Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 12:




Khi vừa mới xuyên qua tới đây, Tiểu B nói nàng phải công lược Lục Tịch, Tư Ngữ chết sống không đáp ứng, bởi vì nàng cảm thấy đây là một chuyện rất không có hậu.
Tiểu B nói lúc này Lục Tịch đối với nguyên nữ chính còn chưa có hảo cảm, dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết, các cô có tình cảm với nhau cũng là sau khi nguyên nữ phụ cùng với Lục Tịch ly hôn, trong lúc đó Lương Dư Phỉ đang quay chụp bộ phim hiện đại thứ hai.
Tư Ngữ bị thuyết phục.
Tuy rằng nàng vẫn luôn nỗ lực ở trước mặt Lục Tịch lấy hảo cảm, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến nguyên nữ chính, đối với Lương Dư Phỉ có chút hổ thẹn.
Chỉ là chút áy náy kia khi nhìn thấy Lương Dư Phỉ mắt đi mày lại với Lục Tịch, có ý đồ câu dẫn Lục Tịch thì đã biến mất hoàn toàn.
Tư Ngữ bởi vì Lục Tịch cùng với Lương Dư Phỉ còn chưa có bắt đầu đất diễn tình cảm mới quyết định công lược Lục Tịch, mà Lương Dư Phỉ biết Lục Tịch đã kết hôn với nàng lại vẫn trắng trợn táo bạo muốn dùng sắc đẹp quyến rũ Lục Tịch.
Quá khác thường.
Dựa theo cách làm người của nguyên nữ chính mà tác giả thiết lập, Lương Dư Phỉ căn bản làm không ra loại chuyện thiếu đạo đức như chen chân vào hôn nhân của người khác này!
Từ lần trước khi Lương Dư Phỉ lên sân khấu, nhìn thấy bộ dáng cô sợ hãi thất thố, Tư Ngữ đã có một loại cảm giác vi diệu thiết lập của nữ chính đã sụp đổ mất rồi. Hiện tại loại cảm giác này càng tăng mãnh liệt hơn.
Cho nên nàng quyết định làm kẻ ác một lúc, nàng muốn tiến thêm một bước nữa, xem nữ chính rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Tư Ngữ rõ ràng nói: “Vừa rồi ở trên bể bơi tôi nhìn đến nhất thanh nhị sở, cô ăn mặc hở hang như vậy, ra sức dùng da thịt dán lên người Lục Tịch như vậy, không phải có ý đồ thì là gì? Đừng cùng tôi nói cái gì mà mọi người đều là phụ nữ không liên quan, Lục Tịch thích phụ nữ, cô ấy còn có vợ!”
Tư Ngữ hùng hổ doạ người, Lương Dư Phỉ không hề lui về phía sau. Cô cực nhanh thu hồi sự hung ác trong mắt, hốc mắt đỏ lên, vâng vâng dạ dạ nói: “Tôi không biết chị đang nói cái gì, chị không cần bôi nhọ tôi.”
“Có phải bôi nhọ hay không chính cô rõ ràng.” Tư Ngữ tiến lên một bước.
“Chị đừng tới đây, nếu tiếp tục tới đây tôi sẽ kêu lên.” Lương Dư Phỉ hoa dung thất sắc, hai tay đề phòng bảo hộ ở trước ngực, gân cổ lên thét chói tai: “Cứu mạng!”
Tư Ngữ: “....”
Không thể không nói Lục Vi rất xứng với cái danh khuê mật tốt. Cô là người thứ nhất bị thanh âm hấp dẫn tới đây, đem Lương Dư Phỉ đang chấn kinh che chở ở phía sau, nổi giận đùng đùng rống lên với Tư Ngữ: “Chị thật đúng là đồ độc ác, ở nhà tôi mà chị cũng dám xuống tay với cậu ấy. Dư Phỉ, đừng sợ.”
Xứng danh là xứng danh, chỉ là không quá thông minh.
Tư Ngữ ôm cánh tay, cười khẩy nói: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi xuống tay với cô ta?”
Lục Vi quay đầu lại nhìn kỹ Lương Dư Phỉ, không phát hiện trên mặt có vết bạt tai gì, chỉ là mặt quá trắng, ánh mắt hoảng sợ, rõ ràng là đang sợ hãi.
Lục Tịch phía sau đẩy xe lăn của Lục lão phu nhân tới đây, Lục lão phu nhân hỏi: “Lương tiểu thư kêu la cái gì, bị té ngã sao?”
Tư Ngữ suýt chút nữa cười ra tiếng. Ban đầu nàng cho rằng Lương Dư Phỉ là kiểu ngốc bạch ngọt, không nghĩ tới bà nội mới chân chính là ngốc bạch ngọt, luôn đem người khác nghĩ đến quá mức thiện lương tốt đẹp.
“Bà nội, chị ta bắt nạt Dư Phỉ!” Lục Vi vội vàng cáo trạng.
“Lương tiểu thư là khách, Kiều Kiều sao có thể bắt nạt cô ấy. Con lại nói bậy rồi, da ngứa có phải không?” Lục lão phu nhân nói: “Tịch Tịch, đi lấy gậy cho bà.”
Lục Tịch nói: “Bà nội, nếu bà muốn giáo huấn nó, để con làm là được rồi, không cần bà tự mình động thủ.”
Lục Vi không sợ trời không sợ đất, duy độc sợ hãi người chị này, nghe thấy như vậy, kêu rên nói: “Con cũng đã lớn như vậy rồi mà hai người còn muốn đánh con!”
“Bởi vì con luôn là không biết lớn nhỏ, không có quy củ.” Lục lão phu nhân giáo huấn Lục Vi xong, lúc quay mặt đến chỗ Lương Dư Phỉ lại thay đổi thành vẻ tươi cười, hiền từ nói: “Lương tiểu thư, rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Lương Dư Phỉ gắt gao ôm cánh tay của Lục Vi, đôi mắt giống như nai con lo sợ nhìn Tư Ngữ, lã chã khóc lóc nói: “Không có gì.”
Không có gì thì phải giả bộ đáng thương làm cái gì?
Đây là muốn cùng nàng PK kỹ thuật diễn?
Để xem ai diễn hay hơn ai?
Tư Ngữ ở dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, mặt mày ủ rũ, lắp bắp nói: “Con không có bắt nạt cô ấy, con chỉ là hỏi cô ấy có muốn học bơi lội không, con vừa tới gần cô ấy đã kêu lên. Con cũng không biết cô ấy kêu la làm gì. Xin lỗi Lương tiểu thư, đều là do tôi, nếu không phải bởi vì tôi không biết bơi lội, lần trước đã có thể cứu cô lên. Về sau tôi bảo Tịch Tịch nhà tôi dạy tôi nhiều hơn, chờ tôi học xong tôi lại dạy cô thì thế nào?”
Nói xong, nàng vứt mị nhãn về phía Lục Tịch.
Lục Tịch: “....” Ai là Tịch Tịch nhà cô?
Thân thể của Lương Dư Phỉ bắt đầu run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Ngữ, hết đường chối cãi.
Lục Vi tưởng là Lương Dư Phỉ bị dọa, vừa tức vừa lo lắng, lại sợ hãi bị song nữ hỗn đánh, khẽ cắn môi, nói với Lương Dư Phỉ: “Đi về phòng mình đi.”
Vậy là đi rồi? Tư Ngữ cảm thấy thất vọng, nàng còn chưa có diễn đủ đâu.
Ánh mắt thanh lãnh của Lục Tịch đảo qua, ở trên mặt nàng dừng lại mấy giây, như suy tư điều gì.
Tư Ngữ bị cô nhìn đến mức nổi cả da gà, hướng về phía cô ngọt ngào cười, nói: “Tịch Tịch muốn ăn bánh quy không?”
Lục Tịch: “....” Ai cho phép cô kêu như vậy?
Lục Tịch nhịn rồi lại nhịn.
Lục lão phu nhân tự hào mà nói: “Mấy hôm trước Kiều Kiều cùng đầu bếp Tạ học làm bánh quy, làm cũng không tệ lắm, mới ra lò ăn rất ngon, đợi chút nữa con bé làm xong đưa cho con nếm thử.”
Lục Tịch chưa nói mình lúc trước đã nếm qua, cô không có trả lời vấn đề của Tư Ngữ, nói gần nói xa: “Đã đến thời gian rồi, bà nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Nhân lúc Lục Tịch đẩy Lục lão phu nhân đi ngủ trưa, Tư Ngữ tiến vào phòng bếp làm bánh quy.
Sau khi cho bơ vào trong bát, Tư Ngữ dùng cái sàng đem bột mì đã chuẩn bị sẵn đều đều cho vào cùng bơ, quấy thuận theo chiều kim đồng hồ.
Lục gia từ trên xuống dưới đều biết Lục lão phu nhân cứ đến giờ này là muốn ngủ trưa, lúc này toàn bộ biệt thự im ắng, trong sân ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót.
Nghiêm túc làm việc là khi Tư Ngữ thích ý nhất, chỉ có lúc này, nàng mới có thể quên đi chuyện mình đã xuyên sách, quên đi những thứ lung tung rối loạn phiền não.
Nàng tự động lọc tạp âm xung quanh, không có nghe thấy tiếng bước chân tới gần, dư quang thoáng nhìn qua bóng dáng bị hắt lên trên sàn nhà, bỗng chốc ngẩng đầu lên.
Lục Tịch mặc cái áo sơ mi màu trắng cùng quần âu đen eo cao, trang điểm trí thức cùng với phòng bếp rất không hợp nhau, cô lười biếng dựa vào trên khung cửa, đã yên lặng nhìn được nửa phút, càng xem càng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Lần trước bảo mẫu nói những lời này khiến Lục Tịch nửa tin nửa ngờ, chờ sau khi bà nội ngủ trưa, cô không nhịn được sự tò mò đến xem, liền nhìn thấy Tư Ngữ đâu vào đấy mà quấy bột mì, một bộ dáng rất hiền huệ.
Lục Tịch không nhịn được mà hoài nghi, đây thật sự là Tư Ngữ mười ngón tay không dính nước được nuông chiều từ bé???
Tư Ngữ không nghĩ nhiều như cô, một lòng chỉ muốn làm bánh quy cho thật tốt, vừa quấy vừa nói: “Phải đợi một chút nữa, làm xong tôi sẽ gọi cô.”
Lục Tịch đối với bánh quy không có hứng thú, không nói một lời nhìn động tác của nàng.
Tư Ngữ thấy cô nhìn đến mê mẩn, cố ý hỏi: “Cô tới giúp tôi sao? Thật ra không cần, một mình tôi cũng có thể làm được.”
“Không nghĩ tới cô thật sự sẽ làm được.” Lục Tịch rốt cuộc keo kiệt mở miệng nói một câu.
“Đương nhiên là sẽ làm được, cô cho rằng tôi đang lừa cô sao?”
Lục Tịch thật đúng là nghĩ như vậy.
Cô thậm chí cảm thấy bảo mẫu cũng bị Tư Ngữ lừa, những cái bánh quy đó nói không chừng là do đầu bếp làm, Tư Ngữ chỉ chiếm tiện nghi. Cho nên cô cần phải chính mắt nghiệm chứng.
Vài sợi tóc buông xuống dưới ngăn trở đôi mắt, Tư Ngữ dùng mu bàn tay cọ cọ, muốn đem mái tóc vướng bận hất tới phía sau tai, nỗ lực vài lần vẫn là không thành công.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt vào, hắt lên trên mặt minh diễm của người phụ nữ. Từ góc độ này nhìn, khuôn mặt người phụ nữ này nhu hòa điềm tĩnh, chắc là do không trang điểm để mặt mộc, còn lộ ra vài phần ngoan ngoãn.
Tư Ngữ như thế này, cùng với hình tượng của người trước kia thích làm trời làm đất kiêu căng vô lý quả thật như một trời một vực.
Rõ ràng là cùng một người, lại có thể có hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng.
Chẳng lẽ đây không phải diễn kịch, là thật sự đang nỗ lực thay đổi?
Vấn đề còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, Lục Tịch đã bước chân đi vào.
Cô thật sự nhìn không được, ma xui quỷ khiến vươn tay, giúp Tư Ngữ đem vài sợi tóc không nghe lời kia vén đến sau tai.
Mùi hương mát lạnh quanh quẩn đầu mũi, hơi lạnh nơi đầu ngón tay đụng phải vành tai mẫn cảm, Tư Ngữ nghiêng đầu kinh ngạc mà nhìn Lục Tịch đột nhiên tới gần.
Làm xong chuyện này Lục Tịch liền hối hận, đặc biệt là khi bị một đôi mắt sáng lấp lánh của nàng nhìn đến mức không được tự nhiên, lui về sau một bước, lạnh lùng mà nói: “Lần sau đang làm thức ăn không nên lấy tay sờ loạn khắp nơi.”
“Tôi dùng mu bàn tay lau, rất sạch sẽ.” Tư Ngữ biết cô có tính sạch sẽ, cúi đầu nhìn, phát hiện trên mu bàn tay có bột mì, vội hỏi cô: “Mặt tôi có phải rất dơ hay không?”
Lục Tịch nhìn nàng cọ cọ bột mì trên gương mặt cùng chóp mũi, trầm mặc không lên tiếng cầm một tờ giấy đưa cho nàng.
Tư Ngữ chớp chớp mắt, nói: “Tay tôi dơ, cô giúp tôi lau một chút đi.”
Lục Tịch theo bản năng muốn lau giúp nàng, lúc khăn giấy sắp sửa đụng tới chóp mũi nàng đột nhiên dừng lại, nhíu mày.
Làm gì vậy? Mặt nàng dơ hay không dơ thì liên quan gì đến mình?
Tư Ngữ ngẩng mặt chờ phục vụ, thấy cô đột nhiên thu tay lại, rất là khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Lục Tịch nhét tờ giấy kia vào lòng bàn tay đầy bột mì của nàng, thanh âm lãnh đạm lộ ra một tia ảo não: “Tự lau đi.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tư Ngữ: “....”
Người này như thế nào nói trở mặt liền trở mặt?
Đem nguyên liệu quấy tốt để vào trong khay bánh, cho vào tủ lạnh đông lạnh một chút chờ cứng lại thành miếng, Tư Ngữ rửa sạch tay, lau mặt, đi ra phòng bếp, tìm kiếm bóng dáng Lục Tịch.
“Cô đang tìm Đại tiểu thư sao?” Bảo mẫu thấy nàng đi tới đi lui, chỉ vào ngoài phòng nói: “Tôi nhìn thấy cô ấy đang cùng Lương tiểu thư ở trong sân nói chuyện.”
Lại là Lương Dư Phỉ?
Tư Ngữ vội vàng chạy như bay ra ngoài.
Mặt trời nhô lên cao, gió mát thổi vào mặt, dưới cây đại thụ có hai người đứng một cao một thấp, đúng là Lục Tịch cùng Lương Dư Phỉ.
Tư Ngữ muốn trực tiếp tiến lên, lại nhìn thấy khoảng cách mấy bước chân giữa các cô.
Khoảng cách này hẳn là rất an toàn, Lương Dư Phỉ muốn ăn vạ hay là muốn dụ hoặc người đối diện phỏng chừng đều rất lao lực.
Cách quá xa, Tư Ngữ nghe không rõ các cô đang nói cái gì.
Lúc đó Lương Dư Phỉ đang đứng ở trong phòng của Lục Vi, mặt ủ mày chau, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy Lục Tịch đứng ở dưới tàng cây gọi điện thoại, cô vội chạy tới.
Lục Vi nói cho cô biết Tư Ngữ thường xuyên đến Lục gia, về sau cô sợ là không có cơ hội tới, có chút lời cô muốn nói với Lục Tịch.
Cô vì chạy nhanh mà thở dốc không ngừng, nhỏ giọng kêu: “Lục tổng.”
Lục Tịch buông điện thoại nhìn về phía cô: “Có việc?”
“Em...” Lương Dư Phỉ hít một hơi, đem ý nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu nói ra: “Chuyện lần trước lên hot search, em vẫn luôn muốn nói xin lỗi với chị.”
Lần đó đạo diễn dẫn Lương Dư Phỉ tới gặp Lục Tịch, trên bàn cơm Lương Dư Phỉ lễ phép khiêm tốn, hào phóng khéo léo, cách nói năng rất có chừng mực, ấn tượng lần đầu của Lục Tịch với cô không tồi, tán đồng cách nói của đạo diễn, quả thật rất thích hợp với vai diễn nữ chính trong phim.
Ngoài trời mưa to, khi tan cuộc, Lục Tịch thấy cô không lái xe tới đây, chủ động đưa cô về nhà, không nghĩ tới bị paparazzi theo dõi chụp lén, viết mấy lời linh tinh trên báo nói hai người các cô đang bí mật hẹn hò.
Ban truyền thông của Quang Ảnh Giải Trí nhìn thấy scandal của tổng tài cùng với một nữ diễn viên kém nổi lên hot search, trước tiên xóa sạch bài viết trên hot search, còn làm sáng tỏ thanh minh mọi chuyện.
Không lâu trước đây, Lục Chấn Nam còn hỏi Lục Tịch cùng với Lương Dư Phỉ có quan hệ gì.
Chuyện này Lục Tịch đã sớm quên, không nghĩ tới cô lại nhắc lại, nhàn nhạt nói: “Là những paparazzi đó viết linh tinh, tôi không có trách em.”
“Nhưng em vẫn còn rất áy náy. Nếu không phải bởi vì đưa em về, chị cũng sẽ không bị paparazzi theo dõi. Lúc nhìn thấy bài viết trên hot search, em muốn gọi điện thoại cho chị để xin lỗi, nhưng em lại không có số của chị.” Lòng bàn tay của Lương Dư Phỉ đổ mồ hôi, thật cẩn thận nói: “Lục tổng, em có thể thêm WeChat với chị được không?”
Đáy mắt Lục Tịch không có một tia gợn sóng, thanh âm không phập phồng mà nói: “Lương tiểu thư nếu là có chuyện gì có thể liên hệ với trợ lý của tôi, tôi nhớ rõ lần trước hai người đã trao đổi phương thức liên lạc. Không cần phải thêm WeChat của tôi.”
Tay nắm điện thoại của Lương Dư Phỉ bỗng nhiên siết chặt, sắc mặt có chút tái nhợt, môi khẽ mấp máy.
“Hơn nữa.” Lục Tịch lại nói: “Em là diễn viên, tôi là người đầu tư, chúng ta càng nên giữ chút ý tứ, ít gặp mặt sẽ thỏa đáng hơn.”
Lương Dư Phỉ: “....”
Lục Tịch nói xong, sải bước rời đi.
Khuôn mặt Lương Dư Phỉ tức khắc trắng bệch, cắn chặt môi dưới, trong lòng chấn động vô cùng.
Cô lại có thể bị Lục Tịch cự tuyệt, tại sao lại như vậy?
“Cô đứng ở chỗ này làm thần giữ cửa sao?” Lục Tịch hỏi Tư Ngữ đang đứng ở cửa.
Cằm Tư Ngữ chỉ chỉ vào Lương Dư Phỉ đang sững sờ đứng dưới tàng cây, nửa vui đùa nửa nghiêm túc mà nói: “Tôi sợ cô ta ăn mất cô.”
Lục Tịch bày ra biểu tình lạnh nhạt “Cô lại đang nói bậy bạ gì vậy”, vòng qua nàng đi vào nhà.
Tư Ngữ ôm cánh tay, rất có hứng thú thưởng thức Lương Dư Phỉ, thật sự tò mò cô cùng Lục Tịch đã nói cái gì.
Qua rất lâu sau, Lương Dư Phỉ mới từ trong mất mát vì bị cự tuyệt tỉnh lại, hít sâu, xoay người.
“Ui da —— Đau quá đi!”
Đột nhiên có một giọng nói dọa Lương Dư Phỉ nhảy dựng, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đứa trẻ bốn năm tuổi mập mạp ngồi ở trên cỏ, đáng thương vô cùng ngửa đầu nhìn cô.
Là bị cô đẩy ngã?
Lương Dư Phỉ vội đỡ dậy.
Bé trai mập mạp ngã đập mông xuống đất lại không khóc, ánh mắt sáng lên, hâm mộ nói: “Tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp!”
Miệng bé trai mập mạp thật ngọt, chỉ là vừa nói xong thì chảy nước miếng. Những bãi nước miếng tràn trề dọc theo cái cằm nhỏ rơi xuống trên tay, sống lưng Lương Dư Phỉ cứng đờ, theo phản xạ có điều kiện đẩy bé trai ra.
“Bịch ——” Bé trai mập mạp lại một lần nữa té ngã trên mặt đất.
Tư Ngữ nhận ra đó là tiểu tôn tử Tiểu Bảo nhà cách vách, thường xuyên chạy tới chơi, Lục lão phu nhân rất thích bé.
Nàng vội tiến đến bế người lên, hỏi: “Không sao chứ?”
Tay nhỏ bụ bẫm của Tiểu Bảo nắm một ngọn cỏ trên đầu, giống như đã phạm sai lầm nhỏ giọng nói: “Tiểu tỷ tỷ này hình như không thích em.”
Ánh mắt Tư Ngữ sắc bén bắn về phía Lương Dư Phỉ, nói: “Vì sao cô lại đẩy em ấy?”
Lương Dư Phỉ duỗi tay ra để nàng nhìn vệt nước dãi trên mu bàn tay, nói: “Nó chảy nước miếng, ghê tởm muốn chết.”
Tư Ngữ nhìn trên mặt cô không kịp che giấu biểu tình ghét bỏ, nghĩ đến đủ loại dị thường lúc trước, bí ẩn trong lòng đột nhiên giống như mây mù gặp mặt trời tiêu tán hết.
Hàm dưới của nàng căng chặt, dùng ý niệm nói với Tiểu B: "Cô ta tuyệt đối không phải là nữ chính Lương Dư Phỉ."
***
Editor có lời muốn nói: Truyện càng ngày càng cuốn a ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.