Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 54:




Trước kia Trần Nghiên chỉ là cảm thấy tính cách Lục Tịch quá mức lãnh đạm, hiện tại cô mới phát hiện ra mình càng ngày càng đoán không nổi tính tình của vị BOSS này.
Cũng không phải là đoán không ra, nói chính xác hơn thì, một khi gặp phải chuyện có liên quan đến Tư Ngữ, Lục tổng liền trở thành một người xa lạ mà cô không quen biết.
Một vị BOSS lúc nói chuyện công việc đầu tư hạng mục hơn trăm triệu vẫn vững vàng bình tĩnh như núi, lại bởi vì một người phụ nữ mà cảm xúc nhiều lần bị mất kiểm soát, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng được.
Có lẽ Lục tổng cũng chưa ý thức được là mình mất kiểm soát, nhưng Trần Nghiên làm một người đứng xem lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Tuy rằng BOSS mất kiểm soát làm người khác phải khiếp sợ, bất quá, Trần Nghiên phát hiện ra Lục tổng biểu lộ vui buồn như vậy, so với người ngày trước chỉ biết nghiêm túc xử lý công việc thì có cảm xúc con người hơn rất nhiều.
Là bởi vì Tư Ngữ, Lục tổng mới thay đổi như vậy sao?
Trước đó, Trần Nghiên không phát hiện ra biểu tình Lục Tịch muôn màu muôn vẻ như thế này vì bất cứ ai.
Nghĩ như vậy, Tư Ngữ thật đúng là quá có bản lĩnh.
Trần Nghiên xoa xoa chóp mũi bị xót do mùi giấm chua, nghiêm túc nói: “Vâng thưa Lục tổng, tôi đã hiểu. Bây giờ tôi lập tức đi thông tri với đạo diễn cùng biên kịch.”
Lúc bàn tay đối phương đưa tới gần muốn cầm lấy kịch bản, Lục Tịch không rõ nguyên do, hỏi: “Làm cái gì?”
“Tôi nhìn xem cụ thể là mấy cảnh nào, rồi nói cho đạo diễn và biên kịch biết, để bọn họ cắt cảnh hôn này cùng với cảnh giường chiếu đi.”
Lục Tịch dùng tay đè kịch bản xuống, nói: “Ai nói là muốn cắt?”
Trần Nghiên nói thẳng: “Không phải là ngài rất để ý đến cảnh diễn thân mật của Tư Ngữ với người khác sao?”
Huyệt thái dương của Lục Tịch giật giật, theo bản năng phủ nhận: “Cô ấy diễn cái gì thì có liên quan gì đến tôi? Cô là lão bản hay tôi là lão bản, từ khi nào đến phiên cô giúp tôi đưa ra quyết định?”
Không có liên quan gì? Cũng không biết vừa rồi là ai nói chuyện đầy mùi giấm chua, vẻ mặt còn hận không thể xé rách kịch bản.
BOSS từ trước tới nay nói một không nói hai đột nhiên trở thành người khẩu thị tâm phi còn vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, thật là đáng sợ.
Trong đáng sợ lại lộ ra vài phần đáng yêu.
“Cô còn cười cái gì?”
Trần Nghiên trong lúc vô ý không quản được biểu tình, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nhanh chóng rũ xuống, đứng thẳng lưng, bịa đặt lung tung mà nói: “Tôi mới nghĩ đến một câu chuyện cười, tôi kể cho ngài nghe nhé?”
“.... Không cần.” Lục Tịch vuốt vuốt mi tâm, nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng thưa Lục tổng.” Trần Nghiên liếc mắt nhìn kịch bản ở trên bàn bị cô gắt gao đè xuống, ý vị nói: “Ngài xem từ từ.”
“....”
Sau khi Trần Nghiên rời đi, Lục Tịch cầm lấy kịch bản, một lần nữa xem lại đoạn diễn tình cảm ái muội của nữ một cùng nữ hai, lâm vào trầm tư.
Thật ra vừa rồi lúc nói ra mấy câu kia, Lục Tịch cũng bị mình dọa sợ, cô không thể tin được lời nói không có lý trí như vậy lại có thể phát ra từ chính miệng mình.
Rõ ràng chỉ là một cảnh diễn trong sáng đến quần áo cũng không cởi, trẻ con nhìn tim cũng không thèm đập nhanh hơn, vậy thì vì sao cô lại cảm thấy chói mắt?
Là bởi vì người bị hôn là Tư Ngữ sao?
Lục Tịch nhắm mắt lại, không tự chủ được mà tưởng tượng ra một ít hình ảnh: Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn nằm chung trên một chiếc giường, Lâm Diệc Ngôn ôm Tư Ngữ, ôn nhu mà hôn lên trán nàng.
Một loại cảm giác khó chịu mãnh liệt ập tới, khiến cô không thể không mở to mắt.
Nhìn giấy trắng mực đen trước mặt, Lục Tịch đột nhiên phát hiện ra một sự thật rất kinh khủng: Cô không thể tiếp thu được việc Tư Ngữ đóng cảnh thân mật với người khác, hôn trán cũng không được.
Trong lòng có một cỗ xúc động khó hiểu, muốn gọi Trần Nghiên quay trở về, nói cho đối phương biết, cắt hết những cảnh thân mật có liên quan đến Tư Ngữ.
Lục Tịch cảm thấy nhất định là mình bị điên rồi.
Cô điên còn không phải là mỗi lúc này.
Lúc nhìn thấy Tư Ngữ đăng ảnh chụp cùng Lâm Diệc Ngôn lên vòng bằng hữu, cô che lại vòng bằng hữu đó; nhìn thấy Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn đầu tựa gần đầu nói nói cười cười, cô chỉ muốn tiến lên tách các nàng ra.
Điều này rất không thích hợp.
Cô và Tư Ngữ chỉ là hợp đồng hôn nhân, giữa các cô không nên có bất kỳ tình cảm gì, nhưng mà cô phát hiện ra mình càng ngày càng để ý đến người phụ nữ này.
Trước kia trong thế giới của Lục Tịch chỉ có mỗi công việc, hiện tại ngoại trừ công việc, tất cả thời gian nhàn rỗi của cô, đều bị người phụ nữ tên là Tư Ngữ này chiếm đầy.
Cô càng nhắc nhở mình không cần phải suy nghĩ bao nhiêu, hiệu quả lại càng đi ngược lại hoàn toàn bấy nhiêu. Lúc làm việc sẽ nghĩ đến, lúc mở họp cũng sẽ nghĩ đến, lúc lái xe, về đến nhà vẫn là nghĩ về nàng....
Chẳng lẽ người phụ nữ này dùng bùa yêu với cô sao?
Lục Tịch đến khuya mới rời khỏi công ty.
Công việc không có nhiều như vậy, chỉ là hôm nay không biết bị làm sao, tâm trí cô luôn không yên, hiệu suất làm việc thấp đi rất nhiều.
Về đến nhà đã là nửa đêm.
Trong phòng khách chỉ mở một cái đèn sàn đặt dưới đất.
Dưới ánh đèn ấm áp, một bóng người nằm ở trên sô pha.
Lục Tịch cho rằng là mình vào nhầm nhà rồi, đến gần mới phát hiện người nọ là Tư Ngữ.
Trong khoảng thời gian hai người “Chiến tranh lạnh” này, lúc Lục Tịch tan tầm trở về nhà đều không nhìn thấy bóng dáng Tư Ngữ, hôm nay đột nhiên nhìn thấy hình ảnh như vậy, có chút hoảng hốt.
Cô nghĩ đến rất lâu trước kia, mỗi buổi tối Tư Ngữ đều chờ cô trở về, có đôi khi chờ lâu quá, thì sẽ giống như bây giờ, nằm ngủ ở trên sô pha.
Lục Tịch không có thói quen để người khác phải chờ đợi, huống chi lại là người đáng ghét như vậy. Cô không ngừng khuyên bảo, bảo Tư Ngữ đừng chờ, nhưng mà Tư Ngữ mỗi lần đều không nghe.
Cô không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, Tư Ngữ đột nhiên không đợi cô nữa.
Buổi tối hôm nay là đang đợi cô sao?
Trái tim Lục Tịch đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, rũ mắt nhìn kỹ người trên sô pha.
Người phụ nữ giống như một con mèo nhỏ, thân thể cuộn tròn lại thành một khối nho nhỏ, nhìn vừa nhỏ xinh lại vừa yếu mềm. Không biết là do đang nằm mơ, hay là bởi vì nguyên nhân khác mà ngủ không được ngon giấc, giữa mày hơi nhíu lại.
Tư thế như vậy hẳn là rất không thoải mái đi?
Lục Tịch muốn gọi nàng dậy, lúc bàn tay giơ ra ngoài lại do dự.
Hình như cô chưa từng quan sát Tư Ngữ một cách nghiêm túc.
Ngũ quan của người nọ thật tinh xảo, lúc tỉnh thì tươi đẹp rực rỡ, lúc ngủ rồi thì ngược lại có vẻ trầm tĩnh thanh thuần. Mái tóc mượt mà rơi tán loạn ở trên mặt, làn da trắng nõn như bạch ngọc, trắng đến mức gần như có thể nhìn thấy mạch máu nho nhỏ ở dưới da. Phía dưới cái mũi tinh tế, là hai phiến môi mềm mại như cánh hoa.
Lục Tịch cũng không có nhận ra, cô đã nhìn chăm chú vào đôi môi kia rất lâu.
“Leng keng ——”
Âm báo tin nhắn ngắn ngủi đánh vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này.
Lục Tịch nhìn sang nơi phát ra tiếng, nhìn thấy điện thoại trên bàn trà, màn hình khóa sáng lên một chút, lại trở về tối.
Lục Tịch không cẩn thận thoáng nhìn thấy cái tên chợt lóe mà qua kia, ánh sáng nhu hòa nơi đáy mắt đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Đúng vào lúc này Tư Ngữ bị đánh thức.
Nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy một bóng dáng nào đó, ngẩn người, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, nói: “Cô đã về?”
Thanh âm quen thuộc từ phía sau người truyền đến, sống lưng Lục Tịch hơi cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
“....”
“....”
Người phụ nữ tỉnh ngủ giống như một con mèo lười, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp chứa đầy hơi nước, nghiêng đầu nhìn cô.
Thanh âm kia mềm mại giống như móng vuốt, nhẹ nhàng cào một chút vào trong lòng.
Trong một cái chớp mắt như vậy, Lục Tịch cảm giác chỗ nào đó ở nơi đáy lòng tan chảy thành vũng nước, nhìn thấy dáng vẻ ngốc manh khó có được của nàng, muốn giúp nàng vén tóc mái đang che khuất đôi mắt ra.
Giây tiếp theo, nghĩ đến cái tên vừa rồi nhìn thấy kia, nơi mềm mại lại lần nữa trở nên cứng rắn.
Lục Tịch thu liễm thần sắc, thanh âm không chút phập phồng nào mà nói: “Có người tìm cô.”
“Hả?”
Cằm Lục Tịch hất hất chỉ vào cái điện thoại nàng đặt ở trên bàn trà.
Tư Ngữ “À” một tiếng, cúi người qua đó cầm điện thoại.
Người đang ngồi xổm bên sô pha đột nhiên đứng lên.
Tầm mắt Tư Ngữ từ trên màn hình điện thoại di chuyển, ngẩn ngơ mà ngửa đầu lên nhìn cô: “Cô làm gì?”
“Trở về phòng, ngủ.”
Lạnh lùng cứng rắn ném xuống bốn chữ này, Lục Tịch cũng không thèm quay đầu lại mà xoay người lên lầu.
Tư Ngữ ngồi phát ngốc một lát, mới nhớ ra mình chưa xem tin nhắn.
Lâm Diệc Ngôn: “Xin lỗi, hiện tại chị mới nhìn thấy. Em ngủ rồi sao?”
Nửa giờ trước, lúc Tư Ngữ xem kịch bản có một khúc mắc trong vụ án nào đó mà nàng nghĩ mãi không ra, gửi cho Lâm Diệc Ngôn để cùng nghiên cứu, đối phương vẫn chưa trả lời, nàng lại tiếp tục xem kịch bản, bất tri bất giác ngủ quên mất.
Tư Ngữ: “Không cẩn thận ngủ một giấc, bị chị đánh thức rồi [ dở khóc dở cười ].”
Lúc gửi tin nhắn này đi, Tư Ngữ mới bừng tỉnh nhớ ra sở dĩ mình ở trong phòng khách xem kịch bản là vì có mục đích khác, kết quả lại ngủ quên mất.
Nàng cầm lấy điện thoại cùng kịch bản, tắt đèn, chậm rãi đi lên lầu hai, gõ cửa.
“Cô ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.” Người trong phòng lạnh lùng nói.
“....”
Tư Ngữ xoa xoa chóp mũi, mất mát mà trở về phòng của mình.
Nàng vốn là muốn hỏi Lục Tịch, vì sao lúc liên hoan lại nói là mình không phải độc thân. Hiện tại lại cảm thấy hình như không cần thiết lắm.
“Tư tiểu thư.” Ngày hôm sau lúc mang bữa sáng lên, Triệu a di vô cùng khẩn trương mà chạy tới nói với nàng: “Lục tiểu thư đi làm rồi.”
“Ồ.” Tư Ngữ mặt không biểu tình.
“Lúc cô ấy rời đi còn mang theo vali.” Triệu a di nói: “Cô ấy muốn đi công tác sao?”
“....” Tư Ngữ thật đúng là không biết.
Lúc nhìn thấy Lục Tịch kéo một cái vali đi ra khỏi thang máy, Trần Nghiên cũng rất khó hiểu: “Lục tổng, ngài muốn đi công tác sao?”
Lục Tịch đưa vali cho cô, lời ít ý nhiều mà nói: “Đặt vào phòng nghỉ giúp tôi.”
Trần Nghiên không hiểu ra sao, xách vali đặt vào phòng nghỉ bên cạnh văn phòng giúp cô, phòng này là chỗ Lục Tịch thường ngày nghỉ trưa, bên trong ngoại trừ không có đồ dùng nấu ăn, những gia dụng thiết bị còn lại khác thì rất đầy đủ.
Lục Tịch cả ngày không có phát sinh chuyện lặt vặt, cho đến khi tất cả mọi người tan tầm, Trần Nghiên cũng chuẩn bị đi về rồi, lại nhìn thấy Lục Tịch đi vào phòng nghỉ bên cạnh.
Cô vội vàng đi qua hỏi: “Lục tổng, sao ngài còn chưa về nhà?”
“Từ hôm nay trở đi, tôi tạm thời ở lại công ty.” Lục Tịch nói.
Trần Nghiên ngạc nhiên, buột miệng thốt ra: “Tại sao?”
Lục Tịch không kiên nhẫn mà nhíu mày, lãnh đạm nói: “Chuyện này không liên quan đến cô. Trở về sớm một chút đi, buổi sáng ngày mai mang cho tôi một phần bữa sáng.”
“.... Vâng.”
Trần Nghiên cảm thấy chuyến đi này của Lục Tịch rất kì quái, giống như là ở trong TV, sau khi những vị BOSS cãi nhau cùng với một nửa kia của mình ở trong nhà, không có nơi nào để đi liền chạy đến công ty tìm chỗ yên tĩnh.
Lục tổng đang trốn ai? Tư Ngữ sao?
Trên đỉnh đầu Trần Nghiên có một cái dấu chấm hỏi thật lớn.
Lục Tịch xác thật là vì tránh né Tư Ngữ.
Đêm qua cô gần như không ngủ, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cái tên nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Tư Ngữ, nghĩ đến dáng vẻ tươi cười của Tư Ngữ lúc nói chuyện phiếm với đối phương, trong lòng cô lại nóng như là bị lửa đốt.
Vì để loại bỏ hoàn toàn cảm giác bối rối mà Tư Ngữ tạo ra cho cô, Lục Tịch xách vali dọn đến công ty.
Chỉ cần không nhìn thấy người phụ nữ kia, không nghe thấy thanh âm người phụ nữ kia, không ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ kia, “Bệnh” của cô hẳn là có thể tốt lên.
Lục Tịch ở công ty tầm một tuần, phát hiện ra phương pháp cách ly quả nhiên rất hữu dụng. Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn sẽ nhớ tới Tư Ngữ, nhưng sẽ không có cái loại cảm xúc như bị lửa đốt nữa.
Vào ngày "Lâu Đài Cổ Biến Mất" tuyên bố khởi động máy, Lục Tịch đi về Lục gia.
Mới vừa tiến vào cửa nhà, đã bị Lục lão phu nhân hỏi thăm: “Kiều Kiều nói con đi công tác?”
Trừ phi là bất đắc dĩ, Lục Tịch rất ít khi nói dối trước mặt bà nội, đôi mắt cô hơi lóe lóe, trên mặt hiện vẻ chột dạ mà “Vâng” một tiếng.
“Đi công tác rất vất vả đi, nhìn xem con cũng gầy đi rồi.”
“Vẫn còn khỏe ạ.” Lục Tịch mặt không đỏ thở không gấp mà nói.
“Kiều Kiều vào đoàn phim rồi, con có biết không?”
“Con biết.”
“Vậy con định khi nào thì đi xem con bé?”
“Con....” Vì sao phải đi xem cô ấy?
Lục lão phu nhân mặc kệ cô đang ấp úng, cười tủm tỉm mà nói: “Mang bà đi cùng đi.”
Lục Tịch sửng sốt: “Bà nói cái gì?”
“Bà chưa nhìn thấy dáng vẻ Kiều Kiều đóng phim.” Lục lão phu nhân nói: “Lần đầu tiên con bé đi đóng phim, ở quá xa bà không đi được. Lần thứ hai quay phim tại thành phố B của mình, mọi người lại nói là thời tiết quá nóng, sợ bà bị cảm nắng không cho bà đi. Hiện tại trời không nóng nữa, các con cũng không thể lại ngăn cản bà.”
Lục Tịch: “....”
Lần đầu tiên Tư Ngữ đi đóng phim phải đi đến thành phố H, Lục lão phu nhân vì chân cẳng không tiện nên không đi được. Lần thứ hai rất gần nhà, chỉ là bộ phim kia Tư Ngữ đóng cùng Lục Vi, hai người ở đoàn phim ầm ĩ đến mức chướng khí mù mịt. Lục Tịch không hy vọng Lục lão phu nhân nhìn thấy, hoặc là nghe thấy mấy chuyện khiến bà không thoải mái, cho nên lấy lí do trời nóng ngăn cản.
Lục lão phu nhân thấy cô trầm mặc, thái độ hơi cứng rắn mà nói: “Con đừng lấy cớ kiểu như thời tiết quá lạnh để qua loa lấy lệ với bà, bà chỉ ở trong xe nhìn thôi, như vậy là được rồi đi.”
Lục Tịch không nghĩ tới bà chấp nhất như vậy, lúc này xác thật không tìm thấy lý do gì để cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu.
Lục lão phu nhân gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Tư Ngữ, nhưng cũng không có bắt Lục Tịch phải lập tức đưa bà đi đến phim trường.
Tới cuối tuần rồi, Lục Tịch dành riêng một ngày ra, gọi Trần Nghiên và một bảo mẫu trong nhà, cùng đưa Lục lão phu nhân đi đến địa điểm quay phim.
Cốt truyện của "Lâu Đài Cổ Biến Mất" chủ yếu phát sinh ở một tòa lâu đài cổ, địa điểm này chỉ là một ngoại cảnh của cốt truyện.
Khi nhóm người Lục Tịch đến nơi, tình cờ bắt gặp cảnh diễn của Tư Ngữ.
Tư Ngữ mặc bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc, đầu tóc bù xù, giống như một chiếc lá héo úa, chân trần chạy như điên trên đường cái lạnh thấu xương, vừa chạy vừa hoảng sợ mà quay đầu lại nhìn chiếc xe hơi màu đen phía sau càng ngày càng đuổi tới gần.
Tư Ngữ đóng vai một thiếu nữ bị bệnh tâm thần, cảnh quay hiện tại này, là cảnh nàng chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần, bị người khác đuổi theo.
Chiếc xe hơi đuổi theo nàng kia được một bác sĩ mặc áo blouse trắng điều khiển, không ngừng tăng tốc.
“Trời ơi, người kia muốn đâm Kiều Kiều!” Thấy cảnh như vậy Lục lão phu nhân hét lớn.
Cũng may cách âm của xe có hiệu quả khá tốt, người bên ngoài nghe không thấy động tĩnh bên trong. Lục Tịch trấn an bà: “Bà nội, đây chỉ là đóng phim, không phải đâm thật.”
Sau khi phát hiện ra chiếc xe hơi kia luôn giữ khoảng cách nhất định với Tư Ngữ, Lục lão phu nhân mới an tâm một chút, nhưng mà nhìn thấy Tư Ngữ ngày mùa đông ăn mặc phong phanh như vậy, còn đi chân trần, bà đau lòng muốn chết, thử mở cửa, phát hiện cửa lại bị khóa.
Lão nhân gia lòng nóng như lửa đốt, ngồi bên người Lục Tịch nói: “Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ bị chết cóng a, con mau đi xuống bảo con bé mặc thêm quần áo đi!”
Lục Tịch nói không nên lời một lúc, lại cường điệu một lần nữa, nói: “Bà nội, đây chỉ là đóng phim.”
“Nào có ai đóng phim như vậy, muốn tiền không muốn mạng nữa sao?!” Lục lão phu nhân đẩy cô, “Con không phải là người đầu tư sao? Mau đi nói với đạo diễn, để Kiều Kiều mặc thêm quần áo đi giày rồi lại quay tiếp.”
Lục Tịch bất đắc dĩ thật sự. Sớm biết rằng sẽ như thế này, cô đã hỏi tình hình rõ ràng trước khi qua đây.
Lục lão phu nhân thấy cô bất động, gấp đến độ véo cô: “Kiều Kiều không phải là lão bà của con sao? Sao con không đau lòng một chút nào vậy!”
Lục Tịch: “....”
Nghe thấy hai chữ “Lão bà”, Trần Nghiên ngồi ở hàng ghế phía trước nheo mắt. Hình như cô đã nghe thấy bí mật động trời nào đó!
Vào lúc Lục lão phu nhân đang nhìn xung quanh tìm kiếm xem có vũ khí sắc bén tiện tay nào có thể phá cửa sổ không, thình lình nghe thấy bảo mẫu ngồi ở hàng ghế phía trước nói: “Lão phu nhân mau nhìn, hình như là Tư tiểu thư đóng phim xong rồi.”
Những người khác ở trong xe không hẹn mà cùng nhìn qua đó.
Sau khi trải qua bốn lần NG liên tục, Tư Ngữ rốt cuộc cũng quay xong cảnh diễn này rồi.
NG bốn lần không tính là nhiều, chỉ là thời tiết bây giờ rất lạnh, trên người nàng chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng như không mặc gì, lúc đạo diễn kêu “Cắt”, Tư Ngữ không kiểm soát được mà run rẩy.
Một đám người vây quanh nàng, có người khoác cái áo cho nàng, có người đi giày cho nàng.
Cả người Tư Ngữ cứng đờ, tùy ý để mọi người đùa nghịch, cuối cùng bị người nào đó đẩy vào trong xe bảo mẫu có máy sưởi ấm áp, mới cảm giác mình được hồi sinh.
Có người đi lên, quan tâm mà hỏi: “Em có sao không?”
Xuyên qua màn hơi nước bốc lên từ nước ấm, Tư Ngữ thấy rõ người đi lên là Lâm Diệc Ngôn, cười khổ mà nói: “Thiếu chút nữa là bị lạnh đến phát ngốc.”
Bên kia.
Nhìn thấy Tư Ngữ bị người khác đẩy vào xe bảo mẫu, Lục lão phu nhân ngồi ở trên xe lăn đứng ngồi không yên, lại muốn đi thúc giục người bên cạnh.
Nhưng mà lần này không chờ bà đẩy, Lục Tịch đã có động tĩnh.
“Bà nội, con đi một chút rất nhanh sẽ trở lại.”
“Ai, con đi đâu vậy?” Lục lão phu nhân không kịp kéo cô.
Lục Tịch xoay người xuống xe.
“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại.
Nhìn thấy Lục Tịch lập tức đi thẳng về phía chiếc xe bảo mẫu kia, Trần Nghiên cười mỉm nói: “Lục lão phu nhân, Lục tổng hẳn là đi xem lão bà của ngài ấy.”
Mặt mày Lục lão phu nhân giãn ra, vui mừng mà nói: “Còn không tệ lắm.”
“Cốc cốc cốc ——”
Lại có người gõ cửa sổ.
Tiểu Hạ mở cửa xe, thấy rõ người tới, kinh ngạc hô: “Lục tổng?!”
Hai người khác trong xe bảo mẫu đồng thời sửng sốt.
Cửa xe nháy mắt mở ra, Lục Tịch thấy được tình huống trong xe, đôi mắt phượng mê người híp lại, trong mắt lóe ra một tia sáng.
Tay Lâm Diệc Ngôn đang ái muội mà dán vào trên trán Tư Ngữ.
Hóa ra không phải là do mình suy nghĩ nhiều, Lâm Diệc Ngôn cảm thấy người đầu tư này đối với cô rất bất thiện.
Trong cuộc hội thảo lần trước, Lục Tịch thường xuyên trừng mắt nhìn cô, lúc này đây hoàn toàn không thèm che dấu, ánh mắt kia giống như băng tuyết, từ trên mặt cô lướt qua, dừng lại trên cái tay đang đặt ở trán Tư Ngữ.
Mu bàn tay như là bị thứ gì đó đâm vào.
Lâm Diệc Ngôn “Vèo” một cái mà thu hồi tay, kéo kéo khóe miệng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Lục tổng.”
Ánh mắt Lục Tịch không thay đổi, thanh âm lãnh đạm: “Tôi tìm cô ấy.”
Cô ấy?
Lâm Diệc Ngôn nhìn nhìn Tư Ngữ bên cạnh bị lạnh cóng đến mức đờ đẫn, hiểu rõ, thức thời mà xuống xe.
Tiểu Hạ hiện tại có chút ngốc rồi.
Lục Tịch khẽ liếc nhìn cô một cái.
Tiểu Hạ giật mình, lanh lẹ mà nhảy xuống xe, để lại không gian cho các nàng.
Hai người bỏ chạy cùng một lúc.
Tư Ngữ mặc cái áo lông thật dày, đầu vùi vào trong cái mũ lông xù xù, đôi mắt nhanh như chớp mà nhìn người đột nhiên xuất hiện: “Không phải là cô đi công tác rồi sao?”
Lục Tịch nhíu mày.
Một tuần cô không trở về, người phụ nữ này cũng không biết gọi điện thoại cho cô, hoặc là nhắn tin trên WeChat hỏi một câu, lại vẫn luôn cho rằng mình đi công tác?
Trong lòng Lục Tịch bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa giận không tên, đóng cửa lại thật mạnh, mím môi không nói gì.
Tư Ngữ bị cô nhìn đến mức sởn da gà, đôi môi khẽ mấp máy, ngập ngừng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì.” Lục Tịch có chút giận dỗi.
Tư Ngữ nghẹn lời, nói: “.... Vậy cô tìm tôi làm cái gì?”
“Cô là lão bà của tôi, không có việc gì thì tôi không thể tìm cô sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.