*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ đời này mình không yêu đương trong trường học được rồi.
Một lần nữa trở lại sân trường đại học, quay về làm sinh viên, mới đầu Triệu Dã Tức còn có chút không quen.
Lúc đến căn tin ăn cơm, anh xem thẻ nhân viên thành thẻ sinh viên, còn thắc mắc sao nó không phản ứng, nhận lấy cái nhìn chăm chú của dì múc cơm *1.
Bước đi trên đường, trông thấy một đôi người yêu nhỏ cãi nhau *1, bị cậu đàn em xa lạ xin Wechat *2, ngẫu nhiên gặp mặt cậu bạn Liên Điều đang sửa xe đạp ven đường *1.
Cậu bạn Liên Điều là một nam sinh cùng chuyên ngành với Triệu Dã Tức, quan hệ hai người không tệ, cậu ta gặp Triệu Dã Tức còn rất vui. "Anh Tức của tôi đã về rồi à? Sao tôi cứ thấy đã lâu chưa gặp cậu."
"Tôi bận thực tập." Triệu Dã Tức nhìn Liên Điều tay dính đầy dầu mỡ, "Xe này của cậu vẫn còn sửa được hả?"
"Được chứ, kỹ thuật sửa xe của tôi cậu còn không yên tâm sao —— cậu định đi đâu?"
"Thư viện." Luận văn tốt nghiệp của anh đã sửa đến phiên bản cuối cùng. Quan Thừa Tế đề cử cho anh một quyển sách tham khảo, đến thư viện là có thể mượn.
"Tôi cũng đến thư viện. Cậu chờ tôi một lát, chờ tôi lái xe chở cậu đi."
Triệu Dã Tức: "...Không cần đâu." Trước giờ anh chưa từng ngồi yên sau xe của ai, lần đầu tiên quý giá anh phải giữ lại.
Cửa thư viện dán không ít poster tuyên truyền, trong đó có một tờ tuyên truyền câu lạc bộ Omega, nói rằng chỉ có Omega mới có thể xin gia nhập câu lạc bộ.
Triệu Dã Tức nói: "Bây giờ Omega và Alpha ở đại học cũng có câu lạc bộ riêng? Có hơi quá không nhỉ, trước kia cái hồi chỉ có hai giới tính cũng đâu có "Câu lạc bộ nam" và "Câu lạc bộ nữ" đâu."
Cậu bạn Liên Điều nói: "Haiz, quần thể số ít không thể đoàn kết thôi."
Độ tuổi của sinh viên đại học đa số tập trung từ 18-30 tuổi, xác suất phân hóa ở nhóm tuổi này thấp hơn nhiều so với học sinh trung học, vì vậy Omega và Alpha trong khuôn viên trường đại học tương đối hiếm. Ngay cả khi tất cả Omega đều gia nhập câu lạc bộ, phỏng chừng số lượng chỉ tương đương với dân số của một thành phố cấp ba.
Bên cạnh tờ tuyên truyền câu lạc bộ Omega là một poster hoạt động quan hệ hữu nghị. Trên poster vẽ một nữ sinh mặc trang phục dạ hội và một nam sinh mặc tây trang, hai người đều mang mặt nạ, chỉ lộ ra nửa bên mặt. Tiêu đề poster ghi "Nếu bạn không yêu đương thì lên đại học làm gì".
... Cảm ơn, hơi nhột trong người nhé.
Triệu Dã Tức ghét ra mặt: "Có phải mùa tốt nghiệp mỗi năm đều phải tổ chức cái này không? Chẳng lẽ luận văn tốt nghiệp quá dễ đối với họ?"
Cậu bạn Liên Điều hỏi: "Anh Tức có đăng kí không?"
"Nhìn tôi xem có giống bị mất trí không?"
"Tôi nhớ bảy năm học khoa chính quy và thạc sĩ cậu đều độc thân nhỉ. Cấp ba cậu từng yêu đương chưa?"
"...Chưa."
"Vậy cậu mau nắm bắt thời gian." Có bạn gái – cậu bạn Liên Điều chân thành kiến nghị, "Tình yêu tuổi học trò nếu đã bỏ lỡ thì cả đời sẽ không trở lại được."
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: "Thế thì sao, tình yêu tuổi học trò cao hơn tình yêu công việc à?"
Cậu bạn Liên Điều cười nói: "Ý của tôi cũng không phải thế này. Tình yêu tuổi học trò có thể làm rất nhiều chuyện, đi làm rồi không chắc đã làm được. Ví dụ như đi học chung với đối phương này, cùng nhau đến thư viện tự học này, đưa nước lúc chơi bóng rổ này, tối đến thì ôm ấp dưới tầng kí túc xá —— đây đều là tình thú đó!"
Ấy vậy mà Triệu Dã Tức cảm thấy những lời này khá có lý? Nhưng chỉ còn hai tháng nữa anh đã triệt để rời khỏi trường học, có lẽ đời này mình không yêu đương trong trường được rồi.
Đến thư viện, cậu bạn Liên Điều đi tìm bạn gái. Triệu Dã Tức mượn được sách tham khảo, tìm chỗ ngồi tiếp tục viết luận văn.
Vừa đến giờ cơm trưa, Triệu Dã Tức theo bản năng nói với người ngồi đối diện: "Lục Hoang Chi, trưa nay tôi muốn ăn cơm da gà giòn."
"Ai?"
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Triệu Dã Tức mới phản ứng lại anh đang ở thư viện trường học, không phải ở văn phòng Viện nghiên cứu ABO.
"Thật xin lỗi," Triệu Dã Tức lúng túng, "Tôi nhận nhầm người."
Ngồi ở đối diện anh là một cô gái có gương mặt ngọt ngào, khi cười rộ lên rất có sức sống. "Không sao. Anh là đàn anh Triệu Dã Tức đúng không?"
Triệu Dã Tức cũng cảm thấy cô gái có phần quen mắt, "Chúng ta quen nhau sao?"
Cô gái nói: "Chúng ta học chung học viện, có điều em còn học khoa chính quy. Trước kia em đã xem anh và đàn anh Lục Hoang Chi thi biện luận."
"Ồ..."
"Nghe nói anh và đàn anh Lục đều đến Viện nghiên cứu ABO thực tập, lợi hại lắm đó." Cô gái thẹn thùng nói, "Vậy, đàn anh Lục có phải cũng quay về trường rồi không ạ?"
Triệu Dã Tức nhớ ra. Cô gái này là hoa khôi của học viện bọn họ, đêm Giáng Sinh năm trước cô còn tặng quà cho Lục Hoang Chi.
Sở dĩ anh nhớ rõ, là bởi vì ngày đó Lục Hoang Chi làm tài xế cho anh, giúp anh đưa một Omega học sinh cấp ba động dục đến bệnh viện. Cuối cùng còn chúc anh Giáng sinh vui vẻ, bảo anh nhớ phải ăn táo.
"Anh về trường là do bận chuyện tốt nghiệp." Triệu Dã Tức nói, "Cậu ấy không cần vội, cho nên còn ở trong viện."
"Vậy ạ..." Cô gái có chút thất vọng nho nhỏ, nhanh sau đó lại nở nụ cười tươi, "Em có thể thêm Wechat đàn anh không ạ? Năm nay em muốn thi lên thạc sĩ, có vài vấn đề muốn hỏi đàn anh."
Yêu cầu của nữ sinh hoạt bát sao trai thẳng có thể từ chối. Nhưng không biết tại sao, Triệu Dã Tức lại có chút kháng cự. Anh nhớ rõ mẹ anh đã dạy phải làm một người thân sĩ, bèn cầm điện thoại lên: "Để anh quét cho em."
Sau khi về đến nhà, Triệu Dã Tức nhận được tin nhắn Wechat của em gái khóa dưới: 【Cảm ơn đàn anh Triệu đã thêm em, em tên là Thịnh Minh. 】
Triệu Dã Tức lướt đến khung thoại của anh và Đào Kiều Sanh, trộm một sticker meo meo gửi đàn em. Lúc trở về giao diện, anh để ý thấy Lục Hoang Chi đổi nickname Wechat.
Chờ đã, đêm Giáng Sinh năm trước cuối cùng Lục Hoang Chi có nhận quà tặng của cô ấy hay không?
Triệu Dã Tức gửi tin nhắn qua: 【Hôm nay tôi đến thư viện thì gặp Thịnh Minh. 】
Nửa giờ sau, Lục Hoang Chi mới trả lời anh.
【 Lục Hoang Chi: Mới nhìn thấy tin nhắn, vừa nãy đang bận. 】
【 Lục Hoang Chi: Thịnh Minh là ai? 】
【 Là mãnh nam nhá: Không có thời gian trả lời tin nhắn, cậu bận đi tranh cử tổng thống hả? 】
【 Lục Hoang Chi: Em sai rồi, xin dập đầu xin lỗi đàn anh. 】
【 Lục Hoang Chi: Đừng mang thù được không. (khóc lóc quỳ bàn phím.jpg) 】
Triệu Dã Tức không đến nỗi vì việc nhỏ nhặt này mà giận dỗi. Chỉ cần thấy tin nhắn của anh thì Lục Hoang Chi sẽ phản hồi trong vài giây, có lẽ vừa rồi cậu bận họp.
【 Là mãnh nam nhá: Thịnh Minh là em gái khóa dưới cùng học viện với chúng ta đó, không phải cô ấy còn tặng quà Giáng Sinh cho cậu sao? 】
【 Lục Hoang Chi: Không quen. 】
【 Lục Hoang Chi: Đúng rồi Chi Đào, cho anh xem cái này thú vị. 】
【 Là mãnh nam nhá:...】
Ai muốn xem chứ! Tôi muốn xem cậu có nhận quà hay không hơn, Alpha chết tiệt.
Lục Hoang Chi đã gửi một video ngắn qua đây, là một đoạn video ngắn khoảng hai phút theo phong cách Nhật Bản. Trong video, một em gái đáng yêu tóc xoăn đến vai chống tay lên tường, vén tóc sang một bên để lộ gáy; một chị gái tóc dài đen thẳng siêu ngầu cúi đầu cắn tuyến thể của cô.
【 Lục Hoang Chi: Đây là video giới thiệu đánh dấu tạm thời của bộ truyền thông. 】
【 Là mãnh nam nhá: Theo phong cách này? Trông thích thế. 】Anh còn tưởng sẽ theo phong cách như video chỉ dẫn hành khách thắt dây an toàn và chạy trốn trên máy bay.
【 Lục Hoang Chi: Cân nhắc đến độ tuổi của quần thể đang nhắm đến, phong cách 2D tương đối thích hợp. 】
【 Là mãnh nam nhá: Tại sao là hai nữ sinh? 】
【 Lục Hoang Chi: Có lẽ lượng tương tác của nữ sinh rất cao. 】
【 Lục Hoang Chi: Nghe Hùng Sơ Mạt nói, đây là phiên bản đổi giới tính của chúng ta. (mỉm cười) 】
【 Là mãnh nam nhá:??? 】
Triệu Dã Tức nhìn vào video một lần nữa, phát hiện trên lỗ tai chị gái siêu ngầu có mang khuyên tai, phong cách thật sự rất giống lúc anh cho Lục Hoang Chi cắn.
【Là mãnh nam nhá: Video sẽ đăng lên như thế nào?】
【Lục Hoang Chi: Đăng lên giống thông báo của Viện nghiên cứu ABO lúc trước. Official website, official Weibo, các phương tiện truyền thông lớn đều đăng một cái. 】
【Là mãnh nam nhá: (Cả người sắp tắt thở.jpg) 】
【Là mãnh nam nhá: Sao cậu không nói thẳng là đưa cho cả nước xem cho rồi. 】
【Lục Hoang Chi: Đúng vậy, nhân dân cả nước đều được xem anh cho em cắn. 】
【 Lục Hoang Chi: Vui không? 】
【 Là mãnh nam nhá: Vui muốn xỉu. (ấn huyệt nhân trung cấp cứu.jpg) 】
Tiếp đó hai người hàn huyên một số chuyện tầm phào, vô số những chuyện như Lục Hoang Chi trưa nay ăn gì, rồi đến cậu bạn Liên Điều ấy mà vẫn còn chạy chiếc xe đạp hàng si đa mua 99 tệ ba năm trước, hội học sinh lại muốn mở dạ hội quan hệ hữu nghị.
Đề tài không hề thú vị, Triệu Dã Tức không hiểu tại sao anh lại sẵn sàng tán gẫu những chuyện này với Lục Hoang Chi.
Lúc này, một em trai khóa dưới xin Wechat Triệu Dã Tức gửi tin nhắn qua, hỏi Triệu Dã Tức học ở học viện nào, rồi hỏi anh bao nhiêu tuổi.
【 Là mãnh nam nhá: Nghiên cứu sinh năm ba. 】
【 Lục Hoang Chi:? 】
【 Là mãnh nam nhá thu hồi một tin nhắn 】
【 Là mãnh nam nhá: Gửi nhầm rồi. 】
【 Lục Hoang Chi: Lúc nãy anh muốn gửi cho ai? 】
【 Là mãnh nam nhá: Một em trai khóa dưới mới vừa thêm. 】
【 Lục Hoang Chi: Tại sao lại thêm đàn em khác? 】
【 Là mãnh nam nhá: Tôi đang đi trên đường, cậu ta ngăn tôi lại muốn làm quen với tôi, tôi tiện thể cho bọn họ Wechat. 】
【 Lục Hoang Chi: Bọn họ? 】
【 Là mãnh nam nhá: Ừm, hai cậu đàn em. 】
【 Lục Hoang Chi:. 】
【 Lục Hoang Chi: Vậy mà anh nói từ nhỏ đến lớn không ai theo đuổi, đào hoa rất kém? 】
【 Là mãnh nam nhá: Việc này và đào hoa có liên quan gì? 】
Lục Hoang Chi:... Tui bắt đầu hoảng rồi á.
【 Lục Hoang Chi: Gần đây anh đều ở thư viện chuẩn bị luận văn? 】
【 Là mãnh nam nhá: Hầu như thế. 】
【 Lục Hoang Chi: Đã biết. 】
Đàn em mới quen nói rất nhiều, hết chuyện người này đến người khác. Triệu Dã Tức vốn cho rằng cậu ta muốn hỏi chuyện chuyên ngành, không ngờ rằng đều là những vấn đề vô nghĩa. Anh không muốn nói chuyện phiếm như này làm lãng phí thời gian, quyết đoán nói mình đi tắm để chuồn đi.
Ngày hôm sau, Triệu Dã Tức theo thường lệ ngâm mình ở thư viện. Khi đang học đến quên mình, bỗng một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu: "Xin hỏi, nơi này có người ngồi không?"
Triệu Dã Tức đáp "không có", đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, ngẩng phắt đầu lên.
"Cảm ơn," Lục Hoang Chi đứng phía sau Triệu Dã Tức, cúi người xuống, "Đây là cho đàn anh."
Trên bàn Triệu Dã Tức có thêm một ly Chi Chi Đào Đào, xoang mũi đều là mùi bưởi nho nhàn nhạt.
Lục Hoang Chi ngồi xuống đối diện Triệu Dã Tức, cậu mặc một chiếc hoodie phối với quần jeans, vừa đơn giản vừa túy ý.
Kỳ lạ, mới chỉ một tuần không gặp mặt mà thôi, sao Lục Hoang Chi có vẻ đẹp trai hơn trước vậy chứ.
"Sao cậu lại..." Triệu Dã Tức nhìn thời gian, hẳn là Lục Hoang Chi vừa tan làm lập tức chạy đến đây, phỏng chừng ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Lục Hoang Chi cất giọng bình thản: "Tự nhiên muốn ăn cháo nồi đất [1], đàn anh mời em nhé?"
Triệu Dã Tức còn chưa hoàn hồn vì đột ngột gặp mặt Lục Hoang Chi: "Nồi đất gì?"
"Cháo nồi đất."
"Nồi cháo gì?"
Lục Hoang Chi cười nhìn anh không nói lời nào.
Tim Triệu Dã Tức đập hơi nhanh "Vậy thì... tôi muốn xem xong phần này rồi mới đi."
"Ừm." Lục Hoang Chi gật đầu, "Em chờ anh."
Triệu Dã Tức ma xui quỷ khiến nhớ tới chuyện tình yêu học đường mà cậu bạn Liên Điều nói —— chuyện này có được xem là cùng nhau tự học trong thư viện không nhỉ?
Chú thích:
[1] Cháo nồi đất (cháo niêu): Là một món cháo nổi tiếng ở Triều Sán (Triều Châu), bao gồm cháo cá nồi đất, cháo tôm biển nồi đất, cháo cua biển nồi đất, v.v.