Ngày thứ mười lăm xem tiền như rác
“Cố Minh Cảnh! Cố Minh Cảnh anh làm gì vậy? Anh buông em ra!”
Cố Minh Cảnh bắt lấy cổ tay Sở Tích, đi lại tìm kiếm xung quanh phòng một vòng, không phát hiện người nào khác.
Cổ tay Sở Tích bị siết chặt đến đau, vẫn luôn nhe răng trợn mắt giãy giụa, sức lực khác biệt, cô cũng chỉ có thể giống như gà con mặc cho người ta xâu xé.
Trong phòng không có ai, Cố Minh Cảnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, tay nắm lấy cổ tay Sở Tích cũng thả lỏng đi.
Sở Tích thuận thế giật lại tay, thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Minh Cảnh, lớn tiếng nói: “Anh làm gì vậy?! Điên rồi sao?”
Cố Minh Cảnh quay đầu, nhìn Sở Tích đang lớn tiếng với anh.
Dịu dàng ở cạnh anh hai năm, anh còn chưa biết thì ra cô còn có tính cách như vậy.
Vốn dĩ là đã có tính cách như vậy đi, người phụ nữ này ở trước mặt anh ngay cả nắp chai cũng không vặn được, xoay người một cái là có thể tay không chặt gạch.
Đều là giả! Thì ra tất cả những nhu thuận và nghe lời đều là giả, một khi chia tay thì bản tính thật liền lộ ra triệt để.
Trong lòng Cố Minh Cảnh không khỏi dâng lên một cổ tức giận vì bị lừa, anh đột nhiên duỗi tay nắm chặt cằm Sở Tích, mặc kệ Sở Tích uổng phí sức lực lôi kéo cánh tay anh, cười lạnh một tiếng: “Hai năm nay thật làm khó cho em, mở miệng một chút là ngài Cố, ba chữ ‘Cố Minh Cảnh’ này gọi cũng rất thuận miệng nhỉ?”
“Anh thật sự đã không nhìn thấu em đấy Sở Tích.” Ngón cái Cố Minh Cảnh chuyển sang bên môi Sở Tích, nhẹ nhàng vuốt ve, “Em không sợ anh tức giận sao?”
Sở Tích đương nhiên sợ Cố Minh Cảnh tức giận, anh chưa từng nổi giận với cô, nhưng cô đã từng nhìn thấy anh nổi giận với người khác, bộ dạng có bao nhiêu là đáng sợ, thế nhưng hiện tại hợp đồng giữa hai người đã hết hạn, cô cũng không muốn yếu thế, mặc dù giọng nói hơi run run nhưng vẫn cố trừng mắt với Cố Minh Cảnh: “Cố Minh Cảnh, hợp đồng giữa anh và em đã hết hạn.”
Cố Minh Cảnh cong khóe môi cười cười: “Không sai, đã hết hạn, nhưng hiện tại chủ nhân cũ của em phát hiện mình bị lừa gạt trong thời gian thực thi hợp đồng thì nên làm gì bây giờ?”
Người Sở Tích đột nhiên lạnh lẽo.
Cô ở cạnh Cố Minh Cảnh hai năm vẫn luôn tận chức tận trách sắm vai tình nhân thanh thuần ngoan ngoãn, lúc trước Cố Minh Cảnh có thể coi trọng cô cũng là vì công ty quản lý trước đó sắp xếp cho cô hình tượng đóa hoa nhỏ ôn nhu thanh thuần, cô không thể bỏ qua cơ hội này, dĩ nhiên cũng không thể nói cho anh biết đấy chỉ là hình tượng, anh thích kiểu gì thì cô liền diễn kiểu đó cho anh xem.
Sở Tích cho rằng hợp đồng kết thúc, cô và Cố Minh Cảnh đã không còn liên quan với nhau, lại không nghĩ rằng vẫn bị anh tóm lấy không bỏ.
Đúng vậy, cô vậy mà sơ sót, vị trước mặt này chính là nhà tư bản ăn thịt không nhả xương, cho dù của cải vô số nhưng đối với lợi ích vẫn tính toán chi li, biết bản thân bị lừa hai năm, hoặc có thể nói là bị một người phụ nữ hư tình giả ý nịnh hót hai năm thì sao có thể chịu để yên.
Giống như lúc trước, cô cho rằng hai năm qua tốt xấu gì thì cũng có thể có chút cảm tình, kết quả lại bị cảnh cáo rằng không nên mơ tưởng đến đồ vật không thuộc về mình.
Mũi Sở Tích đột nhiên chua xót, thút thít hai cái cũng không nín lại được, tiếp theo nước mắt liền giống như hạt châu mà lăn dài xuống dưới, nương theo gương mặt trắng nõn mà trượt xuống, một giọt lại một giọt, tách tách dừng trên ngón tay Cố Minh Cảnh đang nắm cằm cô.
Tay Cố Minh Cảnh bị ướt, anh nhíu mày nhìn nước mắt của Sở Tích: “Em khóc cái gì?”
Sở Tích không trả lời, trong lúc nhất thời khóc đến sướt mướt.
Cố Minh Cảnh đột nhiên xuất hiện làm cô nhớ đến bản thân mình hai năm qua rất không có đạo đức mà đi làm tình nhân cho người ta, vậy nên sau đó mới nhận lấy báo ứng mắc bệnh nan y, thời gian còn lại không đến nửa năm.
Cố Minh Cảnh thấy Sở Tích khóc nên có chút phiền lòng, anh buông tay ra.
Sở Tích dùng mu bàn tay lau nước mắt, bởi vì khóc thút thít mà mũi nhỏ cũng đỏ lên, sau đó đứng thẳng người đối diện với Cố Minh Cảnh, khóc nức nở nói: “Là em lừa anh đấy, thế nào?”
Sở Tích vừa khóc vừa nói: “Em ở cùng anh hai năm qua đều là giả tạo, tất cả đều là hư tình giả ý mà nịnh hót, anh thích bộ dạng gì em liền giả thành bộ dạng đó, anh nói cái gì em cũng đều nghe theo, bề ngoài anh thấy em tươi cười với anh nhưng thật ra em vẫn thường xuyên mắng chửi sau lưng anh, em một chút cũng không muốn làm tình nhân của anh, một chút cũng không muốn theo anh ăn cơm, một chút cũng không muốn cùng anh lên giường, lúc không có anh bên cạnh mới là lúc em nhẹ nhàng vui vẻ nhất, anh đối với em rất tốt, đơn giản xem em là một món đồ chơi không có tính tình không làm trái ý anh, vui vẻ liền thưởng một chút, anh dựa vào cái gì cho rằng em rất muốn ngồi lên vị trí bà Cố? Anh bớt tự mình đa tình lại đi, làm đồ chơi cho anh hai năm qua còn chưa đủ hay sao? Dựa vào cái gì còn muốn đem cuộc đời của bản thân giao cho anh, anh yêu ai cưới ai bao dưỡng ai đều không liên quan đến em!”
Sở Tích nói xong liền lau đi nước mắt, nhìn thấy cả người Cố Minh Cảnh trở nên hung ác nham hiểm đến đáng sợ, hốc mắt khóc đến nỗi vừa hồng vừa sưng giống như con thỏ: “Em không sợ anh, em biết bây giờ anh nhất định rất tức giận, anh đánh chết em cũng được, bóp chết em cũng được, em đều không sợ huhuhu…”
Dù sao cũng sắp chết, so với sau này bị bệnh tật ốm đau tra tấn đến chết còn không bằng hiện tại được chết một cách thống khoái.
Cố Minh Cảnh nghe thấy những lời này quả thật rất muốn giết chết người phụ nữ đại nghịch bất đạo trước mặt này. Chỉ là lúc nghe thấy tiếng cô khóc thì đột nhiên không còn tức giận nữa.
Một bên sợ đến mức phát khóc, một bên điên cuồng dò xét điểm mấu chốt của anh, dường như sợ anh buông tha cho cô.
Thú vị.
Ban đầu Sở Tích cho rằng Cố Minh Cảnh sẽ nổi trận lôi đình, mắt cũng đã nhắm lại chờ chết, kết quả anh lại lớn tiếng cười.
Sở Tích nghe tiếng cười này thì toàn thân đều sởn tóc gáy, cô mở to mắt, không khỏi lùi lại hai bước, sợ đến mức nuốt một ngụm nước miếng: “Anh… Anh cười cái gì?”
Cố Minh Cảnh tiến lên, anh cúi đầu, ngửi hương thơm mờ nhạt của cô sau khi tắm loang trong không khí: “Em nói xem?”
……
Ngày hôm sau, trên máy bay từ Hải Thị đến thành phố B, tiếp viên hàng không đến đưa phần ăn, Sở Tích cầm nĩa, cái được cái không xiên thức ăn trên mặt bàn, sau đó cho một miếng gừng vào trong miệng, mặt không đổi sắc mà nhai nhai.
Phó Bạch rốt cuộc cũng chịu không nỗi, anh hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Bắt đầu từ sáng hôm nay đã thấy hồn vía em bay đâu mất rồi, là ai tháo đầu của em xuống vậy?”
Sở Tích “A” một tiếng, phục hồi lại tinh thần mới ý thức được trong miệng cô đang ăn chính là gừng, nhanh chóng phun ra.
“Không, không có gì.” Cô lau miệng, sau đó bưng ly nước lên uống một ngụm để hòa tan hương vị trong miệng.
“Thật sự không có gì?” Phó Bạch không tin hỏi lại.
Sở Tích nhớ lại tối hôm qua, tự nhủ cũng chỉ là chuyện giữa hai người trưởng thành mà thôi, cô cũng không phải là khuê nữ nhà lành gì, ngoại trừ dáng đi hơi kỳ quái một chút thì còn lại vẫn tốt, vẫn tốt.
Ban đầu cô còn cho rằng bản thân sẽ không qua nỗi tối hôm qua, không ngờ sáng hôm sau vẫn còn an ổn sống sót.
Trong lòng Sở Tích đột nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng quỷ dị.
Trước kia cô ký hợp đồng làm tình nhân, mỗi một lần thân mật dù sao cũng đều là giao dịch, vài lần ban đầu cô đều đau đến cực độ, lại không dám nói với anh rằng cô đau, chỉ có thể chịu đựng, ngày hôm sau dấu vết đầy người ngồi trong bồn tắm, ôm đầu gối khóc sướt mướt, cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Sau này làm nhiều lần nên cũng dần dần chết lặng, chỉ là đem nó trở thành nhiệm vụ, cô làm tình nhân thì hẳn là nên thực hiện nhiệm vụ đối với chủ nhân.
Thế nhưng tối hôm qua cô không phải tình nhân, giữa bọn họ cũng không có giao dịch, hai bên ở vị trí bình đẳng, mặc dù Sở Tích vẫn không có tiền đồ rơi vào thế yếu, có điều lúc trước khi bị xâm lấn quá mức cô đều phải cắn lấy gối, chăn hay mu bàn tay của mình, đây là lần đầu tiên cô dám nhe răng nanh cắn anh, ở trên vai anh để lại vài dấu răng nhỏ.
Xem như là đi chơi một lần đi, đừng nghĩ nữa, Sở Tích tự nói với bản thân, sau đó kéo màn che xuống, chuẩn bị bổ sung giấc ngủ thiếu hụt tối hôm qua.
Có điều trước khi ngủ Sở Tích lại nghĩ đến tối hôm qua, nhớ lại những lời cô nói cùng Cố Minh Cảnh.
Cô cho rằng bản thân sẽ chết, kết quả lông tóc vẫn nguyên vẹn, chẳng lẽ Cố Minh Cảnh cứ như vậy mà buông tha cho cô?
Hay là anh ta ngụy trang quá tốt, ngoài mặt không thèm để ý nhưng thực tế trong lòng đang tính toán tìm cách đẩy cô vào chỗ chết?
Sở Tích bị tâm sự đè nặng.
Phó Bạch ở bên cạnh xem điện thoại, anh nói gì đó với Sở Tích nhưng cô có tâm sự nên không nghe rõ, tùy tiện “Ừm” một cái.
Sở Tích ngủ suốt hai giờ bay, sau khi xuống máy bay Phó Bạch liền đi lấy hành lý, Sở Tích đeo kính râm rồi mới đi ra ngoài.
Người bên cạnh đều bận rộn chuyện của mình, cô cũng không bị ai nhận ra.
Sở Tích đi thẳng đến lối ra, chuẩn bị tìm một chỗ chờ Phó Bạch, đột nhiên cô nghe thấy có người hô lên tên mình.
“Sở Tích!”
Ai kêu tên cô?
Sở Tích quay đầu, theo hướng của âm thanh mà nhìn lại, đột nhiên thấy phía sau có một đám người.
Có nam có nữ, khoảng mười mấy người, trên mặt mỗi người đều tràn ngập ý cười nhìn cô, sau đó ríu rít tuôn về phía cô.
Ban đầu Sở Tích chỉ cảm thấy kỳ lạ, liếc nhẹ qua thì đột nhiên nhìn thấy ở giữa nhóm người đó thế nhưng lại có vài người cầm gạch trong tay.
Sở Tích nhìn thấy gạch thì lập tức cả kinh, sau đó liền thấy nụ cười trên mặt những người đó đột nhiên trở nên dữ tợn.
Mười mấy người cười dữ tợn lao về phía cô, một vài người trong số họ còn cầm gạch.
Sở Tích rơi vào hoảng sợ.
Đây là người Cố Minh Cảnh phái đến sao? Không động thủ ở Hải Thị mà đợi cô đến thành phố B, vào địa bàn của anh ta mới lập tức cuồng vọng sao? Kêu nhiều người chờ cô ở lối ra như vậy, tay còn cầm gạch, muốn cô đang sống sờ sờ trước mặt công chúng bị đập chết sao?
Mẹ nó thế này cũng độc ác quá rồi!
Chạy mau!!!!
Sở Tích cầm lấy túi xách, ở thời khắc sinh tử liều mạng chạy nhanh chân.
Nhóm người kia không nghĩ rằng vẻ mặt Sở Tích khi nhìn bọn họ đã ngốc không nói, vậy mà còn chạy nhanh hơn thỏ. Hiện tại bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Sở Tích chạy nhanh đến nỗi sắp không thấy bóng dáng mới phản ứng lại, bọn họ đã chờ cô từ sáng sớm đến giờ, sao có thể để cô chạy dễ dàng như vậy, thế là đồng loạt cất bước, cầm gạch đuổi theo.
“Sở Tích!! Đừng chạy!!!!”