Triệu Dã Tức thử tiếp tục đọc sách, nhưng độ tồn tại của Lục Bưởi Nho quả thật quá cao, so với Bộ Thuần Trai thì là hai thái cực khác nhau, anh hoàn toàn không tĩnh tâm nổi.
Bàn trong thư viện là một hàng rất dài, một bên có thể ngồi mười mấy người, chính giữa có ổ điện và đèn bàn. Lục Hoang Chi chơi điện thoại chờ anh, hai mắt rũ xuống, ánh đèn rọi lên hàng lông mi dưới mắt cậu tạo thành một bóng râm.
Thật là... đẹp một cách kỳ lạ.
Cảm nhận được tầm mắt Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi hơi ngước mắt lên. Bị bắt gặp tại trận khiến Triệu Dã Tức luống cuống tay chân, đầu gối hai người phía dưới bàn nhẹ nhàng va vào nhau.
Lục Hoang Chi hỏi: "Xem xong rồi?"
"...Ừm." Hoàn toàn không xem tí nào, hơ hơ.
Lục Hoang Chi cất điện thoại, "Vậy đi nhé?"
Triệu Dã Tức cũng không từ chối, "Đi thôi đi thôi." Đợi Lục Hoang Chi về rồi, anh về nhà đọc tiếp vậy.
Triệu Dã Tức muốn mượn hai cuốn sách tham khảo về nhà. Anh tìm đến một chiếc máy tính bàn kiểm tra tự động, tra được vị trí sách cần mượn.
"Khu H, hàng ba, cột năm, tầng mười... ở đây."
Triệu Dã Tức muốn mượn sách tham khảo ở tầng cao nhất kệ sách, anh nhón chân cố gắng vươn tay lên.
Một tí nữa thôi, một tí nữa thôi.
Không được rồi, sắp đến cực hạn rồi. Phải dừng tại đây sao... Đã không còn hy vọng rồi sao...
Từ bỏ đi Triệu Dã Tức, chỉ cần mày chịu thua rồi đi lấy ghế lấy sách chuyên dụng, mọi thứ đều sẽ kết thúc.
Không, anh phải tin tưởng tiềm lực của mình, anh không thể ngã ở đây được!
Triệu Dã Tức đắm chìm vào anime nhiệt huyết do chính mình tưởng tượng, có vài câu còn thốt ra tiếng Nhật. Đột nhiên, eo của anh được đỡ lấy. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng xẹt qua gáy sách, dễ dàng cầm sách xuống như ăn kẹo.
Triệu Dã Tức mở to hai mắt, anime nhiệt huyết trong đầu nháy mắt trở thành cảnh tượng anime thiếu nữ kinh điển.
Thư viện, kệ sách, gió thổi lay động rèm cửa, cùng với... Cậu con trai hương bưởi nho.
Lục Hoang Chi dùng sách nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Triệu Dã Tức, "Suy nghĩ gì đấy, Triệu Chi Đào."
Triệu Dã Tức tim đập như trống, lắp bắp nói: "Tôi nghĩ, nghĩ xem lát nữa phải ăn gì."
Lục Hoang Chi hỏi: "Còn một quyển sách nữa ở đâu?"
Triệu Dã Tức mở tấm ảnh mới vừa chụp, tay hơi run run. "Khu H, hàng bốn, cột sáu, tầng thứ tám."
Lục Hoang Chi đi lấy sách giúp anh. Triệu Dã Tức thực hiện động tác y như lúc mẹ anh chăm sóc da, giơ tay vỗ mạnh lên mặt mình một trận —— sao mày lại thế này hả Triệu Dã Tức, mày không bình thường!
Triệu Dã Tức vốn không muốn mang sách về nhà, lúc đến cũng không mang theo balo, chỉ cầm một chiếc máy tính bảng. Hiện tại sách không có chỗ để, đành phải cầm trên tay.
Anh cùng Lục Hoang Chi song song đi trên sân trường, một tay cầm máy tính bảng, một tay cầm Chi Chi Đào Đào chưa uống xong; Lục Hoang Chi cầm sách hộ anh, cứ như thể họ thật sự bước ra từ thư viện sau khi học chung với nhau.
Trên đường người đến người đi. Đôi người yêu tay nắm tay, các bạn nữ kéo tay nhau, các bạn nam vai kề vai.
Phòng tự học đèn đuốc sáng trưng. Nhóm đàn em nam nữ trên sân thể dục mồ hôi tuôn như mưa. Trung tâm hoạt động sinh viên không biết đang tổ chức hoạt động gì, Triệu Dã Tức đi ngang qua còn nghe thấy tiếng la hét ồn ào.
Giờ khắc này, Triệu Dã Tức thực sự nhận ra cuộc sống học đường của anh đã sắp đi đến hồi cuối.
Thế nhưng anh còn rất nhiều chuyện chưa kịp trải nghiệm.
Triệu Dã Tức bùi ngùi vô vàn, không khỏi ngâm một câu như thơ: "Sau này, tôi sẽ không thể ăn món trứng kho trong căn tin trường nữa rồi."
Lục Hoang Chi nói: "Trứng kho trong nhà ăn Viện nghiên cứu không ngon sao?"
"Tôi mà ăn trứng kho đó sao, thứ tôi ăn chính là tình cảm."
Lục Hoang Chi nhướng mày, nói: "Thì ra là đang buồn vì phải tốt nghiệp à. Có điều nhà anh cách trường học gần như vậy, muốn trở về lúc nào cũng được mà."
Triệu Dã Tức suy nghĩ, "Cũng phải."
Không thể quét thẻ ăn trường thì anh có thể trả tiền ăn mà, thương cảm làm méo gì.
Kế bên trường học có một tòa trung tâm thương mại, bên trong có không ít chỗ ăn. Tầng hầm là khu phố mỹ thực, không có những món đắt tiền, toàn là cơm niêu, lẩu Malatang, bún qua cầu, cháo nồi đất các loại, vừa tiện lợi vừa ăn no, hàng ngon giá lại rẻ.
Triệu Dã Tức nói: "Sao lại muốn ăn cháo nồi đất, chắc cậu vẫn chưa ăn cơm tối đúng không?"
Lục Hoang Chi nói: "Anh không muốn ăn à?"
"Tôi có thể ăn thêm một chút cùng cậu."
Lục Hoang Chi cong môi cười, "Hơi cảm động đó."
"Tôi mời cậu ăn một bữa thịnh soạn nha?" Triệu Dã Tức nói, "Cậu có thể chọn dưới một vạn... tùy ý chọn dưới một vạn rưỡi."
Lục Hoang Chi không quá kén chọn. Cậu có thể ăn Michelin, cũng có thể ăn quán ven đường, chủ yếu phải xem ăn chung với ai.
"Hôm nay muộn quá rồi," Lục Hoang Chi nói, "Hôm khác nhé."
Đã khá muộn, sắp hơn 8 giờ rồi mà Lục Hoang Chi vẫn chưa ăn cơm tối, gần trường họ cũng không có nhà hàng nào. "Được rồi," Triệu Dã Tức nói, "Vậy để hôm khác."
Đáng tiếc là, cháo nồi đất hôm nay đúng lúc nghỉ bán. Cuối cùng hai người chọn một quán ăn Nhật giá cả phải chăng. Triệu Dã Tức không đói bụng nhưng có chút thèm ăn, chỉ lấy một ít sushi trên băng chuyền.
Triệu Dã Tức ăn hai đĩa đã ăn không vào, ngồi bên cạnh nhìn Lục Hoang Chi ăn.
Lục Hoang Chi cười nói: "Làm sao thế, hôm nay cứ nhìn em mãi."
"Ồ," Triệu Dã Tức cầm điện thoại, "Vậy tôi không nhìn nữa."
Lục Hoang Chi: "..."
Triệu Dã Tức đọc vài tin nhắn chưa đọc trên wechat. Em trai khóa dưới vừa thêm hôm qua hỏi anh thích xem thể loại phim gì, anh trả lời: 【Thích xem những bộ phim hay.】
【Đàn em khóa 19 Điện quang: Gần đây có vài bộ phim khá nổi. Cuối tuần đàn anh có rảnh không ạ, em muốn mời anh xem phim. 】
【Là mãnh nam nhá: Phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, không rảnh. 】
Triệu Dã Tức khá muốn block cậu đàn em này. Người này thêm wechat anh để nói những chuyện này đó hả.
【Đàn em khóa 19 Điện quang: Vậy tối đàn anh có muốn ăn khuya không? Bây giờ em đang ở bên ngoài, muốn ăn gì em có thể đưa đến phòng cho anh. 】
【Là mãnh nam nhá: Tôi không ở trong phòng. 】
【Là mãnh nam nhá: Tôi đang ăn khuya. 】
【Đàn em khóa 19 Điện quang: 0.0】
Đàn em – người qua đường:... Hôm nay còn trò chuyện được không đây? Quên đi, không theo đuổi nữa. Tám phần là trai thẳng, khẳng định không diễn.
Triệu Dã Tức nhận được một lời mời thêm bạn tốt. Ảnh đại diện và nickname của đối phương thoạt nhìn hơi quen mắt, nhất thời anh không nhớ ra là ai.
Anh nhấn chấp nhận, hỏi: 【Ai vậy?】
【Tô Tiểu Thừa: Triệu Dã Tức, tôi là Tô Thừa. 】
Nước súp miso trong miệng Triệu Dã Tức suýt nữa trào hết ra ngoài —— đệch, tên khốn này sao lại tìm anh?
Lục Hoang Chi rút một tờ giấy, lau lau khóe miệng cho Triệu Dã Tức, hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì vậy anh?"
Triệu Dã Tức vội vàng gõ chữ, để mặc Lục Hoang Chi giúp anh lau miệng. "Tô Thừa —— chính là bạn trai cũ của Đào Kiều Sanh, thêm wechat tôi."
"Sao hắn lại muốn kết bạn với anh?"
"Không biết," Triệu Dã Tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, "Dù sao nhất định không phải chuyện tốt."
Lúc Đào Kiều Sanh và Tô Thừa quen nhau, quan hệ giữa Triệu Dã Tức và Tô Thừa chỉ xem là bình thường. Nếu không phải bởi vì Đào Kiều Sanh, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng chẳng được vài câu. Sau đó hai người chia tay, Triệu Dã Tức quyết đoán hủy kết bạn với Tô Thừa.
【Là mãnh nam nhá: Gì đấy, phát thiệp mời kết hôn cho tôi à? Không cần, cảm ơn. 】
【Tô Tiểu Thừa: Tôi không kết hôn. 】
【Là mãnh nam nhá: Kết hay không kết cũng không liên quan đến tôi và Tiểu Kiều. Hủy kết bạn nhau đi. 】
【Tô Tiểu Thừa: Chờ chút! 】
【Tô Tiểu Thừa: Cậu có thể liên lạc với Tiểu Kiều giúp tôi không. Wechat và điện thoại của cậu ấy đều đổi số mới, tôi không tìm được cậu ấy...】
【Là mãnh nam nhá: Không thể, cút. 】
【Tô Tiểu Thừa: Tôi chia tay với bạn gái rồi. 】
【Là mãnh nam nhá: Ồ, không sao cả, hai người sẽ hợp lại. Cố lên. 】
【Tô Tiểu Thừa: Không thể. 】
【Tô Tiểu Thừa: Bạn gái của tôi... cô ấy phân hóa thành Alpha. 】
【Là mãnh nam nhá:. 】
【Tô Tiểu Thừa: Tôi và cô ấy không hợp nhau, đã chia tay hoàn toàn. Cậu có thể giúp tôi nói với Tiểu Kiều không? 】
【Là mãnh nam nhá: Hai người ai đá ai? 】
【Tô Tiểu Thừa: Việc này quan trọng sao (cười khổ) nếu cậu nhất định muốn biết, là cô ấy đá tôi. 】
【Là mãnh nam nhá: Chờ một lát, tôi phải khui một chai champange chúc mừng cái đã. 】
Triệu Dã Tức nhớ rằng Tô Thừa có ngoại hình ưa nhìn, tính cách trước mặt người khác cũng coi là ôn hòa, trước mặt Đào Kiều Sanh cũng là tính cách ấy. Có lẽ sau khi bạn gái cũ của hắn trở thành Alpha, sở thích đột ngột thay đổi, không còn hứng thú với loại hình nam sinh như hắn nữa.
【Tô Tiểu Thừa: Tôi biết 《 Luật hôn nhân 》 hiện tại đang cải cách, hôn nhân đồng tính sắp được pháp luật thừa nhận rồi. 】
【Là mãnh nam nhá: Vậy có liên quan gì đến cậu? 】
【Tô Tiểu Thừa: Mấy năm nay, tôi vẫn luôn không buông được Tiểu Kiều. Triệu Dã Tức, cậu là người bạn thân nhất của Tiểu Kiều, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi. 】
【Là mãnh nam nhá: Phắn ngay, đừng làm tôi buồn nôn. 】
Triệu Dã Tức kéo Tô Thừa vào danh sách đen, thế giới lập tức yên tĩnh. Anh không nhịn được oán giận cùng Lục Hoang Chi: "Tôi chưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ đến vậy."
Lục Hoang Chi thờ ơ lên tiếng: "Phải xem trọng tính đa dạng của giống loài."
"Nhất định hắn còn có thể thông qua cách khác tìm Tiểu Kiều," Triệu Dã Tức bực bội nói, "Phiền chết đi được."
"Đừng phiền, em..."
Triệu Dã Tức đã học được cách cướp lời: "Cậu cho tôi sờ cơ bụng?"
Lục Hoang Chi vốn không muốn nói cái này, nhưng đàn anh nhỏ cũng đã nói như vậy, cậu đương nhiên phải cho mặt mũi. "Ừm, muốn sờ không?"
Triệu Dã Tức nhớ lại tình cảnh sờ cơ bụng Lục Hoang Chi trước đó, lập tức quên sạch sẽ chuyện của bạn tốt mình.
Gì chứ? Bạn trai cũ Đào Kiều Sanh muốn quay đầu ăn cỏ? Anh biết mình nên giải quyết, nhưng Lục Hoang Chi đang ở chung với anh đó, bọn họ không gặp nhau một tuần rồi.
Anh tạm thời không muốn phiền.
"Không sờ." Ít nhất không thể sờ ở nơi công cộng.
"Muốn vùi mặt vào cũng được."
Vùi mặt...?
Triệu Dã Tức tưởng tượng hình ảnh mình vùi vào cơ bụng một lát —— vậy mà lại hơi động lòng?
Ăn xong món Nhật, Lục Hoang Chi đưa Triệu Dã Tức về nhà. Trung tâm thương mại cách tiểu khu nhà Triệu Dã Tức khá gần, lái xe năm phút, đi bộ hai mươi phút. Lục Hoang Chi không đi lấy xe, Triệu Dã Tức cũng không bảo cậu đi lấy.
Triệu Dã Tức nói đến chuyện Đào Kiều Sanh và Tô Thừa chia tay: "Kỳ thật Tiểu Kiều thích mãnh nam cao lớn vạm vỡ, lúc ấy cũng không biết sao lại bên nhau với Tô Thừa."
"Có lẽ Đào Kiều Sanh không biết mình là Alpha."
Triệu Dã Tức dừng một chút, hỏi: "Cậu thì sao? Cậu thích kiểu người thế nào?" Không đợi Lục Hoang Chi trả lời, anh nói tiếp: "Ồ, nhớ rồi, cậu thích người vừa dính người vừa nói nhiều."
Lục Hoang Chi hờ hững trả lời: "Em không thích người khác dính người với nói nhiều."
Nói xạo, trước kia cậu đâu có nói như vậy.
"Thế rốt cuộc cậu thích kiểu người nào?" Triệu Dã Tức hỏi.
Lục Hoang Chi dừng chân lại.
Triệu Dã Tức cũng dừng lại theo, nhìn Lục Hoang Chi bằng ánh mắt nghi vấn.
Lục Hoang Chi nhìn anh nói: "Thích người giống như anh vậy, Triệu Chi Đào."
___
Gáyyyyyyyyyyyyyy