Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 125: Samael nóng nảy bất an




Lucifiel danh chính ngôn thuận ở lại đại thánh đường.
Michael và Beelzebub đợi ở Hằng Tinh thiên, thì bởi vì thật lâu không thấy sí thiên sứ trưởng mà lo lắng không thôi.
Beelzebub lẩm bẩm: “Michael, ta muốn đến Thủy Tinh thiên nhìn một cái —— ”
Michael lắc đầu, “Không được, chúng ta vừa mới trở về, ấn tượng của ngô thần đối với chúng ta khẳng định không cao, chúng ta cũng không có khả năng giúp được điện hạ.”
“Cũng không thể ngồi ở đây!” Vẻ mặt Beelzebub căm tức nhìn Michael, “Ngươi tốt xấu cũng là phó quan tiền nhiệm của điện hạ, dù sao thì cũng phải giúp điện hạ tránh đi phiền toái lúc này chứ.”
Michael tuyệt vọng, “Xin đừng đề cập tới cái từ tiền nhiệm.”
Beelzebub khinh bỉ.
Michael lăn lộn trên tay Lucifiel điện hạ nhiều năm như vậy, thế mà sau khi trở về ngay cả vị trí cũng ngồi không ổn. Chỗ nào giống hắn, Metatron điện hạ đã hứa hẹn mấy ngày nữa, để Sally chuyển giao công vụ trí thiên sứ phó cho hắn, trong một tháng có thể làm việc lại.
Michael xoa xoa mái tóc đỏ, cùng hắn đi dạo trên đường, “Muốn ta nói, nếu thần giận dữ, Hằng Tinh thiên bên này khẳng định nhận được thần dụ, nhưng mà ta đã hỏi qua Metatron điện hạ, Metatron điện hạ nói là thần giữ Lucifiel điện hạ ở lại đại thánh đường thương thảo chuyện thiên đường.”
Sau khi cẩn thận phân tích, Michael có tám phần nắm chắc nói rằng: “Điện hạ khẳng định không có việc gì.”
Beelzebub cúi đầu, đá đá bồn hoa ven đường, “Trên lý trí có thể nghĩ như vậy, nhưng ta vẫn lo lắng, vấn đề của điện hạ nghiêm trọng thế, khả năng ngô thần nhẹ nhàng buông tha là không cao.”
Nội tâm Michael phỉ báng: ngươi cũng quá coi khinh điện hạ rồi đi, thiên đường mười vạn năm qua, có lần nào ngô thần phạt nặng điện hạ.
Trên thực tế ở thiên đường tâm thần bất định không chỉ mỗi Beelzebub, còn có một vị tọa thiên sứ trưởng được sí thiên sứ trưởng ký thác kỳ vọng cao.
Samael ở trong ngục giam thiên sứ ngẩn người tròn hai ngày, hiệu suất công tác giảm xuống trên diện rộng, công vụ mới nhất thu được một chữ cũng không động tới.
Hetty đi qua đi lại trước bàn hắn ba lần, cũng không phát hiện thủ trưởng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn nàng. Lúc này nếu còn không phát hiện xảy ra việc, nàng liền uổng là tọa thiên sứ phó kiêm nhiệm phó giám ngục trưởng của ngục giam thiên sứ.
Hetty tự hỏi, có nên thông báo Gabriel điện hạ tới cứu vớt thủ trưởng một chút hay không.
“Samael điện hạ, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp.”
“Cái gì…”
“Không bằng buông công việc, ra ngoài giải sầu?”
“Không cần…”
Giọng Samael vẫn mơ hồ như trước, trên tay xiết chặt bút lông chim, ánh mắt giống như thiên sứ bị nhốt lâu trong ngục giam, dẫn đến tinh thần không bình thường.
Hetty cảm thấy Samael điện hạ giống như bị cái gì đó kích thích.
Hôm qua, trong tiểu thánh đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Điện hạ lại nhìn thấy cái gì?
Giống như nghe được lời kêu gọi thân thiết của nàng, trên thủy tinh cầu giám thị xung quanh hiện lên bóng dáng đại thiên sứ trưởng. Gabriel rực rỡ động lòng người khoan khoái đi tới, quần dài hoa lệ, đầu đội thủy tinh quan, giống như mới thoát thân từ trong yến hội. Trước đây Samael có thể chú ý tới Gabriel đầu tiên, lúc này ánh mắt hoàn toàn không dừng lại trên thủy tinh cầu, mà là ở trạng thái như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng giám ngục trưởng bị mở ra, giọng Gabriel truyền tới, toàn bộ ngục giam mộc mạc áp lực dường như đều thoải mái sáng lên.
“A, Samael!”
“…”
“Sắc mặt sao lại khó coi thế? Là thức đêm sao?”
Gabriel không cần Hetty tiếp đãi, cười với Hetty một chút, liền tự động đi đến đối diện Samael, xoay người đánh giá biểu tình của bạn tốt.
“Không có gì.” Samael bất ngờ không kịp đề phòng, bị gương mặt phóng đại của nàng dọa sợ.
“Thân là thiên sứ trưởng ngục giam, cũng không thể tùy tiện nói dối.” Gabriel cười tủm tỉm nhìn hắn, rút công vụ bị Samael đặt ở dưới cánh tay ra, “Công vụ buổi sáng đưa tới, hiện tại một chữ cũng không viết? Ngươi nuôi ra cái tính tình như Berial hồi nào thế.”
Tay phải Samael đỡ trán, mặt cúi xuống, “Hôm nay ta không có tâm tình nói giỡn với ngươi.”
Gabriel nhìn về phía Hetty, Hetty nhún vai, tỏ vẻ không biết chuyện.
Trong đầu nàng đem những chuyện sắp xảy ra loại trừ một lần, “Michael và Beelzebub đã về Hằng Tinh thiên, khôi phục chức vị chỉ là vấn đề thời gian, công vụ thiên đường xem như không lo, nghe nói hôm qua Lucifiel điện hạ đến đại thánh đường, đến nay chưa về, ý tứ bên phía Metatron điện hạ, là ngô thần và sí thiên sứ trưởng thương thảo cải cách…”
Lục tục liệt ra vài chuyện, nàng sắc bén phát hiện khi Samael nghe thấy chuyện về Lucifiel điện hạ, trong mắt khẽ sáng lên. Chỉ là độ sáng không duy trì liên tục được nửa giây, lại dập tắt, hơn nữa là thảm đạm càng sâu hơn.
Giống như đã tuyệt vọng với thế giới này.
Gabriel đầy hứng thú ghé sát vào hắn, “Không thể tâm sự với ta sao?”
Samael mất thăng bằng nói rằng: “Không thể.”
Gabriel nguýt hắn một cái, hai tay đột nhiên kéo da mặt cứng ngắc của Samael, “Không nói thì không nói, quỷ hẹp hòi, mỗi ngày nghiêm mặt, trách không được nhân khí lót đế trong số sí thiên sứ.”
Samael không tức giận, vẻ mặt chết lặng.
Gabriel vốn định chọc hắn tức, không ngờ hắn lại là bộ dạng như vậy, ngẩn người.
“Ngươi rất đau khổ sao?”
“Không.”
“Vậy vì sao ngươi mang bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc thế.”
“Lòng ta mệt.”
Samael lại hít một hơi, ngay cả hứng thú thẩm phán thiên sứ cũng mất.
Thẩm phán cái gì đây?
Thượng đế cũng đã yêu đương với điện hạ rồi, hắn vẫn nên chờ kết quả cải cách mới nhất của thiên đường đưa ra, rồi lại tiến hành đợt thẩm phán thứ hai với thiên sứ trong ngục giam đi.
“Hưm…” Gabriel nghĩ nghĩ, kéo Samael từ chỗ ngồi lên, “Chúng ta ra ngoài giải sầu, Hetty! Ngục giam thiên sứ tạm thời giao cho ngươi nha, vất vả ngươi chốc lát.”
Suy nghĩ này không mưu mà hợp với Hetty, Hetty thầm nghĩ: “Gabriel điện hạ làm thật đẹp! Nhanh kéo điện hạ ra ngoài phơi nắng! Điện hạ trường kỳ ở trong ngục, lông trên người cũng dài rồi.”
Nàng mỉm cười nhìn theo bọn họ rời đi.
Về phần Samael điện hạ giãy dụa, hoàn toàn có thể tự động xem nhẹ.
Ở trên đường, Samael không biết làm thế nào mà nói rằng: “Ta muốn về, ta sợ ngươi sẽ bị ta liên lụy.”
“Ta mới không sợ liên lụy.” Gabriel không quay đầu lại kéo hắn đi đến nơi phồn hoa, “Ngô thần xử sự công chính, điện hạ cũng nhân từ dày rộng, ta không tin ngươi sẽ chọc tới phiền toái gì ta gánh vác không nổi.”
Nói xong, trên mặt Gabriel hiện ra ý cười, “Chuyện tới bây giờ, ngươi có thể nói với ta là chuyện gì xảy ra không?”
Samael vẫn lắc đầu.
Thôi, liền ra ngoài dạo một vòng với Gabriel đi, lâu như vậy mà điện hạ và ngô thần cũng không có tới tìm hắn, rất có thể là quên mất hắn rồi.
Khả năng bi ai này, khiến nội tâm Samael ngũ vị tạp trần. Hắn ngoại lệ ôm lấy bả vai Gabriel, cũng không để ý giới tính của đồng bạn, “Để ta dựa một chút, ta thật sự là bị tra tấn cả buổi tối, trong lòng nghẹn đến hoảng.”
Gabriel nhỏ giọng hỏi: “Có liên quan đến điện hạ sao?”
Samael dùng giọng mũi khẽ lên tiếng.
Gabriel thấy hắn tình nguyện lộ ra một chút tin tức, lại hỏi: “Là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?”
Samael im lặng.
Ngô thần động tư tình, đặt Lucifiel điện hạ ở dưới thân, đây tính là chuyện tốt hay chuyện xấu? Hắn không biết, cũng không muốn biết.
“Câm miệng, đừng hỏi, ta còn chưa muốn đắc tội ngô thần.”
“Hầy —— ”
Hai sí thiên sứ cứ như vậy quang minh chính đại trốn việc, đi dạo phố trên Hỏa Tinh thiên.
Đương nhiên, trong mắt người ngoài, tọa thiên sứ trưởng lãnh túc uy nghiêm xuất hiện ở nơi này, nhất định là nhàn rỗi, bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng được tên tăng ca cuồng như Samael điện hạ sẽ trốn việc.
Giữa thiên sứ bình thường và thiên sứ địa vị cao, vĩnh viễn cách một khoảng.
Sí thiên sứ có tôn quý hơn nữa, thì cũng là sinh linh bình thường, có thất tình lục dục, không ai có thể chịu đựng làm việc ngày qua ngày. Ngoại lệ duy nhất, đại khái chính là sí thiên sứ trưởng coi công việc là trách nhiệm và sinh hoạt, mà còn kiên trì duy trì mười vạn năm.
Đại thánh đường, Lucifiel thân là “ngoại lệ”, cũng buông tha chút chuyên nghiệp ấy. Có thể nương theo danh nghĩa nghỉ ngơi, ngủ ở trong tẩm điện đại thánh đường của thần linh, thật sự là không thể tốt hơn.
Hắn ngủ một đêm, lực lượng và tinh lực tiêu hao hôm qua, đều được khôi phục dưới lực lượng nồng đậm của đại thánh đường.
Tuy rằng trên giường chỉ có mình mình, Lucifiel vẫn nhẹ giọng kêu.
“Thần.”
Thần linh tóc bạc tại đại điện hư không biến mất.
Y xuất hiện bên giường, nhìn thiên sứ của mình, “Luci, có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Lucifiel trong trẻo, “Không có việc gì.”
Thượng đế: “…”
“Trạng thái tinh thần của ta tốt hơn nhiều rồi.” Lucifiel cười nói rằng, “Thần, đêm qua hình như ta không cảm giác được ngài ban đêm đến đây.”
Thượng đế nghe hắn nhắc tới mặt hắc ám, cũng cười khẽ đến không thể thấy.
“Y nói y không tới.”
“Đây là vì sao?”
“Dường như y không ôm hi vọng với việc có được ngươi nữa, ban đêm vẫn luôn ngồi ở ngự tọa.” Điểm ấy khiến thượng đế đổi mới không ít về mặt hắc ám, chẳng qua —— “Nếu y lại nói gì đó kỳ quái với ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng, không nhìn tới y là được rồi.”
Lucifiel không ngờ hắc thượng đế chuyển biến lớn như vậy, kinh ngạc không thôi.
“Vị thần kia lại có ý nghĩ gì mới?”
“Hừm, y muốn con của ngươi.”
“…”
“Ngô nói rồi, ngô không có luyến đồng, ngươi đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ngô.”
“Nhưng y với ngài là nhất thể hai mặt…”
“Ngô mới không có cái loại tính cách giống y đâu.”
Thượng đế cự tuyệt có liên quan tới mặt hắc ám, nếu không phải Luci phát hiện y ban ngày và ban đêm biến hóa dị thường, y căn bản sẽ không để lộ chuyện của mặt hắc ám.
Đây là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời y!
Lucifiel từ trên giường xuống dưới, lại tìm không thấy giày, chỉ có thể đứng trên thảm trải sàn. Hành động của hắn bị thượng đế nhìn thấy, thượng đế trực tiếp biến ra một đôi giày. Lucifiel tò mò hỏi: “Đây là giày ngài sáng tạo, hay là ngài lấy tới từ chỗ khác?”
Thượng đế nói rằng: “Tự nhiên là ngô lấy từ trong cung điện của ngươi.”
Lucifiel mỉm cười.
Dưới cái nhìn của hắn, thần hẳn là mọi sự tùy tâm, có thể dễ dàng sáng tạo vật phẩm mới, lại không ngờ rằng thần cũng thích nhàn hạ, không thích mọi chuyện đều vận dụng sức lực của mình để sáng tạo.
“Thần, ta có thể tiếp tục ở lại không?”
“Không được.”
“Ngài lại muốn đổi ý!”
“Ngô không có, ngô chỉ đang giữ gìn kỷ luật thiên đường.”
“Gạt người…”
Lucifiel bất đắc dĩ nhìn y, cảm giác ngay cả quy tắc thiên sứ thần cũng chưa từng xem qua. Làm thần sáng thế của thế giới này, thái độ của thượng đế đối với vạn vật đều rất tùy tâm, căn bản đừng hy vọng y có thể hăng hái cố gắng cải tạo thế giới.
“Ta muốn đi tìm Samael, ngô thần đi không?”
“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.