Triệu Dã Tức ngây dại.
Lục Hoang Chi thích người như... anh vậy? Vậy vấn đề đặt ra ở đây: Như anh vậy, là kiểu người thế nào?
Là một nam nhân mạnh mẽ cao 1m75, là một Omega có mùi Chi Chi Đào Đào, hay là tên đàn anh luôn ghi thù cậu ấy?
Lục Hoang Chi chờ câu trả lời của Triệu Dã Tức. Người qua đường đi ngang qua người cậu trông thấy một nam thần vừa cao vừa đẹp trai, vẻ mặt thì bình thản, nhưng đâu biết rằng giây phút này nhịp tim nam thần đang vọt đến 180 lần.
Trước khi đến trường, Lục Hoang Chi chỉ muốn gặp mặt Triệu Chi Đào, chứ cũng không dự định tỏ tình.
Nhưng đột nhiên cậu lại không nhịn được.
Cậu muốn nói cho Triệu Dã Tức biết tâm tư của mình. Bất kể Triệu Dã Tức trả lời cậu ra sao, ít nhất cậu cũng có thể lấy được một thân phận "người theo đuổi".
Nếu lời đã nói ra khỏi miệng, cậu sẽ không cho Triệu Dã Tức cơ hội ngu ngơ nữa.
Triệu Dã Tức chầm chậm nói: "Ồ, tôi cũng thích tôi..."
Ba chữ "như vậy á" còn chưa thốt ra khỏi miệng, đã bị Lục Hoang Chi ngắt lời.
"Em thích anh."
Triệu Dã Tức chợt mở to hai mắt.
Như vậy đàn anh nhỏ có lẽ nghe hiểu rồi nhỉ. Để đề phòng rủi ro, cậu vẫn nên nói rõ một chút mới được.
"Thích là muốn hôn anh."
Triệu Dã Tức khẽ mím đôi môi khẽ mở.
Lục Hoang Chi khẽ cười một tiếng, nói: "Thích là khi nhìn thấy anh quá mức thân mật với người khác thì sẽ ghen."
Triệu Dã Tức đỏ mặt.
"Thích là lo mình không đủ đẹp trai trước mặt anh."
Triệu Dã Tức cau mày lại.
"Thích là muốn làm bạn trai anh."
"..."
"Anh hiểu chưa?"
Lục Hoang Chi nói mấy câu đã ngăn chặn hết thảy suy nghĩ của Triệu Dã Tức, mạch não anh chỉ có thể hướng đến con đường mà Lục Hoang Chi vạch ra.
Lục Hoang Chi thích người như anh. Nhưng nếu người khác giống với anh, Lục Hoang Chi sẽ không thích người khác.
Lục Hoang Chi thích anh.
Lục Hoang Chi đang tỏ tình.
Má nó, tim đập nhanh quá đi, trên mặt cũng sắp bị thiêu cháy.
"Triệu Dã Tức?"
Triệu Dã Tức nâng tay lên, ngăn Lục Hoang Chi nói chuyện, "Cậu để tôi suy nghĩ đã."
Lục Hoang Chi: "..."
Nghĩ xong rồi, Triệu Dã Tức ngẩng đầu, hỏi với vẻ mặt ngây thơ: "Nhưng mà, không phải tôi là trai thẳng sao?"
Lục Hoang Chi cười nói: "Việc này anh phải tự hỏi bản thân mình. Anh có phải trai thẳng hay không, em đều thích anh."
Trong đầu Triệu Dã Tức rối thành một nùi, tư duy logic gì đó đã sớm bay mất dạng, chỉ có thể nghĩ gì nói đó: "Tại sao cậu lại thích tôi —— là do chúng ta đã làm thực nghiệm?"
"Trước khi làm thực nghiệm đã thích rồi." Lục Hoang Chi kiên nhẫn giải thích, "Với em mà nói, mười mấy lần kia cũng không phải thực nghiệm."
"Nhưng chưa có người nào thích tôi. Tôi lùn như vậy, tính tình không được tốt lắm, còn bị trẻ con gọi là anh trai, cơ bụng cũng không lộ rõ lắm..."
Lục Hoang Chi không ngờ rằng đàn anh nhỏ có thể đáng yêu đến mức làm mọi người đổ máu mũi, đi trên đường còn bị hai đàn em xin wechat lại có mặt tự ti như thế. "Có rất nhiều người thích anh," cậu nói, "Nhưng em thích anh hơn cả bọn họ."
Triệu Dã Tức theo bản năng hỏi: "Thích nhất sao?"
"Thích nhất."
Triệu Dã Tức im lặng. Lục Hoang Chi cũng không nói thêm gì, cậu không muốn ép buộc Triệu Dã Tức.
Khi đến cửa tiểu khu, Triệu Dã Tức đột nhiên nhận ra một vấn đề: "Lục Hoang Chi, hôm nay cậu đến trường không phải muốn ăn cháo niêu đúng không?"
"Hửm?"
Triệu Dã Tức dường như phát hiện đại lục mới: "Cậu muốn gặp tôi!"
"Đúng vậy." Có thân phận "người theo đuổi", Lục Hoang Chi trắng trợn thừa nhận, "Em nhớ anh."
Tiếc rằng đàn anh nhỏ tựa hồ vẫn chưa thích ứng được cách thức thẳng thắn của cậu, đôi môi vừa khép, rồi lại mở ra, dáng vẻ muốn nói nhưng lại không biết nói cái gì.
Lục Hoang Chi nở nụ cười, nói: "Đi lên đi."
"Ừ." Triệu Dã Tức cứng đờ xoay người đi về phía thang máy.
Trong thang máy có gương. Anh trông thấy dáng vẻ của mình trong gương, sợ đến nỗi hai tay mất cảm giác, không thể tự lo cho mình, không thể nắm lấy ai khác.
Cái quái gì vậy hả! Đỏ vãi, xấu xí vãi! Mới nãy Lục Hoang Chi đã tỏ tình trước một gương mặt như vậy sao?
Anh sắp nghẹt thở luôn rồi.
Về đến nhà, Triệu Dã Tức vẫn tắm rửa như thường lệ, trước khi cởi quần áo còn không quên bật app chọn kĩ vài bài hát để nghe.
Nhạc nền đau buồn trong phòng tắm. Triệu Dã Tức đứng bên dưới nước ấm, tắm một hồi, một suy nghĩ bất thình lình nhảy ra.
Lục Hoang Chi, thích anh.
Anh còn từng hôn lên miệng Lục Hoang Chi, đã lên giường —— đã lên giường mười mấy lần, từng thử qua các loại tư thế, suýt nữa anh đã mang thai con của Lục Hoang Chi.
A a a a a cứu mạng!!!
Lục Hoang Chi:... Không có chuyện suýt nữa đã mang thai con em, cảm ơn.
Tắm rửa xong, Triệu Dã Tức không sấy tóc, anh đội khăn trên đỉnh đầu, nằm trên ghế sô pha giả chết.
Điện thoại trên bàn trà vang lên một tiếng, Lục Hoang Chi nhắn tin wechat nói cậu ấy đã về đến nhà rồi.
Triệu Dã Tức nhìn chằm chằm tên wechat Lục Hoang Chi, đột ngột bắt được trọng điểm trong phút chốc.
【 Là mãnh nam nhá:!!! 】
【 Lục Hoang Chi:? 】
【 Là mãnh nam nhá: Tên wechat của cậu, là pheromone của tôi? 】
[1] Chữ Chi trong tên wechat mà LHC vừa đổi chính là chữ Chi (芝) trong chi chi đào đào. Chữ Chi trong tên thật của anh là chữ 之.
Lục Hoang Chi đã gửi giọng nói qua đây, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ: "Đàn anh giỏi quá."
Người trưởng thành không viết cảm xúc lên mặt, bọn họ đều có gói meme cho riêng mình. Triệu Dã Tức đỏ bên tai chọn một cái: 【Tôi mà không tuyệt vời sao, chống nạnh một cái.jpg)】
【 Lục Hoang Chi: Cuối tuần có rảnh không? 】
Vấn đề này thì cậu đàn em vai quần chúng cũng vừa mới hỏi anh. Triệu Dã Tức trả lời là phải chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp, không rảnh. Đây là lời nói thật, vốn kế hoạch cuối tuần của anh quả thật là tiếp tục làm luận văn và ppt.
Nếu đối phương là Lục Hoang Chi... Cậu cho rằng câu trả lời của anh sẽ khác ư?
Ngây thơ.
【 Là mãnh nam nhá: Phải chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp, không rảnh. 】
【 Lục Hoang Chi: Vậy em đến tìm anh. 】
【 Lục Hoang Chi: Em chuẩn bị tiếp anh. 】
Lục Hoang Chi vốn là học thần cùng chuyên ngành với anh, hẳn có thể giúp đỡ rất nhiều.
【 Là mãnh nam nhá: Ok.】
Cuối tuần là có thể gặp lại Lục Hoang Chi rồi.
Còn vài ngày nữa thôi.
Kế hoạch về nhà làm luận văn của Triệu Dã Tức đã bất khả thi. Anh mở game lên, chuẩn bị đánh thắng một trận rồi đi ngủ, kết quả vừa online đã nhận được n thông báo từ hệ thống, tất cả đều là thông báo từ trung tâm quà tặng.
Lục Hoang Chi tặng anh tất cả skin có thể mua được bằng tiền trong trò chơi, sương sương giá trị của chúng là hơn một tháng tiền lương.
【 Là mãnh nam nhá: Sao cậu lại tặng tôi nhiều skin thế? 】
【 Lục Hoang Chi: Vì để theo đuổi anh. 】
【 Là mãnh nam nhá: Cậu còn cần theo đuổi tôi? 】
Lục Hoang Chi "Đang nhập" nửa ngày, nói: 【 Em không cần sao? 】
【 Là mãnh nam nhá: Ý của tôi là, cậu vẫn giống như trước đây là được rồi. 】
【 Lục Hoang Chi: Em vẫn giống như trước đây mà, bé Chi Đào. 】
Thứ sáu, Lục Hoang Chi đi đến phòng thí nghiệm Hùng Sơ Mạt một chuyến, làm kiểm tra sức khỏe như thường lệ.
"Nồng độ pheromone của cậu cách ngưỡng kỳ mẫn cảm không xa," Hùng Sơ Mạt nói, "Có lẽ kỳ mẫn cảm của cậu sẽ đến vào ngày mai —— cậu Triệu sẽ giúp cậu à?"
"Ừm." Lục Hoang Chi nhìn sang máy đo lường thật lớn bên cạnh, "Máy đo lường pheromone nghiên cứu sao rồi?"
"Tiến hành coi như thuận lợi." Nghiên cứu này không phải do Hùng Sơ Mạt dẫn đầu, cô chỉ biết sơ qua. "Nghe nói đã sắp thành công thu nhỏ nó lại bằng một chiếc máy tính, hiển nhiên vẫn chưa đủ. Họ hy vọng rằng máy đo lường pheromone có thể dễ dàng cầm trên tay như nhiệt kế điện tử."
Lục Hoang Chi hỏi thêm: "Vậy thuốc ức chế thì sao?"
Nam nghiên cứu viên nở nụ cười: "Thực nghiệm động vật sắp kết thúc, lập tức có thể tiến hành thí nghiệm lâm sàng."
"Cố lên. Tôi về đây."
Hùng Sơ Mạt nói: "Chúng tôi tiễn cậu."
Lục Hoang Chi nhướng mày.
Nam nghiên cứu viên nói: "Cậu quyên cho phòng thí nghiệm chúng tôi một khoản lớn như thế, chúng tôi không tiễn cậu thì không được."
Lục Hoang Chi không tỏ ý kiến: "Mọi người biết rồi?"
"Tôi sẽ không nhiều lời," Hùng Sơ Mạt nói một cách dứt khoát, "Chúng tôi lấy thành quả để nói chuyện."
Phòng thí nghiệm của Hùng Sơ Mạt là bộ phận đi làm sớm nhất, tan tầm muộn nhất cả Viện nghiên cứu. Hùng Sơ Mạt và nam nghiên cứu viên dường như không có thời gian tan tầm, bất kể khi nào đến tìm họ, họ đều ở Viện nghiên cứu. So với bọn họ, Lục Hoang Chi cảm thấy ít tiền mình quyên ra không đáng là bao.
"Chẳng qua, đó là tiền của cậu thật sao?" Nam nghiên cứu viên tò mò hỏi, "Không phải của ba cậu hay mẹ cậu?"
Lục Hoang Chi nói: "Từ rất nhỏ tôi đã được chia cổ phiếu và hoa hồng."
"Có thể phỏng vấn chút được không, bình thường cậu lấy tiền lương của Viện nghiên cứu để làm gì?"
"Mua skin."
Thời gian của Hùng Sơ Mạt và nam nghiên cứu viên rất quý giá, nói tiễn Lục Hoang Chi cũng chỉ tiễn đến cửa thang máy. Ngay lúc đó một người đàn ông mặc âu phục, cầm cặp tài liệu vội vàng đi đến từ phía đối diện. Người đàn ông nhìn về phía Hùng Sơ Mạt, hỏi cô: "Cô Hùng, vợ tôi em ấy có khỏe không?"
Hùng Sơ Mạt trách cứ: "Sao đến giờ anh mới quay về."
"Xin lỗi, máy bay của tôi bị trì hoãn ba tiếng." Người đàn ông có hơi sốt sắng, "Vợ của tôi em ấy..."
"Ba ngày không có pheromone Alpha, cảm xúc và tinh thần của người mang thai không ổn lắm." Hùng Sơ Mạt nói, "Hiện tại cậu ta đang ngủ trưa. Tôi đề nghị anh chờ cậu ấy thức dậy rồi hẵng đi vào."
"Được, được... Tôi có thể đứng bên ngoài nhìn em ấy không?"
"Anh là Alpha của cậu ta, đương nhiên có thể."
Người đàn ông vội vã đi mất.
Lục Hoang Chi hỏi nam nghiên cứu viên: "Đây là Alpha của Omega nam mang thai đầu tiên?"
Nam nghiên cứu viên nói: "Phải. Gần đây anh ta đi công tác ba ngày, làm Omega của anh ta vất vả muốn chết rồi."
"Nói thế là sao?"
"Omega mang thai cực kỳ khát vọng bạn đời bầu bạn. Nếu bạn đời không ở bên cạnh, bọn họ sẽ trở nên mẫn cảm và yếu ớt."
Trước khi Omega nam mang thai đầu tiên được chẩn đoán chính xác, đã có rất nhiều Omega nữ mang thai làm ví dụ. Bọn họ đã tiến hành nghiên cứu pheromone trong thời gian mang thai của Omega một khoảng thời gian.
"Một số Omega sẽ thu thập những thứ dính mùi hương của bạn đời, thường thấy nhất chính là các loại quần áo và khăn quàng cổ. Họ dùng những thứ này bao bản thân lại, yên tĩnh ngoan ngoãn chờ bạn đời quay về. Hành vi này cũng đồng thời xuất hiện trên những Alpha có triệu chứng kỳ mẫn cảm nghiêm trọng."
Lục Hoang Chi nghĩ ngợi, cậu hỏi: "Giống như chim xây tổ đúng không?"
"Xây tổ?" Hùng Sơ Mạt búng tay một cái, "Hình dung này rất chính xác, sau này hãy gọi hành vi này là "xây tổ" đi."
Nam nghiên cứu viên mỉm cười: "Ngàn vạn lần không thể chạm vào chiếc tổ của Omega, nếu không bọn họ sẽ nổi giận."
Hùng Sơ Mạt nói: "Có cảm thấy rất đáng yêu không?"
Lục Hoang Chi nói: "Tạm được."
"Tạm được?" Hùng Sơ Mạt cười lạnh, "Nếu là cậu Triệu xây tổ, cậu cũng cảm thấy tạm được?"
Lục Hoang Chi tưởng tượng hình ảnh kia một lát.
... Cực kỳ được, người khác không sánh bằng.