Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 111:




Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lục Lâm Thành, tâm trạng Trác Dương hết sức phức tạp.
Theo lý mà nói bây giờ tuổi tác Lục Lâm Thành cũng không còn nhỏ nữa rồi, huyết khí phương dương, nói chuyện yêu đương cũng là đều dễ hiểu, nhưng một trong những điều kiện quan trọng nhất để giữ lại fan hâm mộ của các tiểu sinh trong làng giải trí hiện tại là giữ duy trì tình trạng độc thân. Đặc biệt là Lục Lâm Thành đang đứng trên thời kỳ quan trọng chuyển đổi giữ một thần tượng lưu lượng sang diễn viên thực lực, mặc dù đã nhận được danh hiệu ảnh đế nhưng những người đang nhìn chằm chằm chờ cơ hội tìm ra khuyết điểm của anh trong ngành này không ít, bây giờ thực sự không phải là thời cơ tốt nhất để phanh phui chuyện yêu đương.
Trác Dương: [Cô bé kia là ai? Người trong ngành hay ngoài ngành?]
[Tuyệt đối không được để cho paparazzi hay người qua đường chụp được ảnh, cố gắng không hẹn hò bên ngoài, trong nhà nhớ kéo rèm cửa sổ lại, đúng rồi, còn phải làm các biện pháp tránh thai nữa, đừng tạo ra mạng người.]
Lục Lâm Thành gửi cho Trác Dương bức ảnh tự sướng của Lương Yên mà cô đã chụp ở phim trường mấy ngày trước.
Trác Dương lăn lộn trong giới giải trí hỗn độn này lâu như thế, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn thấy cô gái trong bộ trang phục cổ trang xinh đẹp, mặc dù không trang điểm nhưng làn da trắng nõn mịn màng dưới camera trước đầy góc chết cũng không bị “dìm”, điều quan trọng nhấy là khuôn mặt hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của nhân vật chính này, chỉ cần nhìn qua cũng biết chắc chắn sẽ làm hài lòng thị hiếu của khán giả.
Trác Dương nhìn bức ảnh không ngừng nhớ lại, chẳng lẽ đây là tiểu hoa vừa mới xuất đạo nào đó trong làng giải trí sao?
Cô dựa theo cách tạo hình trang phục lên mạng tìm kiếm đối chiếu các đoàn làm phim vừa mới khởi quay ở phim trường Cổ Đông trong khoảng thời gian gần đây, sau đó phát hiện ra diễn viên đảm nhận nữ chính trong phim lại không phải là người này, không phải là nữ chính nhưng cách ăn mặc lại giống hệt với nữ chính thì khả năng duy nhất chỉ có thể là diễn viên đóng thế.
Trác Dương so sánh bức ảnh người diễn viên chính trên Weibo chính thức của đoàn làm phim với bức ảnh cô gái Lục Lâm Thành gửi cho mình.
Sự thật chứng minh ánh mắt chọn bạn gái của Lục Lâm Thành cũng không tệ lắm.
Trác Dương một lời khó nói hết nhìn nữ diễn viên chính bị người đóng thế vượt mặt về nhan sắc lẫn khí chất trong hình.
Chẳng trách bây giờ giới điện ảnh truyền hình đang không ngừng thụt lùi, rốt cuộc đoàn làm phim nào mà đui mù như thế này.
** ** ** **
Lương Yên vừa tỉnh dậy đã bắt đầu thiết lập nội dung chủ đề của buổi hẹn hò trong sáng thuần khiết đầu tiên giữa cô và Lục Lâm Thành.
Nếu áp đặt những cuộc hẹn hò của các cặp đôi bình thường lên người bọn họ thực sự rất khó khăn.
Rất nhiều nơi không thể đến, sợ Lục Lâm Thành sẽ bị người qua đường nhận ra.
Vì thế Lương Yên còn đặc biệt tiến hành mấy cuộc khảo sát thực tế ở những địa điểm khác nhau, cuối cùng cũng chọn được một nơi phù hợp…
Công viên dành cho người già cách tiểu khu bọn họ không xa.
Môi trường xanh của công viên này khá tốt, các hoạt động bình thường cơ bản đều là của người lớn tuổi, các ông các bà ở trong đó nhảy vuông, tập thể dục, đánh Thái cực quyền…Khắp hơi tràn ngập bầu không khí của người già, trong những ngày làm việc bình thường không hề thấy bóng dáng của người trẻ tuổi xuất hiện ở đây.
Không thể xem phim, không thể ăn cơm trong nhà hàng, Lương Yên từ bỏ những thứ cầu kỳ, cảm thấy hai người tay trong tay cùng nhau tản bộ trong công viên dành cho người già cũng không tệ lắm.
Nhàn nhã đến nhường nào, hài lòng biết bao nhiêu, còn có thể sớm trải nghiệm cuộc sống của hai người sau khi về già.
Dường như Lương Yên đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ sau này khi mái tóc cô và Lục Lâm Thành đã ngả bạc cùng nhau nắm tay đi tản bộ trong công viên dành cho người già rồi, nếu như có bà lão diêm dúa nào đó dám nhìn lén anh cô nhất định sẽ trừng mắt hùng hổ với bà ta.
Lương Yên nói ra đề nghị hai người sẽ hẹn hò trong công viên dành cho người già với Lục Lâm Thành, hai mắt sáng bừng: “Anh có cảm thấy như thế này rất lãng mạn không?’’
Lục Lâm Thành: "......"
Ngày hôm sau, vào buổi chiều trong thời gian làm việc, hai người đúng giờ xuất hiện trên chiếc ghế đá dưới gốc cây ngô đồng trong một công viên nào đó, Lương Yên để mặt mộc như đang ở nhà, Lục Lâm Thành chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.
Trước mặt bọn họ là một nhóm lão thái thái đang hăng say xoay trái xoay phải theo âm nhạc.
Lương Yên nghe một lúc cũng có cảm giác như mình đã bị cuốn theo tiết tấu âm nhạc của điệu nhảy vuông, vô thức ngâm nga trong miệng, mũi nhân còn đánh từng nhịp từng nhịp trên mặt đất.
Lục Lâm Thành quay đầu nhìn sang Lương Yên đang nhìn các lão thái thái khiêu vũ, trong bóng cây rậm rạp trên đỉnh đầu bất chợt vang lên vài tiếng chim hót, những điệu nhảy của các lão thái thái nghiêm túc mà chăm chú, sân tập thể dục, sân luyện Thái cực quyền cái gì cần đó đều có đầy đủ, tất cả mọi người đều tập trung vào việc của mình, không hề chú ý đến hai người trẻ tuổi ăn mặc giản dị bình thường đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Lúc đầu Lục Lâm Thành nghĩ rằng đến công viên dành cho người già này sẽ rất nhàm chán, kết quả sau khi đến lại bất giờ phát hiện không chỉ không nhàm chán mà ngồi ở một nơi không ai nhận ra mình nhìn các bà các bác tập thể dục khiêu vũ thậm chí còn mang đến cảm giác thư thả tự tại lạ thường.
Anh đã quen với việc đi đến đâu cũng nhận được những tiếng hét chói tai, ánh mắt người người đều chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của anh, nhưng bây giờ ở đây anh chỉ giống như một người bình thường mà thôi.
Quả nhiên những địa điểm mà Lương Yên chọn thực sự không phải là điều mà bộ não mạch kín của người bình thường có thể tưởng tượng được.
Lương Yên đang nhìn chằm chằm vào mấy người đang khiêu vũ, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một quả cầu lông đang bay đến, rơi xuống trên nhánh cây bên cạnh hai người.
Một ông lão cầm vợt cầu lông đi đến, không ngừng đập vào nhánh cây để quả cầu rơi xuống, nhưng vị trí quả cầu rơi quá cao, không thể với tới.
Lương Yên nhìn quả cầu trên nhánh cây kia một cái, sau đó quay sang nói với Lục Lâm Thành: “Em đi giúp ông ấy một chút.”
Lục Lâm Thành cười nói: “Em có thể với tới được không? Hay là để anh đi?’’
Lương Yên bày mặt quỷ cho anh: ‘’Vóc người cao thì ghê gớm lắm sao?’’ Rồi đắc ý chạy đến.
Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên cầm lấy vợt cầu lông trong tay ông lão, sau đó cố gắng nhảy lên một lái, quả cầu trên nhánh cây dễ dàng bị cô lấy xuống.
Lục Lâm Thành nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn tung tăng của Lương Yên, thế là cảm thấy hơi hối hận vì tối qua đã buông tha cho cô quá dễ dàng.
Ông lão nhặt được cầu lông xong cũng không ngay lập tức rời đi mà không biết đã nói với Lương Yên chuyện gì, sau đó Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên cầm vợt cầu lông đi theo ông lão.
Một già một trẻ đánh cầu lông ở trên bãi đất trống.
Lương Yên cầm vợt ngoắc ngoắc ra hiệu cho Lục Lâm Thành cũng đến đây đi nhưng anh lại không để ý đến.
Lương Yên nhìn người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây ngô đồng phía bên kia, sau đó lại nhìn vợt cầu lông trong tay mình, dường như hơi do dự có nên quay lại đó hay không.
Ông lão đột nhiên đánh quả cầu đến: “Cô gái đỡ lấy này!’’
Lương Yên lập tức theo phản xạ có điều kiện vung vợt đập vào quả cầu, một già một trẻ bắt đầu đánh rất high.
Chỉ còn lại một mình Lục Lâm Thành ngồi trên ghế dài nhìn các ông các bà đang nhảy vuông, anh cảm thấy điệu nhảy vuông rất thú vị lúc Lương Yên vẫn còn ở đây bây giờ đột nhiên trở nên không còn ý nghĩa nữa rồi.
Cuối cùng Lục Lâm Thành vẫn đứng lên, đè vành mũ lưỡi trai xuống thấp, thản nhiên đi về phía hai người đang hăng say đánh cầu lông.
Anh đến gần, phát hiện thể lực một già một trẻ vẫn còn rất tốt, vừa đánh cầu vừa có thể nói chuyện phiếm.
Lục Lâm Thành nghe được nội dụng cuộc nói chuyện của hai người, đen mặt.
“Cô gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?’’
“Hai mươi ạ.’’
“Cháu học trường nào thế?’’
“Học viện Điện ảnh ạ.”
“Học viện Điện ảnh, vậy cháu là sinh viên nghệ thuật rồi.”
“Đúng ạ, là sinh viên nghệ thuật.”
“A, đây có thể xem là trùng hợp không nhỉ, cháu trai ông lớn hơn cháu ba tuổi, đang là nghiên cứu sinh của trường đại học Bách Khoa đấy, hình như rất gần với trường học của cháu thì phải.”
Lương Yên phát hiện khả năng chơi cầu lông của ông lão tốt hơn cô rất nhiều, vẫn không ngừng đón quả cầu, không hề suy nghĩ cẩn thận hàm ý trong lời nói đó: “Đúng là rất gần, cách hai trạm xe buýt.”
“Chái trai ông cao một mét tám, trong trường cũng có nhiều cô gái theo đuổi nhưng nó lại không để mắt đến, nói chỉ muốn tìm một cô bạn gái học nghệ thuật.”
Lúc này Lương Yên mới cảm thấy lời nói của ông lão có gì đó không đúng lắm, đánh trượt quả cầu, quả cầu rơi xuống trên mặt đất, cô cười híp mắt nhìn ông lão: “Vâng ạ?’’
Ông lão càng nhìn càng cảm thấy Lương Yên thuận mắt, dung mạo xinh đẹp không nói, ăn mặc cũng nhẹ nhàng thoải mái rất được lòng các vị trưởng bối, qua cách nói chuyện có thể nhận thấy được là người có tính cách không tệ mới có thể trò chuyện được với một ông già như ông.
Ông lão lấy điện thoại cảm ứng màn hình rộng từ trong túi ra, đi đến trước mặt Lương Yên: “Cô gái nói, chúng ta rất có duyên, thêm Wechat với ông đi.”
“Chắc cháu vẫn chưa có bạn trai đâu nhỉ, trường của cháu cách trường của cháu trai ông rất gần, lần sau đến trường của cháu trai ông chơi đi, ông bảo nó dẫn cháu đi dạo, phong cảnh ở đó rất đẹp đấy.”
Lương Yên nắm chặt vợt cầu lông, đối mặt với sự nhiệt tình của ông lão không biết phải nên làm gì, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Lâm Thành đang đứng gần đó từ bao giờ.
“Cháu…” Lương Yên xấu hổ muốn chết, đang muốn giới thiệu Lục Lâm Thành cho ông lão thì lúc này anh đã đi đến, đứng bên cạnh Lương Yên.
Lục Lâm Thành: “Chào ông, cháu là bạn trai của cô ấy.”
Ông lão nghe được lời Lục Lâm Thành nói lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông vóc dáng thon dài cao ráo hai tay đút vào túi quần đứng trước mặt mình, trên đầu còn làm bộ làm tịch đội mũ lưỡi trai, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng khắp người tản ra hơi lạnh, nhìn thế nào cũng không phải là dáng vẻ khiến cho trưởng bối thích.
Ông lão không thể ngờ được một cô gái hoạt bát đáng yêu như thế này đã bị người ta bắt được, tiếc nuối thở dài mấy lần, cầm vợt và cầu lông chuẩn bị rời đi.
“Cô gái nhỏ, thực sự không thêm Wechat sao, đây là ảnh của cháu trai ông…” Cuối cùng ông lão vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không cần đâu ạ, không cần đâu ông.” Lương Yên hoảng sợ liên tục khoát tay: “Tạm biệt ông.”
Tạm biệt ông lão xong, Lương Yên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác bầu không khí xung quanh như giảm đi mấy độ.
Lục Lâm Thành: “Xem ra giá cả thị trường xem mắt của em cũng rất tốt đấy nhỉ!’’
Lương Yên: “………”
Hai người bắt đầu đi dạo xung quanh hồ nhân tạo trong viên mấy vòng.
Lương Yên mở miệng nói chuyện mấy lần nhưng Lục Lâm Thành đều không trả lời, chỉ im lặng đi dạo.
Lương Yên ở bên cạnh tỏ vẻ vô cùng tủi thân:
“Em không cố ý mà, em đâu biết được người ta muốn cho em đi xem mắt đâu.”
“Em không bỏ anh ngồi đó một mình, rõ ràng em có ra hiệu cho anh đến nhưng anh không đến.”
“Cháu trai của ông ấy không đẹp bằng anh.”
“Lục Lâm Thành, có phải anh đang ghen không?’’
Lương Yên nắm lấy cánh tay Lục Lâm Thành, phồng má nhìn anh, trong không khí ngửi được vị chua nồng nặc.
Chắc chắn Lục Lâm Thành đang ăn dấm.
** ** ** ***
Thế là buổi hẹn hò trong công viên dành cho người già kết thúc bằng việc Lục Lâm Thành ăn dấm ghen tuông.
Lương Yên kịp nhận ra được hóa ra Lục Lâm Thành đang ghen, lại vui vẻ cười rạng rỡ đến không tìm được nam bắc.
Lục Lâm Thành bị đâm trúng tâm sự không thèm để ý đến Lương Yên đang đắc ý, tựa người trên giường xem kịch bản.
Bộ phim mới tiếp theo của anh sắp khai máy.
Lương Yên không có những lịch trình như thế này, cô là diễn viên quần chúng, đến Cổ Đông tìm một đoàn làm phim tùy tiện nào đó là được rồi.
Lương Yên đi lên muốn xem kịch bản của Lục Lâm Thành, Lục Lâm Thành cũng không kiêng kỵ, đưa một tập cho cô. Lương Yên nhìn thấy bộ phim tiếp theo mà Lục Lâm Thành sẽ tham gia thuộc thể loại hình sự, anh đảm nhận vai diễn một cảnh sát chống ma túy nằm vùng có tên là Lâm Phi, cảnh mở màn chính là “cuộc nói chuyện làm ăn” với các phần tử phạm tội bên trong khu giao dịch ngầm.
Mấy tên tội phạm háo sắc, ngồi xung quanh bọn họ đều là các cô gái tiếp rượu ăn mặc hở hang nóng bỏng, lúc nói chuyện làm ăn còn nhân tiện sắp xếp vài ba cô gái ngồi bên cạnh Lục Lâm Thành trong vai cảnh sát nằm vùng.
Lương Yên xem kịch bản giống như đang đọc truyện, còn Lục Lâm Thành lại lấy góc độ chuyên nghiệp nhập tâm vào nhân vật để đọc kịch bản, chỉ chốc lát sau đã cô đã nghe được anh đang nhỏ giọng đọc những lợi thoại đầu tiên của bộ phim.
Giọng anh trong suốt rõ ràng và trơn tru, kỹ năng đọc thoại cực tốt, cho dù chỉ là đang đọc thầm đi chăng nữa Lương Yên cũng có thể nghe được bản lĩnh của một vị ảnh đế được hòa quyện trong đó.
Lương Yên đột nhiên cầm kịch bản ngồi xếp bằng trên giường, đẩy đẩy cánh tay Lục Lâm Thành: “Hay là em đọc thoại với anh nhé.”
Lục Lâm Thành ngước mắt nhìn cô.
Lương Yên tỏ ra kiêu ngạo: “Dù sao em cũng là một sinh viên đã tốt nghiệp học viện Điện ảnh đó, anh không tin em sao?’’
Lục Lâm Thành mỉm cười: “Đảm nhận phần thoại của bọn tội phạm cũng được sao?’’
Lương Yên hắng giọng: “Vậy thì có gì khó chứ?’’
Cùng tập thoại với vai chính, tức là Lục Lâm Thành sẽ đảm nhận vai chính của anh, chỉ đọc lời thoại của mình, còn Lương Yên sẽ phải gánh vác tất cả các lời thoại của mấy nhân vật còn lại trong toàn bộ cảnh quay.
Phân cảnh đầu tiên của cảnh quay này chính là hình ảnh Lục Lâm Thành trong vai diễn cảnh sát nằm vùng thản niên đẩy cô nàng tiếp rượu đang dính sát vào người mình ra bị tên tội phạm đầu sỏ nhìn thấy, dẫn đến một màn trêu chọc.
Lương Yên đóng vai tên tội phạm ra hình ra dáng hắng giọng, nhìn cuốn kịch bản trước mắt đọc thoại: “Này, nghe anh em trong giới nói Tiểu Lâm của chúng ta nổi danh không gần nữ sắc, hôm nay được tận mắt nhìn thấy quả nhiên không phải là hữu danh vô thực.”
Lục Lâm Thành vừa nghe Lương Yên mở miệng đã cảm thấy không tầm thường, ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó lập tức nhập tâm vào nhân vật: “Ngài cứ nói đùa, lô hàng lần này của chúng tôi được thuận lợi như thế tất cả đều nhờ vào ngài đây chiếu cố, sau này mong được hợp tác nhiều hơn.”
“Tất nhiên rồi” Lương Yên cẩn thận suy nghĩ đến cảm xúc của nhân vật, lúc này tên tội phạm thông qua việc không gần nữ sắc này đã bắt đầu phát hiện vị cảnh sát nằm vùng có gì đó không đúng, đứng dậy nói với cô tiếp rượu ngồi bên cạnh Lâm Phi, “Đêm nay nhớ hầu hạ người này cho thật tốt đấy, lấy tất cả các bản lĩnh giữ nhà của em ra, dám để cho Lâm ca không hài lòng, hẳn là em cũng biết rõ quy tắc ngày mai nhỉ.”
Nói xong câu này, Lương Yên lập tức nhảy đến phần thoại của nhân vật cô gái tiếp rượu, vừa mới thể hiện giọng điệu thô kệch của tên phần tử tội phạm trong nháy mắt đã phải chuyển thành giọng điệu khúm núm bị dọa sợ không ngừng vâng vâng dạ dạ của cô gái.
Tên tội phạm đầu sỏ dẫn theo đàn em rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại vị cảnh sát nằm vùng Lâm Phi và cô gái tiếp rượu.
Những lời này của tên tội phạm ngoài mặt thì nói cho nữ tiếp rượu nhưng thực chất lại đang nói cho Lâm Phi biết, đều là người sống trong nghề còn giả vờ thanh cao cái gì nữa, nếu muốn hắn bỏ đi sự cảnh giác trong lòng, tối nay người phụ nữ này cậu muốn cũng được, không muốn cũng phải muốn.
Lương Yên nhìn câu “nữ tiếp rượu đi lên quyến rũ” trong kịch bản không ngừng suy nghĩ, từ xưa đến giờ kịch bản đều như thế này cả, chỉ viết một câu đơn giản, còn diễn thế nào đều dựa vào khả năng phân tích nghiên cứu của người diễn viên.
Lúc này Lục Lâm Thành trong vai diễn cảnh sát nằm vùng cũng nhận ra được tên tội phạm đầu sỏ đã bắt đầu nghi ngờ mình, nếu như trực tiếp từ chối người phụ nữ này nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ, nếu như anh thuận nước đẩy thuyền chấp nhận thì một người đàn ông vừa mới kết hôn chưa được bao lâu lại không thể làm được. Thế là lúc đối mặt với nữ tiếp đang giở “bản lĩnh giữ nhà” ra sức quyến rũ mình chẳng những không loạn mà thậm chí cuối cùng còn quật ngã người phụ nữ phong phú kinh nghiệm này, đồng thời ngụy tạo cảnh tượng “sau đó”, thuận lợi gạt bỏ sự ngờ vực trong lòng tên tội phạm.
Lương Yên đang do dự, đột nhiện nhân được ánh mắt của Lục Lâm Thành ra hiệu cho cô tiếp tục.
Lương Yên vừa mới đảm nhận nhân vật tên tội phạm đầu sọ lại chuyển sang nữ tiếp rượu phong tình vạn chủng, còn phải thể hiện “bản lĩnh giữ nhà”, độ khó tương đối cao.
Bởi vì cô nào biết bản lĩnh giữ nhà gì đó đâu mà diễn.
Trong lòng Lương Yên không ngừng nói mình là một diễn viên chuyên nghiệp, không thể ném mặt mũi của sinh viên Học viện Điện ảnh được, không thể để cho Lục Lâm Thành nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của mình, không phải chỉ là bản lĩnh giữ nhà thôi sao, có gì khó chứ.
Vì thế Lương Yên khẽ ngã xuống bên người Lục Lâm Thành, trượt quần áo ngủ sang một bên để lộ bờ vai trắng nõn, sau đó tự cho là dụ hoặc s.ờ soạng đùi mình, tiếp tục đọc thoại: “Vừa rồi ngài cũng nghe thấy rồi đó, đừng để em khó xử đấy.”
Vốn dĩ nên tiếp tục lời thoại nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy Lục Lâm Thành có phản ứng gì?
Lương Yên khẽ nhíu mày.
Chuyện gì xảy ra vậy, không phải anh nên tiếp tục diễn sao, tại sao lại không diễn.
Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên bên cạnh mình, phân cảnh này ngoại trừ hở vai ra cũng chỉ biết sờ bắp đùi, nhịn không được mở miệng: “Đây chính là… Bản lĩnh giữ nhà của em?’’
Lương Yên: "......"
Cô có cảm giác như chính mình đang bị cười nhạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.