Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1388: Đóng hòm bao xác chó




...............
Tại trước khi đi, Sở Nguyệt Cát quay đầu nhìn chằm chằm về phía bộ quần áo của lão nhân thi thể.
Kia là một kiện áo lông cừu trông có vẻ đắt tiền, đối với thời tiết hàn lạnh như vậy, rất có thể có trợ giúp lớn cầm chừng sự sống.
Sở Nguyệt Cát chợt nhớ đến lời của lão ăn mày lôi thôi đầu cổng tiểu trấn.
“Thằng quỷ, làm gì thì làm, không bao giờ được nghĩ đến chuyện chết. Trứng chui ra khỏi vỏ đẹp hay xấu, là do nó quyết định, không phải do trời quyết định. Ngươi mà cứ nghĩ đến chuyện tìm cái chết thì cha mẹ ngươi trên trời vĩnh viễn cũng không thể an lòng đầu thai”.
Gã ăn mày lôi thôi tuy bình thường mở mồm ra đều hay chửi rủa rất khó nghe, nhưng nghĩ kĩ thì trong lời nói không phải là không có mấy phần đạo lý, nói không chừng so với những vị giáo viên trong thư viện càng có kinh nghiệm kiểm chứng hơn.
Đúng, không thể từ bỏ mạng sống của mình.
Cha mẹ cho mình sự sống, mình không được phép chết.
Thiếu niên nghĩ nghĩ, đi đi lại, quỳ xuống cúi đầu vái lạy mấy cái, sau đó đem áo lông cừu trên người lão nhân thi thể cởi ra, khoác vào người của mình.
Áo lông cừu có chút lớn quá khổ, nhưng đem hắn thân thể gầy nhỏ bao lấy về sau, thiếu niên cuối cùng cảm nhận được một tia ấm áp, thế là hắn cúi đầu nhìn về phía lão nhân mở to mắt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt.
“Tạ ơn tiên lão, ngài hãy nghỉ ngơi”. Thiếu niên nói khẽ, sau đó lại đứng lên đi tiếp.
Nói xong câu đó.
Đột nhiên, Sở Nguyệt Cát nghe thấy có tiếng bước chân.
Cũng lại là tại trong hốc phế tích, một cái tóc xanh thanh thuần, nhìn qua thuần túy Nam Châu nữ tử trên người có chi chít vết thương.
Nàng bò ra khỏi đống đổ nát trên thị thành, xuất hiện vô cùng chật vật tại Sở Nguyệt Cát trước mặt.
Nàng chính là cựu Hộ Giáo Pháp Vương của Nhật Minh Giáo, Mệnh Liễu Vương Linh Đan.
Sở Nguyệt Cát không biết nàng thân thận, cũng chẳng màng lắm nàng thân phận, cư xử theo thái độ thông thường người dưng, cứ thế vội vã chạy đến đỡ lấy một tay.
“Nằm yên, ngươi vết thương trên người rất nặng, đừng cử động”. Thiếu niên nhà nghèo mở miệng nói.
Mệnh Liễu Vương Linh Đan sắc mặt trắng toát, thiếu chút trực tiếp thổ huyết ra ngoài. Xác thực là bị thương phi thường nghiêm trọng, giống như vừa tại cửu tử nhất sinh kiều may mắn sống sót trở về.
“Cát nhi”.
“????” Sở Nguyệt Cát đột nhiên nghe hai chữ Cát nhi, rùng mình đứng thẳng lên, trong khoảnh khắc không tự chủ được cảm xúc.
“Người biết tên ta sao?”
“Cát nhi, ta sao lại không biết tên của ngươi đâu". Mệnh Liễu Vương Linh Đan mở miệng nói.
Nàng búng tay một cái, tại trước mặt triệu hoán ra một sợi dây leo họ Liễu quấn tới trước ngực Sở Nguyệt Cát. Đồng thời cật lực cho Sở Nguyệt Cát an an chữa trị, khâu lại vết thương giữa lồng ngực.
Sở Nguyệt Cát không né tránh được, dù thế nào cũng nhất định sẽ bị nàng dây liễu quấn lại cho chữa thương.
Linh Đan là chân chính Thú Hồn Sư, mà lại, nàng đặc biệt, tất cả hồn sủng thú đều là thuộc Thực Vật chủng, trong đó sẽ có một ít loại chính là dược thảo thực vật. Hiện tại trải qua một trận chiến thừa sống thiếu chết vừa rồi, hoa liễu dược thảo chính là sủng thú còn lại duy nhất của nàng.
Vết thương hắc thủy mờ dần đi, Mệnh Liễu Vương Linh Đàn níu lấy cánh tay Sở Nguyệt Cát, kéo người thiếu niên chân trần lấm lem máu xuống sát người mình, thản nhiên ôm một cái thật chặt rồi thì thào vào bên tai: “Cha mẹ ngươi đều là người thân của ta. Cát nhi, ngươi cũng không phải họ Sở, ngươi là họ Phong, Phong Nguyệt Cát. Truyền thuyết vĩ đại Kiếm Quân Phong Thanh Dương chính là cha ngươi, mà mụ mụ ngươi, gọi là Ngô Hiền”.
Nguyên bản bị động bị đối phương giữ chặt người, Sở Nguyệt Cát từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cảm nhận hơi ấm từ cái ôm của một người khác, thiếu niên nhà nghèo ngõ Tao Đàn trong lúc nhất thời liền có một loại mộng đẹp, bị cảm xúc cho chi phối không muốn rời ra.
Bất quá, nghe đến một câu kia về cha mẹ mình, Sở Nguyệt Cát thái độ liền quay ngoắc, chủ động buông tay Mệnh Liễu Vương Linh Đan ra, hắn đứng lên, lùi về sau ba bước, hô hấp dồn dập không đều.
“Người mới nói cái gì vậy... ta họ Sở... đây là trong thư viện người nói với ta như thế. Làm sao có thể... Phong Thanh Dương tiền bối, ta có biết về Phong Thanh Dương tiền bối... nhưng ta không thể nào...”
Mệnh Liễu Vương Linh Đan trên gương mặt nhợt nhạt lại nghiêng ngả dựa về sau, một bộ trông rất chật vật khó khăn.
Ổn định lấy chỗ ngồi, nàng liền hướng Sở Nguyệt Cát cười nhẹ, lộ hàm răng khểnh nhuộm lem máu, nói: “Ngươi biết Phong Thanh Dương. Có hay không biết hắn là tam đệ tử của Quỷ Cốc Tông, có hay không biết Phong Thanh Dương cuối đời chính là tân chưởng môn của Quỷ Cốc Tông, kế vị chức nhiệm tông chủ”.
Sở Nguyệt Cát im lặng không trả lời.
Nhưng cũng không có cố gắng đi phản bác.
Mệnh Liễu Vương Linh Đan nhìn một chút liền nhìn thấu đối phương, rất nhanh biết đối phương đang lung lay cảm xúc, thế là tấn công tiếp: “Giữa ngực ngươi trú ấn chính là Ngọc Hoa Cẩm Ly ấn đường. Ấn đường này chính là Tông Chủ Quỷ Cốc Tông biểu tượng, đồ vật bên trong cất chứa, cũng là Quỷ Cốc Tử lớn nhất truyền thừa. Ngươi đừng phủ nhận với ta là ngươi không có nó, vừa rồi ta chữa thương lại cho ngươi, ngươi lành, giữa ngực Ngọc Hoa Cẩm Ly liền xuất hiện trở lại”.
Trái tim của Sở Nguyệt Cát đã bắt đầu xao động mãnh liệt.
Không sai!
Hắn chính xác là giữa lồng ngực có một cái trú ấn từ khi sinh ra, đó chính là Ngọc Hoa Cẩm Ly.
Linh Đan thấy Sở Nguyệt Cát càng lúc càng một mặt mộng bức, thế là kiên nhẫn ném ra thông tin: “Nói một cách khác, Cát nhi, ngươi có được thứ đồ vật này, chính xác chỉ có Phong Thanh Dương để lại cho ngươi. Ngươi là đời tiếp theo sau này tông chủ Quỷ Cốc Tông, cũng là hài nhi duy nhất của Kiếm Quân trong truyền thuyết”.
“A..."
Ánh mắt đồng tử giãn nở đến cực điểm, Sở Nguyệt Cát cảm thấy giống như toàn bộ nhận thức bị lật đổ.
Hắn khụy chân ngã xuống đất, thực sự tâm tình bị kích động đến đứng không vững.
Cũng dễ hiểu, đột nhiên có một người tàn tạ xuất hiện trước mặt mình, lại nói cho mình biết, mình chính là con của vị kia truyền thuyết quân tử kiếm Phong Thanh Dương, ai có thể dưới tình huống này không kích động đâu.
Một lúc sau, Sở Nguyệt Cát tiến tới bên nàng, đỡ nàng dậy.
Con mắt không giấu nổi vô số điều muốn nói, hận không thể cùng một lúc khui ra tất cả về cha mẹ của mình.
Sở Nguyệt Cát dè dặt cất giọng: “Thực sự là cha mẹ ta sao? Người không phải thấy ta dễ bị gạt nên mới gạt ta đó chứ?”
Mệnh Liễu Vương Linh Đàn cố gắng che đậy khóe miệng cười đểu của mình.
Nàng đúng hồ ly cáo già so với Sở Nguyệt Cát.
Lừa được người như Sở Nguyệt Cát là trong dự liệu, không có gì đáng kinh ngạc.
Những thứ vị Mệnh Liễu Vương Linh Đan đã nhìn thấy, tầm mắt mà nàng đạt đến, đẳng cấp cho đến trí tuệ, kinh nghiệm sống, phóng nhãn toàn bộ thế gian, đứng ngang hàng với nàng trên đỉnh tháp đều không phải quá nhiều đi. Đơn giản dắt mũi một thiếu niên khu nhà nghèo, không phải chỉ cần có tay là được!!!
“Ngươi không tin ta?” Mệnh Liễu Vương Linh Đan bắt đầu diễn thuyết.
“Thôi được rồi, không tin ta cũng đúng. Đối với tuổi đời của ngươi, đứng trước loại chuyện này, đâu cũng là một loại quá đột ngột, ta biết ta nói với ngươi những lời này vào thời điểm này là quá bất công cho ngươi. Nhưng cát nhi, nếu ta nói sớm hơn, ta có thể sẽ không bảo vệ được ngươi khỏi tay của hắn”.
Mệnh Liễu Vương Linh Đan vừa nói, tay vừa chỉ vào thi thể lão nhân đã nhắm mắt xuôi tay chỗ kia.
Sở Nguyệt Cát nhìn theo tay nàng, lần nữa lại nhìn về hướng lão nhân có cái vò rượu lớn, đương nhiên không hiểu kiểu gì.
Chủ yếu là sau khi mở mắt tỉnh dậy, một đoạn trước đó phát sinh khiến Sở Nguyệt Cát không cách nào nhớ ra nổi.
Mệnh Liễu Vương Linh Đan có chút khô khốc nói: “Hắn là kẻ thù trong quá khứ không ít lần hãm hại cha mẹ của ngươi. Nhưng bây giờ tốt rồi”.
Sau đó một lúc, Mệnh Liễu Vương Linh Đan tiếp tục dùng một loại các mẫu chuyện về Phong Thanh Dương, đồng thời thêu dệt lên chính mình cùng Phong Thanh Dương và Ngô Hiền những đoạn cố sự không hề có thật. Mục đích chính là đem Sở Nguyệt Cát tín nhiệm cho lấy đi.
“Cát nhi, ngươi giữa ngực nắm giữ đồ vật quá trọng yếu. Ta chỉ sợ nó có thể gây hại cho ngươi. Nếu được, ngươi có thể cho phép ta dùng phép thuật kết nối một phần không. Yên tâm, ta và mẹ ngươi là chỗ thân tín, ta tuyệt đối sẽ không giành đồ vật tông chủ các ngươi. Nó sẽ vẫn nằm ở trên người ngươi thôi, nhưng ta cần ngươi cho phép ta khắc ấn vào, vạn nhất sau này ngươi gặp nguy hiểm, ta có thể nhận cảnh báo kịp thời”.
Ngọc Hoa Cẩm Ly tuyệt đối không dễ lấy.
Dạ Du Thần trực tiếp đến đây muốn đoạt đi từ trên người Sở Nguyệt Cát đều không được.
Đây giống như một phần kết nối bị động linh hồn, phép thuật là có linh, bị Phong Thanh Dương cùng Ngô Hiền dùng cấm thuật khắc ấn độc lập vào linh hồn và tinh thần thế giới của Sở Nguyệt Cát. Nếu có ai đó muốn cưỡng chế lấy đi mà không có sự cho phép của Sở Nguyệt Cát, này chính là tự hủy. Sở Nguyệt Cát không cần làm gì cả, hết thảy sẽ giống như kíp nổ quả bom, một phát một Ngọc Hoa Cẩm Ly đều sẽ vỡ tan tành.
Dạng này đến nói, hạ tràng chính là cá chết lưới rách!!!
Sở dĩ ngay cả điều khiển tâm linh thao túng Sở Nguyệt Cát cũng sẽ không được, tâm linh là do tâm trí đến thúc đẩy điều khiển hành vi cá nhân. Mà linh hồn vốn là độc lập tồn tại, tâm linh chưởng khống liền vô dụng.
Vì vậy cho nên, Dạ Du Thần mới để Mệnh Liễu Vương Linh Đan xuất hiện ở đây, bằng mọi giá phải nhu thuận, đặt một tay lên ấn đường, dưới sự cho phép của Sở Nguyệt Cát mà tháo ra ấn đường cấm chế.
Chỉ cần tháo được liên kết linh hồn xuống thôi, sau đó nàng liền có thể cưỡng chế giết chết Sở Nguyệt Cát để cướp đoạt đồ vật.
Mà lại, Sở Nguyệt Cát ngoài ra chính là trời sinh Thiên Sát Cô Tinh, Dạ Du Thần cũng đã tính được tới điểm này, cho nên hắn mới tính toán tới thích hợp thời gian biểu, để Sở Nguyệt Cát tâm tình không thể khống chế nổi, thúc đẩy đại kỷ nguyên tuyệt diệt giáng lâm xuống Triều Ca.
Xích Thố Chiến Hoàng Hạt có thể giải khai phong ấn tiết kiệm công sức hơn dự đoán, một phần chính là bởi vì Thiên Đạo đại kiếp do Sở Nguyệt Cát ách vận thôi động. Xui xẻo của người này thường thường sẽ là may mắn của người khác. Do đó, chính cái ách vận này của người dân Triều Ca liền đã hóa thành thiên vận cơ hội cho Sa Đọa Đế Hoàng giải thoát khỏi cấm chế hoàn toàn.
Có thể nói, một nước đi này của Dạ Du Thần, tính toán đến trình độ phản phác quy chân, nhất tiễn tam điêu, đồng thời có thể tiễn luôn Triều Ca xuống âm tào địa phủ, chốt chặn Mạc Phàm hoàn thành nhiệm vụ trở về Triều Ca, đồng thời, có khả năng đem Siêu Duy Vị Diện trên trình độ nhất định làm cho hỗn loạn.
Sở Nguyệt Cát tâm tư đi lòng vòng, có chút không đồng ý, nhưng lại lộ ra do dự không biết mình không đồng ý là đúng hay sai.
Chỉ bất quá, hắn rốt cuộc thật phạm sai lầm.
Thật đồng ý để cho Linh Đan giải khai cấm chế Ngọc Hoa Cẩm Ly trên người.
Rầm một tiếng.
Phía đối diện có âm thanh đổ sụp.
Mệnh Liễu Vương Linh Đan giật bắn mình, phát hiện lão nhân kia rục rịch chuyển động, cả người như là có hô hấp trở lại, lập tức ý thức được chuyện chẳng lành.
“Cát nhi, dường như hắn còn sống, mau mau, hắn vừa rồi cũng không thực sự chết, ngươi mau đến kết liễu hắn”.
Đúng tầm mắt của Sở Nguyệt Cát, lão nhân vậy mà thực sự có thể đứng dậy, lão vật vờ đứng lên, ho khan ra máu, đồng thời xoay đầu nhìn vào thiếu niên nhà nghèo chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra mấy phần kiên định cùng thân thiết.
Sở Nguyệt Cát đứng hình như trời trồng, thực sự là chân tay đều cứng ngắc, lý trí hết thảy đều chẳng có để mà thao tác hoạt động.
Về phần Mệnh Liễu Vương Linh Đàn, nàng nhìn lão nhân, khiếp sợ như là đi rừng đêm gặp ma, thế là vội vã đứng lên, cầm lấy thanh đoản đao trên sàn khẩn trương dùng hết sức bình sinh chạy, thục mạng lao vào người lão nhân như một con sói đói vậy.
Lão nhân chuyển thế võ đạo rất nhanh, theo quán tính xoay người một cái, chụp lấy tay Mệnh Liễu Vương Linh Đan rồi quật thật mạnh xuống đất, đập gáy nàng vào đống tường đổ nát sau lưng.
Cả một quá trình này, Sở Nguyệt Cát đều cứng đờ người không kịp làm gì.
Chỉ thấy vị lão nhân kia cầm con dao từ trên tay vị cựu Hộ Giáo Pháp Vương của Nhật Minh Giáo, liên miên xối xả đâm vào yết hầu của nàng.
Giống như là cắt tiết đồng dạng.
Một tàn hơi thời gian, thẳng đến Mệnh Liễu Vương Linh Đan hoàn toàn hết khí lực mà chết, lão nhân mới buông dao ra, quay ngả người ra đất nằm thở hổn hển, sắc mặt xanh xao vô cùng.
Mà lại, đúng lúc này, phép thuật trên người lão nhân tiêu biến, hào quang trút xuống, lộ ra chân diện chân thực.
“Chúc Chi Sơn!"
“Chúc Chi Sơn!!"
Sở Nguyệt Cát hồn phi phách tán, không còn bất cứ cái gì lo nghĩ, vội vàng chạy đến bên cạnh nằm thở hổn hển Chúc Chi Sơn. Thậm chí, có cảm giác hết thảy những chuyện mà lúc trước Mệnh Liễu Vương Linh Đan nói với hắn đều không đáng một đồng xu.
Chỉ cần biết người trước mắt là Chúc Chi Sơn, là người bạn tốt nhất của Sở Nguyệt Cát, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm hết thảy những thứ còn lại.
Ngay tại Sở Nguyệt Cát vừa đến kê đầu gối lên cho Chúc Chi Sơn, một đoàn hắc quang tại không gian buông xuống trước mặt bọn hắn.
Hắc điểu ô nha bay tán loạn trong không trung.
Dạ Du Thần giáng lâm.
Hắn cứ thế nhây nhây nhởn nhởn xuất hiện tại Chúc Chi Sơn và Sở Nguyệt Cát trước mặt, hai tay vỗ vỗ, ngợi khen một màn kịch.
“Chúc Di Sơn quả nhiên vẫn là Chúc Di Sơn, có thể tu luyện lại từ đầu, bắt đầu từ con số không đi lên Vương cảnh một lần, lại có thể dùng tu vi Vương cảnh giết chết Hộ Giáo Pháp Vương vô địch quân cảnh của Nhật Minh Giáo, quả thật là danh bất hư truyền, quả thật là khiến cho ta được mở rộng tầm mắt nha”.
Sở Nguyệt Cát từ đầu chí cuối nghe hết cũng không hiểu chuyện gì.
Mà một bên đang nằm, Chúc Chi Sơn nhìn Dạ Du Thần, cũng là cười.
“Tháng giêng, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng”. Chúc Chi Sơn cặp mặt lim dim nhìn lên bầu trời, tựa hồ sắp ngã ngựa đến nơi rồi nhưng vẫn cố nói: “Dạ Du Thần, lần trước ngươi thắng ta một ván. Lần này xem ra, nhờ may mắn, là ta thắng ngươi”.
Dạ Du Thần cả người không tốt, bắt đầu phát giác được đến thứ gì.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh bước chân ở sau lưng hắn chậm rãi bước tới.
Mà cái âm thanh bước chân sau lưng này, phảng phất so với chính hắn thời điểm xuất hiện còn càng khiến người ta kinh hãi bội phần.
“Đầu xuân năm nay, muốn đóng hòm bao tải xác chó gửi về cho Cổ Nguyệt”.
............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.