Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1132: Di động động quật?




..........
Quả nhiên đúng y như lời Mạc Phàm suy đoán, đường lên núi càng lúc càng dễ, theo mấy người bọn hắn dần dần xâm nhập thì tần số yêu ma ma thú xuất hiện càng lúc càng thấp, lại thưa thớt chỗ có chỗ không. Thậm chí có những lúc trên đường không có lấy một con yêu thú hoang dã nào, nhưng lại có dấu vết chiến đấu rõ ràng in trên mặt đất hoặc tầng nham thạch.
“Thật là kỳ quái, chẳng lẽ đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi?” Tuân Đỗ đi ở phía trước tựa hồ đã phát hiện ra tình huống khác thường này, bây giờ mới lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Nghe nói mấy ngày trước các ngươi đến đây, các ngươi có nhìn thấy ai tự ý xông sơn không?” Mạc Phàm nhàn nhạt nói.
“Đương nhiên là không... à không, không rõ lắm, nhưng hẳn là đã bị mấy tên tham lam tham ăn biết rồi, nếu như bị người khác nhanh chân đến trước thì phiền toái”. Tuân Đỗ biểu hiện cứng ngắc cười khổ nói.
Mạc Phàm nghe thế liền nhếch miệng cười khẩy, lúc này hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình là chính xác. Vì thế hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xem ba con rối Nhật Minh Giáo biểu diễn tấu hài.
Nếu đang rơi vào tình hình gấp gáp bị người ta giành giật chiến lợi phẩm ở trước mắt thì bọn hắn có thể án binh bật động, chia quân mấy ngả leo núi vậy sao?
Bị hỏi gài đều không biết, buông lỏng bản thân để bị người khác đọc vị quá nhanh, thực sự không hiểu là bọn hắn như thế nào tu luyện được lên Đế giả cảnh.
Đầu óc đám người này cốt là không am hiểu tâm lý ứng đối kĩ thuật, đặt ở trong thế giới ma pháp, căn bản không thể nào trở thành Triệu Hoán Pháp Sư giỏi được.
Tiếp tục đi, lại một đường đi tới vô cùng thuận lợi, hoàn toàn không gặp phải bất kỳ một con yêu thú nào ngăn cản. Hiện tại đã tiếp cận thiên đỉnh.
Mạc Phàm sớm nhìn thấu gánh hài Nhật Minh Giáo đang diễn trò. Về phần tại sao chỉ vừa mới đến cửa động quật thứ hai đã xuất hiện Liệt Diễm Thiên Linh ra chặn đường đi rõ ràng là ngoài ý muốn của tất cả mọi người, Mạc Phàm tạm thời không giải thích được, nhưng hắn có thể đại khái đưa ra một chút giả thuyết.
Lúc trước đi tới động quật, nếu chú ý kĩ cử chỉ thở dài an tâm của những người này thì liền biết bọn hắn bạo dạn đi trước là có nguyên nhân, rõ ràng bọn hắn đã biết trong đó không có yêu thú hoang dã nên không bị nguy hiểm gì hết.
Nhưng việc động quật Liệt Diễm Thiên Linh lại đột ngột xuất hiện để cho bọn hắn sắc mặt vô cùng quái dị. Lúc đó Mạc Phàm không hiểu biểu cảm của đám người này, hiện tại hắn lý giải được rồi.
Thời điểm đụng phải hỏa mạch động quật, bọn hắn ánh mắt cũng không phải là sợ hãi nguy hiểm cận kề, mà chính là ánh mắt lộ ra sự khó có thể tin được, phải dùng đúng từ là biểu hiện thái độ cực kỳ kinh ngạc để hình dung.
Đây không phải là đóng kịch, xác suất quá thấp, kịch thật như thế thì Mạc Phàm không tin ba tên này có thể diễn tròn vai.
Mà dạng này phảng phất hoàn toàn là bị bất ngờ đến xem. Thật giống như có ai đó làm việc xấu, nhưng trong khoảnh khắc kỳ lạ lại phát hiện hiện trường không giống với chính mình ban đầu thu xếp vậy.
Mạc Phàm tạm thời có thể kết luận, đến chính bọn hắn cũng không biết tại sao động hạch của Liệt Diễm Thiên Linh xuất hiện ở đó, từ đó chứng minh được, động hạch này có lẽ ban đầu không từng xuất hiện.
Việc này có chút quỷ dị khó hiểu.
Chẳng lẽ có bên thứ ba xuất hiện, Liệt Diễm Thiên Linh động chỉ mới giáng lâm xuống Lãnh Hà Thung Lũng gần đây?
Cũng không đúng, nếu suy xét theo thời gian để đám người Nhật Minh Giáo hành động, bọn hắn xông sơn đại khái chỉ có được hai đến ba ngày trước khi Mạc Phàm tới, vậy thì tất nhiên phải gặp Liệt Diễm Thiên Linh trước, dựa vào hỏa tích trong động mà tính toán, Liệt Diễm Thiên Linh cũng không thể chỉ mới xuất hiện trong sáng hôm nay được.
Mạc Phàm nghĩ tới một giả thuyết nữa, đó là ngay từ ban đầu, ải thiên hoàng hỏa mạch của Liệt Diễm Thiên Linh vốn nằm ở trên vị trí cao nhất của núi, là cửa ải cuối cùng trước khi va chạm với Lãnh Hà Yêu Chủ.
Di động động quật!?
Cân nhắc một chút, thực sự là không phải không thể có tình huống này.
Chỉ nhưng là, ai mới có khả năng đem cả một cái động trên núi thay đổi thứ tự xuất hiện?
..........................
Đầu thung lũng bên kia nhận nhiệm vụ khai thác quặng Thiên Tinh.
Ngũ Tán Nhân bên trong, Chu Điên và hai tên Nhật Minh Giáo khác đang cùng Quách Hồ, Ngô Hiền ở dưới chân núi chờ đợi một khoảng thời gian. Sau khi thấy tín hiệu phát ra từ đám người Tuân Đỗ ở thung lũng kia thì mới bắt đầu khống chế sủng thú của mình chạy lên núi nham quật để khai thác tài nguyên.
“Quách Hồ, đã lâu không thấy thực lực ném búa rìu của ngươi, bây giờ mạnh hơn nhiều không?” Chu Điên chợt mở miệng hỏi.
“Hoàn hảo, ta đã là Thương Kim Giả Vương cấp, không bao lâu, tin rằng tương lai xa sẽ có cơ hội trở cường giả Đế cấp”. Quách Hồ mỉm cười hồi đáp.
Không giống thế giới ma pháp ma pháp của nhân loại chia ra các bậc cấp để tương xứng đối chọi với yêu ma sinh vật. Hệ thống Duy Tâm đ*o quả của Siêu Duy Vị Diện không có bất luận cái gì tầng thứ cảnh giới. Đại đạo trùng điệp biến hóa, lĩnh hội đến đâu, liền dùng khí tức bản thân đại diện cho đến đó.
Người có khí tức Vương cấp, vậy thì tất nhiên hắn tu luyện hệ phái của mình đến trình độ Vương cấp, chỉ vậy thôi.
“Thế phụ thân ngươi như nào, lần trước ta gặp, lão thành chủ Quách An tựa hồ đã là Quân cấp Quỷ Bí cường giả?” Chu Điên tiếp tục hỏi tới.
Hai cha con Quách An và Quách Hồ tu hệ pháp cũng có khác biệt.
Quỷ Bí luyện thể, biến hình biến hóa, tu võ đạo, đại bộ phận công pháp ngoại lực đạp cước tung quyền thi chưởng là đến từ trường phái này. Còn Thương Kim luyện vũ khí đại đạo, khí quyết tụ đan điền, vận kình tu bổ nội lực, tất cả bí tịch tuyệt kĩ đều cùng vũ khí sát phạt có quan hệ.
Quách Hồ vẫn duy trì nụ cười đắc chí, nhưng lại biểu hiện khách sáo lắc đầu. Thực ra hắn vốn là người thích khoe khoang, cách khoe khoang tốt nhất, chính là biết người khác đang khen mình nhưng vẫn giả vờ điệu thấp làm như không có gì.
Chu Điên mặc kể Quách Hồ thế nào, hắn chuyển hướng quay sang hỏi thăm Ngô Hiền một câu: “Hiền nhi, ngươi và Thanh Dương chuyện tình cảm tới đâu rồi? Khụ khụ, chúng ta cũng thật kì quặc quá, biết là bắt đi Phong Thanh Dương là sai, nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ thả hắn ra, chúng ta cũng nên chúc phúc cho hai người trẻ tuổi các ngươi niềm vui lớn mới được. Hàn Hải Điện và Nhật Minh Giáo tranh đấu không nên dính liếu vào chuyện này”.
Ngô Hiền mới ban đầu nghe nói đương nhiên là có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Chu Điên sẽ đem chuyện này ra tranh luận. Theo quan niệm thông thường, chỉ có những người thân rất thân mới hay đề cập đến vấn đề tình yêu nam nữ của thế hệ con cháu này, tuyệt đối không tới lượt địch nhân tương lai.
Bất quá, Ngô Hiền vẫn là trầm giọng cân nhắc trả lời: “Chu thúc, chúng ta chưa nghĩ tới”.
“Ừm vậy thôi. Đúng rồi, ngươi có vẻ cũng rất thân với Hàn Hải Thẩm Tước. Hắn là người như thế nào, so với Phong Thanh Dương thì ra sao?” Chu Điên ngẫm nghĩ, khéo léo lồng qua chuyện của Mạc Phàm.
“Cái này quả thật không biết, Hàn Hải Điện chúng ta không có ưa thích biểu lộ thân phận và địa vị, mỗi khi ra ngoài hành sự thông thường đều ẩn giấu lai lịch. Tính cách Phàm ca hẳn là như vậy, ta cũng không muốn tiết lộ gì nhiều”. Ngô Hiền tương đối tỉnh táo đáp.
“À à!” Chu Điên gật đầu lia lịa, làm như chuyện này không quan trọng đối với hắn, chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.
Đoàn người này đi tới chỗ nham quật rộng lớn kia rất nhanh, chiều rộng nơi này có hơn chục km, độ cao cũng tới hơn trăm thước. Hai bên vách động tồn tại rất nhiều dấu vết phát sinh chiến đấu.
“Mọi người ở bên thung lũng kia có vẻ trôi chảy thuận buồn xuôi gió nhỉ, quả nhiên là Hàn Hải Thẩm Tước rất lợi hại”. Một tên Nhật Minh Giáo khác đi tuốt ở đằng trước cười nói.
Đương nhiên, lời nói của hắn, cũng sặc mùi giả tạo.
Ngô Hiền và Quách Hồ không nói gì, cũng chẳng hề có nửa điểm nghi ngờ.
Soạt một tiếng!
Nhìn thấy Mặc dù trong động hoàn toàn không có yêu ma, nhưng Chu Điên tiến vào nham động liền cố ý triệu hoán ra thú hồn của mình, bày ra bộ dạng chuẩn bị trợ giúp chiến đấu.
Đó là ba con Lôi Đình Kiếm Sí Sư (sư tử có cánh), thực lực Á Đế Vương.
Ở Nam Thần Châu, Lôi Đình Kiếm Sí Sư là một trong những đầu sủng thú đặc thù của Nhật Minh Giáo được tôn sùng làm Sơn Lâm Vương Thú, được thả phát triển kĩ lưỡng để lấy ấu noãn, mỗi trăm năm một lứa thường đem phân phát cho đệ tử nội viện.
Làm Ngũ Tán Nhân, Chu Điên vốn là còn một con chủ sủng Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương cấp bậc Quân Vương nữa, đây mới là át chủ bài của hắn.
“Các ngươi giữ lại lực chiến đấu đối phó để đề phòng bất trắc, không cần thiết lãng phí hồn lực ở nơi này”. Chu Điên nói với hai tên Nhật Minh Giáo kia, đồng thời lời này cũng là để Ngô Hiền và Quách Hồ chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu mà mỉm cười ngăn cản.
........................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.