Quả nhiên Đế Chiêu bị trúng chiêu rồi.
Anh không bị cha họ Tát đánh chết, cũng không có bị rút gân nhưng anh lại ngã trong không khí của thế giới bên ngoài.
Vừa là không khí vừa là rét lạnh, tới nửa đêm Tiểu Bạch Long bắt đầu lên cơn sốt hơn nữa còn vinh quang bị cảm.
Cha Táp không thể không buông xuống ân oán tình thù của việc cướp con gái mà khám bệnh cho Tiểu Bạch Long.
Đế Chiêu: “Không không không, không dám làm phiền bác…….”
Cha Đường Táp cầm cây kim giống như cầm cây dao phây, nếu đây là thừa cơ truốt căm phẫn thì phải làm sao!
“Đừng dọa anh ấy.” Đường Táp nhíu mày, còn ở bên cạnh giám sát.
Cha Táp đành phải giơ mạnh tay lên, nhẹ nhàng thả xuống.
Đế Chiêu được truyền nước, hai má đỏ hồng ho mãi không ngừng.
Đường Táp đúc từng muỗng canh gà cho anh uống, Đế Chiêu lệ nóng doanh tròng hận không thể hóa thành Bạch Lông chui vào lòng cô.
Nhưng mà!
Sau khi mắc bệnh thì phải dùng cố định hình người không thể hóa Rồng.
Cha Táp mở tivi kiên trì muốn xem xong «Na Tra Náo Hải», còn vừa xem vừa giải thích cho Đế Chiêu.
Đầu Đế Chiêu ngẹo sang một bên, ngủ say sưa.
Cha Táp vạch mí mắt thấy Đế Chiêu ngủ say thật rồi mới buông đồ điều khiển xuống, buồn bực thở dài một hơi.
“Đường Táp, qua đây.”
Đường Táp ngồi xuống: “Ba, muốn nói gì thì nói đi.”
“Chuyện kết hôn là thế nào?”
“Là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.”
“Tại sao? Là bởi vì muốn hoàn thành nhiệm vụ dòng máu Thần của nhà các con sao?”
“Phải mà cũng không phải.”
Cha Táp lắc đầu: “Đường Táp, con là con, con không phải Thần.”
“Con phải, người đều có nhiều mặt mà một mặt khác của con chính là Thần.” Đường Táp nói, “Nó được di truyền vạn năm rồi, sau khi tới trong cơ thể con thì bị kích hoạt sau đó thì thức tỉnh, vậy con chính là nó mà nó cũng là con, ba không thể phủ nhận con là Thần, con là con gái của ba nhưng chuyện này và chuyện con là Thần không hề mâu thuẫn nhau.”
Cha Táp im lặng rất lâu, nói: “Xem ra con đã suy nghĩ rõ ràng cả rồi.”
“Dạ, ban đầu sẽ có chút mâu thuẫn cũng cảm thấy mê hoặc, nhưng hôm nay con đã có thể thẳng thắn tiếp nhận toàn bộ rồi…… Cho nên, ba, yên tâm đi trên chuyện tình cảm con cũng suy xét rất kỹ càng.”
Cha Táp lại tiếp tục im lặng, nhìn Đế Chiêu một cái, ông đè thấp giọng nói xuống: “Ý của ba là, vẻ ngoài cũng không tồi, ở chung cũng được……. Nhưng con đâu cần đến mức phải kết hôn đúng không…… Hai đứa cũng không nhất thiết phải kết hôn ngay…… đúng không? Ôi! Tìm hiểu lẫn nhau thêm vài năm nữa, đúng không……. Hai đứa không cần kết hôn thật, kết hôn…… biến thành trao đổi lợi ích, hai đứa không cần như vậy, đúng không?”
Nhìn kìa nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cha già này xem!
Đường Táp nói: “Ba, quyết định kết hôn vào lúc này con đã suy xét tới vấn đề lợi ích rồi. Ba đợi con đón mẹ con tới, con nói luôn thể.”
Đường Táp búng tay gọi Chu Tước.
Trong vòng mười phút, Chu Tước chở mẹ Táp đang tăng ca nhảy dù tới.
Mẹ Đường Táp bị gián đoạn thời gian tăng ca: “Nói cho hai người biết, tốt nhất là nói chuyện quan trọng bằng không hai người đợi quỳ bàn phím đi!”
Đường Táp suỵt khẽ một tiếng, chỉ chỉ Tiểu Bạch Long đang nằm trên sofa.
Mẹ Táp lập tức thay đổi sắc mặt, suýt chút nữa đã kêu ra tiếng.
“A!! Là con Rồng đó sao? Cậu ấy biết biến Hồ Ly sao?”
“Không biết…….” Đường Táp nói, “Chính là Rồng…… màu trắng ạ.”
Mẹ Táp nhẹ tay nhẹ chân đi tới, chồm tới sofa nhìn chằm chằm Đế Chiêu.
Đường Táp không biết phải làm sao: “Mẹ……”
Mẹ Táp nhẹ nhàng lùi trở lại, vừa xoay người thì thấy hai cha con họ đều đang đen mặt.
Mẹ Táp ngồi thẳng người, cười tủm tỉm nói: “Nói đi, có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt còn bắt mẹ về, chẳng lẽ là muốn công bố tin cưới?”
Đường Táp ra dấu khen ngợi.
Cha Táp: “Thân ái! Em đừng chiều con như vậy!”
Mẹ Táp: “A! Bị tôi đoán đúng rồi!”
Mẹ Táp chỉ Đế Chiêu đang nằm trên sofa: “Là cậu ấy sao?”
Đường Táp gật đầu: “Là vầy ạ, tiếp theo đây con muốn trình bày lí do kết hôn.”
Mẹ Táp cười bảo: “Ừm, không thuyết phục được tôi, tôi không đồng ý đâu nhé!”
Đường Táp: “Thật ra bọn con kết hôn hay không đều được, ba mẹ cũng biết hôn nhân chính là trao đổi lợi ít và ràng buộc, cũng là hành vi vẽ rắn thêm chân dẫn tới kết cấu của xã hội ngày nay……”
Mẹ Táp giơ tay rót cho mình một tách trà, nhàn nhã nói: “Lời nói có tính phê phán không cần phải nói nữa, nói trọng điểm.”
Đường Táp nói: “Hôn nhân có thể có cũng có thể không, như vậy tại sao con vẫn đưa ra đề nghị kết hôn chứ?”
Đường Táp lấy một xấp tài liệu ra: “Bởi vì bên đó có quy định chỉ có kết hôn mới có thể tự do di chuyển mà không chịu hạn chế bất kỳ khu vực nào. Cho nên đây chính là lý do chủ yếu con đưa ra đề nghị kết hôn.”
Mẹ Táp nhận lấy tài liệu, bắt đầu nghiên cứu.
Đường Táp lại nói: “Ngoài ra, kết hôn sớm kết hôn muộn đều là kết, dù sau này con không có cảm giác gì với anh ấy, không muốn yêu nữa cũng không vừa ý bất kỳ yêu tinh hay là con người nào khác cả…… Trong lòng ba mẹ hiểu rõ, cả đời này của con quỹ đạo cuộc đời đã không giống với các cô gái nhân loại bình thường khác, cho nên hôn nhân đối với con mà nói không quan trọng nhưng đó là một tờ giấy thông hành tự do của anh ấy.”
Mẹ Đường Táp châm chọc: “Chuyện kết hôn bị con nói thành…… chẳng khác gì một tờ hưu thư vô thời hạn, con như vậy là không được đâu nha, Táp Táp.”
Đường Táp: “Mẹ đừng bổ não nhiều như vậy được không?”
Đường Táp đưa bút tới.
“Ba mẹ ký tên đi.” Đường Táp nói: “Con muốn qua năm mới có thể để anh ấy xuất hiện ở trên bàn cơm của nhà chúng ta, anh ấy đang bị bệnh còn không được về nhà nghỉ ngơi có không khí ấm áp…… đáng thương biết bao.”
Cô bắt đầu lôi kéo sự đồng tình.
Tay mẹ Táp run lên, suýt nữa là ký rồi.
Cha Táp ra sức nắm chặt cổ tay bà, hai người giao lưu bằng ánh mắt.
“Thân ái! Chúng ta không thể lỗ mãng!”
“Nhưng lời con gái nói có lý mà!”
“Nhưng cũng không thể như vậy được! Phải cẩn trọng một chút!”
“Ký đi, không có ảnh hưởng gì tới con gái chúng ta, ly hôn cũng dễ ly, còn không cần thời gian suy xét trước lúc ly hôn!”
Ánh mắt hai người giao chiến thành công, cha Táp tóm Đế Chiêu dậy.
Đế Chiêu dụi mắt, thấy mẹ vợ mặt mày hiền từ mỉm cười với anh.
“Tỉnh rồi? Bác là mẹ của Đường Táp, chúng ta cùng bàn bạc một chuyện.”
Đế Chiêu nhìn thấy năm chữ thư đồng ý kết hôn lập tức tỉnh táo ngay, bò dậy ngồi ngay ngắn lại.
“Chúng ta ấy mà đã bàn xong cả rồi, cho rằng lời Táp Táp nói rất có lý. Con bé không cần giấy chứng nhận kết hôn bình thường, sau này cũng không định trải qua cuộc sống con người bình thường, cho nên lần lãnh chứng này thật ra là vì tự do của con mà làm.”
Bạn xem, mỗi lần Thần Trật Tự giữ gìn trật tự đều là vì tự do của một vài tiểu yêu tinh nào đó.
Mẹ Đường Táp nói: “Nhưng chúng ta cho rằng, bốn chúng ta cần phải soạn ra một phần giấy tuyên bố trách nhiệm hôn nhân.
Đế Chiêu gật đầu: “Dạ, nên làm ạ.”
Cha Táp bẻ ngón tay rôm rốp, cười gian ác nói: “Cậu đã đồng ý vậy chúng ta cùng bàn bạc nói ra.”
Thế là, mẹ Táp cầm bút, cha Táp nêu vấn đề.
“Đường Táp cũng chính là con gái của tôi, có thể đơn phương giải quyết thời gian có hiệu quả đối với tờ hôn nhân này, có thể dừng lại bất cứ lúc nào thậm chí hủy bỏ giấy đồng ý kết hôn.”
Mắt Đế Chiêu phút chốc ảm đạm đi, gật đầu: “Vâng ạ.”
“Hoa không thể đỏ trăm ngày, tình yêu cũng vậy, ở chung lâu dài thì tiếp tục ở chung, không thể ở bên nhau được nữa thì kết thúc, không được gây khó dễ cho nhau.” Cha Táp lại bổ sung.
“…… Được.” Đế Chiêu gật đầu.
“Kết hôn là chuyện của hai đứa, giữa gia đình với gia đình không gặp mặt không qua lại.” Cha Táp nói.
Mẹ Táp lập tức dừng bút: “Tại sao?”
Bà còn đợi để gặp mặt mẹ Rồng ba Hồ của con rễ đấy!
Cha Táp: “Viết đi viết đi! Qua lại nhiều phiền phức, không bằng mắt không thấy tâm không phiền!”
Mẹ Táp viết xuống: “Hai bên gia đình có duyên gặp gỡ.”
Cha Táp tiếp tục: “Táp Táp chúng tôi sau khi tốt nghiệp rồi, mỗi tháng phải về nhà một chuyến, cậu không được ngăn cản.”
“Vâng……” Đế Chiêu nói: “Vậy mỗi tháng con có thể đưa cô ấy về bên đó không?”
Đường Táp: “Đừng hỏi, hỏi thì không thể, anh không hỏi thì có thể.”
Đế Chiêu: “A……”
Hiểu rồi!
Cha Táp: “Cần con dạy nó?! Sao con không dạy thứ gì tốt một chút?”
Đường Táp: “Hai người tiếp tục, con chỉ xem mọi người có thể đưa ra bao nhiêu điều kiện.”
Cha Táp một hơi nói ra cả trăm điều, Đế Chiêu cầm điều khoản đó lên xem xong, ký tên của mình lên còn ấn cả dấu tay.
“Được, ký tên chấp thuận sau này chính là con rể của nhà họ Đường!” Ba mẹ vợ cười tươi như hoa, cười tới nhìn không thấy mắt.
Đường Táp: “Đến lượt hai người ký, đừng do dự!”
Mẹ Táp lập tức ký tên lên, còn thu hoạch được lời khen tặng của con rể Rồng.
Cha Táp cắn răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, ký lên.
Đường Táp thu dọn giấy tờ, lập tức nói: “Đi, trở về làm giấy thông hành cho anh.”
Đế Chiêu rút kim, cùng Đường Táp cưỡi Chu Tước đưa tới cửa cục dân chính.
Giấy kết hôn được xử lý tại chỗ, cấp tại chỗ và chuyển cho văn phòng tổng hợp thủ đô ở thế giới bên ngoài.
“Sau khi ra thế giới bên ngoài, phía nữ tới số 14 đường Trường An Bắc Kinh tìm khu 29 làm giấy chứng nhận vào Bắc Kinh, sau này ngoại trừ khu vực quân sự và các khu vực cấm có quy định tương quan ra, những nơi khác đều có thể đi. Chúc trăng mật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Đường Táp không biểu cảm thu giấy chứng nhận.
Hai người đi tới cửa hải quan, Đế Chiêu đột nhiên gọi Đường Táp lại.
“Em là…… vì giấy thông hành mới lĩnh giấy kết hôn với anh sao?”
“Bằng không thì sao?” Đường Táp cười hỏi, “Nếu không phải vì cái quy định này, cả đời này em cũng không lĩnh chứng với anh. Con người chỉ cần một tờ hôn ước ràng buộc nhưng chúng ta thì không cần, Đế Chiêu, bắt đầu từ bây giờ chúng ta không phải là trạng thái tân hôn mà là…… vĩnh viễn yêu nhau, không cần người bình thường tới chứng minh đóng dấu cho chúng ta.”
Đế Chiêu đeo khẩu trang xong, nhỏ giọng nói rằng: “Một chút cũng không lãng mạn……”
“Anh muốn lãng mạn?” Đường Táp nói, “Đơn giản.”
Cô kéo chặt khăn choàng của Đế Chiêu, cách một lớp khẩu trang cho anh một cái hôn vô cùng mạnh mẽ.
Đế Chiêu: “Qua quýt.”
“Ai bảo anh bị cảm.” Đường Táp cười nói, “Chúng ta trở về đi, em đưa anh về trên núi trước, đợi sau khi em làm xong giấy thông hành rồi thì cùng về nhà.”
Đế Chiêu gật đầu, cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười.
Chu Tước đưa bọn họ về tới miếu trên núi, chân vừa đáp đất thì nghe thấy tiếng cười to ha ha của cha Táp mẹ Táp.
Đường Táp nhíu mày: “Xem tivi gì mà vui vẻ như vậy?”
Mở cửa ra, Đế Chiêu sững sờ.
Cửu Vĩ Hồ chạy loạn khắp phòng, lông cáo bay tứ tung, Phụng Hoàng thì ngồi trong lòng mẹ Táp, ngoan ngoãn giống như một con thỏ.
Đế Chiêu: “……”
Đợi đã! Hai cậu ấy sao lại tới đây rồi!!
Phụng Hoàng thong thả mở mắt ra, phóng một ánh mắt ghi thù về phía Đế Chiêu, chậm chạp nói: “Táp Táp, cô về rồi à!”
Cửu Vĩ Hồ: “Ding ding ding, Táp Táp!! Bọn tôi nhớ cô rồi! Cậu Ba đưa bọn tôi tới đấy!”
“Sao? Trong nhà đã không giữ được hai cậu rồi à?”
Cửu Vĩ Hồ nhảy lên người Đường Táp, cọ Đường Táp: “Táp Táp ~ nghỉ đông bọn tôi tới đây cùng học được không?”
Nghe xem, ngoan ngoãn biết bao nhiêu, thử hỏi có trưởng bối nào mà không thích học sinh như vậy!
Đế Chiêu bắt đầu ho, hai mắt ngập đầy nước mắt, một con Rồng bệnh đẹp đẽ yếu ớt.
Phụng Hoàng: “A ha, Tiểu Chiêu, cậu bị cảm rồi sao, vậy cậu cách Táp Táp xa một chút đừng truyền nhiễm cho Táp Táp!”
Đế Chiêu ngẩng đầu, liếc xéo cậu một cái phát ra lời uy hiếp chết chóc.
Phụng Hoàng ngồi trên vai mẹ Táp, chớp mắt giống như một đóa hoa trắng vô tội.
Đế Chiêu sử dụng sát chiêu.
Anh chậm rì rì lấy giấy chứng nhận kết hôn ở trong cặp ra, nói với Đường Táp: “Đường Táp, phiền em đị làm giấy thông hành rồi.”
Động tác của anh vô cùng chậm mà còn đảm bào bốn chữ chứng nhận kết hôn này có thể bị Hồ Ly và Phụng Hoàng nhìn thấy.
Cửu Vĩ Hồ nhìn chằm chằm bốn chữ này, mắt Hồ Ly trợn tròn.
Sau đó cậu nhanh chóng phản ứng lại, kéo lấy tai của Đường Táp nói rằng: “Táp Táp, nhớ đấy, tôi có của hồi môn!”
Tôi có của hồi môn, Phụng Hoàng không có, cho nên nhị phòng nhất định thuộc về tôi, được không, Táp Táp!!
Đường Táp nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn, giơ tay lên cao xách An Luật ra, nói: “Các cậu chung sống hòa hợp, tôi đi giải quyết chuyện của Đế Chiêu đây.”
Đường Táp xoay người rời khỏi, búng tay một cái.
Sau lưng, Phụng Hoàng và Hồ Ly nhào vào đánh nhau tranh làm thứ hai, Đế Chiêu rót trà cho cha Táp mẹ Táp, bất động như núi.
Chu Tước: “Xưa kia, ngày tháng của chúng ta cũng náo nhiệt như vậy. Bất kể bao nhiêu năm cô đều thích cuộc sống như vậy.”
“Không phải rất tốt sao?” Đường Táp cúi đầu nhìn giấy chứng nhận, nói: “Hòa thuận vui vẻ, một đại gia đình cái gì cũng có, tôi đưa bọn họ cùng tới vĩnh hằng.”
“Được không?”
“Đương nhiên là được.” Đường táp nói, “Đây là lời hứa của Thần.”
Ánh sáng sặc sỡ vút qua, Đường Táp và Chu Tước biến mất không thấy.
Trong ngôi nhà cũ trên đỉnh núi, mẹ Táp và Đế Chiêu cùng nói về kế hoạch nghề nghiệp, Phụng Hoàng Cửu Vĩ Hồ và cha Táp cùng chơi game, tiếng cười vang vọng khắp rừng núi.
Huyền Vũ đang đạp nước trong vũng bùn sau viện, Bạch Hổ đập hoa tuyết, ngẩng đầu lên nói: “A Vũ, sau kỷ nguyên người là kỷ nguyên gì?”
Huyền Vũ nhả bùn ra, nói: “Kỷ nguyên nhân yêu thôi, bốn trụ rồi sẽ sụp đổ, ngày đêm hợp lại lần nữa…… Sau đó, yêu với con người sinh sống giống như khẩu hiệu của Phi Đại vậy.”
Bạch Hổ: “Khẩu hiệu của Phi Đại? Làm bậy cái gì?”
Huyền Vũ: “Ha ha ha…… là cái quỷ gì! Là hòa hảo hữu nghị!”
Người với yêu, hòa hảo hữu nghị, rồi sẽ tới thôi.
HOÀN CHÍNH VĂN!