Đường Táp lấy ra một cái khẩu trang đưa cho anh.
Tiểu Bạch Long: “?”
Đường Táp: “Trên sổ tay các anh có viết bởi vì không khí ở ngoài này không tốt lắm, và các anh không có tiêm vắc-xin phòng ngừa, hễ không chú ý rất dễ mắc bệnh.”
Tiểu Bạch Long vội vàng nhận lấy khẩu trang đeo lên.
Bởi vì ra thế giới bên ngoài cho nên anh lấy quần áo trông mắc nhất để mặc, vali cũng dùng kiểu của các minh tinh trong đó hay dùng.
Ra khỏi hải quan, theo sự chỉ dẫn trên sổ tay hai người đi tới văn phòng đóng dấu trước.
Cơ sở thiết bị ở nơi văn phong rất thô sơ, nhìn từ bên ngoài trông giống như một cửa hàng tiện lợi 24 giờ được mở trong một con ngõ nhỏ.
Đường Táp đi vào, kéo khăn choàng xuống nói: “Ra thế giới bên ngoài thì đóng dấu ở đâu?”
Nhân viên thu ngân chỉ chỉ cửa sau, nhìn về phía cửa thì thấy Tiểu bạch Long đang trông coi hành lý.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, choàng một chiếc khăn choàng màu tro, khẩu trang che kín hơn nửa gương mặt, sống mũi vừa thẳng vừa cao đang cụp mắt đứng đợi ở cửa.
Nhân viên thu ngân: “Cậu tới từ bên đó sao?”
Tiểu Bạch Long quét mắt tới, ừ một tiếng.
Đường Táp cầm lấy giấy tờ đã đóng mộc xong trở lại, nói: “Làm xong rồi, bây giờ chúng ta đi ngồi xe.”
“Xe lửa sao?” Tiểu Bạch Long hỏi.
“Đường sắt cao tốc.” Đường Táp nói, “Đưa giấy chứng minh của anh cho em.”
Tiểu Bạch Long móc giấy chứng minh ra.
Đường Táp lấy một chiếc điện thoại thông minh ở trong cặp ra, dưới sự quan sát tò mò của Tiểu Bạch Long cô mở App mua vé đường sắt cao tốc, nhập số chứng minh của mình và Đế Chiêu vào.
“Có.” Đường táp nhìn thấy số chứng minh của Đế Chiêu có thể mua vé, biết thân phận của anh đã đăng ký mạng lưới liên lạc rồi vì thế yên tâm.
Sau khi mua vé xong cô kéo tay Đế Chiêu gọi một chiếc taxi.
Lên xe, Đường Táp hỏi: “Anh có thể khống chế bản thân, áp lực tâm lý cũng không thay đổi đúng không?”
Đế Chiêu trịnh trọng nói: “Không thể đâu.”
“Lúc người nhiều sẽ căng thẳng?”
Đế Chiêu lắc đầu: “Không đâu, tốt xấu gì anh cũng là sinh viên quân viện, bọn anh đều được huấn luyện cả rồi.”
Nói là không nhưng thật ra khi nhìn thấy biển người ở trạm xe, Tiểu Bạch Long vẫn bị kinh ngạc.
Anh nắm chặt tay Đường Táp, không biết là sợ bản thân bị lạc hay là sợ Đường Táp bị lạc, anh cẩn thận giống như đứa trẻ lần đầu tiên được ra cửa.
Tiếp sau đó, Tiểu Bạch Long không ngừng bị kỹ thuật khoa học công nghệ cao của thế giới bên ngoài làm cho chấn động.
Lúc Đường Táp đặt giấy chứng minh vào máy lấy vé tự động, Tiểu Bạch Long hỏi: “Đây là cái gì?”
“Máy lấy vé tự động, anh tới thử xem.” Đường Táp đẩy anh lên phía trước, nhìn Tiểu Bạch Long trúc trắc đặt chứng minh thư vào, run lẩy bẩy nhấn màn hình.
Sau khi vé ra, cái đuôi của Tiểu Bạch Long vù một cái vểnh lên thật cao.
Đường Táp bật cười kéo anh đi.
Tiểu Bạch Long bắt đầu diễn vai “Già Lưu vào Đại Quan Viên”.
“Thứ vô cùng dài đó là cái gì?”
“Gậy chụp selfie.”
“Còn có thể tự động vào trạm sao?”
“Có thể.”
“Đường Táp, anh muốn đi xem…… thanh toán.”
“Cái gì?” Đường Táp thắng chân lại, men theo ánh mắt của anh nhìn qua đó, một chị gái xinh đẹp trẻ tuổi vừa mua một ly trà sữa đang dùng điện thoại thanh toán.
Đường Táp: “Em mời anh uống trà sữa, đi thôi.”
Sau khi Đế Chiêu nghiên cứu kỹ càng hình ảnh minh họa, cuối cùng chọn loại giống với Đường táp.
Đường Táp: “Nhìn kỹ nhé.”
Cô mở mã thanh toán ra, một giây sau nhân viên thu ngân đã thu được tiền.
Đế Chiêu trừng to mắt, dựa tới gần nhỏ giọng hỏi: “Nguyên lý gì?”
“Nguyên lý mạng lưới liên lạc.”
“Nhất định phải dùng loại điện thoại này mới có thể sử dụng sao?”
“Ừm, điện thoại thông minh hơn nữa trong thẻ cần có tiền.” Đường Táp mở trà sữa ra, đưa cho anh, “Thử xem, uống rất ngon, sau này khi tốt nghiệp xong thì mở một tiệm trà sữa trong trường học còn có thể giải quyết được vấn đề nghề nghiệp.”
Đế Chiêu nếm thử một ngụm, nhíu mày lại.
Anh nhỏ giọng nói: “Ngọt quá. Có lẽ An Luật sẽ thích……”
Đường Táp: “Ừm, giải quyết được vấn đề nghề nghiệp cho cậu ấy rồi.”
Sau ba tiếng ngồi tàu cao tốc, Đường Táp kéo anh ra khỏi trạm xe, còn mang anh đi trải nghiệm xe điện ngầm.
Tiểu Bạch Long ở trên tàu điện đông nghịt ôm chặt vai của Đường Táp, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Đường Táp cúi đầu trả lời weixin, nói: “Xuống trạm này.”
Tiểu Bạch Long luôn miệng nói: “Xin chào, cho qua, cảm ơn.”
Đường Táp: “Đi cửa D.”
Tiểu Bạch Long một khi đã căng thẳng lẩm nhẩm ABCD một lượt, mặt đầy nghiêm túc kéo Đường Táp đi ra ngoài bằng cửa D.
Đường Táp chỉ một chiếc xe thương vụ màu trắng trước mặt: “Lên xe đi.”
Tiểu Bạch Long kéo cửa xe ra, căng thẳng nhìn vào bên trong một cái.
“Không sao, là lái xe.” Đường Táp nói, “Lái xe Thuận Phong.”
Đế Chiêu: “Hù chết anh rồi, tưởng là ba mẹ em……”
Rừng hoang núi thẳm Đường Táp nói chính là rừng hoa núi thẳm trăm phần trăm.
Từ khu thành phố sầm uất ngồi xe mất hai tiếng, xe tới trước núi thì dừng lại. Đế Chiêu xách hành lý đi phía sau Đường Táp, sau khi đi hết hơn hai ngàn bậc tam cấp cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi.
“Bà ngoại em vứt bỏ rồi.” Đường Táp nói, “Thật ra chính là khu dưỡng dưỡng, đừng căng thẳng nữa, người lớn đều không có ở đây.”
Đế Chiêu thở phào một hơi.
Đường Táp mở cửa ra, nói: “Mẹ em ngày mai tới, ba em có lẽ là cuối tuần tới, trong nhà cái gì cũng có tạm thời cứ ở đây trước sau đó thì xem họ sắp xếp thế nào.”
“Được!” Đế Chiêu sảng khoái gật đầu.
Thần thức của Đường Táp liếc nhìn một cái, nhìn thấy Bạch Long đang cắn đuôi hưng phấn xoa tay.
Đường Táp: “Em đi nhà bếp xem có gì ăn không, anh ở phòng khách chơi xem tivi gì đó đều được.”
“Ồ!” Đế Chiêu nói, “Đợi em!”
Thế nhưng!
Đường Táp và Đế Chiêu tuyệt đối không ngờ tới, quyết tâm che chở con cái của cha già đáng sợ biết chừng nào!
Cha Táp nói là một tuần mới có thể nghỉ phép, nhưng sau khi nhận được tin con gái nghỉ đông còn mang theo Rồng trở về thì nghĩ ra một cách, lập tức chuyển tới sơn trang.
Cách đó chính là — — cưỡi Chu Tước!
Đế Chiêu vừa mới mở tivi lên thì vị cha vợ đã từ trên trời đáp xuống, soạt một cái đá cửa lớn ra, nhìn chòng chọc vào Tiểu Bạch Long da trắng mắt tinh.
Hơi lạnh phả vào mặt, Tiểu Bạch Long run cầm cặp một cái.
Anh từng thấy cha của Đường Táp, ừm…… theo lý mà nói là từng gặp rồi.
Nhưng lúc anh gặp cha Táp, cảnh tượng quá hỗn loạn anh nhìn không rõ mặt, cho nên mặt của cha Táp anh không có ấn tượng gì.
Khi nhìn thấy một người đàn ông cao to, hai mắt sáng long lanh tập trung nhìn mình, trong đầu Đế Chiêu lướt qua suy nghĩ đầu tiên chính là: “Ba của Đường Táp, hết chạy rồi!”
“Tới rồi?” Cha Táp lộ ra nụ cười giả tạo của hổ dữ, khách sáo nói: “Xem tivi sao?”
Đế Chiêu gật đầu, đứng dậy: “Bác là…… ba của Đường Táp đúng không?”
Cha Táp: “Ừm, cậu ở đây, con gái tôi ở đâu?”
“Cô ấy đi nhà bếp…….”
Đế Chiêu vừa nói xong bốn chữ này, cha Táp lập tức: “Con bé ở nhà bếp, cậu ở phòng khách yên tâm thoải mái xem tivi đợi ăn cơm sao?”
Đế Chiêu vội vàng nói: “Con xin lỗi…… con đi ngay đây.”
Đế Chiêu vào tới nhà bếp, Đường Táp vừa giết một con gà lôi, từ sân sau trở về người đầy sương tuyết.
Đế Chiêu: “Anh làm cho.”
Đường Táp phát giác: “Ba em tới rồi à??”
Đế Chiêu: “Sao em biết?”
Đường Táp nói: “Thần thức quét được. Đi trò chuyện với ba em đi, bằng không ông sẽ muốn vào bếp làm loạn đấy......”
Đế Chiêu nói một cách khó khăn: “...... Hình như ba em không thích anh.”
“Bình thường, ba em chẳng thích được mấy người.” Đường Táp nói, “Thả lỏng suy nghĩ, ra ngoài đi.”
Đế Chiêu lê từng bước đi ra ngoài, ngồi xuống ghế.
Cùng với cha Táp mỗi người chiếm một bên sofa, ở giữa giống như có một bức tường ngăn lại.
Cha Táp nói: “Chúng ta xem phim hoạt hình đi?”
Đế Chiêu nói: “Bác vẫn còn thích xem phim hoạt hình sao? Được ạ.”
Cha Táp móc một cái đĩa trong túi ra, nói: “Đây là phim tôi thích xem nhất, có ý nghĩa giáo dục rất cao.”
Sau khi bốn chữ «Na Tra Náo Hải» xuất hiện, Đế Chiêu đỡ trán thở dài.
Cha Táp: “Nào, xem đi. Đúng rồi, cậu có quan hệ với tuyền thuyết thần thoại này không?”
“....... Không hẳn ạ.” Đế Chiêu nói, “Bọn họ là Rồng mẫu hệ, là họ hàng xa của nhà con. Nếu nói gần một chút thì Tiền Đường Quân (1) có huyết thống gần với nhà con hơn một chút……”
“Tiền Đường Quân?” Cha Táp nhíu mày, “Đó là con nào?”
“Chính là người nghe nói cháu gái bị đàn ông phụ lòng vứt bỏ thì giận dữ giết tên phụ lòng đó......” Đế Chiêu mượn cơ hội tỏ ý để cha Táp yên tâm.
Cha Táp lại cười, nói: “Chính là con Rồng thô bạo giết chết sáu mươi vạn sinh linh, phá hủy tám trăm dặm ruộng đất phì nhiêu đó sao?”
Đế Chiêu nghẹn họng.
Cha Táp: “Tính cách thô lỗ, có khuynh hướng bạo lực.”
“Không hề có.” Đế Chiêu nói.
Cha Táp: “Lời nói đầu môi, có tác dụng gì? Tôi cũng học theo vợ của tôi, cố gắng hiểu các cậu. Tính Rồng mãnh liệt, dễ nổi cáu, khó trêu chọc.”
Đế Chiêu: “Thật sự không có……”
“Máu nóng bốc lên còn cố làm ra vẻ hiền lành.”
Đế Chiêu uất ức ngậm miệng lại.
“Cậu thử nói tôi nghe xem, bản thân cậu có ưu điểm gì đáng để tôi giao con gái tôi cho cậu?”
Mặt mày Đế Chiêu nặng nề, anh hít sâu một hơi, nói: “Về chuyện tình cảm, con đã đợi cô ấy vạn năm rồi.”
“Đó không phải là con gái của tôi.”
“Hơn nữa…….” Đế Chiêu nhìn cha Táp, “Cô ấy độc lập mạnh mẽ không phải là giao cô ấy cho con, mà là con cùng cô ấy xuyên qua thời gian lần nữa gặp gỡ yêu thương nhau.”
Miệng của cha Táp thiếu chút nữa là nghiêng tới mang tai rồi.
Đế Chiêu: “Bác còn lo lắng gì thì cứ hỏi luôn đi ạ.”
Cha Táp: “Sau khi tốt nghiệp định làm ở đâu?”
“Thế giới bên ngoài, làm cảnh giới.”
“Tiền lương bao nhiêu, có thể mua nhà không?”
“Bác yên tâm, cháu làm cảnh giới không phải vì tiền lương. Tiền mua nhà cháu chỉ cần tới biển Đông đào một viên trân châu là có thể mua cả căn nhà cảnh biển ạ.” Đế Chiêu nói như vậy.
Cha Táp: “Nếu con gái tôi gặp nguy hiểm, cậu phải làm sao?”
“Đường Táp rất tài giỏi.” Đế Chiêu lời ngay nói thật, “Cô ấy căn bản không thể gặp nguy hiểm được, cho dù có gặp phải nguy hiểm cô ấy cũng có năng lực để giải quyết.”
Cha Táp: “Vậy con gái tôi muốn cậu làm cái gì?”
Đế Chiêu: “Bởi vì thích ạ!”
Anh nói: “Chỉ đơn giản như vậy.”
Không phải là ai phó thác cho ai, cũng không phải ham muốn cái gì càng không phải bảo vệ và được bảo vệ.
Bọn con ở bên nhau là bởi vì thích nhau, chỉ đơn giản như vậy.
Cha Táp sững người chốc lát, khẽ cười một tiếng: “Tiểu tử thối.”
Đường Táp bưng canh gà lên, xoay người nhìn thấy «Na Tra Náo Hải» thì lạnh mặt tắt bỏ.
“Không cho phép dọa anh ấy.”
Cha Táp: “Ôi chao, thật thơm!”
Đường Táp: “Còn nữa, không cho phép dùng Chu Tước của con.”
Cha Táp: “Ba chỉ dùng một chút thôi, tới thăm con.”
Cha Táp xoa mặt của con gái: “Chúng ta về nhà nhé? Trong nhà ấm áp, về đón năm mới!”
“Con muốn đợi ở đây, đợi ngày mai mẹ về con có chuyện cần bàn bạc với hai người.”
Cha Táp cười híp mắt: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Táp nói: “Có thư đồng ý cần hai người ký tên, con phải cho anh ấy giấy phép vào Bắc Kinh.”
Cha Táp: “Hả? Cần chúng ta đồng ý?”
“Phải.” Đường Táp nói, “Cũng không khó, chỉ cần ba với mẹ con ký một cái tên ấn một dấu tay thôi.”
Cha Táp: “Thư đồng ý gì mà cần chúng ta ấn dấu tay, làm người đảm bảo sao?”
Đường Táp bình thản đáp: “Bởi vì chuyện này khá nghiêm túc cho nên cần ấn dấu tay…… thư đồng ý kết hôn.”
Đế Chiêu im lặng lui khỏi phạm vi tầm nhìn của cha Táp.
Cha Táp buông lỏng đôi tay của người cha hiền từ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm.
Sau đó ông đi vào bếp xách một cây dao phây lên, xoắn tay áo.
“Con Rồng đó đâu?!”
Đế Chiêu lóe lên, vác Đường Táp lên lập tức chạy.
Phía sau, cha Táp đang đuổi theo: “Hôm nay tôi không lột da của cậu rút gân của cậu, tôi không mang họ Tát! Con rắn xấu xa cậu dám dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ con gái của tôi!”
Đế Chiêu sải dài bước chân, vừa chạy vừa hỏi: “Ba em họ Tát?”
“Ừm, đừng quên điểm kiến thức này, mẹ em họ Đường.” Giọng nói Đường Táp vẫn bình thản như cũ.
Lần gặp mặt đầu tiên của cha vợ và con rể, xem ra có hơi…… không mấy thuận lợi lắm.
= = = = = =
Chú thích:
- Tiền Đường Quân: là một nhân vật trong tiểu thuyết truyền kỳ «Liễu Nghị Truyện» của tác giả Lý Triều Uy được sáng tác vào thời Đường, xuất thân là Long tộc chấp chưởng vùng nước Tiền Đường, là anh em ruột của Động Đình Quân. Có tính cách nóng này, hỷ nộ bất thường, vô cùng dũng mãnh.