Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 40: Phục kích




Phía sau lưng chỉ có thể giao cho người tin cậy bảo vệ.
Đây là quy tắc toàn bộ người phiêu bạt giang hồ đều ngầm thừa nhận.
Diệp Vô Truy hiện tại cùng Ly Hỏa đưa lưng về nhau mà đứng, đều tự chiến đầu phía trước, phía sau giao cho lẫn nhau bảo vệ. Đây là xuất phát từ tín nhiệm đối với Ly Hỏa sao? Diệp Vô Truy đương nhiên sẽ không cho răng như thế, chỉ là dưới tình huống trước mắt, người phía sau còn đáng giá tin tưởng hơn người khác một ít, dù sao bây giờ bọn họ cùng chung lợi ích.
Về phần trong lòng Ly Hỏa nghĩ thế nào, có thể thẳng thắn mà đem vùng cấm phía sau giao cho mình hay không, Diệp Vô Truy cậu không quan tâm được nhiều như vậy.
“Người còn không ít, xem ra bọn họ rất coi trọng cậu.” Ly Hỏa trêu chọc, nhìn chằm chằm thân hình của đám hắc y nhân từ trong rừng rậm xuất hiện.
Hắn cùng Diệp Vô Truy thử thăm dò, những người này vốn định tiếp tục ẩn nấp cuối cùng không ngồi yên được nữa. Đều từ nơi ẩn thân nhảy ra, để phòng ngừa hai người chạy trốn, dần dần áp sát đến bao vây xung quanh.
Đếm nhân số, có hơn bốn năm mươi người. Những người này ở trong rừng ẩn giấu khí tức của mình vô cùng tốt, nếu không phải hai người Diệp Vô Truy bọn họ sớm có phòng bị, chắc chắn rất khó phát hiện. Chỉ bằng phần bản lĩnh ẩn náu này, có thể thấy được bọn họ không phải cao thủ thông thường.
Phái ra năm mươi thủ hạ võ công không thể coi thường, chỉ vì đối phó hai người. Diệp Vô Truy không biết nên vì đối phương xem trọng mình tốt, hay vì mị lực của mình mà cảm thấy tự hào.
Trên người hắc y nhân hoàn toàn không có một chút vật phẩm chứng minh thân phận nào, ngay cả vũ khí cùng trang phục cũng đều dùng hàng thông thường, nhìn ra là có chuẩn bị mà đến. Cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng không bị Diệp Vô Truy phát hiện ra chủ tử phía sau của bọn họ là ai.
Từ phía sau rút ra trường đao, Diệp Vô Truy trong lòng lo lắng có cần sử dụng “vô địch” trong tình trạng quan trọng này hay không. Thứ nhất, không cách nào xác định toàn bộ hắc y nhân này có phải là NPC hay không, nếu như trong đó cũng có cao thủ là người chơi, như vậy “vô địch” sẽ không có hiệu quả với bọn họ. Thứ hai, có Ly Hỏa theo bên người, Diệp Vô Truy tất nhiên sẽ không dễ dàng sử dụng tuyệt chiêu.
Tin tưởng điểm này cũng giống với Ly Hỏa bên kia, vị thiếu giáo chủ đại nhân Cửu Trọng giáo địch thủ sau này không hẳn sẽ ở trận chiến này xuất ra toàn lực.
Cứ như vậy, hai người có phần bó tay bó chân, rất khó phát huy toàn bộ thực lực.
Thế nhưng đối phương cũng như vậy, những hắc y nhân này hiển nhiên không muốn bại lộ thân phận, bởi vậy một số chiêu thức võ công dễ bị nhận ra bọn họ đa số không sử dụng. Như vậy xem ra, thế lực hai bên lại ngang nhau.
Nhưng mà hắc y nhân dường như không định đối thoại với bọn họ, ở trong vắng vẻ quỷ dị, òng vây càng lui càng nhỏ. Nếu không gian bên người có thể di chuyển đến một mức độ nhỏ nào đó, đối với hai người thi triển chiêu thức đều bất lợi.
Ly Hỏa phía sau không dẫn người chú ý huých khuỷu tay Diệp Vô Truy, hiểu rõ ám chí của hắn, Diệp Vô Truy tay phải nắm đao, bắt đầu ngưng tụ nội tức.
Chiến đầu nếu không cách nào trốn tránh, không bằng lớn tiếng dọa người!
Trong nháy mắt, không người nào phân rõ ai ra tay trước. Đến tột cùng là trường kiếm ra trước, hay hắc đao đoạt thế.
Chỉ thấy mũi nhọn bạc hiện lên, sau đó là mấy tia máu văng khắp nơi phun ra như suối! Vài tên hắc y nhân gần hai người nhất, còn chưa kịp rên rỉ đã mất đi sinh mệnh.
Mà Diệp Vô Truy cùng Ly Hỏa vừa mới chém xuống kích thứ nhất không lưu tình chút nào, sử dụng khinh thân công pháp, lại hướng về phía mấy tên hắc y nhân khắc đánh tới.
Thế đánh trước đã bị đoạt đi, phe mình lại liên tiếp chết mấy người, lúc này đoản binh tương giao rõ ràng là xuất phát từ thế bất lợi. Hắc y nhân đứng đầu hiển nhiên hiểu vô cùng rõ điểm ấy, ngầm cúi đầu hô.
“Lui!”
Liền thấy vài tên hắc y nhân vốn tới gần hai người Diệp Vô Truy đều lui về phía sau, lùi ra khỏi phạm vi công kích của hai người Diệp Vô Truy và Ly Hỏa, đồng thời cũng để phân tán vũ lực của hai người. Bọn họ cũng không định chỉ một kích như vậy mà lập tức lui, mà là tách hai người ra đánh, mưu kế dần dần đánh bại.
Thủ đoạn của hắc y nhân, Diệp Vô Truy liếc mắt liền nhìn ra, cậu nhìn về phía Ly Hỏa, vừa lúc chống phải ánh mắt như đầm sâu.
Hai người không nói gì thêm, nhưng giống như hiểu rõ tâm tư của nhau.
Phóng người lên trong nháy mắt, Diệp Vô Truy cảm thấy bên trái cũng có một bóng người bay vọt ra ngoài. Cậu không có tâm tư cảm thán Ly Hỏa ăn ý với mình, bắt đầu chuyên chú với đối thủ trước mặt.
Cho dù có tự tin cùng Ly Hỏa liên thủ có thể đối phó những người này, bây giờ cũng không phải lúc có thể sơ suất.
Lưỡi dao hắc sắc ở trong bóng râm của rừng rậm không phản xạ ra tia sáng, như câu hồn, từng cái từng cái đoạt tính mệnh của hắc y nhân. Mà Ly Hỏa một bên dựa vào khinh công xuất sắc chuyển vãn rất nhiều đánh gọng kìm, kiếm trong tay không hề lưu tình. Kiếm pháp quỷ dị khác hẳn với vùng Trung Nguyên, khiến các hắc y nhân bất ngờ không đề phòng, nhất thời người ngã dưới tay Ly Hỏa cũng càng nhiều.
Diệp Vô Truy âm thầm ghi tạc trong lòng, ngai vàng đệ nhất bảng thực lực này của Ly Hỏa, đích thật là danh phù kỳ thực. Tự hỏi nếu dưới tình trạng như vậy, không mở ra trạng thái “vô địch”, Diệp Vô Truy không cách nào thành thạo như thiếu giáo chủ.
Đây là chênh lệch của mình và hắn sao? Bị tấn công sắc bén của Ly Hỏa đoạt đi tâm trạng, Diệp Vô Truy không hề chú ý tới mình lộ ra kẽ hở nhỏ.
Nhưng những hắc y nhân vẫn theo dõi cậu chặt chẽ kia cũng không bỏ qua sơ sẩy này, thừa cơ hội Diệp Vô Truy hoảng hốt, hắc y nhân hu sinh một đồng bạn cuốn lấy đao phong của Diệp Vô Truy, những người khác từ mặt bên cùng phía sau hướng cậu đánh tới.
Sơ suất rồi!
Trong lòng nảy ra kinh sợ, Diệp Vô Truy thoát khỏi địch thủ dây dưa trước mắt quay lại phòng ngự.
“Keng ——” Phát ra tiếng kim loại giao nhau, ngăn cản trường kiếm của hắc y nhân đánh lén, cũng không phải “Đao” của Diệp Vô Truy.
Mà là một thanh kiếm khác, thanh kiếm này cực kỳ bình thường, chỉ như loại hàng người hành tẩu giang hồ đều có. Thế nhưng, dùng tranh tay người khác nhau, hiệu quả cũng không giống nhau.
Ly Hỏa khua mũi kiếm, làm mất lực thế đối phương, mà kiếm khí bản thân hắn đánh ra lại đem hắc y nhân bay ra thật xa. Nhìn người đánh lén bị thương hộc máu cách đó không xa, thiếu giáo chủ cười lạnh một tiếng, đứng bên cạnh Diệp Vô Truy.
“Phát ngốc cái gì?!” Thanh âm không ôn hòa như bình thường, Diệp Vô Truy từ bên trong nghe ra một tia tức giận.
Nhưng chung quy sai lầm là do cậu phân tâm, đao khách luôn luôn kiêu ngạo cũng không nói gì, chỉ nhếch môi, ánh mắt phiếm lãnh ý thẳng tắp nhìn về phía hắc y nhân còn lại.
Chú ý tới cậu lại dấy lên chiến ý, Ly Hỏa lặng lẽ thu hồi trường kiếm, chuẩn bị tái chiến.
Hắc y nhân còn lại không đến hai mươi người, tiếp tục tái chiến, cũng vô pháp sản sinh dao động với hai người.
Dường như cũng hiểu hôm nay đại thế đã mất, hắc y nhân còn lại liếc nhìn nhau, cuối cùng không biết là ai hô “Rút lui”. Toàn bộ hắc y nhân lại giống như lúc đến, lặng yên không một tiếng động phân tán đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Xem ra, dưới tình huống đánh lâu bất lợi, đám hắc y nhân thân phận bất minh này chọn rút lui.
Bất ngờ, hai ngườig Diệp Vô Truy với Ly Hỏa cũng không truy kích bọn họ, Ly Hỏa sau khi đem kiếm đút vào vỏ, Diệp Vô Truy cũng lần thứ hai đem “Đao” đeo trên lưng.
Thẳng đến lúc xác nhận đám người mai phục kia đã đi xa, hai người mới lần nữa lên tiếng.
“Tiếp theo chuẩn bị làm như thế nào?” Ly Hỏa hỏi.
Diệp Vô Truy chỉ đáp trả một chữ. “Chờ”.
Cậu sớm bày nhân thủ ở bên ngoài rừng và trong trấn, chỉ cần hắc y nhan thất bại vừa ra khỏi rừng, sẽ bị các đệ tử Tàng Kiếm ấn thân theo dõi. Mà nhìn thấy nhân thủ phái đi tan tác, người chỉ huy ẩn núp ở trấn Hà Lạc chắc chắn không ngồi yên được.
Cho dù như thế nào, chỉ cần bọn họ bắt đầu hành động, sẽ bị đệ tử Tàng Kiếm Diệp Vô Truy phái ra truy tung. Đối với thực lực của đám đệ tử Tàng Kiếm nhị ca phái tới, Diệp Vô Truy vẫn rất tin tưởng. Đến lúc đó, chỉ cần nắm được hành tung của những người này, không sợ không tìm ra người phía sau màn chân chính!
Đến tột cùng là ai xuất thủ với sư phụ, vì sao hạ thủ bắt Lưu Lạc đi, những đáp án này, tin tưởng ít ngày nữa sẽ được công bố.
Trong đầu, vô số loại khả năng đều chuyển một lần. Diệp Vô Truy lần thứ hai nhấc chân cất bước về phía trước.
Tuy rằng biết sư phụ rất có thể đã không ở trong rừng, nhưng cậu vẫn dẫn Ly Hỏa đi xem, không chỉ vì hoàn thành ước định, còn là vì tìm kiếm manh mối.
Lại mang theo Ly Hỏa đi trong rừng nửa ngày, trong thời gian đó, thiếu giáo chủ đại nhân rất nghe lời theo sát cước bộ của Diệp Vô Truy, đối với hành tẩu nhìn như không mục đích không hề phát sinh một tia oàn giận.
Chỉ là, ở chỗ Diệp Vô Truy không chú ý đến, Ly Hỏa đang dùng ánh mắt u ám đánh giá cậu, tâm tình không rõ.
“Tới rồi.” Theo tiếng nhắc nhở của Diệp Vô Truy, Ly Hỏa cũng chú ý tới cảnh sắc biến hóa trước mắt.
Một cái đường đá nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt, theo đường nhỏ đi đến, càng có nhiều dấu hiểu lộ ra có người cư trú. Cho đến lúc đi tới trước một gian tiểu viện mái nhà củi, Ly Hỏa biết đích đến đã ở trước mặt.
Thân phận ở Cửu Trọng giáo dưới một người trên vạn người của hắn, sở dụng sở mặc, tất cả cách thức đều phối theo tiêu chuẩn xa hoa nhất. Cho dù không phải tận lực phô trương, Ly Hỏa cũng quen vật chất sinh hoạt ưu việt rồi.
Mà ngôi nhà cực kỳ đơn sơ trước mắt, thực sự khiến hắn ngạc nhiên không ngớt. Hắn thực sự không nghĩ tới, Danh Đao danh chấn giang hồ cùng Diệp Vô Truy khí chất xuất thường, lại ở nơi cũ nát này một thời gian dài.
Còn tưởng rằng sẽ có gian nhà đất và vân vân.
Diệp Vô Truy trắng mắt liếc hắn, chỉ giải thích nói: “Sư phụ với tôi không hiểu xây dựng, kiến tạo một gian nhà củi đã không dễ.”
Trừng mắt nhìn, tâm tình trong mắt đã từ vô cùng kinh ngạc biến thành tò mò. Ly Hỏa nhìn gian nhà Diệp Vô Truy đã từng ở thật lâu, phảng phất rất muốn biết, lúc chỉ có một mình, Diệp Vô Truy sẽ lộ ra hình dạng gì.
Là biếng nhác không hề phòng bị, hay tiêu sái thanh thản?
Trong lòng biết Diệp Vô Truy sẽ không trả lời loại vấn đề này, Ly Hỏa chuyển câu hỏi.
“Gian nhà ẩn sâu trong rừng này, lại khó tìm như vậy. Tôi là người đầu tiên cậu dẫn vào sao?”
Diệp Vô Truy liếc mắt nhìn hắn, trả lời thẳng.
“Không phải.”
“Phải không?” Ly Hỏa nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười ẩn giấu nguy hiểm. “Vậy người đầu tiên, là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.