............
Chúc Chi Sơn ra vẻ ngu ngơ, chớp chớp mắt đáp: “Ta có nói thế à. Khà khà, ta quên rồi. Sở Nguyệt Cát, đời người không có chữ nếu, chỉ có hậu quả và kết quả. Thời gian trôi qua, một ngày nào đó, khi ngươi nhìn lại, ngươi sẽ phát hiện, những thứ mà ngươi tưởng chừng sẽ không thể buông tay, chỉ như là một lực đẩy, giúp ngươi dần dần trưởng thành”.
Sở Nguyệt Cát không có dừng tay, khuôn mặt thiếu niên không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, thiếu niên kiên nhẫn chạm lau lấy thân thể của Chúc Chi Sơn, cùng một trái tim lẩm bẩm cầu nguyện kì tích.
Vô dụng ư?
Mặc kệ.
Bởi vì, đây là tất cả những gì hắn muốn làm, hắn phải làm, và hắn chắc chắn sẽ làm.
Chúc Chi Sơn con mắt đã càng lúc càng đục mờ.
Có lẽ, bởi vì muốn sáng tạo cơ hội cho Mạc Phàm, Chúc Chi Sơn thậm chí đã không tiếc thiêu đốt sinh mệnh chính mình, hắn phải dùng đến cả nguyên hồn ở thể xác để neo giữ môn quan mộng cảnh, lòi cái đuôi ra cho Mạc Phàm phát hiện.
Dạng này tới nói, mới có cơ hội trảm Dạ Du Thần thế giới...
Tình trạng của Chúc Chi Sơn bây giờ, cho dù Diệp Tâm Hạ có đi đến cứu, cũng là cứu không nổi, không có khả năng cứu.
“Có muốn nghe chuyện thật về cha mẹ của mình không?” Chúc Chi Sơn đột nhiên dò hỏi.
Sở Nguyệt Cát lắc đầu. Thiếu niên hiểu rõ nhân sinh đối lễ, mặc dù hắn vẫn rất yêu quý cùng muốn nghe về cha mẹ mình, nhưng giờ khắc này mà lại đi quan tâm chuyện kia, như vậy thì quá bất công cho Chúc Chi Sơn rồi.
Bất quá.
Không ý nghĩa.
Chúc Chi Sơn không quan tâm Sở Nguyệt Cát có thèm hỏi hay không, thế là một bên miệng còn dư chút tàn hơi cuối cùng, hắn đem toàn bộ cuộc đời Phong Thanh Dương đúng một lần cho nói lại, đương nhiên, bao quát cái kia tội lỗi của mình với Phong Thanh Dương.
...
Sở Nguyệt Cát từ đầu đến cuối ngược lại khư khư giữ thái độ im lặng, khuôn mặt buồn trông thấy rõ.
“Tốt hơn chưa?” Thiếu niên có chút hụt hơi, giọng nói nghẹo ngào hỏi.
“Tốt rồi...”
“Tốt rồi...”
“Sở Nguyệt Cát, cha ngươi chưa từng khóc trước mặt bất kì ai cả. Có biết hay không?”
Thều thào nói ra một tàn hơi này, Chúc Chi Sơn đã mỉm cười, nắm chặt lấy tay Sở Nguyệt Cát.
“Khóc cho mình nghe...”
“Cười cho người khác nhìn...”
“Đây được gọi là quân tử".
Hoàng hôn buông xuống ngôi miếu cổ ở trong con hẻm vắng. Có tiếng chim hót líu lo, từng đàn chim cứ thế sà xuống bay vào miếu, quanh quẩn phụ cận Sở Nguyệt Cát và Chúc Chi Sơn xếp thành vòng tròn, như thể đây là một loại khúc nhạc vũ điệu tạm biệt một người bạn lâu năm vậy.
Nhân sinh dìu dặt, có người đến, có người đi, cũng có người phải ở lại.
Chúc Chi Sơn nhìn qua đôi con ngươi đỏ chót của Sở Nguyệt Cát, lập tức liền liên tưởng nhìn thấy bóng dáng của tam sự đệ Phong Thanh Dương ngày nào, đang ở trước mặt mình nở nụ cười.
Trăm vạn dặm đường, đi hết 90 vạn dặm, mới biết thì ra chỉ mới được nửa đoạn đường.
Đáng mừng là, nửa đoạn còn lại, chính mình rốt cục có thể mỉm cười rồi.
Chúc Chi Sơn cuối cùng bật khóc.
Mãi cho đến khi có người thấy thiếu niên đọc sách huyện Phúc Lộc rơi lệ, vậy cũng đã là cố sự được khắc ghi vào lịch sử.
Hắn là quân tử...
Quỷ Cốc Tông nhị đệ tử, quân tử thiết Chúc Di Sơn!!!
..........
Ánh chiều tà hắt lên ánh mắt của Mạc Phàm.
Lúc này, Sở Nguyệt Cát đã đi ra ngoài.
Khi thiếu niên chân trần bước ngang qua, Mạc Phàm liền ngoắc lại hỏi: “Trông vẻ mặt đưa đám của ngươi, hẳn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nói ra được. Bây giờ có muốn tâm sự với ta không đây?”
Sở Nguyệt Cát dừng bước chân, đứng im tại chỗ, liếc mắt nhìn vị thấy bói như thần linh này. Ban đầu vốn là không muốn nói gì cả, nhưng sau đó ngẫm nghĩ kĩ một hồi, lại mở miệng hỏi: “Tiên sinh, ta biết rõ Triều Ca bên trong có rất nhiều người giống ngài không phải là người thường. Ta có mắt quan sát rất tốt, từ khi ngài, Triệu tiên sinh, Tô Lộc tiên sinh, Mục Bạch tiên sinh đặt chân đến phố tiểu trấn này. Khắp nơi sau đó toàn xuất hiện mấy thứ kỳ lạ, ai nấy cũng kỳ lạ, nhưng lạ ở đâu thì ta chỉ có thể cảm giác chứ không cách nào hiểu rõ được...”
“Tỷ như gần đây giếng cổ xuất hiện con ngựa khổng lồ biết khè ra lửa, tỷ như Chúc Chi Sơn lại chính là sư huynh của cha ta luân hồi làm lại từ đầu, tỷ như cái kia xưng là Dạ Du Thần có thể phác họa ra cả một thế giới vậy...”
Thiếu niên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “ Quá nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của ta biết đến. Cũng giống như người phụ nữ kỳ quặc Mệnh Liễu Vương Linh Đan kia, nàng nói rất nhiều về thân phận của ta, nói về ta tông chủ Quỷ Cốc Tông, nói về cái gì mà thần bí thâm sâu, nguy hiểm đến tính mạng của ta là Ngọc Hoa Cẩm Ly... Nàng nói nếu ta không cẩn thận, ta nhất định sẽ bị người hãm hại chết. Ta biết chứ... ta biết mặc dù nàng là kẻ xấu, nhưng ta cảm giác những lời nàng ta nói đều là thật cả. Có đúng không?”
Mạc Phàm đanh mặt lại, nghiêm túc nhìn thiếu niên.
Cuối cùng, Sở Nguyệt Cát lại nói: “Tiên sinh, ngài càng là trong số bọn họ tồn tại khác thường. Ta biết ngài bói toán là có thật, nó không hề giả, bởi vì nếu là đồ nói dối, nhất định ngài đã bị người khác tìm đánh lâu rồi. Thế nên ta mới xin ngài bùa cầu âm đức cho cha mẹ ta. Mà hôm nay nhìn ngài đại triển thần uy, ngài quyền cước đều làm thế giới bị phá vỡ... thật sự là rất giống một vị Thần”.
Nói đến đây, thiếu niên cúi gầm mặt xuống.
“Tiên sinh, ta mong ngài hứa với ta một chuyện, nếu như ngài đồng ý, mặc kệ tiếp theo ngài muốn ta làm gì cũng được. Nếu ngài không đồng ý thì thôi vậy, ta cũng sẽ không đối với ngài có nửa điểm giảm cung kính”.
Mạc Phàm ngữ khí nhỏ nhẹ hỏi, giống như phong phạm của một trưởng bối ân cần dịu dàng: “Thế nào, ngươi cứ nói đi, ta giúp được liền sẽ đi giúp”.
Thiếu niên nhà nghèo ngẩng đầu lên, chiều tà dương quang không làm cho ánh mắt thằng bé bớt đi phần kiên định. Thiếu niên vẫn mang tới cho người ta ấn tượng là thành thật cùng hiền lành chất phác nay lại lộ ra vẻ e dè tự trách mình, càng có đôi ba thấp thỏm, nhỏ giọng đáp: “Cha mẹ ta qua đời từ sớm, khi ấy ta còn nhỏ, nhỏ đến mức... đến cả gương mặt của cha mẹ ta, ta cũng rất mơ hồ không thể nhớ, chẳng thể nào hình dung rõ được. Thứ duy nhất ta biết, là cha ta có một thanh kiếm, tiếng kiếm rít vẫn thường văng vẳng bên tai mỗi lần ta ngủ, rất thích, có cảm giác an toàn nhiều lắm. Về sau lúc ta bị bỏ rơi đến thư viện sau núi, mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi... Ta nói với ngài, đương nhiên, ta không có gì hối tiếc cả, cả đời ta, hai người thân nhất, Chúc Chi Sơn và Trịnh Khắc Thiên đều đã ra đi, ta... ta...”
Sở Nguyệt Cát cứ vòng vo rồi lại lừng khừng không đi thẳng vào vấn đề, mãi cho đến khi Mạc Phàm nhíu mày một cái, thiếu niên mới cúi thấp đầu, giọng nói cứ nặng trịch: “Trong người của ta có cái này Ngọc Hoa Cẩm Ly chắc có lẽ là báu vật lớn nhất. Tiên sinh... Tiên sinh... ta có thể giao nó cho ngài, ta tin tưởng ngài là người tốt. Chúc Chi Sơn tin tưởng ngài, ta tự nhiên sẽ không nghi ngờ. Chỉ mong ngài có thể... ngài có thể làm phép phù hộ cho cha mẹ ta nơi suối vàng được giải thoát, xin ngài nhắn với bọn họ rằng, ta nhất định sẽ sống tốt, bảo bọn họ vì ta mà yên lòng rời khỏi nhân thế. Ta thực sự rất sợ, ta sợ cha mẹ ta vì cảm thấy có lỗi với ta mà mãi mãi không thể đầu thai được, bọn họ tiền duyên quá lận đận, cha ta... cha ta đã đủ khổ rồi, rất rất khổ rồi, ta thật là rất mong muốn bọn hắn có thể đến được với nhau ở kiếp sau”.
Mạc Phàm lặng người, có chút nghẹn ở trong cổ họng.
“Nếu chuyện đó ngài làm không được, vậy thì ngài có thể làm phép để cho ta biết, khi nào Chúc Chi Sơn và Trịnh Khắc Thiên có thể luân hồi lại không? Giống như Chúc Chi Sơn nói, hắn có thể luân hồi một lần... chẳng hay...”
Thiếu niên vẫn cứ thế nói.
Chẳng qua là, Mạc Phàm lần này đã không trả lời lại.
Sở Nguyệt Cát nhếch miệng cười, gãi đầu nói: “Không được thì thôi vậy. Cũng đúng, trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy, ta đã làm khó tiên sinh rồi".
Mạc Phàm cười khổ: “Đi đi. Ngọc Hoa Cẩm Ly là phần quà tặng của cha mẹ ngươi. Ngươi giữ mới là tốt nhất, ta không cần nó, cũng chẳng ai được phép lấy nó khỏi người ngươi. Lần tới gặp mặt, ta sẽ giúp ngươi vẽ hình cha mẹ của ngươi cho ngươi về thờ, có được không?”
Sở Nguyệt Cát có cảm giác đã rưng rưng sụt sịt, vội vàng cúi đầu cảm tạ một cái, sau đó xoay người lại, nói: “Ta đem Chúc Chi Sơn thi thể đi chôn”.
Mạc Phàm không nói gì, chỉ là đứng nhìn, dõi mắt nhìn theo cậu thiếu niên tội nghiệp đang cố ra vẻ kìm nén đẩy cửa miếu đi ra ngoài kia.
Sương lạnh rơi xuống mảnh đất tan hoang hiu quạnh này.
Thiếu niên nhà nghèo giữa ngõ vắng, cõng lên thi thể ca ca Chúc Chi Sơn, trong lòng giống như là hoài niệm lại những tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời.
Quân tử... không khóc trước mặt người.
Thiếu niên cô nhi đó, bước một bước, lại liền nhớ Chúc Chi Sơn.
Bước hai bước, lại ngậm ngùi ký ức Trịnh Khắc Thiên.
Mỗi bước như thế, lòng của nó dần dần trở nên quặn thắt chịu không nổi.
Đi xa khỏi miếu cổ... rốt cuộc, thiếu niên không kìm được lòng nữa, bỗng chốc lệ tuôn như mưa.
...................
"Phong Nguyệt Cát, nếu có thể, ta muốn ngươi gặp Thiên Hy một lần".
Mạc Phàm ánh mắt gắt gao nhìn về phía chân trời.
Ở nơi đó, có một đầu Sa Đọa Đế Hoàng...
...............