.....
...
...
“Hắc xì...hơ...hắc xì. Quái lạ, chẳng lẽ có mấy đầu cô hồn dã quỷ nào đó đang lập đàn yểm bùa, nguyền rủa mình”. Mạc Phàm quẹt quẹt cái mũi, vẻ mặt cau có thiếu tự nhiên nói ra.
Núi rừng bên trong Bảo Linh Sơn không thiếu ồn ào, trời ngả về đêm, thanh quang dịu dàng chiếm chủ đạo sắc thái bầu trời. Ngoài ra, trên sườn dốc sơn mạch quy mô khổng lồ kia đang có một ánh lửa hồng mãi mân mê thiêu đốt, vừa vặn nổi bật toàn bộ mảnh đất phía Đông Thiên Quốc này.
Mạc Phàm kéo lấy một cái cành cây to xiên thẳng vào cổ họng Báo Mun, thời gian thỉnh thoảng còn vung qua vung lại nướng nướng hơ lửa, ngoài miệng nhấm nháp rượu liệt tửu đặc sản của Linh Vĩ Quốc, lâu lâu lại luyên thuyên vài câu mắng chửi cái gì đó bọn gian ác Ngạn Thánh Giáo có hành vi thiện ác bất phân gây căm phẫn, thật để người quang minh nghĩa hiệp như hắn muốn thay trời hành đạo, lọc da lốc xương.
Phụ cận bồi rượu hắn có một nữ tử nhan sắc động lòng người, nàng ngồi trước ánh lửa, ánh lửa phảng phất đều muốn khụy gối xuống làm tiểu nha hoàng bận bịu trang điểm cho nàng.
Vị nữ tử này không ai khác chính là Asha Corea, nàng hàn thuyên cùng hắn, nhưng cũng nhìn trông hắn như người mắc bệnh dại.
Vì phòng ngừa bị truyền nhiễm bệnh dại, càng lo sợ bị Mạc Phàm nổi cơn “chó điên” chửi mắng lung tung bất thình lình không để ý phát sinh huyền âm ma pháp quét đến ngộ thương, Asha Corea quyết đoán ngồi ra xa gia hỏa này một chút.
“Ngươi thưở nhỏ, hẳn thuộc loại ưa thích đi kiếm chuyện vả mặt người nào đó hơn là chăm đọc sách”. Asha Corea nhìn lửa củi đốt, ngao ngán phun ra một câu.
Câu nói của nàng lập tức đánh gãy nội tâm đang cao hứng của Mạc Phàm, cái miệng uống nhấp liệt tửu không cẩn thận, nhất thời có cảm giác phỏng môi.
“Ý của ngươi là...?”. Đúng như mong đợi, hắn không có hiểu.
“Sơn lâm nhiều mộc thuộc tính như vậy, ngươi đốt lửa lớn thế kia, chẳng khác nào huy động chất dẫn cháy trong rừng”. Asha Corea không bận tâm liếc hắn một cái, thần sắc lạnh nhạt nói ra.
“Ngươi nói cái này...”. Mạc Phàm dở khóc dở cười vô độ, “Ta kì thật nghĩ cũng không nghĩ qua. Chẳng phải lỡ như nó cháy, chỉ cần thả ra một ít thủy nguyên tố tới dập tắt thôi sao?”.
Chính vì hắn có thủy hệ ma pháp cường đại, đồng thời bổ sung thêm thổ hệ, hỗn độn hệ, không gian hệ cường đại, cho nên mới cái cháy nổ sự tình này, có cũng được không có cũng được. Bao quát tám vị thiên địa bát hồn cũng chẳng mảy may đi lo xa nhắc nhở làm gì.
Thấy nàng cười trừ không thèm quan tâm hắn, Mạc Phàm cũng là hết cách, không giấu nổi một vài tia mất mát.
“Hắc hắc, chuyện như vậy, có thể không cần nói lại. Ta có nỗi khổ tâm a”.
“Nói nghe một chút”.
Lời này của Mạc Phàm thôi thúc Asha Corea khẽ phất phơ lên đôi mắt nai xinh đẹp, không nhịn được tò mò hỏi thăm.
“Lúc đó ta tưởng làm vậy là hay”. Mạc Phàm mặt không biến sắc, phi thường tự nhiên nói ra.
“...”
Asha Corea nhìn xem hắn, kém chút rút kiếm ra chém một chém. Bản thân nàng càng lúc càng đồng tình quan điểm của Ishisa. Diệp Tâm Hạ quả thực đã tu luyện thành yêu tinh; mức độ chịu đựng cùng nhẫn nhịn của nàng thậm chí đều đạt cảnh giới đăng cơ tạo cực, xứng đáng có người người ngưỡng mộ cung phụng.
Nếu không phải vậy, làm sao có khả năng ở bên cạnh con tên điên này thời gian dài thế kia nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo được đâu?
Bảo Linh Sơn có không khí ẩm ướt se lạnh, màn đêm thả xuống, nhiều tán cây tích tụ sương ẩm đến nặng trĩu mà buông mình mặc cho nước tụ nhỏ giọt.
Những giọt sương này tinh tế rơi đến Asha Corea lọn tóc mái, lăn tăn chảy xuống thánh khiết mi tâm, làm vẻ đẹp của nàng thông qua ánh lửa hồng càng thêm thần bí huyền ảo, càng thêm phong tình không cách nào cưỡng lại.
Bên ngọn lửa xào xạc, Mạc Phàm hết lần này đến lần khác bị nét hoàn mỹ trên người nàng đánh gục, một trái tim chín chắn trưởng thành đều bị rượu mạnh đầu độc đến mức sắp bục vỡ.
Đúng lúc này, hắn lại tình cờ nhìn thấy trên gương mặt đẹp kia lộ ra nhiều tương tư mất mát.
Mạc Phàm biết Asha Corea thuộc tuýp nữ nhân thần bí, nàng có tôn quyền trên ranh giới của nàng, nhiều năm như vậy hắn cũng không thể nào đoán được, đồng dạng không đủ đảm để đi hỏi đến. Nhưng vô luận ra làm sao, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt nàng hiện lên hiếm có bi ai, trong lòng hắn nhất thời bị dày vò, cảm thấy khổ sáp.
Điều này làm cho Mạc Phàm nhớ tới một lần kia ở Luyện Ngục, nàng đã vì mình mà đến sinh mệnh bản thân cũng vứt bỏ.
Nếu một khắc đó nàng thực sự không còn sống, như vậy thì hắn phải làm sao đây?. Mạc Phàm đúng là không ít lần từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng hắn như thường lệ liền không thể trả lời được.
“A! Trên núi không khí chính là tốt. Du ngoạn liền nên đến sơn thanh thủy tú chỗ!”. Mạc Phàm bị rượu mạnh làm cho ác ma huyết mạch sôi trào, cảm thấy không nên tiếp tục ngồi đây nhìn nàng chằm chằm nữa, chẳng may một khắc tiết khí bị phá hư, như vậy sẽ lỗ vốn.
Ánh mắt Asha Corea bỗng nhiên không có tiêu cự, chỉ là tản mát tại hắn trên mặt, nhìn xem hắn quá lộ liễu bộ dáng, rốt cuộc nở ra một miệng ý cười.
“Ngươi đang muốn hỏi, rốt cuộc bí mật lớn nhất của ta là gì đúng không?”. Asha Corea phóng xuất một câu, bắt ngay vào động mạch của Mạc Phàm.
Mạc Phàm giật nảy mình, tỉ mỉ đánh giá hồi tưởng lại một tiền kiếp kia, chẳng lẽ nàng cũng có tâm linh độc tâm thuật?
Nhất hệ chủ lưu cấm chú ám ảnh, nhị hệ cấm chú chúc phúc, tam hệ cấm chú không gian, đệ tứ hệ độc linh, đệ ngũ hệ vong linh.
Không có tâm linh hệ.
Ân, dù vậy, không thể không nói, Asha Corea xưa nay vẫn có tốc độ tu luyện rất đáng sợ, xứng đáng là đối thủ ngang tầm Mục Ninh Tuyết.
Nàng là Thánh Nữ Thần Miếu, dùng thân phận đổi lấy cấm chú tài nguyên chúc phúc ma pháp đều không tính là gì. Nhưng ám ảnh hệ, không gian hệ liền cũng là cấm chú, ám ảnh hệ càng giống như nửa đột phá bằng cảm ngộ đi ra, kiếp trước nàng biểu hiện, rõ ràng ám ảnh lĩnh hội đều ở Mạc Phàm phía trên một bậc.
Vong linh hệ, độc hệ tiến gần đến siêu giai mãn tu. Đó là chưa nói, nàng so với Mạc Phàm là kém tuổi đấy, quá khoa trương rồi.
Mạc Phàm chần chờ một thoáng, cuối cùng liền hướng nàng lắc đầu, tự thâm tâm nói ra: “Không cần. Trong lòng ta luôn luôn níu giữ hình bóng một vị Ám Thương Thần Nữ cực kỳ bí ẩn, ta không muốn nó bị bất cứ ai bốc trần đi ra”.
“Ám Thương Thần Nữ trong chấp niệm của ta đẹp ma mị, đẹp hoàn hảo đến mức không một sinh vật nào đứng trước mặt nàng có thể không cảm thấy xao xuyến, nhiều hơn chính là một lòng cảm thấy sợ hãi. Ta cũng không ngoại lệ, ta đối với vị Ám Thương Thần Nữ kia nói thế nào cũng là thèm nhỏ dãi sắc vóc nàng, nhưng ta biết, nàng nhất nhất có độc, loại độc tính này có thể để cho ta phát sinh tương đối khẩn trương cùng cảm thấy ngập tràn nguy hiểm không tiện đến gần”.
“Vậy cho nên, không dám, hay là không tiện đâu?” Asha Corea bày biện phong tình cử chỉ. “Nam tử trước mặt ta, một mình nắm giữ Hắc Ám Vương, Hoàng Đế, Thành Chủ, Thánh Nguyên Pháp Thần, Liệp Vương danh hiệu, có thể trên thế gian này cũng chỉ nên đi tìm đến Thiên cơ tiên nữ đến xoa dịu?”
“Có lẽ vậy. Ám Thương Thần Nữ không phải là tá ác nữ vương, nàng đại biểu cho ti dạ, chính là bởi vì nàng thần bí cùng có mặt trái không thể nói được bí mật. Ta đối với bí mật của nàng, vĩnh viễn tôn trọng, tôn trọng cùng đứng về phía nàng cảm thông. Ta không cần nàng giống như Thiên Cơ Tiên Nữ loại kia, bởi vì nàng ở trong mắt ta, liền ánh sáng đều không đủ tiêu chuẩn để lột tả”. Mạc Phàm thành thật nói.
Asha Corea ngẩn người, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào Mạc Phàm, phảng phất hiếm có rung động.
Chợt một lúc sau nàng mới cúi đầu xuống, mở miệng nói: “Nếu ta không mở bí ẩn đó ra, ngươi có dám đứng trước mặt nàng, bỏ đi khắc chế chính mình nội tâm?”
“Nhiều lúc, ta thực sự muốn ngươi thức tỉnh tâm linh hệ. Có như vậy, ngươi mới có thể đọc được ta nội tâm. Bản thân ta liền nội tâm của ta đều không thể tự ta biết được”. Mạc Phàm tự giễu chính mình.
Asha Corea lắc lắc đầu, cho dù nàng có được tâm linh hệ cường đại lại có ý nghĩa gì.
Hắn đã nguyện ý không tò mò bí mật của nàng, nàng ngược lại cũng phải tinh tế trả lễ, giữ bí mật cho hắn.
Có những chuyện ở trong lòng không nói được, liền chính là không nói được, không thể bước tiếp được.
“Ngươi có khổ tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi”. Mạc Phàm quyết đoán nói.
Asha Corea không đáp lại, nàng lặng lẽ nhìn vào đống lửa thiêu đốt, một trái tim lạnh lẽo dấy lên mấy phần cô độc.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút đình trệ.
Ngọn lửa kia vì cái gì đó mà giống như đóng băng lại, thật nhiều hạt tiểu hỏa tung tăng giữa trời không có rớt xuống.
Lá cây, sương bụi, gió rít, hết thảy hết thảy trong tầm mắt của nàng đều rơi vào trạng thái ngưng thị cảm giác. Liền liền chính bản thân nàng cũng không thoát ra được, cử động phi thường khó khăn.
Đồng tử Asha Corea loay hoay co giãn nhìn tới một thân ảnh nam nhân bước đến từ địa phương ngọn lửa.
“Ta không quan tâm bí mật bí ẩn cái gì cả. Ta là ma pháp sư, không phải mật vụ thám tử”. Âm thanh thấp giọng gảy nhẹ bên tai Asha Corea.
Hắn chầm chậm đi về nàng, mặc kệ nàng có cử động được hay không. Điều này thoáng chốc để nàng ý thức được một vấn đề thật nghiêm trọng.
Không dám tin tưởng vào động tác của hắn, Asha Corea phát hiện gương mặt Mạc Phàm cách mình rất gần, khoảng cách này làm nàng có cảm giác như có thể nhìn thấy được hình ảnh của mình ở trong mắt hắn.
Nhất thời trong đầu trống rỗng, trong lòng vô cùng bối rối, cảm xúc bi ai vừa rồi biến mất không còn sót lại chút gì, đã biến thành vị Ám Thương Thần Nữ bị bắt cóc, muốn né tránh nhưng không biết nên tránh như thế nào.
Một lúc sau, Mạc Phàm khom người xuống, thản nhiên hôn vào môi nàng.
“Làm một ma pháp sư tốt, ta rất kiên trì tu luyện ma pháp, chính là để đề thăng lực lượng của mình, nếu không đủ mạnh, ta sợ ngươi có thể tránh né”. Mạc Phàm vẫn là nói ra một câu này.
“Cấm chú hỗn độn – Thời quang ngưng thị”.
.....