.....
Một loạt tràng cảnh nghi vấn không ngừng diễn sinh trong đầu Mạc Phàm cùng tám tòa đại hồn cách.
Mà hầu hết lộ tuyến của những đại kết cục tràng cảnh này có thể xảy ra, bọn hắn vĩnh viễn cũng không thể tính toán đến vậy được, chỉ miễn cưỡng đặt một dấu chấm hỏi u ám ở đó; hiềm nghi cái kết cục này vô cùng xấu đi.
Phải nói là cách đây hơn nửa tháng, Mạc Phàm nhớ rất kĩ một đoạn tin nhắn từ Linh Linh lưu lại thông qua điện thoại, tin nhắn dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhưng có hàm nghĩa bảo đảm rất cao, rõ ràng khẳng định hỗn độn chiêm tinh chính là con mắt nằm ở tiểu trấn chi đồng.
Đã Linh Linh quả quyết đôi Thần Nhãn kia nằm ở Tiểu Trấn Chi Đồng, có thể đoán được nàng phải trực tiếp đi đến địa phương nơi đó điều tra thêm một lần.
Nàng phải xác định là nó vẫn còn đó mới sẽ nhắn cho Mạc Phàm biết.
Như vậy, cái cặp mắt đen tuyền thâm thúy không khác gì lạc ấn vũ trụ kia, một mực cố định treo lủng lẳng ở trên đầu Phượng Vĩ Uyên Ưng lại là cái gì đâu!?
Hỗn độn chiêm tinh không thể nào có hai cái, Phượng Vĩ Uyên Ưng con mắt càng không phải đồ giả.
Dù sao đây cũng là thế gian kết tinh chi nhãn, thuộc về thiên địa tối cường tạo hóa, thuộc về vạn vật cấp độ mệnh thần, chúng sinh pháp tắc.
Ít nhất, Mạc Phàm phi thường khẳng định sẽ không có chuyện hai cặp song đồng hỗn độn chiêm tinh cùng đồng thời tồn tại trong một thời không. Khí tức cái trước mặt mình đang tỏa ra, nó mới là chân chính Thần Nhãn, cũng không phải hạng Ngụy Thần Nhãn tự khai phá, tự dung hợp sáng tạo như không gian chi đồng của Mạc Phàm; về lý thuyết, cấp độ bọn chúng cách biệt tương đối lớn, không cùng một tầng thứ.
Trong một mớ không thể giải đáp suy nghĩ, Mạc Phàm cuối cùng khoa trương lắc đầu.
Chính mình quá nghiêm túc nhiễu sự rồi.
Sự tình này có tính phức tạp rất lớn, trước tiên không cần vội cân nhắc, nghĩ nhiều như vậy ngược lại càng làm bản thân chìm vào bóng ma không có lối thoát.
Mạc Phàm tạm thời không có trực tiếp đi hỏi Phượng Vĩ Uyên Ưng vấn đề này, trước hết ưu tiên sự tình thảm họa Vĩnh Yên Vương.
“Ta tháo dây quấn ra thể hiện chân thành với ngươi, bây giờ có thể đàm phán giao dịch sao?” Mạc Phàm một mình giẫm không gian, bước tới thiên không bầu trời, rất bình thản đứng đối diện Phượng Vĩ Uyên Ưng.
Mặt khác, hai đầu Kim Sắc Bích Điểu, Bách Sắc Vạn Vong Ưng bay phía sau Phượng Vĩ Uyên Ưng, tâm trạng có thể dùng từ tệ hại để hình dung; bọn chúng phất phơ nội tâm đằng đằng lệ khí, đối với tiểu tử hỗn đản trước mặt âm thầm phẫn nộ, giả sử có cơ hội phát tiết, hẳn là sẽ không do dự phát tiết.
“Chiếp ~~~~~~~~~”
“Chiếp Chiếp Chiếp ~~~~~~~~~”
Phượng Vĩ Uyên Ưng chấn nhiếp ra oai lệnh với hai đầu Ưng Vương dừng láo nháo. Tinh thần nó ở một bên bắt đầu buông lỏng xuống, thái độ dần dần hòa hoãn không phát sinh thù địch.
Trong quá trình này, Mạc Phàm dĩ nhiên một trái tim như băng hàn lạnh lẽo đang run rẩy đập thành tiếng; hắn vốn dĩ đang phải đánh cược, nếu canh bạc đi sai nửa điểm, khoảng cách gần như vậy là quá đủ để cái mạng nhỏ của hắn bị hỗn độn chiêm tinh nuốt chửng.
“Chiếp!!!” Phượng Vĩ Uyên Ưng yêu cầu.
Nó tựa hồ đã biết Mạc Phàm nắm giữ Ly Loan rồi, dù sao đi nữa cũng là Yêu Thần Minh Giới, trí tuệ nhất định đủ dùng ước lượng được.
Mạc Phàm búng tay một cái, một cái đồ án không gian màu bạc đệ nhị trọng thiên đột nhiên xuất hiện phía sau lưng, nó bàng bạc hùng vĩ như tấm gương vậy. Bên trong tấm gương, đâu đó hòa ca tiếng hót thánh thót tiếng của một sinh vật nào đó ngân lên, hòa nhịp với quang minh vũ điệu, đã nhìn thấy vô số tia sáng diệu nhật nhẹ nhàng lọt qua mảnh chỉ không gian, chui ra ngoài khe nứt sau lưng Mạc Phàm.
Rõ ràng rồi, đó là khí tức thải phượng Ly Loan.
Cảm nhận được Ly Loan giờ này khắc này sắp sửa trở về, Phượng Vĩ Uyên Ưng đôi mắt đen óng nhất thời có một vành lại một vành hào quang phấn khích tột độ, nó thậm chí lộ ra biểu cảm đang cố kìm nén hạnh phúc vỡ òa, tránh cho đối phương bắt được điểm yếu.
Đang tiếc là cái khoảnh khắc này khó mà qua nổi tầm mắt của Mạc Phàm.
Mà kể cả qua được tầm mắt Mạc Phàm, lại thế nào qua nổi tám cái tâm nhãn như thần hồn thành tinh đang một lòng cung phụng hắn đâu.
“Ly Loan là của ngươi. Đổi lại, ta muốn ngươi giao thân xác Vĩnh Yên Vương...” Mạc Phàm chậm rãi nói ra.
“Chiếp ~~~~~”. Phượng Vĩ Uyên Ưng kích động gáy lên, căn bản là không quan tâm loại trao đổi điều lệ này.
Vĩnh Yên Vương thân xác thì tính cái gì chứ.
Nó muốn Ly Loan, có Ly Loan, cho dù là bảo nó diệt luôn thân xác Vĩnh Yên Vương, Phượng Vĩ Uyên Ưng từ đầu chí cuối sẽ mạnh dạn nhận lệnh.
Mạc Phàm cười, nụ cười y hệt như một lão hồ ly ngàn năm.
“Đừng như vậy, ta muốn lập khế ước trạng, huyết ước thành tín nhất”.
Không gian đột nhiên trầm lắng xuống cùng cực.
Bất cứ một sinh vật nào khác đều chẳng dám làm ra nửa điểm động tĩnh, dù là nhỏ nhất.
Gió hiu hắt thổi ngang.
Trong gió lạnh, vẫn còn nguyên vẹn nồng đậm mùi tanh của máu, mùi oán thi ngưng kết, mùi tro tàn bốc cháy, mùi phế tích bị hủ thực.
Vạn vật yên lặng...
Một câu này của Mạc Phàm, đạm lượng không hề nhỏ.
Khế ước trạng, huyết ước thành tín, muốn làm cái gì chứ!?
Sai khiến? Điều động? Hợp tác?
Chẳng lẽ thật nghĩ rằng nhân loại bây giờ liền có cái quyền từ chỗ sinh vật cấp chúa tể uống trà hàn thuyên, vừa trò chuyện vừa khai thác lợi ích sao?
Nếu chuyện này lọt ra ngoài, một trăm phần trăm cam kết sẽ làm thế gian mấy cái vị diện đều cuồng nhiệt dậy sóng.
Phảng phất tự cổ chí kim lần đầu tiên có một gã nhân loại dám đứng trước Minh Giới tối cường chấp pháp giả yêu cầu giao thiệp bằng huyết ước trạng.
“Ta phải bỏ ra đại giới rất lớn, đánh một trận chiến thật mệt nhọc, trải qua cửu tử nhất sinh vô số lần để đổi được Ly Loan về cho ngươi. Nếu như ngươi cho rằng mấy việc ta làm chỉ để đổi được vị trí của thi thể một cái lão già ma thần nào đó, vậy thì ngươi xem nhẹ Ly Loan của ngươi quá. Không bằng ta bắt về, từ từ tẩm độc, từ từ tra tấn tẩy não. Sớm muộn sẽ để Ly Loan làm nô lệ cho ta”. Mạc Phàm lau chùi khuôn mặt đắc ý, bình thản đổi một chút cử chỉ thông dụng của người đàm phán cao cấp.
Hắn dám nói lời này, nói rõ tốt đã nắm giữ thuật giải tâm của Phượng Vĩ Uyên Ưng rồi.
“Chiếp ~~~~”
Phượng Vĩ Uyên Ưng sắc mặt phi thường khó coi; dĩ nhiên là không nghĩ tới nhân loại giảo hoạt.
Nó phản xạ thái độ bức xúc, đoán chừng là không đồng ý.
“Tốt, tiếp tục đánh!” Mạc Phàm thu lại mảnh không gian, đồng thời triệu hoán Hồng Ma Hữu Kiếm, kiếm hồn trên tay nội trong nháy mắt phát tỏa sáu loại mệnh nguyên tố, có tính trùng kích phi thường cao.
“Lóe lóe lóe~”
Hào quang sáu mệnh chủng khủng bố vô cùng, Mạc Phàm nhắm mắt lại, chĩa kiếm về trước mặt Phượng Vĩ Uyên Ưng, dáng người phiêu dật, vân đạm phong khinh, tựa hồ triệt để hóa thân thành một vị Kiếm Lai Thiên Cảnh, thân là ác ma, chân giẫm lục thải cầu vồng, gặp quỷ chém quỷ, phật cản trảm phật.
Hắn dùng ngữ khí phách lối nhất giương oai nói: “Đến đi, đánh một trận sống chết, để xem ta với các ngươi, ai là người sống sót sau cùng. Kể cả ta có chết, ta cũng nhất định không giao ra Ly Loan cho các ngươi”.
Phượng Vĩ Uyên Ưng, Bách Sắc Vạn Vong Ưng, Kim Sắc Bích Điểu nhất thời bị một màn này chấn nhiếp tầm mắt, bị hào khí cứng rắn của đối phương suýt chút áp chế đến bật lùi lại.
Bọn chúng tức giận không thôi.
Tên nhân loại giảo hoạt này rõ ràng là đang nắm bắt yếu điểm Phượng Vĩ Uyên Ưng.
Giết hắn rõ ràng là không có lợi lộc gì, bọn chúng đồng dạng phải muốn bỏ ra đại giới thật lớn để đánh đổi, từ nãy giờ trận chiến đã chứng minh điều đó. Thậm chí càng khiến Phượng Vĩ Uyên Ưng nhức đầu chính là, giết Mạc Phàm tương đương để cho không gian Ly Loan bị nhốt kia mãi mãi không cách nào thu hồi được
Đây cùng vĩnh hằng phong ấn có gì khác biệt!!!
“Chiếp Chiếp ~~~~~~~~~”
Phượng Vĩ Uyên Ưng muốn hòa hoãn, nói cho Mạc Phàm biết hãy bình tĩnh, để cho nó suy nghĩ đã.
“Hừ, ta rất gấp gáp, Hồng Ma Hữu Kiếm của ta vừa mới khảm thêm Thái Dương Quang Minh thiên mệnh, hiện tại ta dứt khoát không đợi, hoặc là thử kiếm sống chết, hoặc là quyết định”. Mạc Phàm nhíu mày, tay múa kiếm quỷ dị, thừa thắng xông lên.
“Ầm ầm~”
Quang kiếm như thẩm phán thánh ma, diệt thuẫn, phá thuẫn, bàng bạc đốt sáng cả một góc phương không.
Thương khung chẳng mấy chốc bị thánh quang thẩm phán kiếm in hằn vô số vết tích, lần nữa mở ra trận chiến chung cực.
“Chiếp Chiếp ~~~~~~~~~~”
Phượng Vĩ Uyên Ưng thấy tình hình không ổn, không nghĩ tới loại tình cảnh này sẽ gặp một đầu chó điên, dĩ nhiên cuồng nhiệt liều mạng như vậy.
Nó phất cánh bay lùi lại, né hàng loạt công kích từ Mạc Phàm.
Trong lúc nhất thời đã không tự chủ được buộc miệng đồng ý phương pháp ký kết hiệp ước.
“Hảo tốt, chúng ta ghi điều khoản”.
Mạc Phàm tận lực hít sâu một hơi, rất là thoải mái nói ra.
......
Dưới chân bọn hắn, là tòa tử tháp El Castillo sừng sững.
Trong lúc Mạc Phàm cùng Phượng Vĩ Uyên Ưng đã thành lập huyết hồn khế ước xong xuôi, Mạc Phàm một bên vừa mang mảnh không gian Thánh Nguyên thả ra Ly Loan đến trước mặt Phượng Vĩ Uyên Ưng.
Đột nhiên tử tháp trên đỉnh, Apase phá thương xông ra ngoài, mang theo ngữ khí cực kỳ trầm trọng hét lớn.
“Không được, không được trả Ly Loan cho Phượng Vĩ Uyên Ưng!”
Mạc Phàm loáng thoáng nghe thấy thanh âm Apase, không hiểu chuyện gì quay lại hỏi: “Các ngươi làm sao lại xuất hiện từ tử tháp El Castillo đi ra?”
Khẩn trưởng chạy nhanh tới, Apase ánh mắt đỏ chót, bộ ngực phập phồng tức giận, không hiểu tên này làm sao giờ phút quan trọng nhất đều có thái độ nhởn nhơ như vậy.
Nàng gấp gáp lớn tiếng hét: “Minh Nhạn. Đó là chân chính Minh Nhạn!"
“????” Mạc Phàm trầm mặc, không hiểu nàng đang nói cái gì.
Ai chẳng biết Phượng Vĩ Uyên Ưng là Minh Nhạn. Việc này không cần ngươi lặp lại.
Chỉ là, tự nhiên nhắc đến Phượng Vĩ Uyên Ưng là Minh Nhạn; Mạc Phàm bỗng chốc nhớ lại một sự kiện trước đây.
Dường như lúc đó Sphinx nói với hắn Minh Nhạn là danh hiệu của Kim Bích Nhạn Ưng.
Kim Bích Nhạn Ưng, Phượng Vĩ Uyên Ưng???
Hmm, giống như hai cái tên này có chút không thỏa đáng giống nhau.
Phải rồi, giống như mình chưa từng gặp qua kẻ nào gọi là Kim Bích Nhạn Ưng, làm sao cảm thấy có thứ gì hơi không thích hợp.
Lúc này Apase lúc nãy đã cực kỳ sốt sắng, nàng không tiếc phóng ra Thương Mang chi nhãn, dồn toàn lực phóng Miếu Văn Thương Xà lên địa phương hỗn độn loa đang tụ tập trước mặt Phượng Vĩ Uyên Ưng.
“Tên khốn William giấu một thông tin, cố tình lừa gạt ta. Hắn đã biết chúng ta sẽ mang Ly Loan đến cho Phượng Vĩ Uyên Ưng. Phượng Vĩ Uyên Ưng, Ly Loan, Kim Sắc Bích Điểu, Bách Sắc Vạn Vong Ưng là một. Bọn chúng là một, là Kim Bích Nhạn Ưng, là chân chính Minh Nhạn đã từng mấy ngàn năm trước bị Thiên Phụ hợp lức phân tách. Không thể để...”
Mạc Phàm giật nảy mình, cực kỳ kinh hãi nhìn qua vị trí Phượng Vĩ Uyên Ưng lúc này.
“Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~~~~”
......