Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 20: Thương hiệu xa xỉ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cacao Kem Trứng
Trình Bất Ngộ trở về căn phòng trọ của mình, ngồi xuống nghiêm túc ăn cơm, cậu cũng tiện tay mở live stream, xem như live mukbang để chạy KPI của nền tảng.
[Tiểu Trình, cậu dậy rồi đấy à! Cậu nghỉ ngơi đủ chưa đó?]
Trình Bất Ngộ đáp: "Đủ rồi, cảm ơn mọi người."
[Tiểu Trình, Tiểu Trình, tui thấy cậu vào được Kế hoạch Công phá Giới giải trí rồi đó! Cậu được đề xuất lên hẳn trang chủ luôn!!]
Trình Bất Ngộ nuốt một miếng cơm: "Đúng vậy, thật sự rất cảm ơn mọi người đã theo dõi ủng hộ tôi, hơn nữa tôi cũng vô cùng biết ơn mấy cậu streamer bên khu gaming nữa."
[Hehe không có gì! Tui vui chết mất! Cậu xứng đáng với vị trí đó mà! Cậu tham gia kế hoạch này rồi có phải sắp tới sẽ vào giới giải trí không?]
Trình Bất Ngộ ngẫm nghĩ: "Chắc là vậy đó, thông tin cụ thể tôi cũng chưa rõ lắm, phải chờ thông báo tiếp theo nữa."
[Cái này tui biết đó! Năm ngoái tui có đu một streamer tham gia vào Kế hoạch này, các streamer sẽ tham gia bữa tiệc tối giữa năm được tổ chức thường niên của Kình Ngư Live, sau đó thảo luận các hợp đồng phân phối tài nguyên, sau nữa sẽ trổ tài ở phương hướng mình muốn phát triển, ví dụ như diễn xuất, hát nhảy các thứ, kỹ năng đi show vân vân mây mây,... Tài nguyên bên mảng diễn xuất là khó lấy nhất đó, có điều năm ngoái tui đu một chị gái ở khu làm đẹp, sau đó cô ấy nhận được tài nguyên rồi tham gia vào một bộ phim, nhưng không nổi lên được, giờ lại không thể lui về làm streamer như trước nữa, khổ quá trời.]
[Vãi? Thật vậy á?]
[Ừa vậy đó, rủi ro cao lắm, nhưng tui cảm thấy Tiểu Trình chắc chắn vượt qua được thôi! Không phải tui muốn tỏ vẻ biết tuốt gì đâu, nhưng tui chỉ muốn chủ kênh suy nghĩ kỹ càng một xíu, giới giải trí thâm sâu hơn mảng streamer rất nhiều, Tiểu Trình lại là streamer nghiệp dư không có công ty hậu thuẫn, con đường này không dễ đi đâu, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tốt nhất có thể đó.]
Trình Bất Ngộ thấy được bình luận này, bèn trả lời: "Cảm ơn cậu, tôi biết rồi, đừng lo lắng quá nhé."
[Có điều tui vẫn luôn tò mò chuyện này! Tui cảm thấy cậu chủ kênh cũng không phải là người cực kỳ mong ngóng được nổi tiếng, bình thường PK cũng chẳng thích đấu đá hơn thua gì, không biết tại sao cậu lại muốn tham giá và Kế hoạch Công phá này dọ? Nếu không muốn trả lời thì cứ xem như tui chưa hỏi nha QAQ.]
Trình Bất Ngộ yên lặng một lát, như thể vẫn đang tiêu hóa câu hỏi này. Một lúc sau cậu mới nói: "Muốn vào xem thử cho biết."
[Xem thử cho biết? Chỉ vì lý do này thôi à?]
[Hahaha, đúng chất cậu luôn! Tới lý do vào giới giải trí mà cũng có thể nhẹ nhàng như vậy!]
Trình Bất Ngộ lại suy nghĩ thêm, nghiêm túc sửa lại: "Còn có... Tôi muốn diễn xuất. Diễn xuất... rất thú vị."
[Vậy là cậu thích diễn xuất à?]
"Không phải... chỉ là, cảm thấy nó rất thú vị thôi." Trình Bất Ngộ nói.
Trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của cậu bỗng lấp ló hiện lên nét hoang mang hiếm thấy, cậu ngẩn người trong giây lát rồi lại cúi đâu ăn cơm.
Chủ đề nói chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp cũng dần chuyển sang chuyện khác.
...
[Oaaa! Hộp cơm hôm nay của chủ kênh trông xịn xò ghê, cậu liên kết với nhà hàng này hở?]
Trình Bất Ngộ nhìn hộp cơm trước mặt mình, nói: "Không biết, hộp này là người khác đưa cho tôi."
Làn đạn yên lặng trong chốc lát, sau đó nhanh chóng có cư dân mạng nhiệt tình phổ cập kiến thức cho mọi người: [Nếu tui không nhìn lầm thì đây là hộp cơm Rose Gold chỉ phục vụ cho tệp khách hàng cao cấp chứ không bán của nhà CHRISTOFLE(*) đó? Mấy hôm trước tui vừa xem qua vlog sản phẩm gia dụng cho nhà giàu của Lý Phù Sinh, hãng này là thương hiệu xa xỉ sản xuất đồ dùng bàn ăn của Pháp đó, đẳng cấp hoàng gia, một bộ dao nĩa có thể có giá lên tới hơn mười ngàn tệ (~35tr2)...]
(*) Hãng này có thật nha mọi người, và cái giá ở trên cũng thật nốt:v Mình lên web gốc của hãng check giá rùi, cap sương sương lấy ví dụ một set dao muỗng nĩa cho 6 người (gồm 24 chiếc) sẽ có mức giá dao động từ 53tr - 68tr tùy vào màu sắc, chất liệu mạ, chưa kể nếu người mua ở xa thì tiền vận chuyển cho hàng xa xỉ, nặng và dễ vỡ chắc cũng là một con số khổng lồ nào đó. À mà đây chỉ là bản thường của một trong những bộ sưu tập khá là iconic thôi, không phải hàng đặc biệt của hãng này đâu nhé.

[Vl? Thật à?]
[Đúng đó, tui vừa xem lại cái vlog đó luôn nè, thật mà, hơn nữa mặc dù Lý Phù Sinh giàu như vậy cũng chưa chắc có thể trở thành khách hàng cao cấp đâu, chỉ có thể ngắm hàng mẫu thôi đó. Thương hiệu xa xỉ này chủ yếu sản xuất đồ dùng bàn ăn bằng vàng, bạc, sứ xương, ít khi làm bộ đồ ăn dễ mang đi giống vậy lắm, đây chỉ có thể là ưu đãi dành cho khách hàng cũ thôi, số lượng mấy chục bộ trên toàn thế giới, có tiền cũng chưa chắc mua được.]
[Giờ lại có vấn đề mới rồi nè, Tiểu Trình ơi sao cậu lại có được bộ đồ ăn đắt tiền như thế vậy aaaaa...]
Trình Bất Ngộ cũng bất ngờ không thôi.
Cậu không biết đây là vật phẩm xa xỉ như vậy, Cố Như Trác đem đến cho cậu thì cậu dùng thôi.
Để tránh những rắc rối không đáng có sau này, cậu bèn chọn một lời giải thích hợp lý hơn: "Tôi chưa từng nghe nói đến, chắc chỉ là hình thức giống nhau thôi, tôi không có tiền mua hộp cơm đắt vậy đâu."
Cùng lúc đó, trên nền tảng live stream, phòng phát sóng trực tiếp của Lý Phù Sinh.
Trên màn ảnh là một người thanh niên áng chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mặt kiểu hơi trẻ con với những nét thanh tú đáng yêu, chỉ là biểu cảm có phần khó chịu.
Hắn đang live stream chơi một trò chơi kinh dị.
Có người gửi một bức ảnh vào phòng phát sóng của hắn, hỏi: [Tiểu Phù Sinh, hỏi cậu cái này xíu, đây có phải là hộp cơm xa xỉ cậu nhắc tới trong video mấy hôm trước không, chỉ tặng cho khách hàng cao cấp ấy? Có phải nhãn hiệu này không?]
Lý Phù Sinh nhìn thoáng qua, có vẻ phấn chấn hơn, cười nói: "Đúng vậy, tôi chắc chắn đó, sao vậy, nhà cậu có à?"
[Không phải của nhà tôi, tôi chỉ nhìn thấy từ chỗ streamer khác thôi, tìm cậu để xác minh thử một xíu.] Người qua đường gửi bình luận trên nói.
"Ồ? Là ai vậy, có vẻ giàu lắm đó, cậu nói tên thử xem biết đâu tôi có quen?"
Lý Phù Sinh thuận miệng hỏi, giọng hắn nghe hơi khàn.
Cả đêm qua hắn ngủ không yên, bởi vì số liệu của hắn đột nhiên bị vượt mặt nên công ty và ekip không thể không vội vàng chạy đến Kình Ngư Live để đàm phán lại hợp đồng, gấp rút nhét vào một vị trí "ngôi sao mới nổi" cho hắn, giúp hắn miễn cưỡng giữ được tên trong danh sách tham dự.
Cũng vì điều này mà hắn và ekip bị mắng rất lâu.
Hình tượng "thiếu gia nhà giàu bỏ nhà ra đi" không dễ gì duy trì được, bởi vì số tiền bỏ ra để quay chụp đã là một con số trên trời rồi, yêu cầu với người sắm vai này cũng rất cao, phải biết rõ giá cả, hình thức các mặt hàng xa xỉ phẩm; biết xu hướng gần đây của giới nhà giàu; biết những mối quan hệ trong vòng tròn thượng lưu trong nước,... Tóm lại là phải bỏ ra rất nhiều công sức.
[Chắc là cậu không biết cậu ấy đâu, là một streamer mới, ID là @Trình Bất Ngộ không cần hành gừng tỏi có nhan sắc thần thánh, nhảy cover "Khanh" như AI ấy...] Đạn mạc trả lời.
"Cậu ta?"
Lý Phù Sinh thấy cái tên này đã bắt đầu quặn ruột, theo phản xạ cười khẩy một cái.
Là đối thủ cạnh tranh lớn nhất mấy hôm nay của hắn, hắn gần như đã học thuộc luôn cả lý lịch của Trình Bất Ngộ.
"Cậu ta ấy à, ký túc xá cũ tồi tàn trong khuôn viên Tinh Truyền mà còn phải thuê chung với người khác, live stream ăn mỳ gói với cả malathang." Lý Phù Sinh nói chuyện rất thản nhiên, lộ ra vẻ khinh thường: "Nói dối là cái chắc."
*
Ngày hôm sau, nền tảng Kình Ngư đã gửi thông tin cụ thể đến cho Trình Bất Ngộ.
Cũng không khác lắm với những gì cậu đã biết trước đó, Kế hoạch Công phá Giới giải trí năm nay sẽ được tuyên bố trong hội nghị giữa năm của Kình Ngư Live, đến lúc đó sẽ có vô số người nổi tiếng góp mặt để trợ uy, đại diện của hơn mười công ty truyền thông liên quan đến dự án này cũng sẽ tới tham dự và đều cho phép họ ký kết hợp đồng ngay tại chỗ.
Việc duy nhất cần Trình Bất Ngộ chuẩn bị là một tiết mục biểu diễn trong đêm đó.
Cậu không có quyền tự lựa chọn tiết mục, nền tảng Kình Ngư Live đã tổng hợp, xem xét lại toàn bộ các phương diện về số liệu và giới hạn cho cậu phải biểu diễn nhảy cover "Khanh".
Nhưng mà nhiệm vụ lần này có hai vấn đề đối với cậu.
Thứ nhất, cậu đã biểu diễn nó một lần, cái nhãn tái hiện như AI đã bị dán lên, giờ lại biểu diễn thêm lần nữa, người xem ít nhiều cũng sẽ cảm thấy nhàm chán. Đối với nền tảng thì đây là cách thức thu hút lượt xem an toàn nhất, nhưng đối với sự phát triển của cậu thì không phải chuyện tốt gì.
Còn chuyện thứ hai, chính là vấn đề bản quyền âm thanh.
Có một nhân viên công ty có lòng đã liên hệ riêng với cậu để nói về chuyện này: "Là như thế này, bởi vì tính đặc thù của nguồn âm thanh nền trong "Khanh" cho nên từ trước đến nay, phần đệm cho các lần biểu diễn live đều cần đích thân Cố Như Trác ủy quyền. Cố Như Trác rất trân trọng âm vũ(*) trong tác phẩm này, cho nền bình thường sẽ không dễ dàng trao quyền cho người khác đâu, trước đây có một lần anh ấy từng ủy quyền nhạc đệm để hát cover trong một chương trình đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, lần này là trao quyền dance cover, hơn nữa phải ủy quyền sử dụng cho toàn bộ giai điệu, chỉ sợ sẽ rất khó khăn."
(*) Âm vũ: một trong năm ngũ âm (cung, thương, giốc, chủy, vũ) của âm nhạc cổ truyền Trung Hoa, tương ứng với năm nốt nhạc. Âm nhạc cổ truyền Việt Nam cũng có ngũ cung tương tự là: xáng, xê, cống, liu, ú.
Trình Bất Ngộ ngẫm nghĩ: "Tôi biết rồi. Nếu không xin được thì cứ dùng nhạc đệm trực tiếp vậy."(*)
(*) Như mấy chương trước có nói thì phần âm thanh của bài Khanh gồm nhiều âm thanh tự nhiên được Cố Như Trác chọn lọc và thêm thắt vào phần nhạc, việc thêm thắt này đã nâng bài hát lên tầm cao mới. Theo mình nghĩ là trước đây, người khác xin nhạc để hát cover => Cố Như Trác chỉ cho 1 đoạn nhạc đệm chứ không cho phần âm thanh thêm thắt kia, nhưng như thế đã rất khó rồi. Bây giờ Trình Bất Ngộ muốn xin quyền sử dụng giai điệu cả bài hát tức là xin thêm cả những âm thanh kia nữa + quyền chỉnh sửa để cậu có thể biên đạo lại bài nhảy nên sẽ càng khó thêm.
"Được, có điều chúng tôi cũng sẽ cố gắng xin thử cho cậu." Trợ lý thư ký dịu giọng nói.
Cuộc gọi kết thúc.
Thạch Đình ở đầu bên kia hỏi: "Nói sao?"
"Cậu ấy nói nếu không thể xin được bản quyền "Khanh" thì sẽ dùng nhạc đệm trực tiếp." Trợ lý thư ký nói: "Nhưng mọi người đều biết bài hát này vốn dĩ phần nhạc đệm nguyên bản của Cố Như Trác là hoa thêu trên gấm, chỉ sử dụng nhạc nền tại hiện trường sẽ làm giảm độ thu hút đi rất nhiều."
Thạch Đình bắt đầu cảm thấy hơi nhức đầu: "Tóm lại là thế này à? Quan trọng nhất là anh cả có chịu ủy quyền âm thanh gốc của "Khanh" hay không thôi, nhưng mà anh cả ghét cậu ấy lắm, không thể nào có thể cấp quyền cho cậu ấy được."
Thư ký trợ lý nói: "Anh có muốn thử nói chuyện với Tổng Giám đốc Cố không? Công ty con của Cố thị cũng sẽ tham gia vào việc trao đổi tài nguyên sau Kế hoạch Công phá lần này. Từ góc độ mang lại lợi ích cho công ty, Tổng Giám đốc Cố có thể cân nhắc thử chuyện ủy quyền. Hiện giờ Trình Bất Ngộ vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào nhưng năng lực của cậu ấy rất tốt."
"Tôi biết chứ." Thạch Đình lạnh giọng nói: "Năng lực không tốt thì làm gì có cửa để được chọn vào đoàn kịch, kéo theo bao nhiêu chuyện rắc rối như bây giờ."
"Để tôi nói chuyện với anh cả." Rốt cuộc anh ta cũng hạ quyết tâm: "Không biết có thuyết phục được anh ấy không. Dù sao Trình Bất Ngộ cũng là người của Bắc phái chúng tôi, không thể để cậu ấy thất bại vào thời điểm này được."
Hôm nay Cố Như Trác về nhà nghỉ ngơi.
Anh đã hoãn lại tất cả hoạt động, nhưng trong tay vẫn còn vài dự án phối nhạc ca khúc chủ đề cho mấy bộ phim điện ảnh chưa làm xong, đại đa số đều là những chủ đề khiến anh hứng thú.
Trong môi trường bệnh viện như thế chẳng thể nào ngồi viết nhạc được.
Cố Như Trác tháo tai nghe xuống, đẩy cửa phòng làm việc ra, đúng lúc thấy chiếc điện thoại di động anh ném trên ghế sô pha đang rung lên, là cuộc gọi từ Thạch Đình.
Anh bước tới nhận cuộc gọi, thuận tay rót cho mình một ly nước.
"Anh cả, anh có bận không?" Giọng Thạch Đình nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Cố Như Trác ừ hử: "Hôm nay anh ở nhà, chuyện gì?"
"À, em chỉ muốn hỏi xem công ty con nhà anh hợp tác với Kình Ngư Live ấy, đã chốt ai là người đại diện tham gia tiệc tối giữa năm chưa?" Thạch Đình hỏi.
Cố Như Trác ngẫm nghĩ, một lúc lâu sau mới phun ra một tiếng: "Anh."
"...?" Thạch Đình vốn chuẩn bị tinh thần nghe thái độ không thèm để ý đến chuyện bên ngoài của anh, cuối cùng những lời đang định nói đều phải nuốt ngược vào trong: "Anh đi?"
Anh ta vốn định nói, tuy rằng anh không đi, nhưng vẫn nên ra mặt thu xếp chút gì đó cho công ty con nhà mình, ví dụ như cống hiến một xíu nhạc nền và âm thanh gốc của "Khanh", kiểu kiểu vậy...
"Làm sao?" Cố Như Trác uể oải hỏi.
"Không làm sao cả." Thạch Đình xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Có một streamer nghiệp dư có tiềm năng rất lớn, video nhảy cover "Khanh" của cậu ấy hot lắm, cậu ấy thật sự rất có tiềm năng phát triển, chỉ là em cảm thấy công ty chúng ta có thể khai thác được..."
"À, cậu có thể nói thẳng tên cậu ấy." Giọng Cố Như Trác vẫn lười biếng chẳng đổi: "Trình Bất Ngộ làm sao?"
"..."
Thạch Đình nuốt khan, anh ta không ngờ rằng hiểu biết của Cố Như Trác về Trình Bất Ngộ đã có thể vượt xa tưởng tượng của mình như thế.
Xem ra, quả thật là hận thù lúc nào cũng kéo dài hơn tình yêu.
"Nếu anh cả đã biết rồi, em cũng chỉ đành nói thật thôi. Mặc dù có thể anh sẽ không mấy vui vẻ vì chuyện này, nhưng em vẫn muốn hỏi thử, anh có thể ủy quyền nhạc nền và âm thanh gốc để cậu ấy nhảy cover không?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu.
Thạch Đình cảm thấy bản thân đúng là thích đâm đầu vào chỗ chết, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nhưng vẫn liều chết nói thêm: "Em biết anh không thích cậu ấy, nhưng dù sao cậu ấy cũng là..."
"Cho cậu ấy đi." Giọng Cố Như Trác lạnh tanh cắt ngang những gì Thạch Đình định nói, nghe ra không có cảm xúc gì: "Cậu cứ làm việc trực tiếp với người đại diện của anh, không có chuyện gì nữa thì anh cúp đây."
—-------Hết chương 20—-------
Tác giả có lời muốn nói:
1. Hãng xa xỉ phẩm này là thật, nhưng ưu đãi cho khách hàng cũ là tôi tự thêm vào.
2. Tiểu Cố (mất kiên nhẫn): cho cậu ấy đi, làm sao anh có thể không cho cậu ấy được
Thạch Đình: hận thù lúc nào cũng kéo dài hơn tình yêu. Tiêu rồi, giờ tui không biết câu vừa rồi có phải là câu kháy đểu gì không nữa.
Cacao: hôm nay tui khom zui lắm nhưng mà nhờ vote và bình luận của mọi người nên tui thấy đỡ hơn nhiều:3 Ít nhất cũng đã có năm người thích những gì tui làm hen =)))) Nên hôm nay tui đăng một chương tui làm trước tặng mọi người~
Nói thêm một xíu thông tin về cái hãng xa xỉ trên, tại lúc tui đi search thì thấy nó khá là thú vị =)))))) Nếu các bạn có biết về các hãng thời trang cao cấp như Christian Dior, Chanel,... này kia thì chắc có một số bạn cũng từng nghe nói đến về Haute Couture, tức là những bộ trang phục được đặt may, thiết kế và khâu tay từ những hãng xa xỉ này, giá cả thì cao ngất ngưỡng khỏi phải bàn rồi ha. Cái hãng Christofle mà tác giả nhắc cũng có một series các đồ trang trí bạc được thiết kế và gia công bằng tay gọi là Haute Orfèvrerie.
Lấy ví dụ từ một sản phẩm set 24 dao muỗng nĩa cũng thuộc dòng MOOD như 3 mẫu mình để ở giữa chương, nhưng lần này nó thuộc series Haute Orfèvrerie và là hàng limited, và điều làm mình bất ngờ là giá của nó là prix sur demande = price upon request.
Hóa ra khi giá trị của thương hiệu + sản phẩm đã lên tới mức độ nào đó thì khách hàng phải tự đến offer giá cả để được mua thế này à ;-; Giờ thì tôi cứ thắc mắc mãi không biết người ta sẽ bán bộ này với giá bao nhiêu nhỉ? Rồi limited là limit bao nhiêu sản phẩm vậy nhỉ?:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.