Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 119:




Cuối cùng lúc đi ra thời gian vẫn muộn.
Khi Lucifiel đi ra khỏi hậu điện, màu môi ửng đỏ, hai má mang theo màu hồng nhợt nhạt. Trong mắt hắn chứa ý cười và tinh quang, rực rỡ ánh sáng.
Giống như có được toàn bộ thế giới.
Khoảnh khắc người hầu trưởng Demol nhìn thấy sí thiên sứ trưởng, liền ngẩn ngơ, quên cả hành lễ.
Lucifiel cũng không so đo với hắn, đi đến đại điện.
Nhìn thấy thủ trưởng đi trễ, Curtis gần như là xoa xoa mắt, trên thấu kính tràn đầy màu sắc vui sướng xinh đẹp, nói lên tâm tình xán lạn quá mức của sí thiên sứ trưởng hôm nay. Hắn ta trộm nhìn thoáng qua điện hạ chân thật dưới thấu kính, kinh ngạc nói: “Điện hạ, xảy ra chuyện tốt gì sao?”
Lucifiel mỉm cười rạng rỡ, “Đúng vậy.”
Nói xong, hắn nên làm gì thì cứ theo lẽ thường làm thế đó, nửa câu cũng không có tiết lộ.
Nếu để thiên sứ khác biết hắn làm chuyện gì, mặt mũi ngô thần bị tổn hại, không chừng mấy trăm năm tới cũng không muốn gặp lại hắn.
Thị giác Curtis đã bị công kích, mơ mơ hồ hồ bại ngã dưới sắc đẹp của sí thiên sứ trưởng.
Điện hạ hôm nay đẹp quá…
Là ảo giác của hắn ta sao… cung điện cũng sáng hơn rất nhiều…
Curtis chôn đầu trong công vụ, nhịn xuống không đi rình coi thủ trưởng. Hắn ta có thể nhịn được, nhưng nhóm người hầu đứng thẳng ở cửa đại điện lại nhịn không được, gần như đều liếc lé cả mắt, tầm mắt vẫn luôn dính trên người Lucifiel, nội tâm bị các loại ca ngợi và si mê lấp kín.
Ngón tay Lucifiel gõ gõ bàn, cảnh cáo bọn họ giữ lễ nghi, “Đừng nhìn lung tung.”
Thần còn ở đại thánh đường theo dõi hắn đó.
Trong đại thánh đường, sách Sáng Thế giống như đổi vai với thượng đế, không ngừng an ủi đối phương, “Thượng đế, bị cưỡng hôn cũng không có gì, sau đó không phải ngài chủ động một chút rồi sao? Điện hạ cũng không thở được luôn, tính ra vẫn là ngài chiếm tiện nghi của hắn mà.”
Nghĩ đến cảnh kia, nó không khỏi cười ha ha.
“… Ngậm miệng.”
“Ta không có miệng làm thế nào ngậm, ngao ngao, ta sai rồi! Đừng dùng ngôn linh!”
“…”
Thượng đế cáu giận nhìn thần khí bạn sinh không đứng đắn này, thời điểm mấu chốt, cũng không phát hiện nó hỗ trợ ngăn cản Lucifiel, chỉ biết ở bên cạnh xem náo nhiệt!
Sách Sáng Thế ấm ức kêu oan: “Ta dám quấy rầy ngài sao? Lỡ ngài ghi hận ta thì làm thế nào!”
Thượng đế cả giận nói: “Sao ngô lại như thế?”
Sách Sáng Thế dùng ánh mắt tà ác xem xét bờ môi của y.
Cánh môi nhạt màu đã bị mút đến đỏ lên, còn có chút dấu hiệu sưng đỏ.
Thượng đế lại một lần nữa ném nó vào trong đại thánh trì, để đại thánh trì rửa nó sạch sẽ, “Ngươi và mặt hắc ám đều cần tinh lọc toàn diện một lần!”
Sách Sáng Thế để lại tiếng thổi bong bóng ùng ục, vô cùng u oán.
Thượng đế dùng thần lực xóa đi dấu vết trên môi, lại nhìn bộ dạng ý cười dạt dào của Lucifiel, ngọn lửa vô danh nổi lên. Luci của y sao có thể làm loại chuyện này! Thiên sứ trong ấn tượng hàm súc mà nội liễm, dù có tình cảm với y, cũng khắc chế thủ lễ, cái dạng này tuyệt đối là bị mặt hắc ám dạy hư!
Nhưng bất luận nghĩ như thế nào, y cũng không có cách nào xuống tay khiển trách Lucifiel.
Hôn đến cuối cùng ——
Y quả thật đã đáp lại Luci.
Lúc đó, ánh mắt mừng rỡ như điên của Luci, khiến trong lòng y mềm nhũn.
Làm sao nỡ để ngôi sao sớm của y khổ sở, làm sao nỡ… để đôi mắt kia nhuộm tuyệt vọng, giống như một Lucifer khác, cả đời đau khổ chờ thần linh.
Ngón tay thượng đế đặt ở trên tay vịn căng thẳng, lần đầu tiên có chút không biết làm sao.
Nên xử lý chuyện này như thế nào?
Thời điểm quan trọng, y nghĩ tới một đối tượng có thể hỏi ý kiến, “Quy luật, chuyện của ngô và Lucifiel, sẽ không ảnh hưởng đến thế giới phát triển đi?”
Cho dù là quy luật, đối với vấn đề này cũng có chút khó hiểu.
[Thượng đế, loại chuyện này, ngươi tự mình quyết định là được.]
“Ngô lo lắng cho thế giới.”
[Mấy năm nay ngươi thiên vị Lucifiel, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.] Quy luật khác với sách Sáng Thế vui sướng khi người gặp họa, vẫn cho ra một câu trả lời đáng tin, [nhưng mà thực lực Lucifiel vượt qua ác ma rất nhiều, nếu ngươi không muốn xảy ra việc, thì đừng để hắn ra chiến trường nữa.] Thượng đế bắt đầu suy nghĩ sâu xa, “Luci có địch ý mãnh liệt với ác ma, lại là Thống soái thiên đường, ngô không có cách nào yêu cầu hắn ở lại phía sau.”
Như vậy cũng bất lợi với danh vọng sí thiên sứ trưởng.
Quy luật im lặng.
Nói nửa ngày, trong lòng thần đã có đáp án, còn tới hỏi nó làm chi.
Quy luật quyết đoán chặt đứt liên hệ với thượng đế, để thượng đế tự lãng phí thời gian tự hỏi mấy vấn đề vô nghĩa đó đi. Thượng đế ngẩn ra, thật không ngờ quy luật sẽ cự tuyệt nói chuyện với y!
Thượng đế ở trong đại thánh đường, chợt phát hiện nơi này quá mức yên tĩnh.
Ngay cả một đối tượng nói chuyện cũng không có!
Thượng đế mặt không đổi sắc như đi vào cõi thần tiên chốc lát, tiếng kêu to khoan khoái của chim nhỏ ngoài đại thánh đường, khiến vẻ mặt y thả lỏng một ít. Con chim này không phụ kỳ vọng, học được cách hát ca khúc thiên đường, tuy rằng luôn lạc nhịp, nhưng mà tâm tình không lo không nghĩ kia lại truyền đạt vào trong lòng thượng đế.
Con chim này, cũng là vì y, Luci mới đặc biệt sáng tạo ra.
Luci…
Ngô thật sự không biết nên làm gì với ngươi…
Tầng thứ năm Hỏa Tinh thiên, Beelzebub đang xắn tay áo, dùng ma pháp giúp Samael tẩy rửa ngục giam thiên sứ. Trong lòng mắng tên quỷ hẹp hòi Samael, trình độ ma pháp của mình cao, không có nghĩa là mình mình có thể tẩy rửa cả ngục giam thiên sứ!
Ngươi chỉ là muốn đỡ phát tiền lương thôi đúng không, tên khốn!
Cho dù có bất đắc dĩ nữa, hắn vẫn nghiêm nghiêm túc túc rửa sạch mỗi một góc, bảo đảm ngục giam thiên sứ giống như thần điện không dính một hạt bụi, sạch sẽ đến độ dùng ngón tay sờ mặt đất cũng sẽ không có bụi.
Samael ở đầu kia thủy tinh cầu nhìn một khắc, tán thưởng nói: “Ma pháp của Beelzebub xếp top 3 thiên đường, gần với Lucifiel điện hạ và Metatron điện hạ.” Nghe hắn đánh giá, sắc mặt Hetty rối rắm nhìn hắn, “Như vậy có thể đắc tội Beelzebub điện hạ hay không?”
Samael thản nhiên nói rằng: “Không, hắn phân rõ chủ yếu và thứ yếu.”
Ở ngục giam thiên sứ làm việc càng vất vả, hắn mới càng dễ nói chuyện giúp Beelzebub.
Hetty thở phào, thật lòng sợ đắc tội một vị sí thiên sứ, chẳng sợ vị sí thiên sứ này đang bị phạt, ai biết bao giờ hắn có thể quan phục nguyên chức chứ.
Suy nghĩ này mới vừa hiện ra, nàng chợt nghe thấy Samael điện hạ kinh dị “a” một tiếng.
Nàng nghi hoặc nhìn về phía thủy tinh cầu ——
Chỉ thấy hình ảnh trên thủy tinh cầu, Beelzebub đột nhiên quỳ một gối, giống như đang triều bái sự tồn tại trong vô hình. Sắc mặt hắn từ ban đầu cung kính biến thành một trận vui mừng, miệng nói rằng: “Vâng, ngô thần! Ngày mai ta liền quay về Hằng Tinh thiên!”
Samael lẩm bẩm: “Sức lao động miễn phí không còn rồi.”
Hetty: “…”
Điện hạ, lúc này ngài hẳn nên làm bộ như vui sướng, chứ không phải sầu muộn.
Samael híp mắt, nghĩ thầm rằng Beelzebub đã có thể quay về sớm, vậy Michael tuần tra ở xa ngoài thiên đường, có phải cũng sẽ được giải trừ trừng phạt hay không?
“Hetty, ngươi đến chỗ Gabriel một chuyến, nhìn xem Michael có được điều đi hay không.”
“Vâng.”
Hetty vẫn rất có thiện cảm với Michael, thật vui mừng vì đối phương có khả năng trở về.
Biên giới thiên đường, Michael mặc trang phục tiểu đội huấn luyện, giống như một cái đèn sáng loang loáng trong đội ngũ, đi tới chỗ nào cũng sẽ có ác ma tò mò xem xét một cái.
Dung mạo sí thiên sứ luôn ưu tú, là sinh linh thượng đế tỉ mỉ sáng tạo, tuy rằng Michael so ra kém Lucifiel, cũng không phù hợp thẩm mỹ quan của đại đa số thiên sứ, các thiên sứ càng thích loại hình dịu dàng thánh khiết, nhưng hắn đúng là một mỹ nam tử hiếm có.
Thái độ của ác ma đối với mỹ nhân luôn nóng bỏng, chẳng qua hiện giờ “cấm dục” vô cùng nghiêm trọng, bọn họ chỉ có thể nhìn đỡ thèm, chỉ có nhóm ma nữ nhiệt tình không thay đổi, hận không thể bắt được một nam nhân phi địa ngục, đỡ cho nội tâm hư không, ngay cả một nam nhân trên giường cũng không có.
Tất cả ác ma nam tính địa ngục, tập thể bị nữ tính khinh bỉ.
Michael nhìn thái độ bọn họ, nghĩ lầm mị lực mình tăng trưởng, không khỏi tươi cười sờ sờ mặt, “Ai nha, cảm giác rời khỏi Lucifiel điện hạ, mình liền đẹp trai hơn rất nhiều.”
Thành viên tiểu đội bên cạnh: “… Michael điện hạ, đừng tự kỷ.”
Trong khoảng thời gian này ở chung, đủ để cho thiên sứ phổ thông hiểu rõ tính cách vị điện hạ này, quả thực không thể dùng bình dị gần gũi để hình dung, đây chính là một tên mê chơi!
Ngươi gặp qua ai vì xua đuổi ác ma, mà trực tiếp cầm kiếm đâm mông đối phương chưa!
Tim ác ma đều đang chảy máu đó!
Bỗng nhiên, Michael khí phách phấn chấn bị âm thanh bên tai làm hoảng sợ.
“Michael.”
Hắn cuống quít quay đầu lại, thốt ra: “Ai đang kêu ta?”
Đáp lại hắn chính là ánh mắt bất đắc dĩ của các thành viên tiểu đội, giống như đang nói “ngài lại đang đùa cái gì”.
Không đúng!
Giọng nói này, giống như Yahveh… Lại giống như thần…
Michael đã nhiều năm không nghe giọng thượng đế, lần này vừa nghe thấy, lại đột nhiên nhớ tới Yahveh chỉ gặp mặt vài lần.
Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, âm thanh giống như bị kẹt ở cổ.
“Ngài…”
“Michael, ngày mai về Hằng Tinh thiên phục chức.”
Sau khi thượng đế nói xong, sạch sẽ lưu loát chặt đứt khả năng nói chuyện với nhau.
Y không thể bại lộ thân phận Yahveh, nếu có ai đoán được, vậy thật đáng tiếc —— mất trí nhớ đi.
Michael đứng ngốc ở tại chỗ.
Đội trưởng tiểu đội kéo tay áo hắn, “Làm sao vậy?”
Các đội viên bên cạnh líu ríu, mắt lộ ra lo lắng, cảm giác vị điện hạ này sao giống như trúng ảo giác, vẻ mặt ngu dại? Phi phi, không thể phỉ báng một vị sí thiên sứ tôn quý như vậy!
Michael chậm rãi nói: “Ta hình như… nghe được giọng thần…”
Tiểu đội trưởng khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, “Thần nói gì?”
Michael nhảy lên, thay đổi biểu tình tái nhợt mới vừa rồi, vô cùng vui vẻ vỗ vai tiểu đội trưởng, “Ha ha ha ha, thần bảo ta trở về! Ta có thể về Hằng Tinh thiên!”
Trừng phạt của hắn kết thúc rồi ha ha ha ha!
Hết chương 119

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.