.......
Thoáng cái một giờ trôi qua, Đông Hải mất đi hàng triệu sinh mệnh đại quân, cho dù tuyệt đại đa số là bộ phận nô bộc giun dế, nhưng nhiều như vậy giun dế bị giẫm nát trong ngắn ngủi thời gian cũng liền trở thành đả kích chí mạng ảnh hưởng đến Hải Dương Thần Tộc.
Tính toán một chút, số lượng nhiêu đây mà đặt ở trong nhân loại lãnh địa đều muốn tương đương một quốc gia cỡ nhỏ đấy. Nếu nhét thêm chi phí đầu lâu của Ban Lan Yêu Vương, Ma Khư Bạch Chu Đế, Vinh Ma Thiên Hoàng vào thì có thể trên phương diện nào đó lý giải rằng cái tiểu quốc này thậm chí ba đời Vương giả đế chế đều bị tru diệt.
“Hôooooooooo!!!”
Một đạo tiếng kêu chói tai từ trong sương mù lan truyền, tiếng thét bắt nguồn từ Đông Hải, cũng truyền khắp toàn bộ Đông Hải, dù là đám pháp sư nhân loại nghe không hiểu, nhưng mà bọn hắn cũng đoán được, đây là Thập Uyên Chúa Tể phát ra tổng tiến công kích mệnh lệnh, tất cả còn tiềm ẩn tại Đông hải Hải yêu, ngoại trừ Đế Vương danh ngạch ra, quân chủ phía dưới toàn bộ phải hướng về Hoa Đông công kích, bằng mọi giá đều phải phá vòng tuyến trên Hoàng Phố, Ma Đô.
"Hống hống hống ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ "
"Ô ô ô ô ô ô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ "
Như là hưởng ứng xâm lăng thời khắc, ngoài biển khơi toàn bộ Hải Yêu gầm vang lên từng trận to lớn tiếng gào thét, những âm thành này chủ yếu đến từ vô số đám tiểu yêu, trung yêu của binh đoàn. Bọn chúng dựa vào số lượng không giảng đạo lý của mình áp thẳng đến khiêu khích con mồi.
Rõ ràng quân đoàn bọn chúng chỉ chờ đợi mỗi giây phút tổng công kích này, chúng bắt đầu xông pha đổ bộ từ Tây Thái Bình Dương vào địa phận Hoa Đông, phần biển thuộc khu trục mà Hoa Hạ chịu trách nhiệm bảo vệ.
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc của hải yêu làm cho 400 vị Đông Bộ quân pháp sư kinh hãi không ngớt, liền liền Tương Hữu Thắng, Ngải Giang Đồ, Quan Ngư, Hoàng Tuấn cũng có biểu hiện rất trầm mặc.
Ngược lại là ném bọn hắn vào trung tâm trận địa vô tận hải yêu kia, cho dù mấy đầu Đế Vương khinh thường không thèm ra tay, bọn hắn cũng chắc chắn không có mạng trở ra, ngay cả tìm đường thoát thân đều không được.
Trời mới biết bên số lượng hải yêu điên cuồng kia đến tột cùng có bao nhiêu. Gom hết Hoa Hạ ma năng, đủ để đối phó sao?
Phải biết rằng, biển Hoa Đông hết thảy có diện tích trên dưới 110 vạn km², bây giờ liền ba phần mười diện tích đều đã dị biến thành một mảnh đen kịt lúc nhúc thủy quái.
Trong khi đó phương viên Ma Đô mới 6300 km² a. Tỉ dụ bắt buộc phải đặt hai con số tương phản đó ở cạnh nhau, cái này dường như chính là thể hiện phép tính ‘bao lâu xuống lòng đất’ của những người đang đứng đối diện tình cảnh này.
“Ùng Ùng Ùng Ùng!!!!”
Từng đám từng đám chen chúc hải yêu thậm chí không do dự suy nghĩ cái gì, trực tiếp dùng phương thức hiếu chiến nhất, năng nổ hung hăng nhất xông vào Ác Ma Kết Giới của Mạc Phàm, bất chấp cái kia thế giới bị Nguyền Rủa đáng sợ đến đâu.
Cung điện Tà Miếu của Mạc Phàm đã hoàn toàn hiển hiện ở trên sông Hoàng Phố, nó sừng sững mà hiên ngang đứng thẳng tắp đó, như một tòa pháo đài bất khả xâm phạm trấn thủ Ma Đô, không cho vô luận thế lực nào dám càng quấy.
Còn ở trước mặt nó, rõ ràng nhìn thấy một thảm cảnh thế giới màu tím đang gieo rắc tử vong, cảnh tượng lít nha lít nhít hải yêu lao vào tòa pháo đài tự sát như con thiêu thân, bị ngọn lửa nguyền rủa mãnh liệt thôn phệ. Thậm chí, tà khí đã lan tràn toàn bộ bán kính trăm dặm Hoàng Phố rồi. Tuy không có khả năng lấn ra xa hơn về phía biển Hoa Đông, nhưng chỉ nhiêu đó cũng quá sức chấn động.
Chứng kiến mà giật mình khung cảnh toàn bộ hải yêu đen kịt kia trong nháy mắt bộc phát yêu khí trùng thiên, hoàn toàn không suy nghĩ toan tính gì cả, bọn chúng chỉ nghe lời răm rắp chỉ huy, ùng ùng nối đuôi nhau từ Hoa Đông bủa đến pháp trận cấm chú, biếu không linh hồn chính mình vào thế giới Tà Miếu.
Sau đó...sau đó chính là không có bất luận cái gì sau đó. Bọn chúng tiêu tán, bị Tà Nhãn thiêu đốt đến tan rã, xương cốt thi thể đều hủ thực còn lại một đống tro vụn trôi lềnh bềnh trên hắc hải.
Hết đợt này khụy gối gục xuống, rồi nữa tiếp tục xem xem một đợt khác hải yêu hàng sau lưng dùng phương thức tương tự đồng bạn để hiến mạng.
Biển đêm tử diễm ngút trời, diện mạo Tà Miếu càng lúc càng phất phơ giống với Parthenon Thần Miếu, mang theo chút gì đó âm hưởng thánh khí chí cao vô thượng, chỉ khác ở chỗ Thần Miếu thì được sơn màu trắng ưu nhã trang nghiêm, còn Tà Miếu liền từ sớm bị nhuộm thành màu đỏ, đỏ chết chóc, đỏ của ma khí tẩy lễ, đỏ của tà ác dội rửa, đỏ như máu, như tắm ở trong thế gian huyết hải chi hà.
Có câu đứng trước bục thánh đường, vạn khung yêu nhân kính ngưỡng.
Tà Miếu không phải thánh đường, nó ở thánh đường phía bên kia địa ngục.
Đứng trước Tà Miếu, một chữ quỳ rạp, hai chữ quỳ rạp, ba chữ cũng chỉ là quỳ rạp.
Vạn vũ chi vương, Hắc Ám Chu Tước tựa hồ không khác gì ngọn lửa thiêng liêng của thần chết vậy, thay Tà Thần trảm án biển Hoa Đông.
Vòng lặp tự sát của đại quân yêu tộc này cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, hàng vạn đến chục vạn, hàng chục vạn đến trăm vạn, rồi đến hàng trăm vạn cái kế tiếp.
Hải yêu liên miên quỳ rạp ngã xuống, nhưng như cũ duy trì tinh thần thiêu thân, cuối cùng hóa thành một mảnh vũ của Chu Tước.
Xa xa quan sát, mặc dù không có khước tay yêu cầu dừng lại, vẫn khư khư bảo thủ cống nạp mạng sống con dân mình, thế nhưng Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần kia rõ ràng trong con mắt đã bốc ra oán ngưng cực kỳ phẫn nộ, hận không thể bóp chết Mạc Phàm.
Cái này Nguyền Rủa ma giới hay là tà ác lực lượng quá đáng sợ, đến nỗi Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần quyết đoán không muốn để cho bất kì vị nguyên soái Đế Vương nào liều mạng đi vào.
Trên thực tế, bản thân nó trái lại có thể thử nghiệm một phen xung kích, bất quá, Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần không biết bên trong Hoàng Phố còn thêm cái bẫy rập nào khác không, nó chỉ có thể làm ra động tác thí quân như vậy.
Bây giờ là thi xem ma năng quân địch nhiều, hay là ức vạn hải yêu quân đoàn của mình nhiều.
Mạc Phàm đã bắt đầu có chút tiết mồ hôi nhễ nhại, hắn không nhịn được phải mở miệng nói ra: “Các ngươi đứng xem hàng giờ rồi, có thể hay không phun ra cái gì kế hoạch tiếp ứng?”
Lời của hắn, hiển nhiên là giành cho đám người Ngải Giang Đồ đứng sau tít bên trong Ma Đô phế tích.
Bọn người nghe mà giật mình. Tự nãy giờ mãi mê man chìm đắm trong ngọn lửa tử sắc bao phủ sông Hoàng Phố kia, tinh thần vẫn chưa hết choáng ngợp. Bọn hắn cơ hồ quên béng mất bản thân là ai, đến đây làm cái gì, thậm chí liền cảm giác nhân tộc phương diện đều suýt chút biến mất.
Nhân loại xưa nay từ khi nào đối đãi với hải yêu thịnh soạn như vậy đâu, nhìn cảnh hải yêu bị chà đạp, kì thật rất khó quen mắt, ngỡ đâu chính mình mới là hải yêu.
Thiếu tướng Trung Bộ khu trục Hoàng Tuấn thu hồi thần sắc, vội truyền âm nói: “Ta...Chúng ta phụng lệnh quân thủ đến trợ giúp ngươi an toàn rút khỏi Ma Đô”.
“Rút khỏi Ma Đô? Đây là các ngươi họp bàn đến mức cuối cùng cho ra kết quả”. Mạc Phàm biểu môi, khinh thường phun một câu.
Lúc này thiếu tướng Hoàng Tuấn cũng tỏ ra rất bất đắc dĩ, hắn nghe ra được thâm ý thất vọng của Mạc Phàm, nhưng quân lệnh như núi, không thể làm trái.
“Phải, là rút lui. Toàn thế giới bây giờ đều bị bốn đại dương yêu tộc hợp sức vây công, chúng ta càng phải tính toán kĩ lưỡng hơn biện pháp, trước mắt không thể hi sinh mạng vô ích”. Thiếu tướng Hoàng Tuấn ngữ tốc dứt khoát nói rằng.
Không thể không nói, Mạc Phàm trong khi trò chuyện, phát hiện được huyền âm ba động đang bao phủ toàn bộ Hoàng Phố lại, ngăn cách tinh thần thăm dò từ hải yêu bên ngoài.
Này không thể nghi ngờ là vị thiếu tướng Trung Bộ chính là một vị cường giả huyền âm cấm chú.
Chỉ có huyền âm cấm chú mới làm được tới điểm này, cho dù là Quân Vương dạng kia thực lực chênh lệch bỏ xa, nhưng bọn chúng đều không có cách thu hoạch được tin tức ở nơi có huyền âm cấm chú tọa lạc.
“Vậy thì các ngươi hết việc rồi, lăn về đi”. Mạc Phàm nhàn nhạt hồi đáp.
.......