Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1149: Dạy phế cho phế vật




.................
Xử lý dọn dẹp xong xuôi chiến trường ở Lãnh Hà Thung Lũng, Mạc Phàm tự nhiên không có lần nữa trở về Đơn Dương Thành, mà là theo tập hợp với Nhàn Nhàn và Ngô Hiên ở một cái thôn nhỏ nằm ở giữa núi Vân Hà và hẻm Trường An.
Trước đó, Mạc Phàm để cho Tử Lộc đi theo Nhàn Nhàn, giải quyết thanh toán hai tên bộ hạ Nhật Minh Giáo được Chu Điên bố trí ở đỉnh núi chứa đầy quặng Thiên Tinh. Vì vậy số lượng quặng này bây giờ trở thành Mạc Phàm đồ tốt độc quyền một người.
Hắn ban đầu có chút do dự nên hay không chia chút ít cho Ngô Hiền, dẫu sao lần này cũng mượn nàng xem như mồi câu dẫn động, người thật bị đánh thật bị thương thật không chút nào nghi ngờ, nhưng Ngô Hiền vội lắc đầu từ chối, nói không cần gì cả.
Dưới sự quyết liệt từ chối của Ngô Hiền, Mạc Phàm không có già mồm khách sáo nữa, trực tiếp đem số quặng Thiên Tinh khủng bố kia nhét đến miệng Tiểu Dạ, một phần khác thì phân phối cho Nhàn Nhàn chế tác nguyên liệu.
Tiểu Dạ cái miệng ngứa ngáy kêu ca phân biệt Tiểu Hữu suốt một đoạn thời, rốt cuộc cũng ngậm lại, wyyy yy wyy yy tập trung chính mình chuyên môn uống dầu nhớt uống dung nham núi lửa ăn quặng kim loại Thiên Tinh.
Đồ ăn vừa sung túc vừa phong phú, Tiểu Dạ một hơi nuốt trọn mấy cái núi Thiên Tinh, con mắt linh động biểu hiện mấy phần liêm diêm buồn ngủ, không một lời chui vào không gian linh ước cùng Tiểu Hữu, thậm chí còn hung hăng chiếm địa bàn Tiểu Hữu đặt mũi kiếm cắm xuống đánh dấu chủ quyền.
Tiểu Hữu tốt, nó vốn là đơn thuần tinh khiết không có ‘não’ linh kiếm, hết thảy cũng chỉ theo bản năng hành động, nhưng mà cũng biết được, học tập được một chút đạo lý huynh đệ không nên tương tàn, nên cũng không chấp cái tên này, tự mình kiếm một chỗ khác ôn dưỡng lực lượng.
Đối với Tiểu Hữu và Tiểu Dạ, Mạc Phàm đặc biệt rất hài lòng, nhất là Tiểu Hữu, nó tuyệt đối là chân chính lá bài đáy hòm sau cùng.
Nên hiểu rằng Tiểu Hữu lúc bước qua Siêu Duy Vị Diện đã là vô địch quân vương cấp, Mạc Phàm tuy cái gì cũng không nhớ nổi, nhưng hắn đại khái có thể ước chừng ở thế giới ma pháp những năm tháng cuối cùng, chính mình không ngừng đem toàn bộ thế giới ma pháp tài nguyên nện lên người Tiểu Hữu. Trên thực tế, đập đồ bồi dưỡng ai đó cũng là vị lão sư tọa trấn ở Đông Dương kia chuyên môn, hẳn chính là lão điều huấn phương pháp, để Tiểu Hữu thuế biến đến Vô Địch Quân Vương chi cảnh trước khi Mạc Phàm vượt biên sang Siêu Duy Vị Diện.
Hiện tại sau một màn này, nhận được Huyền Tinh Hồn Châu nơi Minh Nguyệt Thần Cơ điệp gia thành sáu khỏa thánh chủng, hơn nữa có lực lượng lượng tử càng thích hợp hơn cường hóa cho Huyền Vực, có sáu tinh phách quân vương làm bản lề dẫn dắt, Tiểu Hữu ăn một mạch đến 6.8 6.9 điểm trên nức thang Đế Hoàng.
Vốn là đợi nó ổn định lại lực lượng có thể nhấc lên hàng 7.0 cường đại trong sử thi cảnh, nhưng trời ban ân huệ thế nào, thu được bổng lộc, vận khí không tệ lấy được Thiên Sứ Long Hồn cực mạnh, đoán chừng tiêu hóa hết chỗ này, căn cốt của Tiểu Hữu sẽ có khả năng rất lớn đột phá vào cảnh giới nửa bước Đế Hoàng.
Nửa bước Đế Hoàng, kì thật cũng không có một bản lý thuyết nào đó phân định, cái danh hiệu này nguyên bản không có, chỉ là theo quan điểm chủ quan của người khác tự ước định.
Đối với Mạc Phàm ước định, nửa bước Đế Hoàng nên là từ 7.7 trở lên, từ 9.0 đến 9.9 đoạn, thuộc về phạm trù sát vách Đế Hoàng rồi.
“Trước ở đây tĩnh tu một thời gian đã”.
.............
Mặt trời mọc lên ở phương Bắc.
Trác Sơn.
Tại đỉnh núi một cái lối nhỏ bên trên, có một tòa khí thế bàng bạc to lớn sơn môn sừng sững.
Chỉ gặp sơn môn bên trên, một đoạn bút tẩu long xà khắc hoạ lấy chữ lớn ---- Triệu Sắc Tông!
Một ngày này, sơn môn phía dưới, có hai thân ảnh đứng đấy.
“Giang nhi, nơi này chính là tông môn chi địa, gọi là Triệu Sắc Tông, từ nơi này đi lên, liền có thể thẳng tới tông môn đại điện. Ngươi nhưng sau đó tự hành đi lên, làm quen một chút tông môn các nơi, lại đi phía sau núi cung điện, chọn một tòa làm tẩm cung đi”.
Nói chuyện người này, tuổi tác nhìn bất quá hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ tuyết trắng áo bào, tóc dài kim sắc, dung mạo bạch thần anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, như là một tôn hành tẩu tại hồng trần tiên nhân.
Không có gì bất ngờ, hắn tên là Triệu Mãn Duyên – Triệu Sắc Tông tông chủ.
Hắn nói chuyện ở giữa, nhìn thấy một thân ảnh khác mở miệng.
“Cẩn tuân sư tôn chi lệnh!”
Chỉ gặp người này niên kỷ cùng Triệu Mãn Duyên tương tự, đeo bộ kính đặc biệt, một thân thanh lưu mình hạc gầy gò, trên vai có một con Tiểu Hắc Miêu, khuôn mặt hơi nghiêng, lộ ra một cỗ thân thiện hòa nhã.
Hắn tên Giang Dục.
Là Triệu Mãn Duyên vừa thu không lâu đệ tử, cũng là Triệu Sắc Tông đệ tử thứ hai, xú danh Nhị Sư Huynh.
Hai năm đã trôi qua kể từ khi Tây Giới ồn ào sự kiện Hàn Hải Thẩm Tước của Hàn Hải Điện tru diệt Lãnh Hà Yêu Chủ, đem Nhật Minh Giáo người, thị vệ, lính đánh thuê khắp nơi người toàn bộ giết chết, hộ pháp Cao Kiên dùng Quách Hồ khống chế tin tức, tố cáo Hàn Hải Thẩm Tước tham lam tài nguyên, giết người đoạt của của tất cả người đến tham gia, còn hạ độc thủ lên Quách Hồ. Thậm chí, hắn còn công bố Quỷ Cốc Tử Phong Thanh Dương và Hoa Đà Thu Ly đại sư đều chết trong tay Hàn Hải Điện.
Giựt dây một cú này, Hàn Hải Điện và Nhật Minh Giáo nhiệt độ bên trong nóng lên chưa từng có, cuối cùng phân rõ làn đường đỏ, gặp ở đâu là chém giết tại chỗ ở ngay đó. Triều đình Thanh Vũ và Điền gia ngồi ở ngoài, bọn hắn chưa có động tĩnh gì, chỉ là án binh bất động, bắt đầu thực hiện các đối sách để tham gia vào cuộc chiến này.
Mấy ngày trước, ở Hạ Lưu Thác, Triệu Mãn Duyên đã thu Giang Dục làm đệ tử thứ hai của mình.
Cũng không có cái gì phức tạp khó khăn như nữ đại đệ tử không nghe lời kia, cái này Giang Dục ngoan ngoãn thành thật tỏ ra cực kỳ biết điều, Triệu Mãn Duyên còn chưa kịp chạy quảng cáo, đã thấy thiếu niên dập đầu bái sư, tiết kiệm được bao nhiêu khâu nước bọt.
Trên đài Trác Sơn, Triệu Mãn Duyên hít sâu một hơi, đem cảm xúc ổn định, ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay người đối Giang Dục nói: “Giang nhi, sắc trời không còn sớm, liền đi về nghỉ ngơi đi”.
Nói thật, Giang Dục đối với một màn trước mắt, cũng là có chút mơ hồ, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng hắn nghe theo sư tôn phân phó.
Chỉ có thể rất cung kính thi lễ một cái: “Vâng sư tôn”.
Hành lễ đồng thời, hắn còn bộ dáng thành thành thật thật ngẩng đầu nhìn sắc trời.
“Bất quá sư tôn, trời còn rất sáng...”
Triệu Mãn Duyên nghe vậy, khẽ gật đầu, dù răng trên dưới vẫn cắn lách cách ở bên trong, nhưng ánh mắt hết sức rõ ràng phải giữ cho mình thanh tịnh điềm tĩnh.
Lão tử muốn nghỉ ngơi, ngươi cái đồ mọt sách lắm chuyện bắt bẻ cái gì, cho gia xéo đi.
“Giang nhi, đạo tâm ngươi chưa thành thục, còn chưa hiểu được ý tứ của ta. Vũ trụ vạn vật hay là tối mịt mù, ngươi nhìn thấy ánh sáng, đó là do ngươi muốn nhìn thấy ánh sáng, kì thật nó vốn là không có ánh sáng. Ta nói như vậy, ngươi có hiểu không?”. Triệu Mãn Duyên vân đạm phong khinh nói.
Giang Dục nghe mà sửng sốt, từ khi qua Siêu Duy Vị Diện này, hắn đọc ngàn cuốn vạn cuốn sách, nhưng loại đạo lý này hắn thậm chí còn chưa từng thấy sách nào nhắc qua.
Chẳng lẽ sư tôn lừa mình?
Không, tuyệt đối không có khả năng sư tôn sử thi cấp đi lừa mình.
Lừa mình để làm cái gì? Sư tôn lừa một con cóc ghẻ để mua vui sao? Được, nếu là có thể làm sư tôn vui, vậy thì Giang Dục hớ chẳng phải được Sư Tôn đánh giá quá cao rồi!?
Tuyệt đối không có khả năng!!!
Hiền nhân có viết - Phàm là những gì không có trong sách, mới chính là căn cơ đỉnh cao nhất của đạo lý trong thiên hạ.
Đúng, chính là như vậy. Giang Dục chợt nhớ đến một câu này, lập tức thất sủng nhược kinh, bừng tỉnh đại ngộ, hận không thể trước mặt sư tôn lấy ra giấy bút viết lại nguyên văn, sau đó từ từ mỗi tối chiêm nghiệm.
Thực sự vẫn là sư tôn cao minh, so với sách còn muốn uyên thâm a.
“Giang nhi, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không?”. Triệu Mãn Duyên lần nữa cất giọng.
“A...đồ nhi đã...đã có chút hiểu”. Giang Dục run rẩy sợ sư tôn trách phạt, thế là nói không cho có lệ, về sau sẽ tự mình mò mẫm nghiên cứu vấn đề này lại, cũng không dám phiền sư tôn.
Ngược lại là Triệu Mãn Duyên, hắn nghe mà so với Giang Dục càng sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Ngươi thật hiểu?”.
“Ân, ta thật hiểu”. Giang Dục thấp giọng đáp lại.
Nhìn đệ tử mình thành thật một dạng người như vậy, Triệu Mãn Duyên trực tiếp hết nói nổi rồi.
Hắn còn biết nói gì nữa.
Triệu Mãn Duyên biết Giang Dục là người đọc sách nhiều, hắn nói ra câu kia vốn là một câu nhãm nhỉ để Giang Dục không thể hiểu nổi mà lăn đi, nào ngờ tiểu tử này thật mẹ nó từ một câu nhảm nhí cũng có thể một bụng sách vở suy ra thông hiểu.
Tốt cho một cái chăm chỉ đọc sách đệ tử, về sau ta phạt ngươi ăn lá đu đủ để kéo về thế giới người thường sống.
“Được rồi, hiểu là tốt, còn có không hiểu, tự mình chiêm nghiệm thêm, cũng đừng hỏi lại sư tôn”. Triệu Mãn Duyên biết mình không giải thích được, nên trước tiên chặn họng: “Duy tâm là ở ngươi, đạo là do ngươi chọn, nhớ kĩ câu này”.
Giang Dục lần nữa gãi đầu, thực sự là chẳng hiểu cái gì cả, nghe giống như là nghe sấm, biết nó hay, nhưng hận mình học tài quá thấp kém, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Đa tạ sư tôn chỉ điểm”.
Một lát sau.
“Sư tôn, đệ tử có thể mang bạn lữ đồng hành của mình cùng lên núi”. Giang Dục cúi đầu cung kính, chỉ chỉ tay phía sau nữ nhân Đàm Phương.
Triệu Mãn Duyên nhìn thoáng qua mình tên đệ tử này, sau đó lại nhìn về phía Đàm Phương, cuối cùng khoát tay áo, bờ môi khẽ mở, phun ra hai chữ.
“Lại đi, các ngươi sinh hoạt cùng nhau cũng tốt, để Đàm Phương đến sau núi trồng trọt chăn nuôi, muốn làm đầu bếp cũng có thể, đi đi”.
Giang Dục chắp tay, nói ra: “Sư tôn, vậy đệ tử đi trước, chờ chậm chút thời điểm, lại đến thỉnh an ngài!”
Nói xong hắn vẫy vẫy ta cho Đàm Phương, hướng phía trên núi đi đi.
Đàm Phương cũng là tuân thủ lễ nghi, đi ngang qua Triệu Mãn Duyên, cố tình cúi đầu thấp xuống tạ ơn tông chủ.
Triệu Mãn Duyên nhìn xem Giang Dục và Đàm Phương bóng lưng rời đi, trên mặt phong khinh vân đạm lập tức biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là tái nhợt lúng túng.
Nghiêm túc suy nghĩ, từ khuôn mặt đọc vị đánh giá sơ bộ Giang Dục, tư chất rõ ràng không tệ.
Mặc dù cùng đại sư tỷ xinh đẹp tuyệt luân Diệp Mộng A không thể so sánh, Diệp Mộng A khí chất khuynh hướng thần bí, vừa thần bí vừa hắc ám, lại bên trong hắc ám có quang minh cao ngạo, giống như một tôn Hắc Bạch Kiếm Tiên.
Mà Giang Dục còn trẻ như vậy người lại mang trong mình khí chất có chút ông cụ non 'mọt sách', tổng quan có bao nhiêu xán lạn, nhưng chung quy vẫn để cho người ta có loại gió thổi lá vàng rơi cảm giác.
Triệu Mãn Duyên ngay từ lần đầu nhìn đã có thiện cảm với Giang Dục, cảm giác người này rất ôn tồn lễ độ.
Khí chất là thỏa thỏa, đáng tiếc là phế vật.
Triệu Mãn Duyên thở dài, lâm vào trầm mặc suy tư.
“Thu thì cũng thu xong rồi, bây giờ là làm sao dạy phế đây? Dạy phế cho phế vật, mẹ nó, nghe thế nào cũng thấy sai sai. Bằng không, mình đem nó đi chặt tay chặt chân thành người thực vật, sau đó bắt nó tự tu luyện cho mọc ra lại, như thế có tính là làm phế không nhỉ?”. Triệu Mãn Duyên sờ sờ cái cằm, một bộ hung ác gian xảo nói.
Nói gì thì nói, cái này đệ tử dễ chơi hơn Diệp Mộng A nhiều lắm.
Muốn kéo tên này lưu lại 10 năm, tông môn kiểm trắc giao nộp Côn Bằng về sau, thực sự là phúc vận nơi mình.
....................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.