Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 701: Biên Giới Thiểm




.....
“Liuu ~~”
Sáu trăm dặm bình nguyên thẳng tắp, đó là một khoảng không vô tận xa xăm mà bằng phẳng, giống như có thể thấy cả đường chân trời vậy. Đã từng trước đó có một tòa sơn mạch trọng thiên đứng sừng sững chắn ngang tầm mắt, nhưng kể từ khi hồng hỏa thiêu rụi hết thảy, ở đường chân trời kia, chỉ mơ hồ còn thấy mỗi một điểm ảnh nho nhỏ phiêu dật.
Một thanh Tử Hoang Cự kiếm hoàn toàn do thiểm điện tạo thành chỉ vào trời hoàng hôn, hoàng hôn ở dưới thiểm điện lôi kiếm này chiếu rọi xuống trở nên vô cùng rực rỡ, tầng mây đều bị nạm lên viền đỏ huyết mực.
Quân Vương Phượng Vĩ Uyên Ưng trừng to mắt nhìn về nơi xa, phát hiện màn trời quỷ dị cơ hồ cảm giác như có một đế quốc thiểm điện yêu vật sống trong máu tanh dung tụ vậy, nó sắp lan tràn ra rồi.
Mà trong cái đế quốc thiểm yêu kinh khủng này, Mạc Phàm tựa hồ quá nhỏ bé, nhỏ bé đến chẳng ai muốn bận tâm đi nhìn kĩ vào hắn; hết thảy tầm mắt thủy chung bị cuốn vào bầu trời tà dị.
“Hồng Ma Bổ Thiên, Biên Giới Thiểm!”
Không có mức độ nồng đậm tích diệt lôi hỏa như ở Côn Lôn Thánh Sơn năm xưa, không phải một trảm yêu cầu phế bỏ tư cách vừa thăng Quân Vương Bạch Ma Bát Vĩ Kì Lân; nhưng một kiếm này của Mạc Phàm, ngược lại là thuần túy pháp tắc lôi kiếm, cấm chú bên trên, biên giới thiểm.
Ngưng giới, kết giới, triều giới, vị diện giới. Đại địa nhị chụy, đại địa kết tinh có thể tạo thành kết giới, hàng chục cái như vậy tụ chung một chỗ, thêm vào trận pháp cấm chế chỉnh hợp, trở thành cường đại triều giới. Triều giới dù sao đi nữa chỉ là nội địa vị diện bên trong kết tinh đi ra, còn kém lắm vị diện giới. Biên Giới Thiểm chính là sấm sét của vị diện giới, là phòng tuyến ngăn cách loạn lưu va chạm giữa các giới bên ngoài vị diện.
Mạc Phàm thi triển Hồng Ma Bổ Thiên lần này, sát tính mười phần, không có bất cứ loại áo nghĩa dung hợp nào nữa, nhưng như cũ siêu việt một kiếm ở Côn Lôn.
“Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~”
Hồng Ma Bổ Thiên, lôi thiểm tà dị, ma dị, quỷ dị, ác dị lít nhít nguyên tảng đánh xuống, trời cao bỗng chốc vỡ ra, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bầu trời đỏ thẫm kia đang điên cuồng nứt toạc, sụp đổ ầm ầm; cũng như là một khối bàng bạc rung động phù điêu rơi vãi vậy, khó lòng diễn tả hết vô biên trọng áp.
Thiên địa biến sắc, quỷ khiếp thần kinh, linh hồn Tà Thần lan tràn tỏa ra uy thế bá đạo tuyệt luân. Lực lượng xung kích vô hình đánh tới khiến cho người ta hít thở không thông, trong tâm sinh ra cảm giác sợ hãi không thể nào kiềm nén nổi.
Vào lúc này, tất cả sinh vật dưới cấp Quân Vương đều sợ hãi phủ phục dưới đất, tinh thần rung động mãnh liệt không dám ngẩng đầu lên nhìn thanh kiếm đáng sợ kia.
Một bên khác kịp thời phản ứng, thiên ti vạn lũ giác quan dậy sóng, nội tâm Phượng Vĩ Uyên Ưng lần thứ nhất cảm nhận rõ rệt mùi vị tử vong đang kề vào cổ. Nó gáy lên một tiếng rung trời, nhưng bởi vì khoảng cách kia quá xa, xa ngoài tầm hỗn độn chi nhãn có thể công kích tới mục tiêu, Phượng Vĩ Uyên Ưng lập tức từ bỏ ý định đột phá tới Mạc Phàm, nó nhanh chóng chuyển động thần ý, niệm chú ngữ văng vẳng trên không, hai cánh linh động nhấp nhô nhấp nhô, nhất thời mặt thứ nguyên sau lưng như bị lực lượng vô hình nhấn chìm xuống.
Phượng Vĩ Uyên Ưng là Minh Giới thực thể cổ vật, sinh mệnh không thể dùng đơn vị ngàn năm vạn năm đơn giản như vậy tuyến tính; dĩ nhiên luôn luôn cất sẵn thủ bút giữ mạng.
“Vu ~!!!”
Lấy Phượng Vĩ Uyên Ưng làm trung tâm, một đạo võng không gian dị nguyên nhanh chóng thành hình, lực lượng không gian dị nguyên từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới, dung nhập thành khối thiên la địa võng hỗn độn, bất cứ vật thể nào được đánh giá là không ổn định có nguy cơ, tự nhiên sẽ bị dị nguyên hung hăng trảm chết đào thải.
Phượng Vĩ Uyên Ưng cải tạo chiến trường thành hỗn nguyên không gian tốn chỉ hơn vài giây một tí, sau đó không chần chừ phóng ra phía ngoài, đường đường chính chính va chạm Hồng Ma Bổ Thiên.
“Oành ~~~~~~~~~~~”
“Ầm ầm ầm ầm ~~!!”
Song phương va chạm, thế giới hóa thành màu đỏ huyết hà, giống như đang tích tụ siêu thần khổng lồ năng lượng vậy. Hỗn độn dị nguyên trước mặt hấp thu Biên Giới Thiểm đến cực hạn, rốt cuộc nổ tung.
Bầu trời không hiểu thiếu một khối lớn, mà trời sập mảnh vỡ lít nhít huyết lôi kia lại hung hăng nện ở trên người Phượng Vĩ Uyên Ưng, nó cong cong thân thể, mỗi lần muốn giương cánh chống lên tới thời điểm, cả người lại đột nhiên bị thiểm điện quét giật tê tái, bên dưới cong vẹo mấy phần.
Không gian chung quanh Phượng Vĩ Uyên Ưng sụp đổ ầm ầm, trải dài ngàn dặm, thân thể nó không chịu nổi gánh nặng, trầm xuống một đoạn thật sâu hố vực, đồng thời theo Hư Vô Đảo một phần mười diện tích chìm xuống đáy cốc, chín phần còn lại, triệt để bóc tách ra làm hai đoạn từ đường kiếm, chia thành hai bán đảo riêng biệt.
Ức vạn vong linh kinh sợ không thể thốt nên lời.
Đến tột cùng lực lượng cường đại đến mức nào mới có thể tạo ra cảnh tượng hủy thiên diệt địa như vậy chứ? Phải biết rằng đây là trung ương Hư Vô Đảo, bất kỳ mảnh sơn mạch, gốc cây, ngọn cỏ, mặt đất, địa nham đều vững chắc hơn bên ngoài gấp trăm lần. Coi như toàn bộ khối sơn mạch lúc nãy Miện Bảo Liên Đăng thiêu rụi, căn bản cũng không phải cùng một đẳng cấp vật liệu so sánh.
Sát cơ chưa dừng ở lại ở đó, vết tích tan vỡ bên trên phát sinh khí loa đậm đặc; trong chớp mắt, phía trên đỉnh đầu Phượng Vĩ Uyên Ưng xuất hiện một cái Hỗn Độn Loa tối đen, to lớn không gì bì được.
Trước một khắc, bầu trời trầm xuống chèn ép không gian phạm vi trăm ngàn thước, thời điểm nổ tung đôi bên va chạm, vậy mà hình thành nên một cái động Phong Huyệt đen thui, từa tựa hỗn độn loạn lưu, khí lưu bắt đầu nghịch chuyển chui thẳng vào trong lỗ đen kinh khủng kia. Đây là lực lượng kinh khủng có khả năng thôn phệ hết thảy vật thể.
Phương nguyên tán động, ngoại trừ Phượng Vĩ Uyên Ưng ở trung tâm vụ nổ ra, còn có Quỷ Đao Nhân, Ma Hóa Đạo Sĩ Trú Sư, Đoản Phủ Đại Thánh, Bách Sắc Vạn Vong Ưng, Kim Sắc Bích Điểu, Tử Thần Sphinx đang chiến đấu lân cận. Bọn chúng kinh hãi nói không ra lời, một màn này chẳng khác gì thế giới điêu linh, thiên địa tan biến.
Khoảng cách vụ nổ hiện tại rất xa nhau, thế nhưng bọn chúng lại chứng kiến rõ ràng một cái Phong Huyệt Hắc động đang hình thành, lập tức rùng mình ớn lạnh, da gà nổi lên từng lớp.
Mảnh cương thổ màu đen này nguyên bản có thật nhiều Đế Vương sinh vật trong Hư Vô Đảo đang đối kháng lẫn nhau, chủ yếu là bọn chúng đứng về phe Pharaoh Khafre trợ chiến.
Khafre không phải đầu cỏ, hắn làm sao không có chuẩn bị mà dám chiến qua trật tự giả tối thượng ở Hư Vô Đảo đâu!? Toàn bộ Minh Giới hành lang vốn không ai không biết đỉnh đỉnh đại danh Minh Nhạn cả, không quốc thổ nào dám tình nguyện đi trêu chọc nó; nhưng nếu sắp xếp đủ lợi ích động lực, có đồng đội tương ứng, vậy thì khác rồi. Khafre, Khufu mất vài năm để chuẩn bị một ngày đảo chính này, bọn chúng phát ra tín hiệu trùng khí, sớm triệu tập mười chín đại đế quốc vong linh trong Minh Giới hành lang về cùng một chỗ, thảo phạt quân vương Minh Nhạn.
Chỉ đáng tiếc, Khafre vẫn là đánh giá sai thực lực Minh Nhạn. Nó trọng thương về trọng thương, một vị thần bị trọng thương, nhưng như cũ vẫn là thần; Minh Nhạn phục dụng cho đến bây giờ, một mình giết qua hơn mười đầu chúa tể đế quốc vong linh khác, đồng thời đánh trọng thương tứ kỵ sĩ khải huyền. Thậm chí còn tốt tận dụng xương cốt cấp Đế Vương, để cho Kim Sắc Bích Điểu dần dần khôi phục đến trạng thái bán toàn thịnh, để cho Khafre thất dung mặt mũi, tự hỏi không biết gã Khufu làm sao chưa chịu xuất hiện.
........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.