Cuối tuần ở bên nhau có nghĩa là phải ở từ tối thứ sáu cơ.
Triệu Dã Tức nhận được thông báo rằng áo thạc sĩ của học viện đã được phát xuống, tất cả được tập trung ở chỗ Liên Điều, những người khác tự mình đến lấy.
Triệu Dã Tức đi đến ký túc xá nam để lấy áo thạc sĩ. Áo thạc sĩ cũng tương tự như áo cử nhân anh mặc lúc tốt nghiệp khoa chính quy, nhưng màu sắc lại không giống nhau. Áo cử nhân là màu đen, áo thạc sĩ là màu xanh biển. Tay áo rất rộng, y hệt như áo bào vu sư.
Cậu bạn Liên Điều nói: "Hai ngày nữa chúng tớ định mặc áo thạc sĩ chụp một tấm trong trường, anh Tức đến chụp chung nhé."
"Được," Triệu Dã Tức nói, "Đến lúc đó cậu liên lạc với tôi."
Trong ký túc xá có mấy nam sinh chuẩn bị đi chơi bóng, kêu Triệu Dã Tức đi cùng. Rất lâu rồi Triệu Dã Tức chưa chơi bóng trong trường, khá là ngứa tay. Anh nhảy qua nhảy lại giữa từ chối và đồng ý, cuối cùng vẫn từ chối.
Hôm nay anh định làm ppt thêm một chút, cuối tuần sẽ có thể làm ít lại để đi làm chuyện khác. Ví dụ như mời Lục Bưởi Nho đi ăn một bữa thịnh soạn này.
Ra khỏi cổng ký túc xá, Triệu Dã Tức nghe thấy có người gọi tên anh. Anh còn nghĩ là bạn học nào, quay đầu lại thì thấy một nam sinh ưa nhìn có hơi quen mắt nhưng lại chẳng nhớ nổi tên.
"Cậu là..."
"Tôi là Tô Thừa."
Ồ, anh biết ngay nhất định có lần sau mà.
Chẳng qua Tô Thừa có thể tới tìm anh, nói rõ hắn vẫn chưa liên lạc được với Đào Kiều Sanh.
Triệu Dã Tức lạnh mặt: "Tô Thừa là ai? Tôi không quen."
Tô Thừa nói: "Mấy hôm trước chúng ta còn nói chuyện trên wechat."
"Vậy chắc cậu biết tôi block cậu đúng chứ? Mọe, âm hồn bất tán mà."
Tô Thừa nắm đầu ngón tay: "Cậu ấy đổi địa chỉ, đổi công việc, tôi không biết đến đâu để tìm cậu ấy."
"Cậu biết tôi còn ở trường học nghiên cứu sinh nên đến tìm tôi?"
Tô Thừa gật đầu.
Anh học nghiên cứu sinh thì chọc đến ai chứ hả. "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Cách thức liên lạc của Tiểu Kiều..."
Triệu Dã Tức đáp không chút do dự: "Không được."
Tô Thừa im ắng trong chốc lát, khẽ nói: "Cậu như thế có khác gì mấy cái đứa trà xanh giả đàn ông [1] xưng anh xưng em để tiếp cận con trai đâu?"
[1] Hán tử biểu (man-bitch): chỉ những người con gái xưng anh xưng em, tỏ vẻ nam tính để tiếp cận con trai, nhưng thực ra lại đi nói xấu những cô gái khác để kích động mối quan hệ nam nữ.
Triệu Dã Tức: "???"
Đm nó chứ trà xanh giả đàn ông, anh vốn chính là đàn ông nhé!
"Chỉ số thông minh của cậu bị trôi xuống bồn cầu rồi hả Tô Thừa?! Đm cậu biết cậu đang nói gì không?"
Tô Thừa cười có phần thê thảm: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cậu và Tiểu Kiều đã quen nhau từ nhỏ, hai bên cha mẹ cũng là bạn tốt. Cậu ấy có chuyện gì cũng chia sẻ với cậu, hàng năm đến sinh nhật cậu cậu ấy đều sớm chuẩn bị quà cho cậu, vào mỗi cuối tuần cậu và cậu ấy đều phải cùng nhau chơi game, chơi bóng rổ; một khi tôi và cậu ấy cãi nhau, cậu lập tức đi an ủi cậu ấy —— cậu bảo người bạn trai như tôi nghĩ thế nào? Cậu còn không cảm thấy mình là đứa trà xanh giả đàn ông sao?"
Triệu Dã Tức choáng váng toàn thân.
Lòi từ đâu ra tên thiên tài logic này vậy? Không thể không nói, nếu anh chuyển đổi giới tính, Triệu Dã Tức phiên bản nữ sẽ bị nghi ngờ là một đứa trà xanh giả đàn ông ngay.
Nhưng trước khi anh xuất hiện giới tính thứ hai, đích thị là một cậu trai thẳng cực kỳ bình thường, không có tuyến thể, không có khoang sinh sản, cũng không thể mang thai nhá! Đào Kiều Sanh đến đại học mới come out với anh, anh không thể vì bạn thân của mình là gay thật mà cắt đứt quan hệ với người ta chứ hả!
Trời đất chứng giám, anh chưa từng có tâm tư như thế với Đào Kiều Sanh, anh dám khẳng định Đào Kiều Sanh cũng không có ý gì với anh.
Trong những năm Đào Kiều Sanh và Tô Thừa ở bên nhau, ngày nghỉ cuối tuần Triệu Dã Tức đều ở chung với những người bạn cùng trường, hoàn toàn không chiếm dụng thời gian yêu đương của Đào Kiều Sanh. Thật không ngờ rằng, anh và Đào Kiều Sanh thỉnh thoảng chơi game, đánh bóng rổ chung với nhau, theo Tô Thừa đều tính là vượt quá giới hạn.
Tam quan [2] quái gì vậy chứ.
[2] Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Triệu Dã Tức giận tóe khói: "Cậu nói giữa nam và nữ không có quan hệ bạn bè trong sáng thì cũng được đi, thời buổi này giữa con trai với nhau cũng không phải quan hệ bạn bè trong sáng?"
Tô Thừa nói: "Bây giờ cậu đã trở thành Omega..."
"Ha, vậy giữa Omega và Alpha nhất định phải có gì đó mới được hả. Thứ tôi nói thẳng, giới tính thứ hai xuất hiện chưa đến một năm, quan niệm về Omega nam và Alpha nữ cần có thời gian thay đổi. Mặc dù bọn họ không thay đổi, vẫn cứ xem mình là nam và nữ bình thường, đây cũng không phải lỗi của bọn họ."
"Tranh luận điều này có ý nghĩa gì." Tô Thừa nói, "Nếu cậu thật sự là bạn tốt của Tiểu Kiều, cậu nên giúp cậu ấy. Cậu biết rõ, cậu ấy vẫn chưa buông được tôi."
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: "Cậu bớt tự mình đa tình, đạo đức chó tha lại đi."
"Cậu còn nói các cậu không có gì. Nếu đúng thật không có gì, tại sao cậu không muốn chúng tôi hợp lại?"
"Bởi vì cậu ghê tởm, tôi sợ anh em của tôi sẽ bị cậu làm cho mắc ói. Lúc trước là cậu muốn chia tay thì chia tay ngay. Bây giờ lại muốn dùng chân tình để dỗ cậu ấy quay lại. Ồ, còn nữa, chưa chắc chân tình của cậu là chân tình thật."
Sắc mặt Tô Thừa trở nên khá khó coi. Hắn cắn môi, nói: "Lúc đó tôi không còn cách nào. Hiện tại không giống vậy."
"Chả có gì không giống cả, cậu vẫn là cậu." Triệu Dã Tức không muốn lãng phí thêm nước miếng, "Nói xong chưa? Nói xong thì cút."
"Tối mai 8 giờ." Tô Thừa đỏ mắt nói, "Tôi sẽ ở cổng trường cấp ba chờ cậu ấy."
"Cậu nói với tôi làm gì?"
"Hy vọng cậu nói lại với cậu ấy, tôi sẽ luôn luôn chờ."
Triệu Dã Tức quay đầu đi mất.
Thật ra thì, khi Đào Kiều Sanh mới vừa chia tay Tô Thừa đúng là rất khó chịu. Suy cho cùng cũng bên nhau bảy năm, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, toàn bộ thanh xuân đều vắt lên người tên kia.
Mãi về sau, Đào Kiều Sanh mới dần dần thoát ra, số lần nhắc đến Tô Thừa cũng càng ngày càng ít. Nếu có nhắc đến, đa phần đều mang thái độ chế nhạo.
Triệu Dã Tức không biết có phải hắn đã buông xuống đoạn tình cảm này hay chưa, ắt hẳn vấn đề này chỉ có mình hắn có thể trả lời.
Triệu Dã Tức nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này vẫn cần nói cho Đào Kiều Sanh biết một tiếng. Nếu Đào Kiều Sanh thực sự muốn hợp lại với Tô Thừa, anh sẽ sớm block cả hai người luôn.
Xin lỗi nhé, trong giới bạn bè của anh không cho phép có đứa chó liếm. [3]
[3] Chỉ những người không có liêm sỉ, biết rõ người đó không thích mình mà vẫn cứ đeo bám, dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Điện thoại kết nối, Triệu Dã Tức còn chưa mở miệng thì giọng nói kích động của Đào Kiều Sanh đã truyền đến "Bé con bé con, cậu đoán bây giờ tớ đang ở đâu?"
"Nhảy disco trên mộ."
"Không phải! Tớ ở sân bay đón idol cơ! Cậu ấy vừa mới, vừa mới... A a a!"
"Tiểu Kiều, sau này cậu đừng gọi điện cho tớ nữa." Triệu Dã Tức lạnh nhạt nói, "Tớ sợ Tô Thừa hiểu lầm."
Đào Kiều Sanh mờ mịt: "Ai? Không phải cậu gọi điện cho tớ trước sao?"
Phản ứng đầu tiên của Đào Kiều Sanh không phải là hai chữ "Tô Thừa", giọng điệu Triệu Dã Tức dịu đi một ít: "Đi ăn không?"
Hai người hẹn ở quán lẩu gần trường, thuận tiện giải quyết cơm tối.
Triệu Dã Tức kể Đào Kiều Sanh nghe cuộc trò chuyện của anh và Tô Thừa. Đào Kiều Sanh nhìn nổi lẩu đỏ rực đang sôi ùng ục, rơi vào suy nghĩ.
Triệu Dã Tức dùng đũa gắp dạ dày bò, chấm vào nước chấm xong bỏ vào miệng, vừa cay vừa nóng. Anh lấy tay quạt miệng mình, nói tiếp: "Cậu nói chuyện coi."
Đào Kiều Sanh buồn bã nói: "Không ngờ cũng có ngày tớ bị theo đuổi ngược lại."
Triệu Dã Tức lé mắt nhìn hắn, "Cậu hưởng thụ lắm hả?"
"Không có mà." Đào Kiều Sanh híp nửa mắt, đuôi mắt bẩm sinh nhếch lên trên, "Thực ra, sau khi nghe xong những gì cậu nói, tớ không có cảm giác gì, cũng không biết nên nói gì."
Triệu Dã Tức xụ mặt: "Vậy cậu phải chửi hắn chung với tớ."
"Mắng bạn trai cũ có phải mất phong độ lắm không?"
Triệu Dã Tức hỏi: "Lúc hai cậu quen nhau, hắn có cãi nhau với cậu vì tớ không?"
"Không có," Đào Kiều Sanh khẳng định, "Trước nay cậu ta chưa từng nói mình cảm thấy tớ và cậu vượt quá giới hạn. Ngược lại, cậu ta vẫn luôn có hảo cảm khá tốt với cậu."
"Thế à? Tại sao vậy?"
"Bởi vì cậu quá thẳng, hoàn toàn không đe dọa đến cậu ta."
Triệu Dã Tức: "... Vậy tại sao bây giờ hắn nói tớ là trà xanh giả đàn ông?"
Đào Kiều Sanh nghĩ ngợi, đáp: "Có thể là do cậu phân hóa thành Omega, khiến cậu ta nhận ra mối nguy hiểm. Cũng có thể là do cậu ta ghen ghét cậu."
"Nghĩa là sao?"
"Ở trong giới gay, có rất nhiều 0 muốn phân hoá thành Omega. Nhưng cậu cũng biết, xác suất phân hóa rất thấp." Đào Kiều Sanh cầm đũa bắt đầu ăn, "Úi, cái ống tim này ăn ngon nè, bé con cậu nếm thử xem."
Triệu Dã Tức hỏi: "Vậy cậu sẽ đi gặp hắn hả?"
"Nói sau đi." Thấy Triệu Dã Tức sắp nổi giận, Đào Kiều Sanh nhanh chóng vuốt lông, "Dù sao hợp lại là điều chẳng thể, nhưng tớ cũng không hy vọng cậu ta tiếp tục làm phiền cậu. Có thể nói chuyện rõ ràng, khiến cậu ta hết hy vọng cũng không tệ."
Triệu Dã Tức hừ lạnh một tiếng: "Tùy cậu."
"Đúng rồi," Triệu Dã Tức cố gắng nói với giọng tự nhiên nhất của mình, "Có người theo đuổi tớ."
"Thì sao?"
Triệu Dã Tức nhíu mày, "Sao cậu không ngạc nhiên tí nào vậy?"
"Cái này có gì phải ngạc nhiên," Đào Kiều Sanh không hiểu nổi, "Không phải cậu có rất nhiều người theo đuổi hả?"
Triệu Dã Tức ngẩn người, "Tụi mình đang nói đến tớ à?"
"Đúng vậy. Hồi tiểu học mỗi ngày cậu được chị gái lớn tuổi hơn mang cho đồ ăn vặt. Hồi cấp hai các bạn nữ tập hợp thành đoàn đến lớp học ngắm cậu. Hồi cấp ba lúc cậu hết phát triển..."
"Cậu mới hết phát triển ấy." Triệu Dã Tức mắng, "Tớ chỉ phát triển hơi chậm mà thôi."
"Phải phải. Hồi cấp ba cậu phát triển chậm, bắt đầu hấp dẫn con trai, một đống đứa con trai đến theo đuổi cậu."
Triệu Dã Tức bắt đầu hoài nghi cuộc đời: "Đm cái đó là theo đuổi à???"
Đào Kiều Sanh nở nụ cười hoài niệm: "Bé con của chúng ta luôn thu hút anh trai và chị gái đó nha."
Triệu Dã Tức buột miệng thốt ra: "Lần này không phải."
"Không phải? Là em gái hả?"
"Ờm... Xem là vậy."
Đào Kiều Sanh hứng thú dạt dào: "Cậu cố tình nói tớ nghe có nghĩa cậu đã sẵn sàng phát triển mối tình đầu rồi đúng không?"
"Cái đó..." Nói ra sợ sẽ dọa cậu, vẫn chưa phát triển mối tình đầu thì nụ hôn đầu tiên đã mất rồi. "Nếu tớ nói tớ chưa nghĩ xong, cậu thấy có khốn nạn quá không?"
"Có gì đâu mà khốn nạn, nhất định cậu muốn làm rõ tâm tư của mình rồi mới cho đối phương câu trả lời thuyết phục." Tâm hồn nhiều chuyện của Đào Kiều Sanh bùng cháy hừng hực, "Vậy rốt cuộc em gái là ai thế, tớ có quen không?"
Triệu Dã Tức hoàn toàn không có khí thế như nói chuyện Tô Thừa vừa nãy, vụng về nói sang chuyện khác: "Dạ dày bò của cậu sắp chín rồi."
Cũng may Đào Kiều Sanh không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Yêu đương với em gái thì cậu nhớ cưng chiều người ta nhiều vào."
Triệu Dã Tức lờ mờ: "Vì sao?"
"Bởi vì cậu là anh đó."
Triệu Dã Tức như tỉnh dậy từ giấc mộng.
Phải ha, Lục Hoang Chi nhỏ hơn anh —— anh là anh trai!
Ăn xong cái lẩu cay này, còn bị Tô Thừa dở hơi làm cho phát cáu, Triệu Dã Tức bắt đầu có điềm báo thượng hỏa, trên đầu lưỡi nổi một mụn nước nhỏ, vừa chạm là đau.
Sau khi tạm biệt Đào Kiều Sanh, anh đi đến tiệm thuốc một chuyến, mua ít thuốc hạ nhiệt, lúc về đến nhà trời đã vào khuya.
Thời điểm Triệu Dã Tức đi vào tiểu khu, một chiếc SUV đậu ven đường lóe lên ánh đèn. Triệu Dã Tức bị thu hút sự chú ý, hướng mắt sang bên đường.
Lục Hoang Chi nửa dựa vào mui xe, trong miệng ngậm điếu thuốc. Thấy anh nhìn qua, Lục Hoang Chi dập thuốc, ôm một bó hoa hồng to từ trong xe ra.
Tim Triệu Dã Tức loạn nhịp một hồi, bước nhanh về phía Lục Hoang Chi.
Lục Hoang Chi khẽ cười một tiếng: "Khó chờ thật đấy, Triệu Chi Đào."
"Sao cậu lại tới đây?"
Lục Hoang Chi nói: "Đã nói cuối tuần ở chung với nhau."
"Hôm nay là thứ sáu... Cậu muốn đến sao không nói trước với tôi một tiếng, điện thoại bị nhai rồi à?"
"Nói trước thì không còn ngạc nhiên nữa. Còn nữa, cuối tuần ở bên nhau có nghĩa là phải ở từ tối thứ sáu cơ."
"Cậu bớt vớ vẩn," Gương mặt Triệu Dã Tức nóng lên, "Nào có cách nói như vậy."
"Nhưng kì mẫn cảm của em đến rồi," Lục Hoang Chi dùng tay không cầm hoa chạm chạm vào gương mặt ửng đỏ của Triệu Dã Tức, "Muốn sớm thảo luận về pheromone."
___
Tra nam chết tiệttt