Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1186: Không có truyền lại ký ức cho ngươi




...............
Con ngươi đám Lệnh Hồ Xung không ngừng mở to ra, nhìn thấy thân thể Mạc Phàm từ từ dung nhập vào trong biển lửa quỷ dị, sau đó một khắc lại lóe lên quang mang màu bạc, khí tức tà dị khiến cho lòng người run sợ từ tận linh hồn.
Trong nháy mắt này, trong đầu bọn hắn không hẹn mà đồng thời hiện lên một hình ảnh quỷ bí ngân dị ác ma trong truyền thuyết.
“Các ngươi xoay sở hết vệ tinh của hắn, cuốn được ai thì cứ cuốn đi, còn lại hắn để cho ta”. Trên Mận Thiên cao nhất vị trí, Ám Tỳ Bà truyền âm nói ra.
Ám Tỳ Bà suốt cả năm nay chiến đấu với Mạc Phàm không biết bao nhiêu lần. Nó đối với chiêu số của Mạc Phàm dĩ nhiên là không thể thân thuộc hơn được nữa.
Bình thường nhỉnh hơn một chút cho tới cân bằng, nhưng nếu muốn có khả năng chiến thắng được người như hắn, tốt nhất phải đem tất cả hồn cách câu dẫn đi chỗ khác.
Lệnh Hồ Xung song đao loạn chém ầm ầm, thoáng chốc tứ phương mưa dầm bạo động, không cách nào tưởng tượng hủy diệt hơi thở phô thiên cái địa, để cho người ta căn bản không chỗ đào thoát. Hắn tấn công tới tấp về phía Dạ Hoàng Kim Quân Long, dĩ nhiên nhờ hơn hẳn chiến lực nên cũng thuận buồm xuôi gió áp chế Dạ Hoàng Kim Quân Long.
Mạc Phàm mặc dù biết cái này Điện Chủ Hàn Hải Điện tu vi rất cao, thực lực cực mạnh, có thể thấy hắn chân chính bản lĩnh nhưng vẫn là lộ ra mấy phần kinh ngạc, đao pháp uyển chuyển khó nắm bắt, khó trách tên này có như vậy càn rỡ vốn liếng, thét được ra lửa trong Hàn Hải Điện, nguyên lai bản sự vẫn là có.
“Tô Lộc, ngươi chủ soái nắm cờ lệnh, dàn trận ở giữa hỗ trợ bọn hắn”. Mạc Phàm ném quyền chỉ huy cho Tô Lộc.
Lấy Tô Lộc về sau thực lực không ngừng gia tăng, chiêu số càng lúc càng biến thiên quỷ dị, hắn khống chế toàn trường đứng ở giữa, chính là bảo đảm cho tất cả hồn cách khác của Mạc Phàm an toàn.
Đạo pháp bên trên của Lệnh Hồ Xung hiển hiện bỗng nhiên toả ra hào quang màu vàng óng, đầy trời mưa dầm bên trong xuất hiện lít nha lít nhít màu vàng hoa lệ, đao ảnh giống như là Thiên Thú móng vuốt, ngay tại tùy ý xé bỏ lấy vùng trời này!
Lệnh Hồ Xung lần nữa đem đạo song đao hướng phía Dạ Hoàng Kim Quân Long chỉ đi, đao biến hóa thành kình thiên thánh trảo, hung hăng khắc ở da rồng.
Chỉ có, lần này Tô Lộc nguyền rủa cấm thuật từ xa phóng ấn ký bùa chú lên phù đao, hoạt chế tốc độ đao pháp, để cho mỗi lần Lệnh Hồ Xung vung tay, xung quanh sẽ tản ra vô số oan hồn màu đen cản trở.
Một phen cường thế kình thiên đao pháp mất đi, kết quả không bị thương đến Dạ Hoàng Kim Quân Long mảy may, Dạ Hoàng Kim Quân Long lại phảng phất cũng tại súc tích lấy lực lượng nào đó trong cuống họng, khi nó bị đánh rơi xuống cốc núi, đầy ắp cốc núi xuất hiện trùng trùng điệp bạch ngâng nâng đỡ kéo nó lên, thẳng đến để cho nó bơi về thương khung thêm một lần, trên người nó hắc kim, ngân kim, hoàng kim lân phiến lập tức loè lên lăng lệ hào quang, trở nên không gì sánh được chói lóa mắt!!
Gào oanh trời một tiếng long ngâm, Dạ Hoàng Kim Quân Long phun ra một ngụm long tức, trút quang huy năng lượng hủy thiên diệt địa dữ dội về phía Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung tuy là có thể dùng đao cảnh xoay đao phá toái cản trở lại cỗ lực lượng này, nhưng hắn vẫn bị đánh lùi về sau không ít, va đập không biết bao nhiêu cái bình nguyên đồi cỏ.
Mà mặt khác, Dạ Hoàng Kim Quân Long không cần bật lên bài tẩy Thần Long Biến, nó lấy lại được tư thế chủ động, bắt đầu mượn nhờ Tô Lộc và bạch ngân Lonna phụ trợ mà vượt cấp đánh chiến Lệnh Hồ Xung.
Tô Lộc giống như là Thần Ma trong Kinh Thánh, hắn tay trái ổn định hỗ trợ Austin, tay phải neo ra, phóng thích hắc ám cấm thuật, trận bàn cấm thuật, lôi hệ cấm thuật, cùng thần khí Hải Hỗn Thiên Lăng quấn lấy đám chục người Vương cấp, Đế Vương.
Một bên còn lại, Tường Vi – thành chủ của Tịnh Thành, thực lực Quân cấp, kẻ sớm đi theo Ám Tỳ Bà, hắn kết hợp với Đoàn Dự Dự - thành chủ Đại Lý Thành, thực lực Quân cấp; Quách An – thành chủ Đơn Dương thành, thực lực Quân cấp; và mạnh nhất Cao Kiên, sở hữu bốn đầu tương tự Kangaroo Quân cấp. Một đám người này đặt ở trong Siêu Duy Vị Diện cũng là những thủ tịch, những chủ tọa, những thống trị giả một cõi địa phương. Thế nhưng trước mặt Lonna và Lãnh Liệp Vương song tử tinh, bày biện ra bộ mặt giống như cũng không quá mạnh.
Nếu bây giờ quay lại trận chiến Hải Yêu ở thế giới ma pháp năm ấy, trừ Kraken và Lãnh Nguyên Thánh Hùng ra, bạch ngân lĩnh vực của Lonna có thể toàn diện cầm tù toàn bộ Hải Yêu Đế Vương trong vòng không tới 50 hiệp.
Hí hí ii iii ~~~~~~~~~~~~~~~
Từ xa xa, Ngọc Diệm Tiên Lân kéo về đám tai hoang yêu thú nơi này, nó muốn tập hợp với huynh đệ tỷ tỷ, mượn nhờ lực giam cầm của Bạch Ngân để thoải mái chiến đấu hơn.
Ào ào ào xoạt!!!!!!!
Ngọc Diệm Tiên Lân phía sau tảo động cái đuôi thật dài sấm sét, đổ cái này thịnh lôi vân huyệt, thoáng chốc màu Thâm Hải Thương Lôi biến thành một đạo rủ xuống trần gian như Lôi Xuyên thác nước, lôi tích tụ ở trên rừng bạch ngân to lớn mà cuồng bạo, nhưng lại không có tan ra, chung quanh vân không bởi vì vạn cân lôi rơi xuống rung động dữ dội đứng lên, cảm giác màn trời muốn bị đè sập, muốn bị chấn vỡ!!
Ầm ầm ầm ầm ầm oanh!!!!!!!
Thế giới bạch ngân hấp thụ siêu tốc lôi đình của Tử Lộc, lại đem lĩnh vực bên trong truyền điện tích dao động, mỗi một nhánh sợi bạch ngân, cánh hoa trong suốt bạch ngân giờ khắc này, hoàn toàn là một sợi dây điện cao thế không gì sánh được.
Đám người kia khi nào gặp qua dạng này khuynh đảo xuống lôi đình, bọn hắn chạy tứ tán bốn phía, có thể bạch ngân phóng điện cái dạng này kinh khủng nhất thâm hải chi lôi tại Mận Thiên sơn nổ vang, đám người Vương cấp bọn hắn càng không cách nào ngăn cản, hoặc là bị lôi xuyên cho đánh sập cơ quan phối giống, hoặc là bị lôi nổ phía sau thành hỏa diễm đốt bị thương, khổ không thể tả!
Chiến đấu phát sinh đúng như kỳ vọng cả đôi bên.
Ám Tỳ Bà muốn tất cả những đại địch của Mạc Phàm quấn lấy hồn cách của hắn.
Về phần hồn cách của Mạc Phàm, lấy Tô Lộc làm bộ não, lấy Lonna làm trái tim, tất cả chiêu số bày ra thành quay quanh thuẫn núi chi trận, đường chính đối phó trực diện với đám cường giả Siêu Duy Vị Diện này.
Bất quá, dù sao đám người cũng không có tồn tại trong truyền thuyết sử thi đại năng, Mạc Phàm dĩ nhiên lười nhác tiếp tục cùng bọn hắn động thủ. Chẳng bằng nhân cơ hội này để cho những hồn cách và Tử Lộc lịch luyện sát chiến tốt.
Mạc Phàm hướng về trước mặt đi, đột nhiên xuất hiện quái nhân Thạch Phá Trời cản bước.
“Hàn Hải Thẩm Tước!” Thạch Phá Trời đứng cản đường Mạc Phàm tiến lên.
“Ngươi đây lại là...?” Mạc Phàm có chút cảm thấy không quá quen mặt.
“Ta tự không đổi họ, xưng danh Thạch Phá Trời”. Thạch Phá Trời dõng dạc vỗ ngực xướng tên.
Mạc Phàm treo Tiểu Dạ ngang thân, nhàn nhạt gật đầu một cái, lại mở miệng hỏi tiếp: “Nói thêm đi, rồi ta đã làm gì ngươi?”
Chỉ thấy Thạch Phá Trời lắc đầu: “Chúng ta không có thù oán. Nhưng ta là Hàn Hải Điện phạt binh Thiên Tự Đội, là cơ quan sư ngưỡng mộ Hàn Hải Thẩm Tước đã lâu. Thực sự ta vẫn luôn muốn cùng ngài đọ sức qua một trận công bằng”.
Mạc Phàm: “????”
Có chút ngoài ý muốn buồn cười.
Tên cấy cơ quan người máy vào thân thể này, có phải hay không não bộ cũng bị ảnh hưởng rồi.
Ngươi Quân cấp còn chưa tới, lại đường hoàng muốn cùng sử thi cấp đọ chiến công bằng?
Mặt khác, Thạch Phá Trời đối với lần này cử động phi thường hài lòng, hắn hóa thành một chùm kim quang cơ giáp lấp lóe đến cùng Mạc Phàm một dạng độ cao.
Toàn thân màu vàng phù triển phụ thể, quái nhân đầu bốn hướng, đuôi dài mình vàng giống như là một vị Kim Tiên Khiếu Quỷ, tự tin vô cùng, càng không gì sánh được cuồng kiêu, hắn nhìn chăm chú lên Mạc Phàm, vẫn như cũ nghiêm túc nói: “Ta thế mạnh nhưng chính là ở chỗ man lực, một quyền của ta có thể...”
Lời nói đằng sau còn chưa nói hết, từ xa xa, Tô Lộc phóng Hỗn Hải Thiên Lăng quấn trùm lấy từ trên đầu Thạch Phá Trời quấn xuống, sau một khắc liền nhấc bỗng đem nó cuốn đi chỗ khác trong nháy mắt, miễn cho nó tiếp tục làm bẩn mắt chủ thượng.
Mạc Phàm trơ ra khuôn mặt dở khóc dở cười.
Thôi thì cười một cái, khổ não nói: “Một quyền của ngươi có thể gì cơ...”
Tại Hàm Dương Thảo Nguyên con dân thôn thành Xoài Lắc chỉ cần ngẩng đầu một cái, liền có thể rõ ràng trông thấy một mảnh màu đen trống không gợn sóng đại địa phản chiếu tại trường thiên bên trên, nó giống một tòa đại dương đen mênh mông trên bầu trời, kèm theo lấy một cỗ ma quái cổ lão lực lượng nguy hiểm gào thét tới.
Mọi người không nhìn thấy mặt trời, không nhìn ra bất luận cái gì sao trăng, tại không có các chòm sao giảm xóc phía dưới, thủy triều, từ trường biến động, để cho lòng dân không thể nào yên ổn nổi.
Mạc Phàm giờ phút này ngay tại đỉnh núi đứng đó, hắn có thể mắt thấy cái kia từ phía chân trời vẽ rơi xuống màu đen hắc ám thủy triều, khỏi phải nghĩ cũng biết tác phẩm của Ám Tỳ Bà.
Bầu trời bị che khuất như vậy.
Nguyệt Thực khó lòng xuất hiện, cốt yếu là muốn Cửu U Thần Nhãn của hắn không thể giáng lâm.
Bất quá, Mạc Phàm thở dài.
Là các ngươi nghĩ xa rồi, khoảng cách địa lý từ Tù Đảo Hải Châu đến Tây Giới – Duy Vực - Hàm Dương thế nhưng là khoảng cách cực lớn, cơ bản thì Lục Niên bây giờ cũng chưa đạt tới trình độ phóng nhãn đến tận nơi đây.
Hơn nữa, ta ngay từ đầu đều không có ý định trong trận chiến này dùng đến cuồng hồn Lục Niên.
Lục Niên nhiệm vụ đã hoàn thành.
Nó nhiệm vụ, chính là đem các ngươi những tên này quy tụ nơi này.
Ám Tỳ Bà lúc này lộ ra bộ dáng cao cao tại thượng Thập Điện Diêm Vương, ngôn ngữ trùng kích nói: “Đừng tưởng rằng ngươi khí vận tốt thu được cái này Tà Thần mệnh cách là có thể muốn làm gì thì làm, ngươi tựa như là ngàn vạn Yêu Đạo bên trong một chúa quỷ, nhưng chúa quỷ thì đã làm sao, cho dù tu thành chính quả cũng không thể so với ta lớn, chung quy là một kẻ yêu nghiệt trái với mệnh trời, Hắc Ám Vị Diện ý chỉ muốn ngươi chết, ngươi sống không quá hôm nay!!”
Ám Tỳ Bà phảng phất liền đại biểu cho cái này Thập Điện Diêm Vương, đại diện cho U Minh Thần Tộc bộ phận thống trị giả.
Ở Hắc Ám Vị Diện, nó chỉ thị tuyên án, chính là đồng nghĩa với Thiên Đạo Đế Hoàng phê chuẩn buông xuống thiên kiếp, quyền sinh sát vạn thương linh, rõ ràng là do nó đến định đoạt!
Về phần không thông qua nó cho phép lớn mạnh, để nó gặp mặt, nó ắt có quyền tại chỗ tru diệt!!
“Ở Hắc Ám Vị Diện ngươi nói câu này, có lẽ ta còn cảm thấy có chút uy hiếp suy nghĩ lại. Nhưng đây là Siêu Duy Vị Diện, ngươi không phải thật cho đây cũng là nhà của ngươi rồi đi!” Mạc Phàm nhàn nhạt đáp lại.
Chỉ thấy Ám Tỳ Bà khoát tay một cái, nhẹ giọng nói: “Giống nhau cả thôi”.
“Mạc Phàm a, nhìn tới Tà Thần cổ đại có vẻ như kiếp trước chết như thế nào cũng không có đem ký ức truyền lại cho ngươi”.
...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.