7
Mấy tháng liền, Toàn Cơ theo ma ma trong cung học lễ nghi.
Ma ma là nữ nhân, nếu muốn ra tay, so với nam phu tử trước kia thì dễ hơn nhiều.
Suốt khoảng thời gian đó, trên người Toàn Cơ lúc nào cũng chi chít vết thương, Thái tử thay mặt giám quốc, công việc bề bộn, gần như cả ngày không gặp mặt.
Chỉ có ban đêm, hắn ta mới đến thăm Toàn Cơ, số lần tuy không nhiều, nhưng cũng không ít.
Hắn ta cầm thuốc mỡ, tự tay bôi thuốc cho Toàn Cơ:
"Nàng thật là ngốc, đã lâu như vậy rồi, mà vẫn bị ma ma trách phạt, mẫu hậu lúc trước rất giỏi, ma ma chưa bao giờ động roi với người."
Lời này của hắn ta thật là vô lý, mẫu thân hắn ta là đích nữ của Quốc Công phủ, cho dù có sai sót gì trong lễ nghi, ma ma trong cung cũng không dám động thủ.
Nhưng nữ nhi của ta, chẳng qua chỉ là món đồ mà phụ thân nó đưa đến Đông cung.
Người ngoài nhìn nó, chỉ là một thứ đồ chơi, làm sao có thể có nửa phần kính trọng.
Toàn Cơ cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng cười: "Là Toàn Cơ ngu dốt, Toàn Cơ sẽ cố gắng học tập ma ma."
Thái tử khựng lại một chút, lau nước mắt cho Toàn Cơ, dỗ dành: "Nàng đừng nghĩ những ngày tháng này khó khăn."
Hắn ta chớp mắt, giọng dịu dàng: "Toàn Cơ, ngày tốt đẹp của nàng, còn ở phía sau."
Một tháng sau, lễ nghi của Toàn Cơ đã học được kha khá, Thái tử mỗi buổi chiều đều gọi Toàn Cơ đến thư phòng mài mực.
Nửa tháng sau, Toàn Cơ nhân lúc trời tối, ám chỉ với Thái tử:
"Hoàng thượng tuy bệnh nặng, nhưng thật giả ra sao còn chưa biết, có một số đại thần điện hạ vẫn nên cẩn thận, đừng vội vàng lôi kéo bè phái, cứ làm tốt việc bệ hạ giao phó là được."
Thái tử sa sầm mặt, hừ lạnh: "Nàng dám can dự triều chính? Thật là càng ngày càng không coi ai ra gì!"
Toàn Cơ quỳ xuống nhận lỗi, Thái tử tức giận bỏ đi, phạt Toàn Cơ cấm túc, mấy ngày liền đều nghỉ lại chỗ Lý lương viên.
Đông cung tuy không có nhiều phi tần như hậu cung, nhưng cũng là nơi tranh giành sủng ái, đấu đá lẫn nhau.
Ở nơi này, muốn đứng vững, hoặc là dựa vào sự sủng ái của Thái tử, hoặc là dựa vào thế lực hùng hậu của nhà mẹ đẻ.
Mà hiện tại, Toàn Cơ cái gì cũng không còn, thứ chờ đợi nó chỉ có sự ghẻ lạnh và lời giễu cợt của cung nữ, thái giám.
Như Nguyệt đau lòng ôm Toàn Cơ khóc, Toàn Cơ lại thản nhiên lấy ra cây trâm Thái tử ban thưởng cho nó: "Cầm đi mà bán."
Như Nguyệt nói: "Đây là vật Thái tử đặc biệt làm cho người! Đại diện cho tình nghĩa và ân sủng của điện hạ."
Toàn Cơ lạnh lùng nói: "Vậy thì đã sao? Trong mắt ta, những thứ này còn không bằng một bữa cơm no."
Nửa tháng sau, Hoàng thượng khỏi bệnh, cho gọi Thái tử, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vào điện.
Hoàng thượng ném hết tấu chương những ngày qua Thái tử phê duyệt vào mặt hắn ta, mắng hắn ta là đồ phóng túng.
Thái tử bị cấm túc, cả triều đều kinh hãi.
Toàn Cơ sau khi nhận được tin tức, liền đốt tờ giấy đi, cười nói với Như Nguyệt: "Không cần thêu khăn nữa, ta thắng rồi."
"Như Nguyệt, sau này ngươi không cần phải chịu đói theo ta nữa."
8
Đông cung chìm trong u ám, yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngoại trừ trước thư phòng của Thái tử, nơi đó náo nhiệt lạ thường.
Lý lương viên quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, không màng đến dáng vẻ của một phi tần, đầu đập xuống nền gạch, m.á.u me be bét.
"Điện hạ, xin người cứu đệ đệ của thiếp! Bệ hạ muốn xử trảm hắn ta, Lý gia chúng thiếp chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi!"
Hoàng thượng tuy hận Thái tử mượn danh giám quốc, ngấm ngầm lôi kéo quần thần, bồi dưỡng thế lực, nhưng dù sao cũng là con trai của Hoàng hậu đã khuất, nên vẫn còn chút thương xót.
Trong thời gian Thái tử giám quốc, Lý lương viên nhiều lần lấy con cái ra cầu xin Thái tử đề bạt cho đệ đệ của mình.
Chỉ trong vòng một tháng, hắn ta đã được thăng hai cấp, đều là những chức vụ béo bở.