Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1181: Tập hợp kẻ thù




.........
Không có gì bất ngờ, qua ngày hôm sau, Nhàn Nhàn đem tất cả mọi chuyện kể lại cho Ngô Hiền và Mạc Phàm.
Mạc Phàm đối với những chuyện này hiển nhiên có sở liệu, nói đúng hơn, hắn trước đó cũng chả cần suy nghĩ gì, đem toàn bộ việc này vứt cho một mình Lãnh Liệp Vương động não lên kế hoạch là đủ.
Thành thật mà nói, thành chủ Quách An trước đây để cho hắn ấn tượng rất không tệ.
Nhưng bây giờ ----- không còn.
Về phần Ngô Hiền, Quách An đối với cha nàng tự nhiên là có một chút giao tình đồng trang lứa, thẳng xuống nối đến đời nàng. Tuy nhiên, giao tình thế nào cũng không thể bù lại cái chết của Quách Hồ được.
Giữa nhi tử và giao tình, Quách An chọn nhi tử.
Giữa trưởng bối và đại ca ca, Ngô Hiền chọn đại ca ca.
Sợi dây giao tình này, vốn là ngay từ đầu đã không bền rồi.
Quách An đã chính thức đứng cùng một đội ngũ với Nhật Minh Giáo và Điền gia.
Nếu có thể đem Quách An dẫn ra, Mạc Phàm cũng là rất tình nguyện cùng hắn một chỗ giải quyết, một lần thanh toán cho xong.
Tất nhiên, tốt nhất vẫn là câu cá nhiều một chút.
Quách An vẫn là cẩn thận, dù sao cũng là thành chủ một phương, đã từng là thiên tài cùng thời đại với Ngô Việt Hùng, đa mưu túc trí đương nhiên là có đại khái hiểu biết, tại dưới tình huống không có tuyệt đối nắm chắc là sẽ không đích thân động thủ, để cho mình sa vào đến trong hiểm cảnh.
Lần này phải đến 99% Quách An và Lệnh Hồ Tĩnh bắt được mạch muốn đi câu cá. Kẻ thù của kẻ thù thì chính là đồng bạn, Mạc Phàm đoán chừng chính là con cá chung của bọn hắn.
Tốt thôi, nhân gia làm cá cho các ngươi câu.
Có chăng là, dùng mồi câu chuẩn xác một chút. Ta là cá mập, có đeo vũ trang!!!
................
Đơn Dương Thành – Danh Uyển trai.
Quách An ngồi trong phòng khách trống trải, bộ mặt âm trầm tới cực điểm.
Ba gã nam tử mặc y phục màu nâu quỳ ở trước mặt hắn, một người trong đó chính là gã đội trưởng thân cao ba mét cấp bậc, kẻ ngăn cản không cho Nhàn Nhàn ra khỏi thành.
“Đại nhân, ngài có gì phân phó?” Một tên nhìn qua có dáng vẻ gầy gò nhất thấp giọng hỏi.
“Mười mấy người các ngươi có phải là thủ hạ trung thành nhất của ta không?” Quách An trầm giọng nói.
Những gã lính gác trố mắt nhìn nhau, đầu óc có chút mông lung khó hiểu. Đại nhân đột ngột hỏi như vậy rõ ràng là muốn bọn hắn đi làm một ít chuyện bí mật, đồng thời không muốn dẫn lửa thiêu thân.
“Đây... đây là hiển nhiên”.
Gã nam tử gầy gò lập tức hồi đáp.
“Chúng ta vẫn luôn trung thành với đại nhân”.
Quách An nhìn lướt qua những tên này, tựa hồ cảm thấy người nào người nấy cũng không đáng tín nhiệm, lập tức phất tay áo nói:
“Trước tiên các ngươi lui xuống đi”.
Những tên này thẫn thờ, cũng không biết tốt xấu thế nào, chỉ có thể vái mấy cái rồi đi lùi ra ngoài.
Trong gian phòng còn có một người khác, người này chính là điện chủ Hàn Hải Điện Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung đoan chính ngồi tại trên bồ đoàn Thiên Nga nhung tơ, hắn dáng vẻ hào phóng, khí vũ hiên ngang, quý khí bức người.
Bên cạnh hắn, có một đầu Tiểu Hoàng Mãng tại quấn quanh, Hoàng Mãng da màu vàng, hiển lộ rõ ràng ra mấy phần bất phàm trang nhã.
Nhìn vậy thôi, chứ Lệnh Hồ Xung không phải là thú hồn sư, hắn là thương kim giả hệ đao pháp, đoản đao.
Đầu Hoàng Mãng này bất quá là một cái sủng vật, mãng xà có chút đặc thù, như là mỹ ngọc một dạng có thể nuôi người, phun ra khí tức có thể tẩm bổ dung nhan, thậm chí trì hoãn già yếu.
Hắn một bàn tay vuốt vuốt cái này Hoàng Mãng, một bộ bất cần dáng vẻ.
Giả sử Nhàn Nhàn mà có mặt ở đây lúc, nhất định nàng sẽ nói là: “Đúng là hai cha con, ất ơ tềnh tàng y chang nhau”.
Đúng vậy, Lệnh Hồ Xung và Lệnh Hồ Tĩnh là hai cha con.
“Ngươi yên tâm đi, lần này đại nhân đã chuẩn bị đầy đủ đồ chơi như vậy, còn không sợ con cá lọt lưới. Hừ, Hàn Hải Thẩm Tước có là trời cũng sẽ không thoát được khỏi lòng bàn tay chúng ta”. Lệnh Hồ Xung thản nhiên nói.
Đám người Điền sứ Tiêu Dự ở Hàn Hải Đô Thành thực lực không tệ, là một cái dùng tốt phi thường sát thủ, nhưng cũng chính là một cái hạ nhân, chết thì đã chết, chí ít có thể nhô ra Mạc Phàm đại khái thực lực.
Không thể tin nổi chính là, Mạc Phàm thực lực xa xa vượt khỏi tưởng tượng của Lệnh Hồ Xung, hắn vậy mà còn có thể chưởng khống Tà Nguyệt trăng máu, ở đâu lôi ra một cái Thần Nhãn kinh khủng khiếp như vậy...
May mắn là tốt xấu có đại nhân Tả Hữu Sứ đứng đằng sau chỉ giáo, nếu không Lệnh Hồ Xung không thể nào biết được Mạc Phàm cường đại đến trình độ gì.
Đương nhiên, Lệnh Hồ Xung cũng không có nói với Quách An rằng chính Quách Hồ cái chết cũng là do Tả Hữu Sứ đại nhân an bài.
Đến bây giờ Quách An cũng còn không có làm rõ ràng, Quách Hồ đến tột cùng là như thế nào bị bắt đi, hắn chỉ biết con trai hắn là chết trong đau đớn. Tất cả những gì hắn thấy, đều là thông qua con mắt Ô Nha được Nhật Minh Giáo vị Tả Hữu Sứ kia ban tặng hắn tầm nhìn.
“Hiện tại chúng ta chí ít đã biết, Mạc Phàm đúng là lẻ loi một mình đến đây, phía sau cũng không có bất cứ Hàn Hải Điện nội đình cao thủ nào. Ngô Việt Hùng và Lạc Nhạn đều có việc gấp ở Hải Châu, không thể nào giúp đỡ hắn”. Lệnh Hồ Xung tiếp tục mở miệng nói ra.
Nếu là Mạc Phàm phía sau còn có một số Điện Chủ đỉnh cấp trưởng giả của Hàn Hải Điện, vậy bọn hắn chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn đi xuống, không cách nào dám hành động.
Nhưng lần này, chính là cơ hội trời cho.
Thảm họa thiên tai ở Hàm Dương Thảo Nguyên, đây cũng là một phần trong kế hoạch. Chính Lệnh Hồ Xung trình lên cho chúa công nhiệm vụ bản án lần này, hắn rất hi vọng chúa công phê duyệt cho hắn lệnh mời Hàn Hải Thẩm Tước.
Kết quả như mong đợi, Lê chúa công để cho Mạc Phàm ra sức vì Hàn Hải Điện lấy công danh thêm một lần này.
Đương nhiên, kế hoạch nếu như thành công, hai cha con Lệnh Hồ Xung bắt buộc phải chạy trốn khỏi Hàn Hải Điện, tiến về quy thuận Nhật Minh Giáo.
Mấy năm nay Mạc Phàm xuất hiện, xác thực để cho bọn hắn mang đến rất nhiều cảnh giác cùng kiêng kị. Cũng không phải chỉ là một chút chuyện vặt cỏn con của nhi tử, Lệnh Hồ Xung là thật bị Mạc Phàm nhiều lần chèn ép, chèn ép từ chiến tích đồ vật, tài nguyên, công trạng cho đến chức vụ uy danh.
Bây giờ ở Hàn Hải Điện, Mạc Phàm là chỉ xếp sau Lạc Nhạn và Thế Mỹ, đứng ngang hàng với Ngô Việt Hùng, vượt xa cái gọi là Điện Chủ lỗi thời Lệnh Hồ Xung.
Không thể trách được, Mạc Phàm quá mức cường thịnh, quá mức bành trướng. Hắn xuất hiện ở Siêu Duy Vị Diện 30 năm, thiên hạ đại loạn, biến cố nhiều không thể kể xiết. Thậm chí, nếu mà nói hắn là đệ tử thứ tư của Quỷ Cốc Tông thì cũng sẽ có rất nhiều người tin tưởng.
Thẳng đến cuối cùng, Lệnh Hồ Xung bởi vì Mạc Phàm mà muốn phản bội là Hàn Hải Điện, xuống xuồng của Nhật Minh Giáo ngồi.
Lần này bọn hắn đã làm tốt kế hoạch đem cái gai trong mắt cho nhổ ra.
Quách Hồ cùng Tiêu Dự mặc dù chết rồi.
Có thể đã chết coi như đáng giá.
“Phe chúng ta tổng cộng có bao nhiêu cường giả?” Quách An hơi lo âu hỏi.
“Hắc Ám đại nhân Ám Tỳ Bà, ta, ngươi, một chút những kẻ thù cũ của hắn. Tên này cũng rất hào sảng hào phóng, một mình hắn để lại có trên dưới 40 kẻ thù không đội trời chung trong những năm qua. Ta là đã chu toàn đi tập hợp lại một chỗ, phảng phất chờ một ngày này”.
“À, còn có một vị nữa, nghe đại nhân nói, vị này sẽ là át chủ bài cuối cùng của chúng ta, thực lực của vị đại nhân này nhưng là cực mạnh, thậm chí siêu việt Ám Tỳ Bà. Đội ngũ có người mạnh mẽ như vậy, chúng ta còn phải sợ hắn sao?” Lệnh Hồ Xung ngồi dựa ra ghế, gọi là một cái thoải mái đến tận cùng nói rằng.
......................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.