Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 17: NPC Diệp Vô Truy




Bất Đổng Hòa Thượng, cũng không phải hòa thượng, mà là một gã đệ tử phái Thanh Thành.
Đây là ID một của người chơi.
Ban đầu,Bất Đổng Hòa Thượng vào cái trò chơi 《Nhất Mộng Giang Hồ》 đích xác là hướng về phía Thiếu Lâm tự, lúc trong lòng tràn đầy chờ mong chạy đến Thiếu Lâm bái sư, nhưng lại thất bại trong khảo nghiệm nhập môn, bởi vậy hắn không làm hòa thượng được, lui mà tìm thứ hai, chỉ có thể đi núi Thanh Thành làm đạo sĩ.
Biết tên hắn bạn bè đều thích gọi hắn là “Hòa Thượng” để trêu tức một phen, mà bản thân Bất Đổng Hòa Thượng cũng không ghét cái biệt hiệu này, hắn ghét chính là cài biệt hiệu —— Giới Sắc. Bởi vì hắn ở cửa tám của Thiếu Lâm tự —— thất bại trên một cửa chữ sắc, cho nên phá lệ không thích bằng hữu cười gọi hắn là “Giới Sắc”.
Mà lúc có người ở trước mặt gọi cái xưng hô này thì, sắc mặt hắn luôn luôn không thể nào đẹp.
“Giới Sắc!”
Đang đi trên đường lớn Bất Đổng Hòa Thượng mạnh mẽ run lên, lập tức xoay người hung hăng trừng mắt nhìn người vừa gọi cái tên này.
Nhưng mà vừa nhìn thấy người, hắn tựa như sương đánh cà (??). Bởi vì người trước mắt gọi hắn “Giới Sắc” không phải người khác, mà là một cô gái, còn là một người có vài phần tư sắc của mỹ nữ.
Cô gọi Khuynh Thành, là một cô gái Bất Đổng Hòa Thượng đang theo đuổi.
“Ha ha, tôi đã nói mà, nếu như là Khuynh Thành gọi, Hòa Thượng hắn nhất định sẽ không tức giận!” Đi theo phía sau tiểu mỹ nữ Khuynh Thành, là hai người chơi nam cười hi hi ha ha.
Hai người bọn họ là bạn tốt của Bất Đổng Hòa Thượng, Bất Tri và Bất Vấn. Từ chuỗi tên của ba người có thể thấy được, tình cảm giữa bọn họ tuyệt đối làm bằng sắt.
“Lại là hai người các cậu.” Bất Đổng tức giận nói, lúc này thấy bạn đến làm hại, hắn không thể nào vui vẻ.
“Thế nào, cậu không chào đón chúng tớ?” Đi ở phía trước Khuynh Thành hai tay chống nạn cười mắng, rất có khí thế chất vấn.
“Sao có thể chứ, tớ nói không phải Khuynh Thành cậu, mà là hai người này.” Bất Đổng thấy thế vội vã cười làm lành, nam nhân ở trước mặt người trong lòng, luôn luôn thấp hơn một đoạn.
Nhìn thấy hắn vội vội vàng vàng thay đổi thái độ, Khuynh Thành bật cười: “Được rồi, chúng ta không nên nán lại ở chỗ này, đi hoàn thành nhiệm vụ trước.”
Bốn người đều là đệ tử đồng môn, vì một cái nhiệm vụ sư môn mà đến. Phái Thanh Thành hôm trước hướng toàn bộ môn hạ đệ tử của phái phát ra một cái nhiệm vụ, là nhiệm vụ tìm người, chỉ cần ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này, là có thể thăng cấp thành nội môn đệ tử.
Trở thành nội môn đệ tử Thanh Thành, có nghĩa là có thể có nhiều cơ hội học võ công cùng tâm pháp bậc cao, đây đối với toàn bộ người chơi phái Thanh Thành mà nói là một tuyệt đại mê hoặc.
Người chơi tiếp được nhiệm vụ này không ít, bọn Bất Đổng Hòa Thượng là một trong số đó. Nhưng mà phần thưởng nhiệm vụ này mặc dù phong phú, cũng lấy dễ như vậy. Bởi vì phái Thanh Thành muốn tìm người này, chưa từng có ai thấy qua diện mạo thực của hắn, ngoại trừ biết bên người hắn có một bảo đao tuyệt thế, thì không có đầu mối khác.
Không sai, nhiệm vụ của bọn Bất Đổng Hòa Thượng phải tìm người, chính là nhận vật phong vân gần đây —— Diệp Vô Truy.
“Nghe nói lần này ngoại trừ Thiên Sơn, tám đại môn phái khác đều hạ lệnh tìm kiếm Diệp Vô Truy.” Bốn người một đường đi tới nhà trọ, một bên tán gẫu.
Khuynh Thành ngạc nhiên nói: “Cũng không biết Diệp Vô Truy này đến tột cùng kích khởi cái nhiệm vụ gì, dẫn tới toàn bộ giang hồ đều đang tìm hắn.”
Bất Đổng Hòa Thượng thấy trong biểu tình của cô toát ra một tia chi ý, trong lòng cật vị, không khỏi thầm hừ một tiếng. Cho dù Diệp Vô Truy này đến tột cùng là địa vị gì, ta nhất định phái túm được tung tích của hắn!
Khuynh Thành Bất không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ cười hì hì đi phía trước dẫn đường, thường thường xoay lại nói vài cậu với ba người. Bước đi không chuyên tâm như vậy, đụng vào người khác là không thể tránh khỏi.
Ngay lúc sắp đi vào bên trong cánh cửa nhà trọ, Khuynh Thành đang xoay người nói đụng vào một đám người đang ra khỏi cửa. Hoàn hảo Bất Đổng Hòa Thượng vẫn nhìn cô tay mắt lanh lẹ, vội vàng giữ cô lại, lúc này mới không khiến Khuynh Thành ngã sấp vào trong lòng người ta.
“Nha!” Khuynh Thành bị Bất Đổng Hòa Thượng lôi kéo lảo đảo tránh được, hô thấp một tiếng.
Mà đám người đối diện kia, hiển nhiên cũng không ngờ có người đột nhiên lao tới, bất ngờ không đề phòng thiếu chút nữa bị ngã.
“Ai nha! Bước đi không suy nghĩ!” Có người tức giận quát dẹp đường.
Khuynh Thành phục hồi lại tinh thần thấy rõ tình huống, vội vàng áy náy nói: “Thật ngại, vừa rồi tôi không chú ý!”
Đám người kia nhìn thấy thiếu chút nữa đụng vào một cô gái thanh tú, cũng sửng sốt một chút. Lập tức, một người đàn ông cao lớn nhìn đối diện nhìn vài lần, khóe miệng nở nụ cười không có ý tốt. Mấy người vây thành một vòng, mơ hồ có chút xu thế vây Khuynh Thành ở bên trong.
Bất Đổng đứng phía sau Khuynh Thành thấy rõ trêu tức trong mắt mấy người này, lập tức nhíu mày, đem Khuynh Thành còn đang xin lỗi kéo về bên cạnh mình.
“Ai, Bất Đổng, cậu làm gì thế?” Cô nương hồ đồ còn chưa hiểu tình thế, vẫn như trước xin lỗi vì cảm thấy mình sơ suất.
Bất Đổng không nói gì nhìn cô, cô gái ngốc này dĩ nhiên ngay cả những người đối diện không có ý tốt đều không nhìn ra, còn đang vì chính mình sơ sẩy mà xoắn xuýt.
Bất quá lại nói tiếp, Bất Đổng cũng bì điểm đó mà coi trọng cô. Khuynh Thành mặc dù có vài phần dung mạo, thế nhưng cho tới giờ cũng không ỷ vào bản thân đẹp mà yết ớt ngang dọc, tâm mắt là thật, một điểm đều khiến Bất Đổng thích.
Cô gái ngây thơ này, ba người đàn ông bọn Bất Đổng đều rất yêu mến.
“Ai, tôi nói cậu đây quản nhiều việc không liên quan tới mình a! Cô gái người ta còn chưa xin lỗi xong, cậu nói nhiều cái gì!” Thấy Bất Đổng phá hủy chuyện tốt của bọn họ, một người đàn ông to lớn dáng vẻ lưu manh trong đám người cao giọng quát.
“Sao? Đụng vào người khác nói xin lỗi là xong hả! Không bồi thường cho chúng tôi chút gì sao?” Một người mê đắm đánh giá Khuynh Thành.
Bất Đổng cùng Bất Tri, Bất Vấn liếc mắt nhìn nhau, ba người tiến lên trước một bước, đem Khuynh Thành bảo vệ ở chính giữa.
Cái này cho dù là người ngu ngốc cũng hiểu tình thế không đúng, Khuynh Thành nhìn ánh mắt hèn mọn của những người đó, liền tức giận thiếu chút nữa giơ chân: “Mấy người là đám lưu manh!”
“Ai u, cô gái nhỏ mắng chúng tôi là lưu manh! Nếu chúng tôi không lưu manh một chút, chăng phải là chịu thiệt sao?” Một người nói như thế, dẫn tới đồng bọn khác cười ha ha. Lập tức một đám người đem bọn Bất Đổng vây trước cửa nhà trọ, dáng dấp muốn thử xem sao.
Người qua đường xung quanh thấy tình tình cũng không tránh né chỉ lo xem náo nhiệt, không ai nguyện ý xen vào một chân. Bất Đổng Hòa Thượng quan sát một chút, đối phương có bảy tám người, mà bên mình chỉ có bốn người. Trong đó, Khuynh Thành am hiểu chính là y thuật, không giỏi võ công. Như vậy thật sự đánh nhau, đã biết là phải chịu thiệt. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại, nếu như tình thế thật sự không được, cũng muốn che chở Khuynh Thành để cô chạy đi trước!
Một người đàn ông cao lớn bên kia thấy tình thế có lợi đối với mình, tiếng cười càng thêm làm càn! Mà toàn bộ người đến người đi trước cửa nhà trọ, dĩ nhiên là không ai đi ra trợ giúp!
Trò chơi còn hơn hiện thực, càng làm cho tâm người lạnh.
“Các người cản đường.” Chính vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt từ bên cạnh truyền đến.
Thanh âm này thực sự tới rất đột ngột, Bất Đổng Hòa Thượng cùng đám người đối diện không hẹn mà cùng nhau nhìn qua.
Chỉ thấy một vị nam tử thanh sam, đang đứng trước cửa nhà tro, khẽ cau mày nhìn bọn họ bên này. Thân hình thanh y nam tử cao gầy thon dài, phá lệ hơn người, hơn nữa hắn dung mạo anh tuấn, đặt ở trong đám người tuyệt đối làm người khác chú ý.
“Tiểu tử! Ở đây không có chuyện của mày, không muốn gặp phiền phức thì sớm cút xa một chút!” Có lẽ nhìn ra thanh y nhân cũng dễ chọc, đám người lỗ mãng đối diện tuy rằng nói lời hung dữ, nhưng không ai dám tiến lên động thủ.
“Con đường này tôi không thể đi?” Thanh y nhân hỏi lại, thần sắc đạm mạc.
Đám người chắn ở cửa nhà trọ cố đủ khí thế nói: “Cho dù là con đường này, cho dù là các trạm bên này mày cũng không thể đi!”
“Phải không?” Thanh y nhân đạm bạc cười: “Trong thiên hạ, không có đường tôi không thể đi.”
Những lời này thật là kiêu ngạo, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt một chút. Nhưng mà trong nháy mắt, còn chưa chờ có người phản ứng, liền thấy có năm ba người đám người kia bay ngang qua.
Bay đến gần bốn mét, những người đó té lăn trên đất, mãi không thấy đứng dậy.
Mọi người trong lòng kinh khủng, đây là hạng thân thủ kinh khủng! Căn bản không thấy rõ hắn hắn ra tay thế nào.
Một cước đá bay hơn nửa con đường, thanh y nhân liếc mắt nhìn mấy người còn lại, cũng không quan tâm phản ứng của bọn họ, liền đĩnh đạc tiêu sái tiến vào nhà trọ.
“Chủ quán, một gian phòng hảo hạng. Lấy một ít rượu, mang đến gian phòng.” Thanh y nhân sau khi so chiêu liền gọi chủ quán, trực tiếp hướng trên đường đi tới, cũng không liếc mắt nhìn mấy người còn lại ở cửa.
“Được, khách quan ngài đi thong thả.” Tiểu nhị cười đáp.
Đám người to lớn bị coi khinh kia lúc này đang kinh hãi nói chuyện với nhau.
“Đại ca, người nọ đến tột cùng là ai? Thân thủ lợi hại như vậy!”
“Không rõ lắm, bất quá nghe khẩu khí của hắn, không giống người chơi, chẳng lẽ là NPC.” Có người nghi hoặc nói, dù sao mỗi lời nói cử động vừa nãy của thanh y nhân, cùng với chủ quán nói chuyện, đều không giống người chơi bình thường.
Loại lời nói cử chỉ này, trái lại giống một cao nhân thế ngoại ẩn dấu môn phái hơn, cái loại mà người chơi khó với tới NPC cao cấp. Mà cậu võ công cao thâm, dường như cũng rất phù hợp.
Lúc này thanh y nhân lên lầu, không, nếu Diệp Vô Truy nghe được lời nói của bọn họ, sợ là sẽ cười ra tiếng. Dĩ nhiên đem một người chơi coi là NPC! Nếu như Hảo Mộng Vô Hoa ở đây, sợ rằng lại muốn trêu đùa cậu một phen.
Bất quá bây giờ, cũng không có bất luận người nào biết thân phận của Diệp Vô Truy!
“Nguy rồi! Nếu như là loại NPC trình độ này, thái độ vừa rồi của chúng ta…” Có người bắt đầu sợ hãi. NPC cao cấp từ trước tới nay tính tình đều cổ quái, nhưng lại không dễ chọc, chí ít giai đoạn hiện tại các người chơi tuyệt đối không thể trêu chọc.
Người đàn ông cao lớn được gọi là đại ca cũng có chút do dự, hắn nhìn các anh em nằm trên mặt đất một chút, cắn răng nói: “Quên chuyện hôm nay đi, chúng ta đi trước!”
Mấy người bước nhanh đến túm mấy đồng bạn bị thương trên mặt đất lên, rời khỏi nhà trọ.
Đám người Bất Đổng Hòa Thượng từ đầu tới cuối đều lẳng lặng đứng ở cửa, từ lúc Diệp Vô Truy đá một cước, thẳng đến lúc đám người kia vừa rồi còn rất kiêu ngạc bây giờ rời đi như chạy nạn, bọn họ mới phản ứng lại.
“Bất Đổng, việc này xong rồi?” Bất Tri có chút chậm chạp hỏi.
Bất Đổng Hòa Thượng lắc đầu: “Là chúng ta may mắn, vừa lúc gặp cao nhân thế ngoại vừa xuống núi, lúc này mới tránh được một kiếp.”
“Các cậu có ai thấy rõ người nọ ra tay như thế nào không? Trời ạ, thật đẹp trai!” Hiển nhiên, Khuynh Thành ở chỗ nào đó cũng có chút hoa si.
Bất quá lần này Bất Đổng Hòa Thượng không so đo, từ cách nhìn của hắn, NPC trong trò chơi đẹp trai cũng chỉ là cấu tạo, không thành nguy cơ.
Hiển nhiên, đám người này cũng đem Diệp Vô Truy coi là NPC.
Cánh cửa trên lầu mở ra vang lên tiếng két két, người chơi ở dưới lầu đều ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy thanh y nhân đang đẩy cửa ra, thần thái vô cùng tiêu sái.
Diệp Vô Truy đặt hành lý trong phòng rồi đi ra, trong nháy mắt, liền thấy có chút kỳ quái. Cậu nhìn bốn phía, phát hiện tất cả người chơi đều dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn cậu, có mấy người còn hướng cậu chỉ trỏ.
Chuyện gì xảy ra? Diệp Vô Truy nhíu mày, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, đám người trước mắt này lại coi cậu là NPC cao cấp.
Lúc này NPC cao cấp xuất hiện ở trong người chơi còn rất ít, nhưng mỗi một cái đều có ý nghĩa là nhiệm vụ thần bí cùng tâm pháp võ công tuyệt thế, nếu không thành công cũng được thưởng một chút đồ không tệ.
NPC cao cấp chính là Tàng Bảo Các trong mắt người chơi, nóng hầm hập!
Diệp Vô Truy không quan tâm những người đó, cậu trực tiếp tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi. Thế nhưng chưa được bao lâu, thì có một người hướng chỗ cậu đi tới.
Lại tìm đến tra? Tâm trạng Diệp Vô Truy không hờn không giận, ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, chỉ thấy một gã người chơi bước nhanh tới, đến trước mặt cậu cung kính nói: “Tiền bối! Tôi là Chu Tam Thái đệ tử của phái Hoa Sơn! Xin hỏi tiền bối có gì phân phó không, vãn bối nguyện ý cúc cung tận tụy đến chết mới ngừng!”
Diệp Vô Truy sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.