Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 770: Bốn đại dương, một tòa thành




.....
Nước biển ở trên tinh cầu là hữu hạn, không phải vô hạn; trừ phi là hải yêu có thể làm băng ở Nam Cực tan ra, như vậy bọn chúng mới tuyệt đối sẽ có cái năng lực nhấn chìm toàn bộ lục địa. Đáng tiếc, Bee tính toán qua, bây giờ hải yêu còn chưa có năng lực đi làm điều đó, bao quát một chút nóc nhà Leviathan cũng chưa.
Dựa theo nguyên tắc, trong một bể bơi lồi lõm mà nước biển không thể bao phủ hết, vậy thì nước gia tăng chỗ này, tự nhiên sẽ trên nhận định bị thụt giảm chỗ kia, một khi hải yêu phát động toàn cầu thủy kiếp, dâng cao mực nước xâm chiếm vào sâu trong tất cả thành thị nhân loại, này thủy triều không thể nào san sẻ đầy đủ được, nhấp nhô hết sức có hạn. Mà quân đội pháp sư nhân loại đồng dạng liên tục lùi vào trong, bỏ qua mấy trăm km căn cứ bờ đê, vậy thì nước biển sẽ nông dần dần, bắt đầu tiêu thất.
Thật giống như trong cổ sử thời đại tuyệt diệt, đã từng có một trận đại hồng thủy kéo dài nửa triệu năm, đem hải dương đẩy cao, che mất lục địa, nhưng sau đó thì sao, lại đi qua nửa triệu năm, nước biển bắt đầu tiêu thất rút dần, những địa phương khác mặt biển cũng sẽ hạ xuống, cuối cùng địa phương khác lại sẽ hiện ra một cái tân lục địa.
Mưa, dù có lớn cách mấy, chẳng qua cũng chỉ là hiện tượng nước biển bốc hơi lên mà tạo thành, khối lượng mưa càng lớn, vậy thì nước biển bị bốc lên sẽ càng nhiều, gột rửa bình nguyên một hồi lâu thì cũng phải rút đi, nước lại theo khe đá, theo cống rãnh đổ về lại biến cả, còn nếu không trở về biển cả, vậy thì mang ý nghĩa biển cả đã đổi nhà đổi chỗ.
Hải yêu cũng vậy, hải dương cũng vậy. Mạnh, cường đại nhất, quân số đông nhất, nhưng không phải vô địch, muốn thôn tính toàn bộ lục địa của nhân loại liền không khỏi có chút cuồng vọng rồi. Bee mới vừa bổ túc kiến thức hải yêu đấy, hải yêu nên đi lấy giấy bút ra ghi chép kĩ lưỡng vào, bọn nó vẻn vẹn chỉ là pháp tắc bên trong nắm giữ một ít loại, không đại diện cho tất cả.
Phải biết rằng có một giai đoạn thế giới chìm trong kỷ băng hà, hết thảy hết thảy đóng thành băng, hải dương đóng thành băng, tuyệt đại bộ phận cũ hải yêu đều chết. Sau đó cũng có một thời kỳ sa mạc hóa, toàn cầu hình thành các mảng đại địa lớn vô cùng, đem kỷ băng hà đánh gãy.
Hải Thần Tiên Tri cũng không có nghĩ tới, quân bài nhân loại tính toán so với bọn chúng còn xa hơn rất nhiều. Đây mới chính là định nghĩa 'trí tuệ khoảng cách', hàng vạn năm trước hải yêu không sánh bằng nhân loại, mà hàng vạn năm sau chỉ sợ khoảng cách này càng bị nhân loại nới rộng ra.
Bốn tháng ảm đạm thất bại, tựu chính là chờ đợi cái thời cơ quy tắc này.
Một lần duy nhất, một đòn duy nhất, chuyển bại thành thắng.
Khoảnh khắc đó, Bee bắt đầu gắp đá bỏ xuống giếng, thản nhiên tuyên bố rằng: “Ăn hải sản”.
Toàn thế giới đốt pháo, tất cả các thành thị ngay lập tức từ bên trong hung hăng phản kháng ra, bao nhiêu thù địch, bao nhiêu oán khí đều trút hết vào vô tận ma pháp thảy lên người hải yêu, hải yêu ở lục địa nước nông hoàn toàn rơi vào vùng trũng bị động, bị đánh cho không còn manh giáp nào.
Liền liền là Thập Uyên Chúa Tể trong ngũ trọng, Hải Mị Yêu Hoàng cũng bị trúng kế, nước Mỹ hơn 60 vị cấm chú tổ chức trận pháp khổng lồ đánh một đòn giáng lâm ngay vào tiểu bang Florida, trực tiếp đem Hải Mị Yêu Hoàng trọng thương, toàn quân tháo lui.
Chuyện khó tin, nhưng rốt cuộc đã xảy ra, hải yêu đã thấy sợ hãi rồi, bọn chúng nhận ra không thể cùng một lúc thủy triều tất cả các nơi trên thế giới, mực nước không đủ cao, bọn chúng ngược lại sẽ bị nhân loại phủ đầu.
Mà ở chiều bên phía nhân loại, nhìn thấy quân bài Bee thực hiện “Vườn không nhà trống” kế sách, “Từ bỏ duyên hải thành thị” kế sách, “phơi nắng” hải yêu kế sách, cuối cùng đạt được thành tựu mỹ mãn. Hải yêu thiên tai hãm sâu vào thành thị liền không cách nào đánh lại nhân loại, cuối cùng mấy tháng dằng dặc trôi qua thương vốn nhiều vô số kể, bắt buộc phải rút lui.
Cả thế giới tung hô vị dự khuyết giả quân bài như thánh sống.
Ngoại trừ Hoa Hạ chuẩn bị khóc ngàn dòng sông, không có nước nào không sống trong hân hoan, tung hoa vui mừng.
Biên niên kinh sử tiếp tục ghi chép, ghi xuống mấy dòng này, thánh văn giả cũng đã lệ rơi đầy mặt vì xúc động.
Cuối tháng 12, tựa sách “Kết thúc để bắt đầu”.
Toàn bộ tứ hải thánh vực rút lui khỏi tất cả thành thị bên trong nhân loại. Lúc này, Hải Thần Tiên Tri quyết toán, chọn một địa điểm quốc gia mạnh mẽ nhất, có tính uy hiếp Thập Uyên Chúa Tể nhất bên trong thế giới nhân loại để tiêu trừ trước tiên.
Bọn chúng thay đổi kế hoạch, muốn nhấn chìm trước một quốc gia đó, quan trọng nhất là phỉa thực hiện chiến lược cuốn hải từ từ.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán ở Liên Hợp Quốc của Bee trước đó, Hoa Hạ trúng vé số.
Đông Hải cùng Hoa Đông kề cận, mỗi nơi giết chết một cái Thập Uyên Chúa Tể, đây chắc chắn sẽ là có sức uy hiếp nhất cho hải yêu.
Bất quá, thời gian gần đây Đông Dương tương im ắng, toàn thế giới cũng chỉ có một cái Ninh Bàn Tháp là thành thị treo ngay ở mặt biển, có đại dương hậu thuẫn phía sau lưng, có nước đầy đủ, cực kỳ là địa phận tốt cho Hải Yêu. Mặt khác, nơi đây cũng có tập hợp nhân loại dai như đĩa nhất, là tòa thành biển duy nhất bị vây công suốt 4 tháng trời không có thất thủ. Điểm này lập tức lọt vào mắt xanh ác ý của hải yêu.
Huống chi, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương biết rõ Mạc Phàm là chưa có chết, hắn nhất định sẽ trở lại. Vì vậy cho nên, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương dứt khoát hạ quyết tâm, Hoa Hạ là như thế nào cũng bắt buộc phải bị hạ gục trước tiên.
Để người khác rùng mình nhất chính là, nếu cẩn thận nhớ lại một chút trong bản địa đồ Hoa Hạ cách đây bốn tháng, Bee khoanh tròn Phàm Tuyết Thành làm kim chỉ cuối cùng, một mực nói rõ hắn cũng đã an bài tới tận thời điểm này.
Cuối mùa Đông, hải yêu cuốn hải làm lại.
Ngoại trừ vị kia nóc nhà Đế Hoàng còn đang chưa bày biện ra động tĩnh nhiều lắm, toàn bộ tứ thánh hải vực, năm vị Thập Uyên Chúa Tể dẫn theo mười ba cái đế quốc hải yêu, lần lượt kéo về Thái Bình Dương, tập hợp ở Hoa Đông.
Bọn chúng chỉ có mục tiêu duy nhất, Hoa Hạ.
Chi tiết hơn, Phàm Tuyết Thành.
Kĩ hơn nữa, tòa tháp cao nhất thế giới, 1200 mét Ninh Bàn Tháp.
....
....
Mùa xuân năm 2022.
Phàm Tuyết Thành.
Hoa Triển Hồng đứng tại tầng thứ 40 Ninh Bàn Tháp nhìn xuống hải dương, một trái tim già nua chìm xuống đáy cốc. Chỉ mới đi qua 5 năm từ trận chiến Ma Đô, hắn đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, cũng nghe thấy tiếng than khóc của con dân Đông Bộ.
Vị quân thủ hàng tỉ người kính trọng ngày ấy bây giờ trở nên mệt mỏi già nua đi rất nhiều, vốn là tóc đen râu đen, giờ cũng thành màu trắng bạc phơ.
Sáu tháng, Phàm Tuyết Thành đã trụ vững sáu tháng kể từ ngày Mạc Phàm mất tích. Nhưng mà những tòa thành khác, liền không có giống Phàm Tuyết Thành như vậy chắc chắn kiên cường.
Từ Ninh Bàn Tháp phóng tâm nhãn một vòng xung quanh, thật giống như đây là một tòa tháp cô đơn mọc giữa biển khơi vậy, mặc dù phía sau cũng có một tòa thành đô thị được phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng mà mặt trái mặt phải hai bên, hết thảy trống vánh.
Không có Tuyền Châu, không có Ma Đô, không có Hàng Châu, cũng không có Thiên Tân.
Cô đơn, hiu quạnh, tràn đầy lạnh lẽo lòng người.
Cả cái quốc gia này, chỉ còn mỗi một Phàm Tuyết Thành là gò đất duyên hải cuối cùng nhô ra ngoài. Ngoài nó ra, duyên hải tất cả thành thị khu vực cũng đã bị hải dương bao phủ, bờ biển thổ địa bị Hải yêu đào thấp, để cho nước biển rót vào bờ biển, để cho nước biển che mất bờ biển.
Đứng bên cạnh Hoa Triển Hồng là người bằng hữu lâu năm Ngải Thái Sơn.
Hai người khuôn mặt nghiêm nghị nhìn nhau, cũng không nói thêm lời nào.
Ngải Thái Sơn nhìn xem ngoài khơi Đông Hải gió biển thổi lay lắt, hắn biết rõ, một trận chiến này sớm muộn cũng sẽ đến.
Mười ngày trước, toàn bộ 13 đế quốc đế vương hải yêu đã tụ tập đen kịt Thái Bình Dương.
Bọn chúng vẫn đang tại đáy biển chờ đợi.
Nhận thấy bầu không khí có chút không thỏa đáng, Ngải Thái Sơn giải bày một chút: “Thiệu Trịnh nói không có quốc gia nào giúp chúng ta, cái này không khỏi quá đáng đi”.
Hoa Triển Hồng lắc đầu, đồng dạng ngoài ý muốn, nhưng biết làm sao được bây giờ.
Hắn thở dài nói: “Cũng trách không nổi, quân bài sắp xếp Âu Châu cùng hơn 200 cấm chú pháp sư Mỹ một mực chú ý động tĩnh nóc nhà Bách Mộ Giao Long Leviathan. Một mình Leviathan, nó có thể so với chúng ta bên này kẻ địch còn đáng sợ hơn, cần phải có đủ nhân số đối phó mới được”.
Ngải Thái Sơn cười khổ, làm ra động tác không thèm để ý chuyện của tam giác Bermuda nữa.
Nhưng một lát sau, hắn lại nói: “Kì thật, ta cũng muốn nhìn xem xem nóc nhà Leviathan là có bao nhiêu mạnh”.
“Khụ...khụ, sau hôm nay còn sống đã rồi nói...” Hoa Triển Hồng lập tức kéo Ngải Thái Sơn từ trên trời trở về hiện thực.
Trầm mặc một lát, Hoa Triển Hồng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, sau đó cười cười nói rằng: “Hôm nay, một trận chiến cuối cùng, ha ha ha, hay là ta với ngươi thi xem ai giết nhiều hơn một điểm”.
Cái này hắn tự nhiên là ám chỉ muốn thi đấu với Bắc Bộ Thương Vương Ngải Thái Sơn.
Ngải Thái Sơn cười cười, thích thú trả lời: “Nghe bảo có cả bài danh thứ ba Thập Uyên Chúa Tể Bắc Băng Dương chúa tể Lãnh Nguyên Thánh Hùng cũng xuất hiện. Thực sự là phấn khích”.
“Trong mắt ta, vốn dĩ không có ai là bất tử, không phải không thể đánh một trận”. Hoa Triển Hồng không hề có chút nào bận tâm chùn bước.
“Hai người các ngươi chừa ta ra sao?”
Một giọng nói bất ngờ từ trong sảnh truyền ra, đi đến sau lưng hai người bọn họ là Cừu Quốc Hưng.
Cừu Quốc Hưng này từng xuất hiện ở Thiên Quốc, hắn cũng tính là đại cấm chú, có một hệ đại cấm chú thổ hệ tu luyện đến tận cùng, cùng với một hệ cấm chú khác là vừa vặn là phong hệ.
Đương nhiên, có thể nói chuyện với Ngải Thái Sơn cùng Hoa Triển Hồng, cái này tự nhiên là bạn cũ nói chuyện. Mặc dù Cứu Quốc Hưng sớm mai danh ẩn tích, thường thường lo cho mình nhiều hơn.
Nhưng bây giờ là quốc gia lâm nguy, toàn thế gian siêu đại thiên tai, hắn rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa. Muốn một lần đứng lên.
“Tính ngươi một chén, cái này làm ta nhớ mấy chục năm trước. Ha ha ha ha”. Ngải Thái Sơn cười to tiếng nói.
“Tê tê tê tê ~ ~ ~ ~”
Âm thanh xuất hiện từ sau lưng Ninh Bàn Tháp, đột nhiên bầu trời vậy mà trong khoảnh khắc tối đen như mực, hắc vân bao trùm mấy trăm km từ sâu trong lục địa đi ra.
“Chuyện gì thế, hải yêu nay biết đánh không chiến rồi?” Triệu Mãn Duyên mặt mũi tái mét thốt lên.
Hắn chỉ vừa mới trở lại Phàm Tuyết Thành hồi đầu năm thôi.
Hiện tại Triệu Mãn Duyên đang ngồi ngoài sảnh tầng đỉnh của Ninh Bàn Tháp để tám chuyện với đám người Eileen, Mục Bạch, Ngải Giang Đồ, Quan Ngư, Giang Dục, Tương Thiểu Nhứ. Bọn hắn đột nhiên cảm giác có chút u trọc chi khí phảng phất bao phủ toàn bộ bầu trời Phàm Tuyết Thành lại.
Tương Thiếu Nhứ đồng dạng khẽ nhíu mày nói ra: “Giống như là vong linh khí tức...”
Cũng tại trong Ninh Bàn Tháp.
Bên trong gian phòng nghỉ, Diệp Tâm Hạ, Tiểu Mei đang trị thương cho Mục Ninh Tuyết. Bọn họ cũng cảm nhận được tà khí bao phủ Phàm Tuyết Thành lại.
“Bọn chúng đánh tới rồi sao?” Tiểu Mei nhíu mày hỏi một tiếng.
“Không, ta đánh với bọn chúng sáu tháng trời, hầu như đều không biết hải yêu có thể không chiến”. Mục Ninh Tuyết cũng là lắc đầu, không thể hiểu nổi.
“Đó là sát uyên...” Đứng ở bên dưới tòa tháp, Liễu Như ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, miệng nhỏ không tự chủ được thốt lên.
“Sát Uyên? Chẳng lẽ Mạc Phàm, Mạc Phàm thừa kế Sát Uyên, mang Sát Uyên trở về?” Bola cực kỳ kinh ngạc đi từ quán coffee ra, cũng là hướng lên trời nhìn xem.
Bola tự nhiên biết được chuyện của Mạc Phàm và Sát Uyên có quan hệ.
Bầu trời giống như là lún xuống dưới, ách ô cõi âm phủ từ sát uyên truyền ra, thanh âm kia cho dù là trong phòng hội nghị toàn bộ cấm chú pháp sư đều cảm giác được khó chịu, đối với tinh thần là một loại giày vò.
Mà Thánh Cung Laura lúc này cũng xuất hiện bên cạnh hai người họ, nàng vẻn vẹn là ngửi một cái, lập tức nói: “Không phải, Chủ Thần đều không có trong cái không gian đó”.
“Vậy rốt cuộc là người nào dẫn được Sát Uyên mang tới?” Liễu Như hỏi.
Sát uyên từ trên tầng mây không trung di chuyển, xuất hiện tại Ninh Bàn Tháp phía trên, che khuất cả Ninh Bàn Tháp, nhưng một mực không có người nào đại diện xuất hiện phía ngoài.
Một nơi khác, Bạch Hồng Phi ôm chằm Mục Nô Hân, đứng bên cạnh có Thược Vũ, Du Sư Sư mấy người, bọn họ một mực quan sát Sát Uyên đang di chuyển, đang đáp xuống đỉnh đầu Ninh Bàn Tháp tầng thượng.
Vi Nghiễm cũng tại có mặt ở Phàm Tuyết Thành, hắn cô đơn đứng ở một góc mái hiên ngôi nhà nhỏ, con mắt ngó về phía Sát Uyên bầu trời.
Đúng lúc này, Apase mở cửa sổ phòng ngủ ra, o ngáp một tiếng, nhìn về nơi xa xăm đảo Hawaii, giống như đang chờ đợi một người nào đó vậy.
Nàng khẽ thấp giọng nói thầm: “Đại ca ca, ngươi cũng nên quay lại rồi”.
“Hầu Tử đã trở về”.
......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.