.....
Mặc dù có chút nghi hoặc hành vi đột ngột của Diệp Tâm Hạ, nhưng dẫu sau đi Maya một chuyến vẫn không tính mất mát gì. Coi như thực sự ác tâm Athena muốn thiết lập một cái sát cục nào đó cho Mạc Phàm ở Maya, căn bản liền không có khả năng. Toàn bộ cổ quốc Maya đều không có khả năng chống lại bất cứ một đầu sủng thú nào của hắn, đừng nói chính hắn dạng này.
Sắp xếp an ổn chỗ này, Mạc Phàm mang theo Tiểu Mei một đường rời đi Thiên Quốc, thẳng đến Cổ Quốc Maya.
Ban đầu, Mục Ninh Tuyết và Linh Linh ngỏ ý muốn đi cùng Mạc Phàm, nhưng Linh Linh hiện tại vai trò quan trọng, nàng là ở giữa tất cả tình báo chiến tuyến thu hồi, không có khả năng giống với trước đây ngao du sơn thủy, mà Mục Ninh Tuyết lại càng cần phải đặt nặng trách nhiệm của mình hơn. Dưới tình huống không có Mạc Phàm thời điểm, Mục Ninh Tuyết chắc chắn là cường đại nhất, nàng thậm chí bây giờ đều cường đại vượt trội 16 cánh Sí Thiên Sứ rồi, chuyện quan trọng phải cấp tốc khôi phục chính mình, vì chính mình tài nguyên trước mắt đề thăng lên một khoảng thật lớn.
Phải biết, hai hệ hỗn độn, không gian của nàng chỉ mới là ngụy cấm chú, còn chưa thức tỉnh tới thần phú, đây rõ ràng là tiền vốn rất lớn để nàng có cơ hội tiếp tục bạo phát bồi dưỡng tu vi.
Triều đình Maya đón tiếp Mạc Phàm tương đối rất khách khí, thậm chí có chút tôn kính như gặp một vị nào đó Chính Thần Thần Minh vậy, bởi vì đã sớm cáo tri Diệp Tâm Hạ cùng sự tình Hải Yêu hạo kiếp ở giữa, Mạc Phàm được quốc vương cùng đoàn người của quân thủ Maya đón tiếp không để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Chỉ có, Mạc Phàm làm việc rất không nể mặt các loại quy củ, hắn từ phi trường đáp xuống, cũng chỉ đại loại ngồi nghỉ mấy phút, uống vài cốc nước, ăn vài mẩu bánh trong cung điện, sau đó lập tức từ chối mọi lời đề nghị đi nơi khác, âm thầm nhắc nhở quân thủ Maya vào việc trọng yếu, theo sắp xếp của Diệp Tâm Hạ mà dẫn hắn đến một tòa Thượng Cổ Di Tích nằm bên dưới sông trắng.
Phải, là sông màu trắng, đục như sữa đặc vậy.
Nhưng bất ngờ chính là, có một cái lối đường ống bao phủ mở ra một con đường đi thẳng xuống lòng sông, tựa hồ Vong Kiều xuyên âm gian vậy.
Tại hệ sinh thái thảm thực vật bên dưới, Mạc Phàm nhìn thấy một tòa điện thờ màu xanh, trước cổng có hai cái pho tượng hình nhân hóa thạch, phía ngoài rong rêu bao phủ, dây leo chằng chịt quấn lấy, nếu để ý kĩ hơn, tự nhiên sẽ phát hiện trên tường có không ít cổ ngữ của người Maya tiền sử.
Khi đám người Mạc Phàm đi tới, dài dòng những cổ ngữ văn phong kia bất ngờ phát ra nhàn nhạt u quang, khối u quang để cho một chút không có thực thể du hồn ở dưới lòng sông du đãng hiện rõ rạch ròi, thực sự dọa cho Mạc Phàm muốn giật mình một cái.
“Ngài có thể đi vào bên trong”. Vị quân thủ người Maya mở miệng nói ra.
“Ân”. Mạc Phàm ngưng trọng đáp lại.
Cho đến bây giờ, hắn đã phát giác được, hết lần này đến lần khác có một cỗ hỗn loạn không gian ảnh hưởng, vẫn là bảo trì cái này di tích chìm xuống dưới đáy biển.
Phải sử dụng rất nhiều như vậy pháp môn để bảo vệ, khả năng di tích bên trong càng có đồ vật trọng yếu muốn tránh mắt người thường.
Bên trong mật thất cũng có ít nhiều cấm chế khác nhau, nhưng bất quá cũng không có gì đáng kể xuất hiện trước mặt Mạc Phàm. Tiến vào đến, Mạc Phàm được giới thiệu đi dạo một vòng, chủ yếu chỉ nhìn thấy những ghi chép sử sách về niên đại của người Maya, nhìn thấy ma pháp pháp môn lưu trữ của bọn hắn.
Trên thực tế, Mạc Phàm vẫn là có chút mờ nhạt phán đoán đi ra được vì sao Diệp Tâm Hạ lại bảo mình đi tới nơi này. Đó là người Maya tổ tiên khả năng rất lớn cũng thờ phụng Thánh Đế Bạch Linh Athena, bởi vì bọn hắn ma pháp quanh quẩn là phát triển pháp môn chúc phúc hệ, tâm linh hệ, thực vật hệ ba cái này điển hình xuyên suốt lịch sử.
Mạc Phàm không có thức tỉnh bạch ma pháp, đương nhiên không có biết quá nhiều, càng không dư giả thời gian cao hứng đến xem, hắn tại tiếp tục được vị quân thủ người Maya dẫn xuống một căn hầm mật thất sâu bên dưới, tựa như đi vào một không gian thang máy vậy, phảng phất không cần nắm chắc một dạng, chỉ là chậm rãi chìm xuống dưới, không khác gì cấm chế đặt ở phía ngoài.
Ong một tiếng! Cảm giác bị chìm xuống dừng lại, đột nhiên khắp nơi chung quanh tối đen như mực.
Mạc Phàm dưới thần đồng tử nở rộ mới mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bức tường treo trước mặt, không mất bao lâu, hắn nhanh chóng nhìn ra cái này tường treo thật giống như là bản sao chép của bức tường đá mà Minh Nhạn khắc xuống ở tháp El Castillo, nơi Asha Corea tìm thấy các sự kiện rất lớn xảy ra đến với thế giới ma pháp.
Trong hầm tối đen như mực, đèn điện là không có hoạt động, chỉ có thể dùng đèn dầu thắp sáng, mấy vị kia tín thủ đi theo nâng lên quang diệu sơ giai ma pháp đến chiếu vào khe tường cho Mạc Phàm.
Khi Mạc Phàm con mắt quen thuộc tia sáng về sau, nhìn thấy cảnh tượng để cho hắn rất là chấn kinh, bởi vì hắn nhìn thấy lại là một phiến ngọc vỡ thiên địa, quan trọng nhất là, ngay từ vừa mới bắt đầu, phiến ngọc vỡ phía đối diện lại phác họa một cái hắc ám ma nhân nào đó che mờ toàn bộ thế giới.
“Các ngươi nói, đây là di tích tổ tiên để lại sao?” Mạc Phàm chấn chỉnh ngay tâm tình, mở miệng nói ra.
Vị quân thủ người Maya từ tốn trả lời: “Cũng đã thật lâu không có người xuống đây. Mạc Hoàng, quốc vương chúng ta kì vọng ngài có thể tìm hiểu được chút chuyện gì đó thông qua di tích”.
Mạc Phàm nhấc lên cái môi, cũng không vội vàng hỏi tiếp.
Tại điện thờ tường treo, Mạc Phàm nhìn thấy điêu khắc tại thời kỳ viễn cổ, có một bức họa dung, cũng không rõ tuyến thời gian chính xác là năm nào, nhưng ở vào thời kỳ đó, đều tam đại nóc nhà, đều Thập Uyên Chúa Tể như cũ không hay biết gì, trong đêm tối vô thường, Thái Bình Dương vậy mà biến động, một đại lượng hắc ám vật chất ồ ạt chảy đến thế giới ma pháp, nó lợi dụng ban đêm hành sự, hòa trộn đến thế giới.
Cũng chính vì nhìn thấy vô tận Hắc Ám buông xuống, trong bóng tối không ai biết không ai hay ban sơ nhất cổ đại Hắc Ám Vương giáng lâm, cho nên nó mới bị Asha Corea gọi là Hắc Ám Chúa Tể.
Bởi vì cái này, phất phơ không thể lấy Hắc Ám Vương đơn thuần ra để minh họa.
Tâm trí Mạc Phàm vo thành một cục tròn.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, vốn dĩ đã thấy một lần rồi, lần này là lần thứ hai, dù gặp lại nhưng kết quả vẫn như cũ để cho người ta cổ họng phát sinh một loại nào đó thực sự rất khó thông.
Nếu như lúc này Mạc Phàm không phải là nghe thấy âm thanh líu líu của Thiên Hy sau lưng, liền hắn nhất định sẽ giật nảy cả mình, bị dọa đến hai chân như nhũn ra.
Không cho Mục Ninh Tuyết đi, không cho Linh Linh đi theo, nhưng Mạc Phàm lại làm sao nỡ từ chối Tiểu bảo bảo đâu, cái này tháp tùng đều có bảo mẫu Mei Mei bên cạnh, Mạc Phàm cũng là đem Thiên Hy cùng một chỗ đến.
“Quái lạ, ở đây cũng có một cái điêu khắc cổ đại lịch sử, tổ tiên các ngươi là nhìn thấy thứ này ở đâu?” Mạc Phàm cõng nôi, phía sau lưng Thiên Hy quàng lấy cổ hắn, tay quậy phá cào cào cái miệng, nói cũng thật khó nói ra thành lời.
Kia là một lão học giả trong điện thờ người Maya, hắn con mắt hơi nhảy một cái, khó hiểu hỏi lại: “Mạc Hoàng, ngài nói như vậy, chẳng lẽ đã thấy bức hình gốc?”
“Ân, ta đã...”
Đang nói chuyện, Tiểu Thiên Hy nghịch ngợm từ sau lưng thò đầu tới, bỏ tay vào miệng Mạc Phàm kéo lấy môi dưới hắn, để cho hắn ngôn ngữ có chút loạn dừng lại, còn may không bị cắn đau.
Chung quanh cũng có mấy vị Maya đại sứ, Linh Vĩ Quốc tháp tùng người, bọn họ nhìn một màn này, hai con mắt đều tròn hoe, kém chút bật cười thành tiếng.
“Đứa nhỏ trông thật đáng yêu”.
Trên thế giới này hẳn cũng chỉ có mình quỷ nhỏ nàng dám hành động như vậy với Mạc Hoàng!
Mạc Phàm lỗ mũi phì phò thở dài, cuối cùng phải vắt tay ra sau, bế Thiên Hy xuống đất tự đứng.
“Ba ba, muốn cõng”. Thiên Hy níu lại tay hắn, quắn quéo ôm chặt lại.
“Được rồi, ngươi ngoan một chút, đi tìm Mei tiểu di chơi đi a, chút nữa ta lại cõng ngươi”. Mạc Phàm xoa xoa đầu Thiên Hy, không biết vì sao, ánh mắt mỗi khi nhìn nàng nói chuyện, liền có một loại sưởi ấm tất cả lệ tâm, ma khí, sát na trong người.
Thật giống như nói, nếu trên thế giới này có một ai đó để Mạc Phàm Tà Thần chữ Tà kia biến mất, trở thành không gì sánh được Thánh Mẫu, tấm lòng cởi mở vô bờ bến ---- người này hẳn chỉ có Mạc Thiên Hy!
Một vị mục sư là quân thủ tối cao của Maya, hắn là cấm chú tâm linh hệ, hắn vừa tò mò nhìn thử vào tâm trí Tiểu Thiên Hy thời điểm, lập tức cả người giống như bị một loại nào đó cực mạnh tâm linh phản sát, để cho thần trí của hắn choáng váng mấy giây đồng hồ.
................