trời trùng tộc đang bay đến.
Đây chính là Phong Thanh Dương cảm thấy run rẩy nguyên nhân, coi như là hắn cái này sử thi cấp đại năng, nhưng muốn một người cho toàn diện ngăn cản cái này Trùng quốc, âu cũng là có chút cuồng vọng.
Nhiều nhất chính là liều mạng ngăn cản trùng mẫu, cái kia to lớn nhất bên trong một đầu Quân cấp, chỉ cần tìm cách giải vây, tránh thoát khỏi đám trùng con lấy thịt đè người công kích, miễn cưỡng ngăn cản một đoạn thời gian có lẽ sẽ sáng tạo kỳ tích chém giết trùng mẫu.
Bất quá, giữa lúc muốn xuất thủ, Phong Thanh Dương đột nhiên nghĩ tới một khía cạnh vấn đề khác...[...]
Mà ở chung quanh, các vị trưởng lão Hải Hàn Điện cùng với thành viên khác đều lộ vẻ khủng hoảng, mọi người cùng nhau kéo khách quan bỏ trốn đi.
Trong lúc nhất thời, không ai còn nhớ đến hai vị Thu Ly và Đường Bá Hổ nữa, quên hẳn đi trận chiến mãn nhãn vừa rồi.
Bao quát đám thủ vệ của Đường Bá Hổ và đám người Điền gia, thanh âm hốt hoảng vang lên bốn phía làm cho bãi chiến trường càng thêm hỗn loạn, tất cả bọn hắn nhao nhao bị cuốn theo đám đông và sự sợ hãi của đám đông, còn có người nhanh chân chạy theo các vị trưởng lão của Hàn Hải Điện bỏ trốn, không ai nghĩ tới chuyện xông vào Kết Giới Cấm Viên cứu người.
Điện tôn Lạc Nhạn cùng thiếu chủ Lê Nam Phước đồng dạng hòa vào trong đám người, dẫn mọi người bỏ chạy khỏi nơi này. Chỉ có một điểm khác lạ chính là, trong bóng tối, nàng mở miệng nở ra một nụ cười thâm thúy.
......................