Bốn bảo an nâng ra ngoài, còn ở công ty đi lại một vòng?
Thật sự xem nàng là đồ ngốc Lục Vi dễ lừa như vậy sao?
Lần cuối cùng Tư Ngữ thu được tình báo của Lưu Mỹ Mỹ nhắn tới kia, là về một thư ký kêu là Trương Mạn Ni đi câu dẫn Lục Tịch. Sau đó nàng kéo Lưu Mỹ Mỹ vào sổ đen, tất nhiên tình báo cũng sẽ bị chặt đứt, nên không biết tiếp theo đó có người không sợ chết nào lại đi câu dẫn Lục Tịch hay không.
Ký hợp đồng với Quang Ảnh cũng đã được năm tháng, Tư Ngữ mỗi lần tới công ty đều có thể nghe được một ít bát quái về Lục Tịch.
Thí dụ như: Một nhân viên mới tới không biết Lục tổng, cho rằng Lục tổng là một minh tinh nào đó nên chạy tới muốn ký tên; Tiểu ca ca đưa chuyển phát nhanh ở đường lớn ngẫu nhiên gặp được Lục tổng, bị mỹ mạo kinh người của Lục tổng hấp dẫn làm cho quên mất cả việc nhìn đường đụng vào trên cửa; Quang Ảnh không có thang máy chuyên dụng cho tổng tài, mỗi lần có thể đứng chung cùng với Lục tổng, nhóm nhân viên đều sung sướng đến phát khóc; hợp đồng tuyển thư ký cho tổng tài có một phần điều khoản, không thể ôm suy nghĩ không an phận với Lục tổng, hành vi không thích hợp lập tức liền sa thải....
Đủ loại chuyện ly kì về Lục Tịch Tư Ngữ đều đã nghe qua, nếu thật sự giống như Lục Tịch nói có người câu dẫn cô bị bảo an nâng đi, thì việc này đã sớm truyền khắp toàn bộ công ty, nàng sao lại có thể không biết?
Lục Tịch người này tuy rằng lạnh lùng, lại không phải cái loại người không có nhân tính, loại tổng tài quá bá đạo kêu bảo an nâng người khác đi ra ngoài, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của cô.
Tư Ngữ biết là cô đang hù dọa mình, càng thêm không kiêng nể gì, nhéo giọng nói hờn dỗi nói: “Tôi rất muốn nổi danh a, nhưng mà tôi không muốn bị bảo an nâng ra ngoài, như vậy sẽ rất khó coi, cô nhẫn tâm sao? Nếu không.... Cô ôm tôi đi ra ngoài đi, vậy thì tôi liền không chỉ nổi danh trong công ty, toàn bộ giới giải trí đều sẽ.... A, cô làm gì?”
Một tay Lục Tịch đột nhiên buông tay nàng ra, nhân lúc nàng không chú ý cầm lấy máy bàn trên bàn, ấn vào một dãy số quen thuộc, lời ít mà ý nhiều nói với đầu dây bên kia: “Cô đi vào một chút.”
Ba giây đồng hồ sau, cửa văn phòng bị người bên ngoài gõ vang, ngay sau đó Trần Nghiên đẩy cửa ra.
“Ách.....” Vừa vào trong liền nhìn thấy Tư Ngữ ngồi ở trong lòng Lục Tịch, tư thế ái muội này làm cho Trần Nghiên tuy đã trải qua đủ loại sóng to gió lớn cũng phải có chút không bình tĩnh, cô do dự không bước tới, tươi cười lúng túng nói: “Tư tiểu thư còn ở đây sao.”
Lúc nhìn thấy Lục Tịch lấy máy bàn, Tư Ngữ cho rằng cô muốn kêu bảo an, trong lòng còn đang thầm mắng Lục Tịch không thú vị vô nhân tính, lại không nghĩ tới người tiến vào chính là Trần Nghiên.
Tuy rằng lúc trước cũng đã có quen biết cùng Trần Nghiên, nhưng rốt cuộc quan hệ không quá sâu, tức khắc mặt Tư Ngữ nóng lên, theo bản năng muốn thoát ra.
Mới vừa động một chút lại dừng lại.
Người quyến rũ chính là nàng, là nàng muốn nhìn một chút xem Lục Tịch thật sự có thể bị nàng ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn hay không, khảo nghiệm còn chưa có kết thúc, nàng liền thoát ra như vậy, không phải tương đương với việc nàng chủ động nhận thua sao?
Không được.
Trong lòng Tư Ngữ biểu quyết, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, da mặt dày mà ăn vạ trong lòng Lục Tịch, xinh đẹp tươi cười với cô, trong lòng âm thầm nói: Muốn dùng Trần Nghiên bức tôi biết khó mà lui, không có cửa đâu!
“Chào trợ lý Trần.” Chào hỏi qua với Trần Nghiên, Tư Ngữ nghiền ngẫm mà nhìn Lục Tịch, cố ý ái muội mà nói: “Lục tổng còn đang luyến tiếc tôi đi, đúng không Lục tổng?”
Lục Tịch rũ mắt nhìn nàng, khuôn mặt lạnh như băng sương, đôi mắt thanh lãnh không có tình cảm, môi mỏng khẽ mím, lúc không nói lời nào làm cho người khác đoán không ra cô đang suy nghĩ cái gì.
Trần Nghiên thấy Lục Tịch không có phản ứng gì, ho khan một tiếng, hỏi: “Lục tổng, ngài.... Tìm tôi có việc gì?”
Tầm mắt Lục Tịch từ trên mặt Tư Ngữ rời đi, bình thản ung dung mà nói: “Ý kiến của người chơi phản hồi về trò chơi 'Nữ Thần' ra làm sao, hiện tại nói lại cho tôi nghe.”
“Hiện tại???” Trần Nghiên nhìn nhìn Tư Ngữ như chim nhỏ nép vào người ngồi ở trong lòng Lục Tịch, lại nhìn nhìn biểu tình nghiêm túc không giống như đang nói giỡn của Đại BOSS, nhanh chóng áp xuống kinh ngạc nơi đáy lòng, nói: “Vâng.”
Ý kiến phản hồi của người chơi bị Trần Nghiên đóng dấu đặt ở trên bàn làm việc của Lục Tịch, lúc trước Lục Tịch nói muốn tự mình xem, như thế nào hiện tại lại bảo cô nói?
Bởi vì không tiện?
Trong lồng ngực ôm một người, xác thật không quá tiện.
Trần Nghiên đã sớm đoán được quan hệ giữa Tư Ngữ và Lục Tịch không đơn giản, lần trước ở khách sạn thành phố H, nhìn thấy nửa đêm Tư Ngữ ăn mặc gợi cảm mà xuất hiện ở trong phòng Lục Tịch, cô một chút cũng không kinh ngạc.
Nhưng mà ở văn phòng còn làm nũng như vậy, hình như không quá thích hợp đi?
Trần Nghiên không xác định được các nàng hiện tại có phải đang yêu đương hay không.
Hẳn là đang đi, bằng không Lục tổng như thế nào lại cho phép Tư Ngữ ngồi ở trên đùi cô? Đổi thành người khác thì đã sớm bị đuổi ra ngoài, quả nhiên Tư Ngữ rất đặc biệt.
Đi theo Lục Tịch mấy năm, Trần Nghiên vẫn luôn cảm thấy Lục Tịch là người nghiêm túc trong công việc, thái độ rất nghiêm cẩn, như thế nào cũng không nghĩ tới Lục tổng sẽ ở trong văn phòng nói chuyện yêu đương....
Nói thì cứ việc nói đi, hai người đóng cửa lại muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không có ai biết. Nhưng cố tình kêu cô tiến vào, còn muốn hội báo công việc, đây là cái chuyện kỳ ba gì ở văn phòng đây???
Lục tổng.... Thật đúng là dân chơi.
Từ cửa đến bàn làm việc cách gần mười mét, Trần Nghiên mắt nhìn thẳng đi qua, trên mặt không dám biểu hiện, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô làm bộ dường như không có việc gì mà cầm lấy văn kiện ý kiến phản hồi về trò chơi ước chừng có hai trang giấy, vừa nhìn vừa tự thì thầm: “Theo điều tra, trò chơi "Nữ Thần Chi Lữ" này, trước mắt giới tính người chơi tỉ lệ phân biệt là nữ tính 77%, nam tính 23%....”
Nửa giờ sau.
Chu Kỳ cầm một phần hợp đồng mới vừa đóng dấu tốt bước chân vội vàng đi vào trong phòng họp, nhìn thấy Tư Ngữ hoàn hảo không tổn hao gì mà ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tôi nghe nói vừa rồi ở dưới bãi đỗ xe cô cùng Lục Vi tiểu thư có ồn ào, đây là có chuyện gì?”
“Biết nhanh như vậy?” Tư Ngữ mấp máy mí mắt, cắt bỏ đoạn nói chuyện về Lương Dư Phỉ đi, chỉ nói là nàng cùng Lục Vi đoạt vị trí đỗ xe khiến xe bị va chạm, hai người nổi lên xung đột.
Chu Kỳ nghe xong trầm mặc một lúc, nói: “Lục Vi tiểu thư tính tình có chút lớn, mọi người đều biết cô ấy có quan hệ với Lục tổng, cho nên ngày thường đều nhường cô ấy, cũng chỉ có cô mới dám đối đầu chính diện với cô ấy. Tôi vừa rồi còn nghe được có người trộm nghị luận, nói cô đắc tội em gái Lục tổng phải bị tuyết tàng.”
Tư Ngữ: “....”
Chu Kỳ bất đắc dĩ bật cười nói: “Nếu không phải biết cô là con gái của Tư tổng, cô đắc tội với Lục Vi tiểu thư như vậy, thật sự sẽ bị lạnh.”
“Cảm ơn ba ba tôi.” Tư Ngữ ôm quyền với trời, chú ý tới hợp đồng trong tay cô, “Đây là cho tôi?”
Chu Kỳ đưa hợp đồng qua, đẩy đẩy nàng, nói: “Cô là người của công chúng, phải chú ý dáng vẻ mọi thời khắc, ngồi đi.”
Tư Ngữ ngồi ngay ngắn lại, xem hết hợp đồng đến tờ cuối cùng, ký tên xong, ấn dấu tay sau đó đưa cho Chu Kỳ.
Chu Kỳ xé tờ hợp đồng thuộc về nàng đưa cho nàng, hiếu kỳ nói: “Tôi còn nghe nói cô cùng Lục Vi tiểu thư đều bị kêu vào văn phòng của Lục tổng, Lục Vi tiểu thư đã sớm đi xuống dưới, cô sao lại đi lâu như vậy? Lục tổng hàn huyên với cô cái gì?”
Nhắc tới cái này khí huyết của Tư Ngữ lại không thông, che lại ngực, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngồi ở trên đùi Lục tổng nửa giờ nghe hết báo cáo trò chơi.”
“... Cái gì?” Chu Kỳ líu lưỡi, “Cô, ngồi ở trên đùi Lục tổng???”
“Ừ.”
“Ý của cô là.... Cô đi câu dẫn Lục tổng???”
“Xem như là vậy đi.”
“Cô lại có thể không bị đuổi ra ngoài???” Chu Kỳ khiếp sợ nói: “Cô đang đùa tôi đi?!”
Tư Ngữ biết cô không tin.
Đừng nói là Chu Kỳ, Tư Ngữ cũng tự cảm thấy khó có thể tin.
Lần trước nàng ở khách sạn dùng sắc đẹp quyến rũ, đến tay Lục Tịch còn chưa đụng vào, cô đã kéo Trần Nghiên tới nói chuyện công việc, cố ý bơ nàng. Vì thế Tư Ngữ bị chịu đả kích lớn.
Lần này nàng ngồi xuống trên đùi Lục Tịch, Lục Tịch lại không đẩy nàng ra, Tư Ngữ trong lòng mừng thầm, tưởng mị lực của mình cũng đủ lớn khiến người nào đó không nhịn được rốt cuộc cũng động phàm tâm. Trăm triệu lần không nghĩ tới!!! Lục Tịch trực tiếp kêu Trần Nghiên đi vào, trong ngực còn có nàng đang ngồi, lại mặt không đổi sắc mà nói chuyện công việc cùng với Trần Nghiên!
Thật sự tức giận a.
Nếu Lục Tịch không phải là bị lãnh cảm, nàng liền ăn cái bàn trước mặt này!
Nguyên nữ chính bị mù sao? Như thế nào lại đi thích người như Lục Tịch không có tình thú còn lạnh như băng giống như tảng đá? Tư Ngữ buồn bực.
Không đúng, Lục Tịch rõ ràng chỉ lạnh lùng với người bên ngoài, đối với nguyên nữ chính vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ mà quan tâm, nhu tình như nước, tình ý miên man.
Lúc Tư Ngữ đọc truyện đều sẽ theo thói quen vào xem bình luận, nàng nhớ rõ mỗi lần tác giả viết đến cảnh ở chung hằng ngày của nữ chính cùng Lục Tịch, phía dưới người đọc đều kêu ngao ngao: “Trời a Lục tổng thật tốt quá!” “Ô ô ô Lục tổng thật ôn nhu thật tốt tính, thật muốn gả.” “Lục tổng là loại bạn gái nhị thập tứ hiếu* như này, khi nào tôi mới có thể có một người giống vậy.”
(*) Nhị thập tứ hiếu: Theo như mình tìm hiểu thì đây là một tác phẩm văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo, ở đây có thể hiểu theo nghĩa chăm bồ như chăm mẹ:)))
Đối với nguyên nữ chính thì tốt như vậy, như thế nào đối với nàng lại tàn nhẫn lạnh lùng như vậy???
Bởi vì hình tượng của nàng là một nữ phụ ác độc sao???
Lần trước dùng sắc quyến rũ đã thất bại, Tư Ngữ từng âm thầm thề không bao giờ đi làm chuyện ngu xuẩn nữa, vừa rồi đầu óc lại bị nước vào mà đi làm chuyện ngu ngốc, đây còn không phải là tự rước lấy nhục?
Hiện tại nàng hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.
Nghĩ đến cách đối xử của Lục Tịch với nguyên nữ chính cùng với nàng khác nhau như trời với đất, Tư Ngữ lại càng buồn bực, bực bội mà vò vò tóc.
Chu Kỳ không nói tới chuyện câu dẫn vừa rồi nữa, thay đổi đề tài: “Tiểu Hạ nói với tôi, cô lần trước chạy đi tìm nó uống rượu, sau đó uống say, là Lục tổng đi đón cô?”
“Ừ.”
“Cô thích Lục tổng?”
Ánh mắt Tư Ngữ lóe lóe, bàn tay đập cái bàn giống như để cho hả giận, từng câu từng chữ rõ ràng mà nói: “Còn lâu ý! Ai thích Lục tổng đều là heo!”
“Vậy cô sao còn nói Lục tổng là lão bà của cô, uống nhiều quá thật đúng là cái gì cũng dám nói.” Chu Kỳ trêu chọc nói: “Người muốn theo đuổi Lục tổng có thể tính từ chỗ công ty chúng ta lên đến tận sao trời, bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên muốn chinh phục đóa hoa cao lãnh Lục tổng này, ngài ấy đều thờ ơ. Trong công ty mọi người đều lén nói Lục tổng là người theo chủ nghĩa không kết hôn, hẳn là không có khả năng có lão bà gì.”
Tư Ngữ cười lạnh hai tiếng, không âm không dương mà nói: “Cô ấy nếu là có lão bà, lão bà của cô ấy có bao nhiêu vô phúc?”
“....”
Ký xong hợp đồng Tư Ngữ liền đi về, hai cái kịch bản còn đang chờ nàng đi xem.
Mỗi khi đến thời gian làm cơm chiều, Triệu a di lại làm theo phép hỏi nàng: “Lục tiểu thư có trở về ăn không? Cô hỏi cô ấy một chút xem sao?”
“Không hỏi.” Tư Ngữ lãnh đạm nói.
Triệu a di nghe ra giọng nói của nàng không đúng, ngẩn người, nói: “Làm sao vậy?”
Tư Ngữ bĩu môi, nói: “Nhìn thấy cô ấy liền khó chịu.”
“....” Ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao? Triệu a di thật cẩn thận hỏi: “Cô ấy sao lại đi chọc cô?”
Tư Ngữ không muốn nói.
Triệu a di thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, cũng không dám hỏi nữa, yên lặng mang theo rổ ra cửa mua đồ ăn.
Bảy giờ tối.
“Lục tiểu thư đã về!” Triệu a di đang cùng Tư Ngữ ăn cơm, nghe thấy thanh âm khóa cửa điện tử mở ra, quay đầu nhìn thì phát hiện là Lục Tịch, cao hứng phấn chấn mà nói: “Mau đi rửa tay, tôi xới cơm giúp cô.”
“Ân.” Sau khi Lục Tịch đổi giày xong thì đi rửa tay, rửa xong tới đây, kéo cái ghế dựa đối diện với Tư Ngữ ngồi xuống.
Tư Ngữ không nhìn cô, vùi đầu hết sức chuyên chú ăn cơm.
Ánh mắt Triệu a di ở giữa hai người các nàng nhìn qua nhìn lại băn khoăn, cảm giác không khí có chút vi diệu, thức thời mà bưng bát cơm đứng lên, nói: “Tôi đi ra phòng khách vừa xem TV vừa ăn cơm, các cô cứ tán gẫu đi.”
Lục Tịch gật gật đầu.
Hôm nay Lục Chấn Nam ở nhà, cho nên Lục Tịch không có về Lục gia. Bận rộn một ngày cô cũng đói bụng, cầm lấy chiếc đũa đi gắp đồ ăn.
Một đôi đũa đột nhiên xuất hiện nhanh hơn cô một bước, gắp đi khối xương sườn mà cô nhìn trúng. Lục Tịch dừng lại một chút, nhìn về phía người đối diện.
Tư Ngữ yên tâm thoải mái mà ăn xương sườn vừa gắp, vẫn không nhìn cô.
Ở dưới gia giáo nghiêm cẩn của Lục gia hun đúc, Lục Tịch tạo thành thói quen tốt lúc ăn và ngủ sẽ không nói chuyện, cô tạm thời không cảm thấy Tư Ngữ có ý gì, kẹp một khối xương sườn khác bỏ vào trong miệng.
Ăn xong.
Hai người cơ hồ đồng thời buông chiếc đũa, Lục Tịch lấy khăn ướt thong thả ung dung lau miệng cùng tay, lúc này mới phát hiện ra Tư Ngữ ngày thường nói rất nhiều, hôm nay lại có vẻ trầm mặc dị thường.
Không chỉ có như thế, toàn bộ quá trình ăn cơm, Tư Ngữ không có nhìn cô lấy một lần.
Hoặc là nói, Tư Ngữ cố tình tránh cô.
Chuyện này quá kỳ quái.
Lúc Tư Ngữ đứng lên chuẩn bị rời bàn ăn, Lục Tịch đánh vỡ trầm mặc: “Trần Nghiên nói cô đã nhận 'Sủng Phi 2'?”
Tư Ngữ như là mới chú ý tới trên bàn cơm còn có một người khác tồn tại, ánh mắt tiếc rẻ mà nhìn qua, ôm cánh tay, cằm khẽ nâng, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng: “Hừ!”
Sau đó liền xoay người rời đi.
Lục Tịch: “....”
Hừ cái gì?
Đây là đang làm nũng hay là bán manh?