..................
Thanh âm của Cổ Nguyệt Đế rất to rất to, để cho Michael, Saga, Remiel, tất cả thiên sứ còn sống nghe được.
Bọn hắn nghe xong, dĩ nhiên là có phản ứng, thậm chí phản ứng kinh hoàng nữa là khác...
“Azazel... Azazel là đọa lạc thiên sứ, hắn... hắn cùng với phản đồ Lucifer...”
“Lucifer...” Michael nằm cũng không yên, trái tim kịch liệt nhảy dựng, khóc làm sao cũng không ra nước mắt.
Bọn hắn bây giờ, chỉ hận không thể trực tiếp đối diện Azazel chất vấn 1000 câu.
“Ta đã thăm dò, phát hiện được các ngươi âm thầm dò đầu mối các sự kiện liên quan đến Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế, các ngươi kì thật đã biết thanh danh của ta rồi. Mà ta để ý rất lâu, ngươi đều không có nói ra danh tự của ta, vậy còn không phải cố ý che giấu làm như không biết sao?” Cổ Nguyệt Đế nói ra.
“Cho nên ta đúc kết đến một cái kết luận. Ngươi ở đây, lẽ nào tên Đọa Thánh Vương Lucifer kia sẽ để ta giết ngươi, hắn còn không phải muốn dẫn quân đi đến Vạn Tượng Giới quấy rầy bản thể của ta đi. Ha, ta đoán giờ này hắn chắc chắn đã lọt vào bẫy rập rồi, khả năng sẽ va chạm đến một cái trợ thủ Hắc Ám Chúa Tể khác ta mời đến”.
Mỗi một lời nói ra, Cổ Nguyệt Đế nói đến phong khinh vân đạm, giống như là đọc thấu toàn bộ tâm tư của Bee vậy.
Bee con mắt kinh hãi, hiếm có run lẩy bẩy nhìn về phía vị toàn năng Hắc Ám Chúa Tể trước mắt.
Tình huống này...
Tình huống này...
Hắn cũng không biết nói cái gì cho tốt nữa đi!!
“Nói một cách khác. Ngươi thua rồi”.
“Azazel, Đọa Thánh Vương, Thánh Thành, các ngươi suy cho cùng, đều là quân cờ của ta, đều là tốt thí bị ta ăn đi thôi. Tất cả đều sẽ phải chết, ân oán của các ngươi, chi bằng để ta giúp các ngươi giải quyết hết một lần”.
Hắc Ám Chúa Tể đứng lên cười khanh khách, điệu cười của hắn, khuôn mặt của hắn, mặc dù là trên thân một cái nhân loại... nhưng hết lần này đến lần khác, để người ta nhìn xem một chút, kì thật là rất giống một cái đại ma thần, một cái chúa quỷ đồng dạng!!
“Thông minh có thông minh trị, Azazel à Azazel, ta đã nói rồi mà, ha ha ha ha!!!"
...........................
...........................
[Thua sao?]
.............
[Tất cả mọi thứ cứ như vậy chấm dứt!?]
............
[Hắc Ám Chúa Tể thắng, Bee chết, Thánh Thành chết, Lucifer chết, hắc ám buông xuống, không còn ai đủ sức ngăn cản hắn nữa]
..................
[Một tương lai nhân loại không còn tìm được thấy ánh mặt trời. Mạc Phàm rồi cũng sẽ chết, Nhật Ánh cũng vậy, Vĩ Linh Hoàng cũng là thế, không một ai, không một ai ngăn cản nổi hắn]
...................
[Cổ Nguyệt Đế chiến thắng]
...................
..............................[nhân loại mãi mãi cũng không còn khả năng gượng dậy nữa]
...................
[Thế giới ma pháp vị diện đi vào ngõ cụt....]
[.........................tận thế đến]
[.........................................
.........................................the end!!]
....................
[.....]
......................
“Không!”
Đột nhiên, Bee cười khúc khích đứng lên, con mắt của hắn đã sớm xuất huyết ròng ròng.
Hắn đi không nổi, hắn chỉ nắm chặt lấy cánh tay của Cổ Nguyệt Đế mà ráng gượng đứng lên.
Bee một tay còn lại của mình sờ lên vùng ngực bị chém một nhát của Cổ Nguyệt Đế, sau đó túm lấy tóc hắn xuống ghé ngang gần miệng mình.
Cổ Nguyệt Đế đã nhìn ra được thân thể của Bee đang bị tàn phá nghiêm trọng, tựa như tử kỳ sắp tới, hắn cũng không có làm cái gì cản lại, chỉ mặc cho Bee muốn làm gì thì làm.
Ân, ân huệ cuối cùng cho đối thủ, chính là đạo lý này!
Thở hổn hển không ra hơi, nhưng là Bee vẫn nói ra: “Người thua là ngươi đấy...”
???????????????
Còn cho là mình nghe lầm, Cổ Nguyệt Đế nhíu mày hỏi lại lần nữa: “Ta thua!?”
“Ngươi đoán xem, ngươi không phải đã từng hỏi ta, làm cách nào ta có thể tiếp nhận được Thánh Hoàn trên đầu, dù ta là một cái chân chính vong linh sao?”
Vong linh tiếp nhận thiên sứ chi hồn chỉ là vấn đề linh hồn, không có cái gì đặc biệt bài xích.
Nhưng thánh hoàn, chính là quang năng a, là khắc tinh của hắc ám. Căn bản là không có khả năng.
Không biết vì sao nghe qua lời lẽ này của Bee, Cổ Nguyệt Đế đột nhiên rùng mình một cái. Con mắt hổ phách giống như là đã cảm ứng được cái gì, hiểu ra một chút chẳng lành.
“Kì thật... ta là một cái chắc chắn sẽ chết, ta ngay từ đầu tiếp nhận Thánh Hoàn, ta chắc chắn sẽ chết. Ngươi không cần phải thắc mắc ta làm sao có thể sống được đâu”.
“Chẳng qua là, ta cầm cự, ta tiêu hao toàn bộ vong linh tinh phách của mình để kéo dài sự sống, để chờ cho đến khi ngươi thất bại, nhìn thấy ngươi thất bại trước”.
Nói lời nói này, Bee tháo xuống đôi bông tai tụ hồn bồn chứa trên tai mình.
Nó có hai chức năng, một là tụ hồn bồn chứa.
Hai là....
Khi Bee tháo xuống, hắn bóp nát đôi bông tai.
Sau đó lại mò mẫm ngồi xuống tảng đá lại.
Hắn thân thể vong linh ô mục đã sớm bị thánh quang tàn phá chịu không nổi rồi.
Mặt trời hoàn toàn xuống núi, hắn cũng sẽ chết.
2300 năm...
Cuối cùng cũng đã đến tử kỳ.
Chẳng qua là, Bee mãn nguyện cười.
“Lóe lóe lóe ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Một cái hào quang từ vầng trời bắn xuống, Cổ Nguyệt Đế kinh hãi không gì sánh được, hắn thân thể, vậy mà mọc ra 16 cánh sau lưng.
Thiên sứ chi hồn.
Cổ Nguyệt Đế trở thành thiên sứ 16 cánh, trở thành tân Nhật Nguyệt Thiên Sứ.
Như Bee nói.
Thiên sứ chi hồn sẽ không ảnh hưởng hắc ám sinh vật hay không, quan trọng chính là linh hồn bị phụ thể!
Cổ Nguyệt Đế trong nháy mắt cả người bạo phát sức mạnh đến ngưỡng Đế Hoàng!!
Phải, không sai!
Thêm vào 16 cánh Nhật Nguyệt Thiên Sứ, hắn thực lực vậy mà đã tăng đến Đế Hoàng cảnh giới.
Sát vách 9.9 điểm. 9.9 + 0.1 = 10. 10! 10 chính là Đế Hoàng!!!!
“Không không không không không ~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Đột nhiên, một đạo lăng kinh từ ma pháp vị diện ngay lập tức nhốt lại Cổ Nguyệt Đế ở trước mắt mọi người.
Hắn hoàn toàn bị nhốt.
Bị nhốt ở bên trong, không cách nào ra ngoài được.
Thế giới ma pháp bài xích Đế Hoàng, đối với Đế Hoàng nghiêm trị!!!
“Thông minh quá sẽ bị thông minh trị”. Bee mặt mày tái xanh nói ra.
Rầm rầm rầm ~~~~~~!
Cổ Nguyệt Đế dùng tới ma pháp cực mạnh của mình, đem hắc ám thứ nguyên đấm điên cuồng vào kết giới vị diện.
Nhưng vô dụng!
Vô dụng, chính là vô dụng!
Không có khả năng lấy sức của mình để đánh vỡ vị diện pháp tắc!
Mất một lúc thất kinh hãi sắc, Cổ Nguyệt Đế rơi vào khủng hoảng tạm thời.
Phải lại mất thêm một lúc nữa, hắn mới có từ từ sắc mặt trầm tĩnh lại.
Cổ Nguyệt Đế gật đầu gật đầu, thở dài: “Ta thua rồi”.
“Không nghĩ tới, Azazel, ta thua tâm phục khẩu phục”.
“Là vết chém kia đúng không? Ngươi để ta chiến thắng liên tiếp các lá vương bài của mình, để cho ta chìm vào một loại đắc ý cảm xúc, kì thật là lo sợ nếu ta bình tĩnh chú ý điểm, sẽ nhận ra trong linh hồn mình có một loại vong hồn chú mục nào đó đang ký sinh trùng. Chính là để cho ngươi chủ quan, không ý thức được, vào giờ khắc quan trọng nhất, liền dùng vong hồn kích hoạt đến, để cho ta nhận lấy Nhật Nguyệt Thiên Sứ hình thái chúc phúc, đột phá Đế Hoàng rào cản”.
“Vong hồn thần phú, đây là pháp tắc vong linh của ngươi, là thần phú của ngươi?”
Bee không có trả lời lại Cổ Nguyệt Đế, hắn chỉ là ngồi đó thở, thở hổn hển, trái tim của hắn đã bị mục nát đi ra rồi.
“Bất quá, Azazel, có đáng không?” Cổ Nguyệt Đế nói ra.
“Cái gì đáng?”
“Vì muốn ta không buông xuống thế giới ma pháp, ngươi chấp nhận con đường chết của mình. Ngươi để Lucifer huynh đệ ngươi cũng làm con mồi hi sinh, mất hai cái mạng, chỉ để đổi lại khóa chặt ta một đạo phân thân. Ngươi là một người thông minh, lại làm sao tính toán thua thiệt như vậy, lại đi đến năm, mười năm sau... không, chính xác là 5 năm, sau khi vị diện tiến hóa thành công, Đế Hoàng kết giới bị tháo xuống, ta lại một lần nữa buông xuống. Ngươi thì đã chết, chỉ trì hoãn được ta 5 năm, đáng hay không?”
Bee cười cười, cười đến khô khốc, mở miệng nói ra: “Vậy là ngươi nói, tỉ số quyết đấu của chúng ta là 2 – 1 sao? Ta thắng một ván, ngươi tính là giết ta một ván, giết Lucifer một ván?”
Cổ Nguyệt Đế suy nghĩ một lát, lát sau liền gật đầu.
Lúc này, Bee đã nói không nổi nữa.
Hắn lấy cái que, vẽ vẽ lên mặt đất cát.
Vẽ tỉ số chung cuộc là Bee – C.Galius (5 – 0)
Cổ Nguyệt Đế nhìn thấy mình vậy mà bị đối phương khinh thường, thua tận 5 ván đấu, lập tức khó chịu ra mặt.
Chỉ là, Bee không có để cho Cổ Nguyệt Đế khó chịu lâu, sau đó hắn chỉ chỉ vào kết quả, cố gắng lấy một hơi sinh mệnh cuối cùng giải thích: “1 ván đầu tiên, ngươi bị ta phong ấn”.
“1 ván thứ hai, ngươi thực sự cho rằng ta để Lucifer đi vào đường chết sao?”
[Khi ngươi đi về đến, ngươi sẽ thấy bất ngờ cho mà xem. Ngươi lại tưởng, chỉ có ngươi mới có trợ thủ Hắc Ám Chúa Tể, ta liền không có rồi]
Trên thực tế, còn nhớ hay không, Văn Thái từng nói, lúc hắn điều tra Tuệ Tri Thần là ai, liền giống như thông tin cứ như vậy đập đến trên bàn cho hắn xem --------- Ân, nó đấy, Bee đã sớm liên hệ lão cha già rồi. Hắn đúng là không biết Văn Thái là Hắc Ám Chúa Tể, nhưng hắn biết Văn Thái IQ múc chỉ a, Lucifer cũng rất thông minh, có Văn Thái bên cạnh, liền một chút Hắc Ám Chúa Tể, không có khả năng bắt được bọn hắn.
“1 ván thứ ba... khụ khụ... Ngươi chẳng lẽ muốn ở đây 5,6 năm nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn sao Cổ Nguyệt Đế? Đi về đi thôi, ngươi muốn về bây giờ, chỉ có tự mình phá hủy phân thân chính mình, bởi vì ngươi căn bản là không thể về một cách dễ dàng được. Chỉ có chết đi, ảnh hưởng lên tinh thần linh hồn của ngươi, mới là cách duy nhất giải thoát”.
Đừng nhìn đây chỉ là hình chiếu phân thân mà xem thường, bản thể của Cổ Nguyệt Đế hiện tại đang là minh tu, nếu hắn bị nhốt ở đây --- này tới nói chính là ngồi yên đó 5,6 năm trời. Thậm chí, minh tu đều không minh tu được.
Cho nên phải tự xé xác đoạt thân. Chấp nhận trọng thương nặng, rồi dành 5,6 năm, thậm chí hơn thế để bế quan phục hồi.
“1 ván thứ tư... tương lai 5,6 năm sau, ngươi thực sự cho rằng nhân loại không còn ai đánh được ngươi?”
“1 ván thứ năm... Cổ Nguyệt Đế, khi nào đó, ngươi sẽ sớm biết thôi”.
“............”
Nghe xong những lời này, Cổ Nguyệt Đế không còn biết nói gì nữa.
Hắn thua.
Thua triệt để.
Đứng trước nhân loại siêu đại trí tuệ, hắn không có thắng nổi một bàn!
Nhưng mà. Thua cũng tốt, học hỏi được rất nhiều điều.
Chỉ sợ không biết mình là ai, không biết mình đang đứng ở đâu. Cổ Nguyệt Đế cũng là có thân phận nhân loại, hắn như thế nào sẽ không học tập được đâu.
“Ta sẽ trở lại... Hi vọng đến lúc đó, nhân loại các ngươi không làm ta thất vọng đi”.
Dứt lời, Cổ Nguyệt Đế tự bạo thể, hắc ám huyết dịch nổ tung, lấy cái chết để đào thoát.
.............
“Michael, ngươi có thể giết ta rồi?”
Michael nhìn vào thân thể già nua của Bee lúc này, con mắt kiên nghị đều quay đi sang hướng khác, thở phào nói ra: “Không cần”.
“Azazel?”
“A, ngươi lại muốn thay đổi suy nghĩ?”
“Cảm ơn!”
“Không giống ngươi”.
Saga ở đó, nàng đỡ lấy Bee nhìn về hướng mặt trời lặn lần cuối cùng.
Nàng vậy mà khóc, càng không nghĩ tới, có ngày phải khóc vì một cái vong linh Đế Vương...
Mà ở Saga sau lưng, đứng cũng là Welbeck, ngồi xe lăng vô tri Farl, nằm cán thở oxi Uriel, Remiel, những nguyên lão cấm chú pháp sư còn may mắn sống sót trên dưới 40 vị.
Trong lúc nhất thời, thời gian phảng phất dừng lại, không khí trở nên ngưng trọng, những thứ này một đời hoàng kim hoàn mỹ nhất Thánh Thành pháp sư đứng trước thiên sứ tượng đài, cổ họng giống như là có đồ vật gì nghẹn ngào chặn lại, cũng không ra được âm thanh.
Một thiên sứ cổ đại trở thành vong linh, trở thành đồ xấu xa dơ bẩn nhất, dùng lấy hắc ám ma pháp, để cứu lấy thế hệ sau này quang minh thiên sứ.
Mặt trời dần dần xuống núi, hoàng hôn dần lụi tàn về phía sau.
Hoàng hôn đêm nay...
Đẹp đến kì lạ.
Đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất, bởi vì thánh quang trong người của Bee phát sinh tác dụng, cùng bóng tối xung đột mãnh liệt, cơ thể hắn thế giới tinh thần bắt đầu sụp đổ, bắt đầu hóa thành bụi trần, tính cả linh hồn đều hóa thành tro tàn.
Đáng giá vui mừng chính là, trước khi chết, trên mặt của hắn nở nụ cười.
Một hồi gió cát ở Ngũ Giác Lôi Sơn thôi qua, cơ thể vong linh mục nát của vị thiên sứ đó tan thành khói bụi.
Có lẽ, một đoạn truyền kỳ kéo dài gần 2300 năm, cũng đã hóa thành tro bụi khép lại.
Hắn không có được như Nhật Ánh như vậy cái kết hoàn mỹ, cũng sẽ không ai lưu truyền vào sử sách cái chứng nhân trí tuệ nhân loại.
Bởi vì Bee đã ngăn chặn mọi người làm điều đó, hắn không muốn thế hệ sau biết, hắn là một cái vong linh ---- đây là di ngôn của hắn.
Tất cả những pháp sư còn sống của Thánh Thành nhìn xem trận gió này cát quét tan, không cần bụi bay vào mắt, con mắt đã sớm bao hàm nước mắt, lệ đổ bờ mi.
“Ta nghe nói, người tạo ra thiên sứ chi hồn của đại nhân Azazel chính là thiên phụ Seiddark”.
“Thiên phụ Seiddark cũng là ngã xuống ở Ngũ Giác Lôi Sơn a”.
“Ân... có lẽ vậy”.
“Nơi này từ nay về sau, có thể hay không gọi là Azazel sơn mạch?”
“Có thể”.
..........................
..........................
P/s: quả chương này, bà nó hay vl:))
.........