Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 34:




“..... Tôi nguyền rủa cô cả đời không thể! 'Làm'! Được!”
Năm chữ cuối cùng kia rất hữu lực, trung khí mười phần, giống như là dùng hết sức lực để nói, gân cổ lên nỗ lực rống ra, mang theo tràn đầy thô tục cùng oán hận.
Điện thoại dán sát quá, Lục Tịch bị nàng rống đến mức màng tai phát đau, chờ đợi vài giây, há mồm đang muốn nói cái gì, lại “Đô” một tiếng, cuộc gọi đã kết thúc.
“....”
Tầm khoảng hơn nửa giờ trước.
Hơn 9 giờ, cẩu độc thân Tiểu Hạ đáng thương không ai tiếp, nhàm chán đã đăng lên vòng bằng hữu nói muốn ăn lẩu. Sau khi Tư Ngữ nhìn thấy liền gọi điện thoại cho cô, nói muốn tới đây ăn cùng cô.
Tư Ngữ hấp tấp tới rất nhanh, còn mang theo một két bia.
Tiểu Hạ kinh ngạc: “Không phải nói muốn đi ăn lẩu sao?”
Tư Ngữ tùy tiện nói: “Ăn lẩu phải có rượu bia, vừa ăn vừa uống. Đi thôi!”
Còn có cách nói này sao? Vậy cũng không cần mua một két lớn đi!
Tiểu Hạ mở cửa dẫn nàng vào.
Tư Ngữ gọi phần lẩu hai người ship tới đây. Tiểu Hạ cho rằng nàng cũng giống như mình chưa ăn cơm chiều, sau khi thức ăn tới rồi Tư Ngữ chỉ tượng trưng ăn một ít rau xanh, sau đó liền bắt đầu uống rượu bia.
“Tiểu Ngữ, có phải tâm tình chị không tốt hay không a?” Tiểu Hạ thấy nàng uống một ngụm lại tiếp một ngụm không thèm thở dốc, lo lắng hỏi.
Động tác đổ rượu vào trong miệng của Tư Ngữ dừng lại.
Bởi vì mấy cái tin nhắn kia của Lương Dư Phỉ, cùng với Lục Tịch không thể hiểu được ầm ĩ một trận, tâm tình Tư Ngữ xác thật không quá tốt.
Nàng khó chịu việc mình có lòng tốt đi nhắc nhở, lại bị người khác cho rằng đang xen vào việc của người ta, càng khó chịu một khắc kia chính mình không khống chế tốt cảm xúc.
Lục Tịch không có nói sai, các nàng vốn dĩ chính là hợp đồng kết hôn, không có tình cảm.
Lục Tịch vốn dĩ không thích nàng, là nàng một hai phải mặt dày mày dạn dây dưa.
Lục Tịch vẫn luôn tuân thủ quy tắc, mà nàng vẫn luôn phá hỏng.
Những đạo lý này nàng đều hiểu rõ.
Nhưng mà lúc Lục Tịch lại một lần nữa lấy lý do hợp đồng kia nói với nàng, trong lòng nàng bỗng nhiên phát lên một cỗ cảm xúc không quan tâm hết thảy, nói những lời nói âm dương quái khí đó.
Nếu Lục lão phu nhân không đột nhiên xông vào, nàng không dám bảo đảm mình có thể bất chấp tất cả hay không.
Sau đó Lục Tịch đi đến công ty, nàng tiếp Lục lão phu nhân, nói cả ngày, cười cả ngày, mệt mỏi, mệt mỏi.
Nàng không cần tìm ai để tâm sự hết, chỉ là đơn thuần muốn phát tiết một chút.
Nàng cũng không phải không muốn đối mặt với người kia, mới nửa đêm lén đi ra ngoài. Chỉ là bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, nàng không biết có thể tìm ai chia sẻ.
Nàng ở thế giới này không có người thân, không có bạn bè, người duy nhất có quan hệ tốt thì chỉ có Tiểu Hạ. Vừa vặn nàng thấy được Tiểu Hạ đăng lên vòng bằng hữu, vừa vặn Tiểu Hạ cũng đang cần người làm bạn, nàng liền tới đây.
“Tiểu Ngữ?” Tiểu Hạ thấy nàng trầm mặc, duỗi tay ở trước mắt nàng quơ quơ.
Tư Ngữ bừng tỉnh hoàn hồn, đối diện với ánh mắt tràn ngập quan tâm của Tiểu Hạ, thở hắt ra, nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Tiểu Hạ gãi gãi đầu: “Em nhớ rõ trên chứng minh thư của chị, sinh nhật chị không phải là ngày 12 tháng 6 sao?”
“Cái đó không chuẩn.” Tư Ngữ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
"A! Em chưa chuẩn bị quà tặng cho chị!"
“Không cần.” Tư Ngữ kéo kéo khóe miệng, nói: “Uống rượu cùng tôi là được rồi.”
Trên mặt nàng đang cười, trong ánh mắt lại không có nửa phần ý cười. Tiểu Hạ nhìn vẻ mặt nàng buồn khổ, không biết là bởi vì cảm thấy ngày sinh nhật này đến quá quạnh quẽ hay là do nguyên nhân gì khác, tóm lại có thể cảm giác được nàng không vui.
Cảm xúc rất dễ lây bệnh.
Tiểu Hạ không biết an ủi nàng như thế nào, lại không thích uống rượu, bóp mũi miễn cưỡng tiếp nàng uống lên mấy ngụm.
Tư Ngữ như trâu bò uống nước, sau khi “Ùng ục ùng ục” uống hết mấy ly, say khướt ghé vào trên bàn.
Tiểu Hạ lo lắng muốn chết, vội vòng qua xem xét.
Lúc này điện thoại trong túi xách của Tư Ngữ vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ “Lục Tịch”, Tiểu Hạ giật mình.
“Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ, là điện thoại của Lục tổng.” Tiểu Hạ hưng phấn giống như là đã nhặt được ngân phiếu 500 vạn mà đẩy nàng, ghé vào bên tai nàng cường điệu nói: “Là Lục tổng chị thích a!”
Tư Ngữ vùi mặt vào trong khuỷu tay, như là ghét bỏ cô quá ồn ào, cũng không thèm nhìn liền đẩy điện thoại cô đưa ra chỗ khác.
Tiếng chuông vui vẻ còn đang tiếp tục, Tư Ngữ vẫn luôn nằm bò truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Tiểu Hạ: “....”
Không tiếp điện thoại của BOSS hình như không tốt lắm đâu?
Tiểu Hạ không rõ ràng lắm đã trễ như thế này Lục Tịch còn gọi điện thoại cho Tư Ngữ làm gì, cô không gọi Tư Ngữ dậy được, mắt thấy tiếng chuông sắp phải kết thúc, đành phải miễn cưỡng nghe điện thoại.
Sau khi chuyển tiếp được, nghe thấy thanh âm cực độ thanh lãnh lại dễ nghe bên kia, Tiểu Hạ khẩn trương đến mức nói lắp: “Lục, Lục, Lục tổng....”
Hai người mới chỉ nói vài câu, Tư Ngữ như là bị kích phát cơ quan gì đó, đột nhiên nhảy bắn lên, ánh mắt sáng rực, giống như cá phun bong bóng bắt đầu miệng phun hương thơm mắng Lục Tịch.
Tiểu Hạ trợn mắt há hốc mồm, cô không dám nói cho Lục Tịch biết Tư Ngữ đang mắng cái gì, trố mắt nhìn cái điện thoại bị Tư Ngữ đoạt đi.
Lúc câu nguyền rủa cuối cùng kia rống ra ngoài, Tiểu Hạ hãi hùng khiếp vía, tay mắt lanh lẹ cướp đi điện thoại, cúp máy!
Tư Ngữ còn đang ấp ủ câu muốn nói tiếp theo, trong tay không còn điện thoại, ánh mắt mê ly nhìn Tiểu Hạ: “Em làm gì mà đoạt điện thoại của tôi? Đưa cho tôi, tôi còn.... Còn chưa có nói xong!”
Nàng uống đến mức mặt đỏ tới cổ, giống như một con mèo hoang bị đoạt đi món đồ chơi, nháy mắt bạo phát, nhảy tới đây muốn đoạt lại điện thoại.
Tiểu Hạ linh hoạt né tránh, giấu điện thoại vào phía sau lưng, nhanh chóng nói: “Nói thêm cái gì nữa, em sợ ngày mai chị liền phải bị Lục tổng tuyết tàng*!”
(*) Tuyết tàng: Là nghệ sĩ bị chính công ty chủ quản ghét bỏ, đóng băng mọi hoạt động.
Nói tính tình lãnh đạm còn chưa tính, nguyền rủa BOSS cả đời không thể 'làm' được? Loại lời nói này có thể nói bậy sao?!
Tư Ngữ “Hừ” một tiếng, không để bụng mà nói: “Tôi còn không sợ, em sợ cái gì.”
“Em sắp bị chị hù chết!” Tiểu Hạ lòng còn sợ hãi mà nói. Cấp dưới mắng Đại BOSS, còn mắng tàn nhẫn như vậy, không phải là tự đi tìm chết sao?
Tiểu Hạ không biết rõ ràng lắm về bối cảnh của nàng, chỉ biết nhà nàng rất có tiền, nhà có tiền tiểu thư nói chuyện làm việc chính là rất cuồng, Tiểu Hạ một người làm công hèn mọn không có cái can đảm của nàng.
Lúc trước hỏi như thế nào nàng cũng đều ba phải không nói rõ, sau khi nghe cú điện thoại này xong, Tiểu Hạ phảng phất hiểu được nàng vì sao muốn chạy tới đây mượn rượu giải sầu.
Cẩn thận hồi tưởng lại nội dung vừa rồi nàng mắng Lục Tịch, Tiểu Hạ thử nói: “Tiểu Ngữ, có phải chị bị Lục tổng cự tuyệt hay không, cho nên tâm tình mới không tốt a?”
Tư Ngữ giống như là bị hỏi đến nghẹn họng, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào cô thật lâu, hai tay ôm lấy đầu, nói: “Không cần nói tới cô ấy với tôi, tôi.... Không muốn nghe thấy cái tên này.”
Nàng cúi đầu, thanh âm hơi khàn, nặng nề. Trong một chớp mắt, Tiểu Hạ cho rằng nàng đang khóc, muốn lại gần nhìn xem, điện thoại nắm chặt trong tay lại vang lên.
Vẫn là Lục Tịch gọi tới.
Lục tổng không phải là tức giận gọi lại để mắng người đi?!
Tiểu Hạ giống như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, rối rắm thật lâu mới ấn xuống nút nghe máy. Cô sợ Tư Ngữ lại xuất khẩu cuồng ngôn chọc bực BOSS, cố ý cách xa, dùng tay che lại microphone, lo sợ mà “Alo” một tiếng.
“Cô ấy đi ăn sinh nhật ai?” Nghe ra người tiếp điện thoại vẫn như cũ không phải là Tư Ngữ, Lục Tịch gọn gàng dứt khoát hỏi.
“Ăn sinh nhật? A, Tiểu Ngữ nói hôm nay là ngày sinh nhật chị ấy. Nhưng mà...” Tiểu Hạ nhìn nhìn Tư Ngữ cúi đầu không nói gì, từ đỉnh đầu xoáy tóc đều viết hai chữ không vui, do dự nói: “Tôi thấy tâm tình của chị ấy rất không tốt, tôi hỏi chị ấy chị ấy lại không chịu nói, nhìn như là.... Thất tình.”
Là bởi vì ngài đó Lục tổng? Ngài thích Lương Dư Phỉ cho nên cự tuyệt Tiểu Ngữ? Nghi vấn này Tiểu Hạ chỉ có thể gửi ở trong lòng.
Nếu thật sự là như vậy, Tiểu Hạ đại khái đã hiểu Tư Ngữ vì sao lại phẫn uất mà nói ra câu nguyền rủa kia.
Lục Tịch một đóa hoa cao lãnh, ngày thường nhìn qua rất thanh lãnh lạnh lùng, bao nhiêu mỹ nữ trước sau quyến rũ, cô đều thờ ơ, việc cự tuyệt Tư Ngữ có thể lý giải được. Nhưng mà vì sao lại đi thích người phụ nữ dối trá như Lương Dư Phỉ???
Trong con mắt của Tiểu Hạ, Lương Dư Phỉ và Tư Ngữ hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc, cô vì Tư Ngữ mà cảm thấy tiếc hận cùng không đáng giá.
Đầu bên này điện thoại Lục Tịch nghe vậy mà sửng sốt.
Cô không biết hôm nay là ngày sinh nhật của Tư Ngữ, trước kia không chú ý tới. Tư Ngữ cũng không có nói qua.
Đang êm đẹp thì thất cái gì tình? Chẳng lẽ là cùng Lâm Diệc Ngôn kia có liên quan?
Nghĩ đến cái này, trong lòng Lục Tịch trầm xuống.
Đáy lòng có một thanh âm nhắc nhở nói: Giữa các cô chỉ là hợp đồng kết hôn, nàng muốn làm cái gì là tự do của nàng, tâm tình tốt hay không tốt cũng không liên quan tới mình, bớt lo chuyện người khác.
Nhưng mà miệng lại nhanh hơn não.
Lục Tịch nghe thấy thanh âm của mình hỏi: “Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”
“Ở nhà tôi.” Tiểu Hạ nói.
“Các cô ăn xong rồi sao?”
“Xong rồi.”
“Ở chỗ nào?”
Tiểu Hạ “A” một tiếng, nhìn nhìn Tư Ngữ đang nắm tóc mình, không xác định nói: “Lục tổng, ngài làm gì mà hỏi thăm nhà tôi ở nơi nào.... Ngài chẳng lẽ là muốn tới nhà tôi?”
Lục Tịch hơi trầm ngâm, sao cũng được mà “Ừ” một tiếng, nói: “Nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đi đón cô ấy về nhà.”
Tiểu Hạ theo bản năng nói ra vị trí cụ thể, lại sợ cô không biết đi như thế nào, nói: “Nếu không tôi phát định vị cho ngài?”
“Không cần.” Lục Tịch nói: “Tôi có hướng dẫn.”
“Nga nga, tốt.”
Cúp điện thoại xong, Tiểu Hạ hậu tri hậu giác phản ứng lại, đi qua điên cuồng lay người Tư Ngữ: “Tiểu Ngữ, Lục tổng nói muốn tới đây! Cô ấy muốn tới đón chị về nhà!”
Tư Ngữ bị cô lay đến mức đầu váng mắt hoa, che lại đầu biểu tình thống khổ mà lẩm bẩm: “Về cái gì nhà? Tôi không có nhà.”
Tiểu Hạ chỉ nghĩ là nàng uống quá nhiều nên hồ ngôn loạn ngữ, xoa xoa tay hưng phấn chờ đợi Lục Tịch đến.
Nơi ở của Tiểu Hạ rất gần, nếu không kẹt xe chỉ cần mười phút là đến.
Điện thoại Lục Tịch lại lần nữa gọi tới, vẫn là Tiểu Hạ nghe giúp, nghe thấy người đầu dây bên kia nói: “Cô ấy còn có thể đi nổi không? Nếu không thì đành phiền cô mang cô ấy xuống dưới lầu, tôi đang ở dưới tiểu khu của cô.”
“Vâng Lục tổng, chúng tôi lập tức đi xuống!”
Cúp điện thoại, Tiểu Hạ nghĩ thầm Lục tổng thật là khách khí, còn nói cái gì phiền hay không phiền.
Cô đi qua đỡ Tư Ngữ.
“Làm gì?” Tư Ngữ nghi hoặc mà nhìn cô.
“Lục tổng tới đón chị.” Tiểu Hạ nói, trước khi ra cửa còn đeo cái khẩu trang cho nàng.
Tư Ngữ cứ như vậy ở dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hạ mà mơ màng hồ đồ xuống dưới lầu.
Ven đường của tiểu khu có một chiếc xe Bentley màu trắng đang đỗ, Tiểu Hạ nhận ra chiếc xe kia. Một thân ảnh cao gầy dựa vào cửa xe, đèn đường mờ nhạt cũng ngăn không được dung nhan lóa mắt của cô, khí chất lỗi lạc, đúng là Lục Tịch.
Tiểu Hạ đỡ Tư Ngữ đi qua: “Lục tổng.”
Lục Tịch gật gật đầu với cô, nhìn Tư Ngữ người đầy mùi rượu bia, nhíu mày: “Đã uống được bao nhiêu rồi?”
“Ợ ——” Tư Ngữ ợ một cái.
Tiểu Hạ cười gượng hai tiếng, thay nàng nói: “Uống được ba lon.”
Mày đẹp của Lục Tịch càng nhíu chặt, mở cửa xe, nói: “Lên xe trước đi.”
“Lục tổng, ngài biết Tiểu Ngữ ở đâu sao?” Tiểu Hạ hỏi.
“Biết.” Lục Tịch nhàn nhạt nói. Đâu chỉ là biết, hai người còn ở chung nhà.
Trong lòng Tiểu Hạ kinh ngạc, cô là trợ lý mà cũng không biết Tư Ngữ đang ở nơi nào, Lục tổng lại có thể biết được? Bất quá cô không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, đang định nhét Tư Ngữ vào trong ghế phụ.
Tư Ngữ đột nhiên đẩy cô ra, giống như không xương cốt dựa vào trên người Lục Tịch, hai tay mềm như bông mà đáp ở bả vai Lục Tịch.
Tiểu Hạ kinh hô một tiếng.
Tư Ngữ híp mắt nhìn Lục Tịch, nói: “Hóa ra là tài xế.” Chỉ nói còn chưa đủ, trực tiếp lấy tay sờ lên trên mặt, “Lớn lên xinh đẹp như vậy, làm lái xe thật quá đáng tiếc, muốn hay không.... Ợ, sống cùng tôi? Tôi bao dưỡng cô, bảo đảm cô về sau ăn sung mặc sướng.... Ngô?”
“Lục tổng chị ấy, chị ấy uống say nói lời say, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận!” Tiểu Hạ cách khẩu trang che lại miệng nàng.
Tư Ngữ y y a a nói không nên lời, bàn tay mềm mại không xương ở trên mặt Lục Tịch sờ loạn một lúc.
Môi mỏng Lục Tịch mím thành một đường thẳng, cảm xúc khó lường, bắt lấy cái tay lộn xộn của nàng, đôi mắt hơi trầm xuống, làm như bất mãn mà nói: “Cái tật xấu uống say liền đùa giỡn người khác của cô có thể sửa được hay không?”
Tư Ngữ trừng cô: “Ngô!”
Tiểu Hạ thầm giật mình, cô cũng không biết Tư Ngữ uống say là sẽ đùa giỡn người khác, nghe qua ý tứ này của Lục tổng, chẳng lẽ là đã từng bị đùa giỡn qua???
Chuyện Lục Tịch chỉ chính là chuyện Tư Ngữ vào hôm tiệc đóng máy uống quá nhiều ở dưới hàng hiên đùa giỡn Lương Dư Phỉ, hiện tại Tư Ngữ ở trong cái trạng thái này thì còn nơi nào nhớ rõ chuyện đó? Dùng sức bẻ tay Tiểu Hạ ra, đồng thời kéo khẩu trang xuống, chạy đến ven đường ôm cây nôn khan một trận.
Nôn nửa ngày cái gì cũng không ra, dạ dày Tư Ngữ như sông cuộn biển gầm, đầu váng mắt hoa, ôm cái cây kia dồn dập thở dốc.
Trước mắt có thêm một chai nước khoáng được mở sẵn, nàng cầm lấy uống một hơi hết sạch nửa bình, đưa phần còn dư lại cho đối phương.
Đèn đường đối diện hắt tới đây, ánh mắt Tư Ngữ có chút mê man, thấy không rõ mặt của người đối diện, nhìn kỹ nửa ngày, nói: “Cô là ai a?”
Lục Tịch dừng một chút, từ trong khớp hàm phun ra hai chữ: “Tài, xế.”
“Nga.” Tư Ngữ không thèm để ý mà vung bàn tay lên, nói: “Tôi không cần tài xế, cô đi đi.”
Mặt Tiểu Hạ lộ vẻ sợ hãi, nói: “Tiểu Ngữ, cô ấy là Lục tổng a!”
“Lục tổng cái gì?” Tư Ngữ nghiêng đầu.
Tiểu Hạ không biết là nàng hồ đồ thật hay là giả bộ hồ đồ, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Tịch —— Vẻ mặt băng sương nhìn không ra hỉ nộ, gấp đến độ dậm chân nói: “Là CEO Quang Ảnh Giải Trí, Lục Tịch, Lục tổng!”
Biểu tình Tư Ngữ hơi ngưng lại, giây tiếp theo bừng tỉnh nhớ ra, khóe môi giương lên, thanh âm kiều mị nói: “Lục Tịch a.... Tôi đương nhiên biết, cô ấy chính là lão bà của tôi.”
Tiểu Hạ trong lòng nói quả nhiên là say đến mức thần trí không rõ, còn bắt đầu nói mớ. Còn là lão bà, chị thật đúng là cái gì cũng dám nói!
Tư Ngữ vươn hai tay, lười biếng mà treo ở trên cổ Lục Tịch, bĩu môi, dùng ngữ khí giống như làm nũng nói: “Xem ra cô còn có chút lương tâm biết tới đón tôi. Đi thôi ~”
Giờ khắc này, Lục Tịch cũng phân biệt không rõ nàng rốt cuộc say hay không say, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bắt lấy hai tay của nàng, trở tay nhẹ nhàng kéo vào, nhét người vào trong xe, dùng đai an toàn cố định tốt, đóng cửa, liền mạch lưu loát.
“Gặp lại sau Lục tổng!” Tiểu Hạ vẫy vẫy tay, nhìn xe càng ngày càng đi xa, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngữ bảo trọng!”
Thành phố này dần dần yên tĩnh trở lại, bóng cây loang lổ lay động, đêm dài hiện vẻ thê lương.
Trên bầu trời một ngôi sao cũng không có, ánh đèn đường chiếu sáng lên màn đêm đen kịt, gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ xe thổi vào trong, rất mau thổi tan mùi rượu.
Chiếc xe Bentley màu trắng ở trên đường phố vắng vẻ chậm rãi lăn bánh, Tư Ngữ xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi ở trên ghế, khẩu trang hạ xuống cằm, ôm đai an toàn, nửa rũ mắt, mơ màng sắp ngủ.
Lục Tịch cho rằng Tư Ngữ sẽ ầm ĩ, kết quả dọc đường lại rất an tĩnh, cuối cùng còn ngủ rồi.
Chiếc xe trực tiếp trở về căn nhà sau khi kết hôn của các nàng.
Sau khi đỗ xe xong, Lục Tịch xuống xe mở cửa ghế phụ, mới vừa đụng tới cánh tay của nàng, Tư Ngữ đã tỉnh, mắt to thẳng tắp nhìn cô.
Lục Tịch thu hồi tay, thanh thanh giọng nói, nói: “Về đến nhà rồi, ra ngoài đi.”
Tư Ngữ như là không nhận ra khung cảnh xung quanh, ánh mắt dại ra, vẫn không nhúc nhích.
Dù sao cũng đưa người an toàn trở về rồi, trách nhiệm của cô đã kết thúc. Lục Tịch nghĩ thầm, xoay người rời đi.
Gara thông với phòng khách, Lục Tịch mở cánh cửa kia ra, không nghe được động tĩnh phía sau, hơi hơi nghiêng người, phát hiện nàng vẫn cứng đờ ngồi ở trong xe không nhúc nhích, nghĩ nghĩ, vòng vèo quay trở về.
“Ban đêm rất lạnh, cô lại uống nhiều rượu như vậy, qua đêm ở chỗ này sẽ bị cảm mạo.” Lục Tịch tận lực nhẫn nại tính tình nói, thấy nàng vẫn bất động, cho rằng nàng không có sức lực, duỗi tay muốn giúp nàng tháo đai an toàn.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chặn trở về.
Đèn trong gara sáng trưng chiếu vào gương mặt ửng đỏ của Tư Ngữ, hai tay đề phòng đặt ở trước ngực, đôi mắt nhiễm men say, lóe lên ánh sáng mỏng manh, biểu tình trống rỗng, như là không quen biết cô.
“Tôi là Lục Tịch.” Lục Tịch nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt Tư Ngữ lộ vẻ hoang mang, tựa hồ là đang tự hỏi Lục Tịch là ai.
Đón ánh mắt tràn ngập đề phòng lại mê mang bất lực của nàng, Lục Tịch tựa như là bị người khác điều khiển tâm trí, môi mỏng hé mở, lại nói thêm một câu: “Là... Lão bà của cô.”
Người nọ nhìn cô ước chừng được nửa phút, bàn tay nắm lấy đai an toàn mới buông ra một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.