Toàn Cơ cười chua xót: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm Hoàng hậu."
"Trong mắt nàng chẳng lẽ chỉ có thù hận của mẫu thân nàng, vậy còn ta, Chương Toàn Cơ, còn ta thì sao, khi ta đang lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta, thì nàng đang làm gì?"
"Nàng có biết là nàng đã hủy hoại tất cả hay không! Nàng thậm chí còn có thể chết!"
Toàn Cơ bình tĩnh nhìn hắn ta: "Ta biết, kết cục tồi tệ nhất chẳng qua là một chết, chỉ cầu xin điện hạ bảo vệ nhà ngoại của ta, Toàn Cơ vô cùng cảm kích."
Thái tử nhìn thấy Toàn Cơ dập đầu đến mức trán chảy máu, lửa giận bùng phát, quát lớn: "Đủ rồi!"
"Phụ hoàng là minh quân, nàng có công tố cáo, Chương gia sẽ không bị tru di cửu tộc, nàng cũng sẽ không chết, nhưng nàng không thể làm Hoàng hậu nữa."
"Chương Toàn Cơ, là nàng không cần, không phải là ta không cho."
Thái tử phất tay áo bỏ đi không lâu, ma ma bên cạnh Hoàng hậu liền đi từ hướng khác đến, đưa cho Toàn Cơ một thang thuốc.
12
Sau khi Chương Ngu bị xử trảm, Toàn Cơ uống thang thuốc của ma ma bên cạnh Hoàng hậu đưa, sau đó giả chết, t.h.i t.h.ể bị vứt ở nghĩa địa.
Thái tử như phát điên chạy đến, nhưng Như Nguyệt đã chôn cất Toàn Cơ xong xuôi.
Thái tử điên cuồng bóp cổ Như Nguyệt: "Ai cho phép ngươi chôn nàng ấy! Ai cho phép ngươi chôn nàng ấy!"
Hắn ta lẩm bẩm: "Sao nàng ấy có thể bị chôn ở nơi này, nàng ấy không thể bị chôn ở nơi này, sao nàng ấy có thể c.h.ế.t được!"
Hắn ta khóc nức nở, điên cuồng bới đất trên mộ của Toàn Cơ, bị Hoàng hậu kịp thời chạy đến ngăn cản: "Ngươi điên đủ chưa, nữ nhi của tội thần cũng xứng đáng được chôn cất trong hoàng lăng sao?"
Như Nguyệt quỳ xuống đất khóc lóc: "Điện hạ, câu cuối cùng trước khi tiểu thư mất chính là cầu xin người hãy tha cho người, người chỉ muốn được chôn cất bên cạnh mẫu thân, người không muốn đi đâu cả."
Thái tử siết chặt nắm đấm, đập mạnh vào bia mộ của Toàn Cơ, m.á.u tươi nhuộm đỏ bia mộ, giọng nói nghẹn ngào: "Chương Toàn Cơ, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy!"
13
Không lâu sau khi Thái tử đăng cơ, Như Nguyệt liền rời khỏi hoàng cung về quê.
Trên đường về nhà, nàng rẽ sang Giang Lăng.
Bên bờ sông Giang Lăng, có thêm một quán rượu mới khai trương, Như Nguyệt chạy tới, gọi: "Tiểu thư!"
Toàn Cơ đang mang thai, tay cầm rìu bổ củi, nhìn thấy nàng, vui mừng nói: "Ngươi đến rồi!"
Như Nguyệt lau nước mắt: "Nô tỳ tính ngày, tiểu thư cũng sắp sinh rồi, nên vội vàng chạy đến đây."
Bảy ngày sau, Toàn Cơ sinh hạ một bé gái, lúc này Hoàng hậu, người đã trở thành Thái hậu, sau khi biết tin, vui mừng sai ma ma mang rất nhiều quà đến thưởng.
Thang thuốc giả c.h.ế.t đó là do Hoàng hậu phát hiện Toàn Cơ mang thai nên mới đưa cho nàng.
Tuy rằng bà rất yêu quý cháu gái của mình, nhưng hoàng thất mấy đời nay, con nối dõi rất ít, không có gì quan trọng hơn hoàng tự.
Toàn Cơ đặt tên cho con gái là Bình An.
Bình An lớn lên giống Toàn Cơ như đúc, đến bảy tuổi cũng không biết chữ.
Bắt con bé học hành, con bé liền đeo thanh kiếm gỗ mà Toàn Cơ làm cho, chạy nhảy khắp núi rừng.
Dưới chân núi, con bé gặp một nam tử có dung mạo rất giống mình, người nọ nhìn thấy con bé, hốc mắt liền đỏ hoe.
"Tiểu cô nương, cháu tên là gì, phụ thân cháu đâu?"
Bình An cảnh giác dùng thanh kiếm gãy chỉ vào hắn ta: "Cháu tên là Bình An, nương cháu nói, phụ thân cháu háo sắc, có rất nhiều thê thiếp, bị bệnh hoa liễu c.h.ế.t rồi."
Chu Huyên không nhịn được cười, hắn ta nhặt thanh kiếm bị gãy lên, dịu dàng nói với con bé:
"Nương cháu nói đúng, phụ thân cháu không tốt, sau này cháu phải đối xử thật tốt với nương cháu."
Bình An gật đầu: "Đương nhiên rồi ạ, nương cháu chỉ có mình cháu, cháu không đối xử tốt với nương thì ai đối xử tốt với nương ạ!"
"Này, thúc thúc, thúc làm gì vậy, sao thúc vụng về thế, nương cháu có thể sửa lại ngay lập tức đấy!"
"Ừ, nương cháu rất khéo tay."
……